Vân Tưởng Y Thường

Chương 11: Chương 11: Cây sáo quỷ dị




Khu rừng chìm trong bóng đêm tưởng chừng như vĩnh hằng, lại phát lên những âm thanh gầm rú, ngỡ như đang đứng ở chốn quỷ môn quan.

Dưới ánh lửa bập bùng, lũ tử thi cứ vồ tới, lại chịu không được sức nóng mà nhảy ra. Đoàn người nấp ở bên trong không khỏi nơm nớp lo sợ, ai nấy mặt cũng đều lấm lem, chật vật. Tên chột mắt đang xoay xoay cánh tay mỏi nhừ, bỗng nhiên dừng lại động tác, sắc mặt khó coi vô cùng. Tên mặt sẹo cũng đồng dạng nhăn nhó. Chiêu Hòa thấy tình hình không ổn, lập tức hỏi: “Sao vậy?”

Chỉ thấy tên mặt sẹo đưa cái mũi ra ngửi ngửi, đến cuối cùng hắn vỗ đùi chửi tục mấy tiếng: “Con mẹ nó, xui xẻo! Trời sắp mưa rồi!”

Hắn vừa thốt lên câu này, tức thì cả hai phụ tử sắc mặt đều tái xanh. Quả thật là xui rủi, lúc này ngọn lửa bập bùng bên ngoài chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bọn họ, nếu như trời đổ mưa, chẳng khác nào đẩy cả bọn vào chỗ chết. Chiêu Hòa thiếu điều muốn vò đầu bức tóc, ông trời còn hận vở kịch này chưa đủ kịch tính hay sao!

Tên mặt sẹo vừa thốt lên, tức thời một đạo sấm sét từ trên trời đánh vang xuống, tựa như xé rách cả màng sương. Rồi dưới đất bắt đầu mềm nhũn, thấm nhuộm những giọt nước mưa. Mà lúc này đây, nó cũng ướt lên trên cả gương mặt Chiêu Hòa, rát lạnh, khiến cho nàng biết rằng đây hoàn toàn không phải là mơ. Cơn mưa này kéo xuống, cả đoàn người lập tức triệt để thất vọng.

“Ta cùng mặt sẹo sẽ tận lực đánh chết cái lũ dị hợm này, các ngươi nếu chạy được thì mau chóng thúc ngựa chạy đi! Lũ này sẽ không tấn công vào động vật. Tuyệt đối không được quay đầu lại!” Tên chột mắt lập tức giương cung lên, từ trong đống lửa bắn ra, khiến lũ tử thi hung hăng bên ngoài cháy thành một đoàn. Mà cơn mưa lại ngày càng lớn, ngọn lửa bắt đầu yếu ớt dần, rồi ngay lập tức tắt ngúm. Chiêu Thục biết tình hình không xong rồi, ngay lập tức kéo Chiêu Hòa lên ngựa, mắt thấy lũ tử thi ngày càng áp sát ngựa, mà bộ đôi mặt sẹo chột mắt đang dần yếu thế, Chiêu Thục không đành lòng nhắm mắt lại, quất dây cương chạy đi.

Nhưng trời không phụ lòng tử thi, con ngựa hí lên một tiếng vang trời, những con tử thi ở phía xa nghe vậy cũng liền lập tức chạy tới. Ngoài dự kiến, chúng nó bắt đầu nhảy vào cắn xé con ngựa, mà Chiêu Thục cùng Chiêu Hòa đang ngồi trên yên cũng ngay lập tức ngã thẳng xuống đất.

Chiêu Hòa liều mạng dùng cây đuốc đã tắt ngúm đập vào lũ tử thi đang khè khè tới gần, máu từ mồm bọn chúng rưới lên gương mặt nàng, là máu từ con ngựa đang nằm thoi thóp dưới đất. Chiêu Thục thì chỉ biết đơ ra một hồi không hiểu chuyện gì, theo như ghi chép, tử thi chỉ tấn công con người, nếu như ngay cả ngựa cũng bị chúng nó cắn xé, trừ phi...

Có người đang điều khiển đằng sau!

Có một chuyện mà Chiêu Thục vô cùng bức xúc, ông cả đời làm đại phu, chưa từng dây dưa vào thị phi, cũng không rắp tăm tổn hại người. Rốt cuộc là kẻ nào đã bày mưu chuyện này, tính kế lên đầu ông! Nếu là như vậy, chẳng phải chính bản thân đã đẩy nữ nhi mình vào nghịch cảnh hay sao. Nghĩ đến đây, ông thật sự đau lòng. Cũng chỉ biết cầm lên cây gậy đánh loạn xạ đẩy lùi lũ tử thi, nhưng đánh con này thì con khác lại cứ nhào đến.

Chiêu Hòa đang đánh, bỗng dưng bàn tay bị giữ lại thật chặt. Một trong số chúng đã nắm được tay nàng, bắt đầu đưa vào mồm của nó. Chỉ thấy nó mở khớp hàm ra, mới phát hiện mồm nó rộng đến cả mang tai, hàm răng cũng chỉ giống như con người, nhưng máu chẳng biết từ đâu mà chảy xuống. Chiêu Hòa sợ hãi đến điếng người, nàng nghĩ rằng mình không xong thật rồi.

“Phập” một cái, nó bắt đầu dùng lực cắn xuống. Chiêu Hòa nhắm chặt đôi mắt mình lại, bỗng dưng bên tai chỉ nghe tiếng hét đau đớn. Chiêu Hòa ngay lập tức hoảng sợ mở mắt ra, trước mặt là thân ảnh Chiêu Thục đứng che chắn cho nàng, mà bàn tay ông cũng đã đỡ trọn nhát cắn của con tử thi khi nãy.

Con tử thi cắn được vào tay Chiêu Thục, lập tức gạt phăng Chiêu Hòa ra, hướng đến Chiêu Thục mà gậm nhấm. Trước mắt là một cảnh cả đoàn tử thi bổ nhào vào người Chiêu Thục. Bây giờ, đến cả hét lên một cái đau đớn cũng không còn sức lực, chỉ có thể rên âm ỉ vài tiếng, nhưng tiếng rin rít của bọn tử thi đã hoàn toàn che lấp đi thanh âm của ông. Chiêu Hòa tức thời không chịu nổi nữa mà khóc lớn: “Phụ thân!”

Lũ tử thi mẫn cảm với tiếng động, nhưng mùi máu tươi từ Chiêu Thục đã hoàn toàn hấp dẫn bọn chúng, khiến chúng chẳng mảy may quan tâm đến tiếng hét bên kia. Mà Chiêu Hòa thấy vậy, lập tức hét lên từng tiếng thật lớn, hét đến khàn cả họng, vậy mà lũ bên kia vẫn cứ mặc nhiên xé thịt của Chiêu Thục. Lúc này, trông Chiêu Hòa không thể nào chật vật hơn được nữa, gương mặt cùng cả y phục của nàng dính đầy máu tươi, mà nước mắt lẫn nước mưa đang lẫn trộn vào nhau, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu nhếch nhác.

Trong lúc nàng đang triệt để bất lực, thì bỗng dưng “Vút” một cái, một thân thể to lớn lập tức hiện trước mặt, cắn xé đi lũ tử thi đang bám chặt lấy Chiêu Thục, cái hàm răng sắc nhọn của nó thậm chí còn chẳng thương tình mà ghim chặt vào cổ của một đám tử thi. Chiêu Hòa lập tức ngớ người ra, tại sao lại có một con hổ ở đây! Rồi từ phía xa xa, cũng có một con lập tức chạy đến, mỗi một cái bật nhảy của nó lại kèm theo một trận kinh động ở lòng đất, khiến cho núi rừng rung chuyển.

Chiêu Hòa còn đang ngẩn người, một con hổ chạy tới bên nàng, gương mặt lộ ra thần sắc hung hăng, ngay lập tức mở khớp hàm ra hướng Chiêu Hòa mà quát lớn, nước bọt văng đến cả mặt: “Con mẹ nó còn ngây người ở đây làm gì! Mau dìu phụ thân của ngươi chạy đi a, ta cùng chột mắt ở đây dọn xác!”

Mà Chiêu Hòa nghe thấy thanh âm này, tất nhiên là còn sốc đến lợi hại, lại quay sang nhìn con hổ kia xác nhận, quả thật là nó bị chột một mắt! Nhưng bây giờ làm gì mà có thời gian thắc mắc nữa, nàng nhanh chóng dìu Chiêu Thục đứng dậy, cắm đầu ở phía trước mà chạy. Lũ tử thi muốn đuổi theo đều bị hai lão hổ phía sau cắn xé, sau mỗi nhát cắn lại phát lên tiếng gầm rống ngút trời.

Chiêu Thục hiện giờ không chạy được, chỉ có thể theo bản năng mà lết lết theo. Chiêu Hòa thấy tình hình không ổn, lập tức kéo Chiêu Thục lên trên lưng. Chiêu Thục lúc này rất nặng, nhưng nàng vẫn cố dùng hết sức bình sinh cõng ông mà chạy đi.

May mắn là hôm nay y phục của nàng tương đối thoải mái, đổi lại là thường ngày, sợ là đã vấp phải y phục mà ngã chết. Chiêu Thục ở trên lưng nữ nhi mình, không ngừng thều thào: “Hòa nhi, nó...nó nhắm vào ta...con, con mau bỏ ta lại....sẽ...sẽ không có việc gì...”

Ông cố rặn ra từng chữ, cổ họng khàn đục, bây giờ trên người ông khắp nơi đều là máu, cũng nhuộm lên khắp cả áo của Chiêu Hòa. Nàng bỏ ngoài tai những lời can ngăn của ông mà cắm đầu chạy, nhưng đến khi nhìn vạt áo mình cũng bị thấm ướt bởi toàn là máu, nàng không nhịn được mà xót xa, vừa chạy vừa khóc đến lợi hại: “Không! Nữ nhi không bỏ xuống, dù cho có chết tại đây cũng nhất định không bỏ người!”

Chiêu Thục hoàn toàn hết cách, từ nhỏ Chiêu Hòa đã nhu thuận vô cùng, nhưng đối với một số chuyện lại cực kì ngang bướng. Ví như ngày nhỏ nàng thích nuôi mèo, dù cho có bị nó cào đến nát tay nát mặt cũng không đánh nó bao giờ. Mãi đến khi con mèo ấy già rồi chết đi, Chiêu Hòa cũng không nuôi thêm bất kì một con nào nữa. Hoặc là chuyện trồng hoa, dù cho những loài hoa nàng trồng có gai, nàng lại vô cùng sợ sâu, nhưng nhất quyết chẳng chịu bỏ thú vui này. Đứa nhỏ này a, tính tình thật giống mẫu thân nó...Lúc này ông đã đau đến mê man rồi, trong đầu luôn nghĩ về những chuyện của quá khứ, hai mi mắt cũng đã nặng trĩu.

Chiêu Hòa đang chạy thì bỗng dưng dừng lại, bước chân còn kinh hoàng lùi về sau mấy cái. Phía trước là những bàn tay đang phá đất, từ từ ngoi lên. Nàng sợ hãi quay đầu, phát hiện rằng hai bên lối đi cũng mọc lên những bàn tay, mà phía sau cũng đồng dạng là như thế. Phụ tử các nàng hoàn toàn đã bị bao vây bởi bọn tử thi. Số lượng so với ban nãy còn muốn nhiều hơn, mà bên tai Chiêu Hòa lại nghe tiếng sáo vi vu như lúc ban nãy, nó hòa lẫn vào tiếng kêu rin rít của lũ dị hợm từ gần xa đổ về.

Thì ra tên chột mắt đã tính sai rồi, bọn tử thi không chỉ có năm mươi con, mà còn nhiều gấp mười lần như vậy, chúng nó xuất hiện ở khắp cả cánh rừng, không một kẽ hở!

Chiêu Hòa đã thất vọng cùng bất lực thật rồi, hai bàn chân nàng cũng mềm nhũn không thể đi nổi, nàng quỳ xuống, ôm Chiêu Thục đã hôn mê trong lòng mà khóc. Trên miệng không ngừng kêu lên những tiếng thảm thương: “Phụ thân...nữ nhi, nữ nhi bất hiếu, không thể bảo hộ người, không thể đem người ra khỏi đây...”

Mà xung quanh, lũ tử thi đã hoàn toàn phá đất thành công, chúng nó xiêu vẹo đứng dậy, hướng tiếng khóc nỉ non bên đây mà điên cuồng lao tới. Chiêu Hòa mở to đôi mắt lại, dường như lúc biết mình sắp cận kề cái chết, nàng không sợ hãi, chỉ có những tiếc nuối cùng đau lòng. Nàng không can tâm, rõ ràng nàng còn trẻ mà đã phải chôn xác tại nơi đất khách quê người, lại chết một cách thảm thương như vậy.

Trong phút chốc, nàng lại nghĩ đến Thanh An. Nàng nuối tiếc rằng bản thân còn chưa biết rõ ràng về người nọ, đã định là sẽ từ từ mà tìm hiểu, nhưng bây giờ e rằng nó đã trở thành hi vọng xa xăm. Thanh An đang làm gì nhỉ? Có khi nào khi nãy nàng ấy đã nhận thức được nguy hiểm liền nhanh chóng đi mất rồi không? Nhưng như vậy cũng tốt, không có ai phải bỏ mạng nữa. Nghĩ tới đây, Chiêu Hòa mỉm cười, rồi từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại.

Lách cách, lách cách.

Bỗng trước mắt Chiêu Hòa hiện lên một vật bàng bạc, nó từ trên cao rớt xuống dưới đất, vang lên những tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy quen thuộc. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc lần lượt rơi xuống.

Chiêu Hòa mở to mắt ra, làm sao mà nàng không rõ được đây là vật gì, chẳng phải chính là một trong số những chiếc vòng bạc mà Thanh An luôn đeo bên mình hay sao?

Không đợi nàng nghĩ tiếp, một đạo linh lực màu trắng từ trên cao đánh thẳng xuống dưới đất, một lũ tử thi đang vây tới liền bị đánh xa tới ba trượng, có mấy con đứng quá gần liền bị đánh đến tan thành khói bụi. Mà Chiêu Hòa cùng Chiêu Thục ở bên trong luồng sáng ấy, nghiễm nhiên là không hề thương tổn.

Chưa kịp đợi nàng định hình, trước mặt đã xuất hiện một thân bạch y. Mái tóc cùng bả vai nàng ấy lúc này thấm ướt những giọt mưa, hiện lên cơ thể mềm mại như liễu rũ trước gió. Nhưng không vì thế mà che lấp đi vẻ cường đại của nàng. Mà lúc thấy người này, rốt cuộc Chiêu Hòa cũng không nhịn nổi mà lăn dài những giọt nước mắt, hòa lẫn vào với cả nước mưa. Sự xuất hiện của Thanh An lúc này như một tia sáng, dẫn lối nàng bước ra khỏi những tuyệt vọng cùng cực.

Thanh An đứng đó, hơi nghiêng sườn mặt qua nhìn nàng. Ánh mắt của Thanh An lúc này đã không còn là một màu đen thuần túy như ban đầu, giờ khắc này nó trở nên đỏ rực, còn ánh lên linh quang. Chiêu Hòa không dám chắc người trước mặt nàng có phải là Thanh An mà nàng từng quen biết hay không, nhưng hiện tại, ngoài người này ra, nàng đã không còn biết trông cậy vào ai nữa.

“Đừng khóc nữa, thật xấu xí.” Thanh An nhìn Chiêu Hòa một lát, mày hơi nhướn lên một chút rồi buông ra một câu như vậy.

“...” Đúng là nàng ta rồi, không sai vào đâu được.

Thanh An hướng mắt lên nhìn đám tử thi trước mặt, mày cũng nhíu lại thật chặt. Lũ rác rưởi này chỉ có thể là do đám tà đạo ở nhân giới triệu hồi lên, thủ đoạn để làm ra cũng vô cùng tàn nhẫn. Tất cả bọn chúng trước khi bị đem đi luyện thuật đều là những người còn sống sờ sờ, sau đó bị bắt đi chôn sống, chết rồi lại chịu cảnh người không ra người, ma chẳng ra ma. Nhưng Thanh An chưa từng thấy nhiều tử thi đến như vậy, khắp cả khu rừng này đâu đâu cũng là dấu chân bọn chúng. Kẻ luyện thuật này rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người, e là lũ quỷ ở yêu giới cũng chẳng dám giết nhiều như hắn ta. Mà kẻ này, có thể là tên đã thổi sáo khi nãy.

Lúc nãy đang ngồi trên yên ngựa đợi hai lão hổ kia trở về, bỗng cảm nhận được một luồng tà khí mạnh mẽ thoắt ẩn thoắt hiện quanh khu vực này. Thanh An đã ngay lập tức bay đi tìm kiếm hắn dựa một chút tà khí còn vương lại quanh quẩn, rốt cuộc cũng có thể đối diện với hắn ta.

Toàn thân hắn là một bộ hắc y, đến cả môi lẫn quầng mắt cũng đen đến quỷ dị. Trên tay cầm theo một cây sáo trắng dị hợm, đỉnh đầu nó còn khắc cả sọ người. Mà lúc nhìn vào cây sáo này, tròng mắt Thanh An liền ngay lập tức co lại. Cái thứ quái dị mà hắn đang cầm vậy mà lại là Quỷ Tiêu!

Quỷ Tiêu vốn là một loại tà khí từ yêu giới mà ra, do Điểu tộc thu gom những bộ xương người chết bất đắc kì tử ở nhân giới mà tạo thành. Mà kể cũng li kì, vốn dĩ cây sáo này sinh ra không phải để làm pháp khí, mục đích chính của nó là dùng làm tính vật định tình.

Kẻ làm ra cây sáo này tên Điểu Hoành Sơn, hắn là người đã rèn ra rất nhiều pháp bảo mạnh mẽ cho yêu giới. Chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao, hắn đem lòng yêu một cô gái ở Lang tộc, mà sở thích của thiếu nữ này chính là sưu tầm hài cốt a. Biết cơ hội của mình đã đến, hắn không quản ngày đêm đi thu thập xương cốt của con người, rốt cuộc làm nên loại vật này. Lúc cô gái Lang tộc kia nhận món quà, hiển nhiên là vui mừng đến phát khóc.

Nhưng có một điều chẳng ai ngờ tới, trong những bộ xương hắn thu thập được có hài cốt của một người lệ khí vô cùng nặng, mà cô gái kia tu vi thấp kém, một ngày không chịu đựng nổi liền bị nó nuốt chửng. Khi Điểu Hoành Sơn nghe tin dữ, liền ngay lập tức hối hận bẻ gãy cây sáo rồi vứt đi đâu chẳng rõ.

Mà bây giờ, cây sáo ấy lại nguyên vẹn trong bàn tay tên hắc y này.

Quỷ Tiêu vốn là một cây sáo có lệ khí cực nặng, sự xuất hiện của nó thu hút rất nhiều tà vật đến. Điểu Hoành Sơn từng tự hào khoe khoang với cả yêu giới rằng nó còn có khả năng điều khiển tử thi, có điều đây cũng chỉ là một loại thuật thấp kém mà thôi. Nó chỉ hù dọa được bọn tiểu yêu, vô hại với đám quỷ tu vi tầm trung, cho nên chẳng ai mảy may để tâm.

Nếu để nó rơi vào tay con người, hậu họa khó lường.

“Ngươi là ai?” Tên hắc y thấy Thanh An cứ nhìn chằm chằm mình cùng cây sáo, ngay lập tức lớn tiếng hỏi. Khi nãy hắn đã phát giác được có người đã đi theo mình, cũng đã cố gắng cắt đuôi che giấu, nhưng rốt cuộc không tránh nổi. Hắn liền biết người này thân thủ bất phàm.

Thanh An nhìn hắn, không mảy may trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào một đám lệ khí bao phủ xung quanh, có chút nhíu mày. Thì ra là vậy, cây sáo này lệ khí nhiều, nhưng tên này sát nghiệp cũng nhiều chẳng kém, rốt cuộc không bị nó cắn nuốt dễ dàng.

Tên hắc y này thấy Thanh An không trả lời liền mất kiên nhẫn, hắn đưa cây sáo lên miệng, thổi một tràng khó nghe vô cùng. Tức thời một đám tử thi bên dưới xông lên, hướng lấy nàng mà đánh tới. Thanh An khinh bỉ cười một tiếng, thân thủ nhanh lẹ né đi, lại khiến cho đám kia vô tình lao vào cắn xé đồng bọn, cuối cùng hơn mười con tử thi dính chặt vào nhau như một cục rối. Lúc này, tên hắc y triệt để tức giận, nhắc nhở: “Trông ngươi cũng không có vẻ như đám đạo sĩ tốt lành gì, nếu là đồng đạo, thỉnh đừng làm phiền!”

Nói đoạn, hắn cũng hơi gấp gáp thổi một tràng sáo, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Thanh An lo lắng. Chỉ thấy Thanh An hướng tới, định cướp lấy cây sáo của hắn, hắn liền lập tức tránh né, lúc thổi lúc ngừng. Mà gương mặt Thanh An hiện lên nụ cười, cứ thản nhiên chơi trò mèo vờn chuột với hắn.

Hình như đã xong công việc của mình, hắn liền lập tức ngừng thổi sáo, lại cất nó cẩn thận bên hông, hướng Thanh An mà quát: “Con ả nữ nhân phiền phức, chút nữa làm hỏng việc của ta!” . Truyện Full

“Cây sáo này quỷ dị, ta khuyên ngươi không nên sử dụng nó quá nhiều. Còn nữa, ngươi dùng nó vào việc gì?” Rốt cuộc Thanh An mới tốt bụng khuyên nhủ vài câu, dù cho biết tên này cũng chẳng phải dạng tốt lành.

“Ngươi cũng đã chiêm ngưỡng qua rồi, ha ha.” Tên hắc y bật cười khanh khách, lúc này cả hai đang đứng trên ngọn cây. Thanh An nhìn qua gương mặt hắn đánh giá một hồi. Hốc mắt sâu, cả người gầy guộc đến nỗi hai bên gò má cao vút, dáng vẻ người không ra người, ma cũng chẳng ra ma, đến quỷ có khi còn dễ nhìn hơn. Lúc nghe đến câu nói này của hắn, nàng lập tức nhìn xuống dưới đất xem tình hình. Vừa ngước xuống, một cảnh tượng hiện ra khiến nàng liền trợn trắng mắt.

Là tử thi, vô số tử thi từ dưới đất trồi lên, không phải chỉ riêng khu vực này, mà cả những nơi khác trong cánh rừng đều có chúng xuất hiện. Đây nào có phải là rừng cây nữa rồi, đích thị là một rừng tử thi! Thanh An chắc chắn đây là lần đầu nàng chứng kiến nhiều tử thi hội tụ một chỗ như vậy, nếu không thì tại sao lại chấn động đến bậc này đây.

Là kẻ nào mà có thể ra tay tàn sát trên dưới năm trăm mạng người? Lúc Thanh An quay sang nhìn tên hắc y kia, đã thấy hắn biến mất như chưa từng tồn tại.

Dù gì cây sáo kia cũng không phải là vật tốt lành gì, ngay tại đây bẻ gãy nó cũng chẳng thành vấn đề. Vốn dĩ nàng còn có chuyện của riêng mình, không cần quản đến mấy cái mầm nguy hại của nhân gian. Tuy nhiên, nhìn cả một rừng tử thi dưới này, nàng lại động lòng thương mà muốn ra tay cứu giúp. Chuyện này rõ ràng kinh hãi vô cùng, tại sao thiên giới vẫn chưa phái một vị thần nào xuống làm việc?

Nghĩ là làm, nàng đeo lại vòng bạc, lập tức bay đi để tìm kiếm tên hắc y kia. Có điều hắn thật sự lẩn trốn rất giỏi, chỉ là con người mà có thể khinh công đến bậc này.

Nghĩ đi nghĩ lại, quả là tiếc nuối vô cùng, nếu như hắn không đi theo con đường tà đạo, rất có thể đã trở thành kì tài hiếm có ở Tiên Sơn, sau này còn có thể phi thăng không chừng.

Tìm quanh khu rừng, rốt cuộc cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Bây giờ nàng không nên gỡ ra quá nhiều vòng bạc, sợ là khi giải phóng quá nhiều linh lực sẽ ngay lập tức bị để ý. Càng nghĩ lại càng bực mình, khu rừng này bây giờ tràn ngập tử khí, hắn có thể đã lẩn trốn trong đám kia nên mới có thể khó nhận ra đến vậy.

“Thanh An! Thanh An! Có nghe thấy ta không? Nếu có thì đừng trở về đây, tuyệt đối không được trở về!!!”

Tiếng hét của một nữ nhân vang lên, thảm thiết vô cùng, làm kinh động đến cả một đám tử thi trong rừng. Mà sau khi Thanh An nghe giọng nói này, lập tức nhận ra một điều: Chiêu Hòa cùng phụ thân nàng đang gặp nguy hiểm!

Thanh An lập tức nương theo tiếng kêu ấy mà tìm tới, cách nơi nàng đang đứng cũng một khoảng khá xa. Mà nghĩ tới đây, Thanh An liền tự trách bản thân suy nghĩ không chu toàn. Lũ tử thi này đối với nàng chẳng qua cũng chỉ là tép riu, nhưng đối với một phàm nhân như Chiêu Hòa đã là một vấn đề vô cùng lớn. Huống hồ đây không chỉ có một con, mà là có gần ba trăm!

Thanh An đạp gió đi đến đoạn đường cũ, phát hiện nơi này chính là trung tâm mà bọn tử thi gần xa tiến tới. Bên dưới, hai tên chột mắt cùng mặt sẹo cũng đã bắt đầu hiện nguyên hình, chứng tỏ chúng nó đã muốn không chống cự nổi. Tuy rằng xung quanh chúng đã thấy những cái tử thi bất động nằm la liệt, nhưng so với cái đám đang mãnh liệt tấn công chỉ bằng một phần mười. Nàng quét mắt xung quanh tìm kiếm, rốt cuộc vẫn không thấy hai phụ tử Chiêu Hòa đâu.

Nàng bay đi tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc thấy Chiêu Hòa đang cắm đầu cõng phụ thân mà chạy đi. Chiêu Thục trên người cũng toàn là vết cắn của tử thi, y phục cũng nhiễm mấy tầng máu tươi, phải nói là thương vô cùng nặng. Mà xung quanh Chiêu Hòa lúc này, gần một trăm tên tử thi bao lấy, cái đám đang chiến đấu cùng bộ đôi mặt sẹo mắt chột cũng bắt đầu nương theo mùi máu tươi mà chạy đến bên đây.

Không kịp nghĩ nhiều, Thanh An lập tức cởi ba chiếc vòng xuống, vung tay phóng thẳng một đạo linh lực từ trên trời xuống bên dưới. Lũ tử thi bị đánh đến tan xương nát thịt, lập tức thành các bụi, những con đang ở xa lại tiếp tục văng đến ba trượng.

Nàng ngay lập tức phi thẳng xuống trước mặt Chiêu Hòa, lúc quay đầu nhìn nàng ta, liền cảm thấy trong lòng nhói một cái.

“Đừng khóc nữa, thật xấu xí.”

Thật ra những lời mà nàng định nói chính là: Đừng khóc nữa, có ta ở đây rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời này cổ quái vô cùng, rốt cuộc phun ra một câu khác.

Trên gương mặt tuyệt mĩ kia giờ khắc này là máu tươi, trộn lẫn với nước mắt cùng với nước mưa. Tóc tai rối loạn, y phục cũng đồng dạng nhếch nhác vô cùng, máu trên người nàng ấy thậm chí còn nhiều hơn Chiêu Thục mấy phần.

Nàng nhìn kĩ vào đôi mắt của Chiêu Hòa, trong đó chỉ phản chiếu lại hình ảnh của bản thân mình, cùng vô vàn tia hi vọng. Nhìn ánh mắt kia, nàng bỗng dưng cảm thấy tức giận, sau khi dẹp xong cục diện này, nhất định đem hắc y nhân kia xử trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.