Vạn Tự Phá Thiên

Chương 18: Chương 18: Huyết Vụ




Đứng cách cánh cổng không xa, Vương Lỗi nhíu mày nhìn một thanh niên đằng sau, khó chịu nói.

“Long Ngạo thế này là như thế nào, ngươi thật không có cách nào mở cổng“.

Long Ngạo dáng người khôi ngô liếc nhìn cánh cổng, dù đây không phải lần đầu tiên hắn thấy nhưng vẫn bị độ hoành tráng của nó làm cho kinh diễm, nghe vậy liền lắc đầu cười khổ.

“Trưởng lão, đệ tử thật không biết, lúc đầu là ta bị Lý Việt đuổi bắt, sau ta cùng hắn lại bị một đầu Băng Linh Cẩu truy sát bất đắc dĩ phải trốn vào Mê Cung, tưởng rằng phải chết trong đây, vô tình tìm được một khối to Định Vị thạch, nhờ nó hai người bọn ta mới tìm ra được cửa này.”

“Ngươi nói Lý Việt từ cửa này mà đạt được cấm tự“.

Long Ngạo vội vàng gật đầu tường thuật lại.

“Sau khi tới nơi này, đệ tử vô cùng cẩn thận nhưng Lý Việt hắn lại xúc động không nghe ta khuyên can tự động chạm vào cánh cửa, lúc đó bỗng nhiên từ cánh cửa có gì đó tróc ra hoá thành vô số điểm sáng xuyên vào trong người hắn, Lý Việt như được bảo vật vô cùng vui mừng chỉ là sau đó bỗng điên tấn công ta, rồi chạy mất không biết đi đâu nữa“.

“Tốt nhất là ngươi không nên gạt ta, Thanh Vân phong có thể xoá tội danh giết hại đồng môn cho ngươi cũng có thể lấy mạng ngươi, hiểu không“.

Vương Lỗi ánh mắt khiếp người nhìn Long Hạo, dọa hắn một thân mồ hôi ướt đẫm lưng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

“Hiểu hiểu, đệ tử không dám nói dối, tất cả đều là sự thật“.

Không tiếp tục để ý Long Ngạo, nhìn biểu hiện của tên này hiển như chỉ là mèo mù vớ cá rán hoàn toàn là may mắn đánh bậy đánh bạ có được Định Vị thạch mới tìm ra chỗ này, Vương Lãng liếc mắt nhìn bảo tàng ngay trước mặt lại bất lực không làm gì được để trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

“Lão Vương sao đây, hay thử phá cổng“.

Bên cạnh hắn một trưởng lão Hà Nguyệt phong, phong tư yểu điệu bất ngờ nói, hai mắt nàng ta nóng cháy, có vẻ đã khá mất kiên nhẫn rồi. Lời vừa nói ra người thứ ba liền gật đầu đồng tình, lão giả mặc áo bào tro, trưởng lão Đào Hoa các cẩn thận lên tiếng.

“Hẳn là phải làm một lần, tuy nhiên theo lời tên đệ tử kia, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, không bằng cho người thử trước“.

Nói rồi ánh mắt vô tình đảo qua Long Ngạo đằng sau, nhìn thấy ánh mắt không chút thiện chí của lão giả, Long Ngạo lòng phát lạnh đang muốn lên tiếng thì Vương Lỗi bỗng nói.

“Long Ngạo ngươi lên xem thử có thể mở được cổng không“.

“A, trưởng lão, đệ tử...”

Long Ngạo cứng người tại chỗ, miệng muốn từ chối nhưng khi đối diện ba đạo ánh mắt áp bức bức tới chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.

“Đệ tử rõ rồi“.

Nói rồi mới chậm rì rì tiến lên, bước lên ba bước thì lại lùi một bước, tâm tình bất định, Vương Lỗi nhìn khó chịu liền một chưởng vỗ qua, khí lãng vô hình đánh vào lưng Long Ngạo, lực đạo ôn hoà không làm hắn bị thương nhưng đã đẩy Long Ngạo vượt vài chục mét ngã xuống mặt đất cách mặt cổng chỉ vài mét.

Sắc mặt hắn có chút khó coi nhìn cổng to hùng vĩ trước mặt, quay đầu thấy ba vị trưởng lão đang nhìn chằm chằm mình, Long Ngạo biểu tình vô cùng khó coi, thậm chí có tâm trạng muốn khóc nhưng vẫn phải kiên trì, cắn răng đưa tay chạm vào mặt cổng, chỗ tiếp xúc bỗng nhiên có từng đốm sáng huyết sắc quỷ dị loé lên rồi dung nhập vào thể nội hắn, Long Ngạo hoảng sợ rút ta ra nhưng vẫn muộn một bước, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ bừng, người bốc huyết khí nhìn chằm chằm ba người Vương Lỗi rồi dưới ánh mắt ngạc nhiên của ba người rút kiếm xông tới, miệng hô to.

“Ba tên vương bát đản các ngươi, ta nhịn các ngươi lâu rồi“.

Kết cục của hắn thì không cần phải nói, Vương Lỗi nhìn thi thể Long Ngạo dưới mặt đất hơi lâm vào trầm tư, ba người liếc mắt nhìn nhau, trưởng lão Hà Nguyệt phong suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cổng này hẳn có thể tác động đến tâm trí người khác, tuy nhiên nếu không chạm vào cổng thì chắc sao“.

“Có lý đó, nên thử một chút“.

Lão giả trưởng lão Đào Hoa các cũng gật đầu phụ hoạ, Vương Lỗi xét thấy có lý liền đồng ý, ba người tiến lại gần, cách cánh cổng chừng trăm mét, cả người nguyên lực sôi trào, trong không gian linh khí bị dẫn động mà hỗn loạn, dưới cái nhìn kinh hãi của đám đệ tử, một cự thủ màu vàng to lớn phá không đánh ra, theo sau còn có vô số băng trụ vừa hình thành cũng phóng tới, cuối cùng là một con Hoả hổ, Hoả hổ vừa ngưng tụ nhiệt độ không khí thoáng chốc tăng lên, nó gầm thét phóng về phía cánh cổng.

Không có thanh âm chấn động truyền ra, cũng không có vụ nổ nào phát sinh, ba cường giả tụ nguyên cảnh đánh ra tuyệt kỹ cứ như chìm vào trong đầm lầy, vừa chạm vào mặt cổng đã tan biến không còn, chỉ thấy từ mặt cổng tản mát ra không ít huyết vụ kì bí, huyết vụ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đang không ngừng khuếch tán.

“Không ổn, mau rời khỏi đây“.

Vương Lỗi nhìn huyết vụ, lòng vô cùng bất an, không dám chần chừ vội vàng phong bế toàn thân, sau đó hướng đám đệ tử xung quanh hô to rồi xoay người tính chạy đi, nhưng vừa chuyển thân đã thấy toàn thân lông tơ dựng đứng, vội nhảy lùi về phía sau, chỉ thấy chỗ hắn vừa đứng đã bị tạc ra một cái hố to, trong hố còn có hoả diễm đang cháy.

“Hoả Lôi Phong ngươi muốn làm...”

Vương Lỗi còn chưa nói hết câu, đón tiếp hắn đã là vô số hoả cầu bay tới, không còn dám phân tâm, Vương Lỗi thôi động nguyên lực bọc lấy toàn thân, vung quyền đánh tan hảo cầu bay tới, hoả cầu vừa đánh tan đã thấy Hoả Lôi Phong gương già nua dữ tợn áp sát, trong tay thanh linh kiếm bốc lên liệt diễm chém tới, không khí nóng rực ép thẳng vào mặt Vương Lỗi, hắn hoảng sợ cúi người né sang bên, hoả kiếm chém xuống đất rạch ra một khe nứt lớn, bên dưới có hoả diễm bốc lên.

Vương Lỗi mặt âm trầm ôm lấy tay phải bị hoả diễm đốt cháy sém, nhìn thấy Hoả Lôi Phong vẻ mặt điên cuồng liền biết tình thế không ổn, lại cảm nhận thể nội huyết vụ thâm nhập, tâm tính bắt đầu xuất hiện biến hoá, trong đầu có âm thanh đang quanh quẩn.

“Giết, giết“.

Cố gắng kiềm chế bản thân, Vương Lỗi trông thấy Hoả Lôi Phong lại lao đến, bên người ngưng tụ ba đầu Hoả Hổ gào thét hướng hắn phóng tới, nơi nào chúng đi qua mặt đất thoáng chốc đều bốc lên hoả diễm.

Biết không thể tiếp tục chần chừ ở đây, Vương Lỗi nhịn đau từ trong túi trữ vật lấy ra một bình linh dược uống vào, khí tức quanh thân bạo tăng, lại lấy ra một tấm phù dán vào người, sau đó thúc dục nguyên khí toàn thân, hai tay giơ lên trời, từ trời cao thoáng chốc có hai đạo cự thủ to lớn che thiên ầm ầm giàng xuống, không khí bị đè ép ma sát phát ra âm thanh “suy, suy”, khí thế to lớn ép các đệ tử Vạn Thiên tông nằm rạp trên đất, dù là đệ tử bị huyết vụ ảnh hưởng đang điên cuồng cũng chỉ có thể nằm dưới đất huơ tay múa chân, mở miệng gào thét.

Cự thủ đè xuống, đất rung núi chuyển, vách động hai bên không ngừng lắc lư, vô số đá vụn rơi xuống, mãi một lúc lâu mới dừng lại, cả quảng trường phút chốc khói bụi mịt mù, đợi khói bụi tán đi để lộ ra một dấu to hình bàn tay bao trùm phương viên trăm mét.

“Hà Nguyệt Nương, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi”

Một tiếng rống to không cam tâm vang vọng toàn bộ quảng trường, thi thể Vương Lỗi ngã trên mặt đất, hai mắt trừng to chết không nhắm mắt, trước ngực thủng một lỗ lớn nhưng không có máu tươi chảy ra mà ngưng kết thành từng tầng băng mỏng, băng tinh thoáng chốc bao phủ toàn bộ người hắn. Hà Nguyệt Nương một chân dẫm xuống thi thể Vương Lỗi thoáng chốc tan vỡ thành vô số mảnh.

Nàng ta liếc mắt thấy Hoả Lôi Phong đang chống người đứng lên, tay ngọc khẽ vẫy, quanh người ngưng tụ vô số băng tiễn, theo cái phất tay của nàng ta, băng tiễn bắn tới, Hoả Lôi Phong tuy đã mất đi thần trí, vẫn bản năng cảm giác được nguy hiểm, trước người mọc lên một Hoả tường chắn trước mặt, nhưng băng tiễn quá nhiều, hoả tường không ngăn được bao lâu liền ầm ầm vỡ vụn, băng tiễn ào ào cuốn tới đâm Hoả Lôi Phong thành cài sàn, thi thể còn lại đông kết thành băng điêu, gió nhẹ thổi qua tan thanh muôn vàn mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.