Vấn Vương Lòng Anh

Chương 2: Chương 2




“Tập trung.”

Đường Oanh mẫn cảm nổi da gà, thở hổn hển sắc mặt ửng đỏ, một câu hoàn chỉnh cũng không nói rõ được: “Chị Lý Già nói… Gần đây có cái kịch bản muốn… muốn mời em, là một bộ web drama, thù lao đóng phim và đãi ngộ… đều khá tốt.”

“Nhân vật nào?” Đôi mắt Văn Mộc Cảnh sáng vài phần, âm thanh khàn khàn.

“Nữ chính.”

“......”

Cảm giác ướt át ở bên tai rút đi, anh ôm cô không hề có động tác.

“Đó là kịch bản vườn trường, cảnh diễn thân mật rất ít hoặc sẽ dùng thế thân.” Đường Anh nhìn sườn mặt anh, nóng lòng giải thích, “Vậy thì em có thể sớm trả nốt phần còn lại......”

“Được.”

“——”

Đường Oanh nhẹ nhàng chớp mắt.

Thật ra cô rất muốn nhận kịch bản này, bởi vì sẽ có một khoản thù lao khá ổn. Có số tiền kia, cô có thể trả gần hết nợ, giúp cho quan hệ bọn họ nhìn qua bớt… chênh lệch.

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe anh từ chối, chỉ không nghĩ tới lần này anh sẽ đồng ý.

Rốt cuộc trong quá khứ anh đều trực tiếp từ chối.

Văn Mộc Cảnh nói xong lại lần nữa lấp kín môi cô, thậm chí còn gấp gáp và ác liệt hơn lần trước, khiến cô không chống đỡ được.

Cùng lúc đó anh thô bạo kéo khóa váy của cô, lộ ra làn da trắng đến chói mắt.

“Ưm... Chờ... Em chưa... chưa tắm rửa.” Âm thanh mơ hồ không rõ tràn ra từ trong miệng cô.

Giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông bế bổng mang vào phòng tắm.

Hai chân Đường Oanh theo bản năng vòng lấy thắt lưng anh, cho đến khi lưng cô đập mạnh vào bức tường phòng tắm lạnh lẽo, cô hoàn toàn không có sức lực.

Hơi nước một lần nữa bốc lên là hai mắt cô mơ hồ, mọi thứ như sắp sửa vượt ranh giới.

......

Mãi đến quá nửa đêm, cô mới chạm vào giường, căn phòng bừa bộn tỏ rõ sự điên cuồng vừa rồi. Cô đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, thân mình mềm mại đã kiệt quệ đến tận cùng, cô thiếp đi trong tấm chăn mềm.

Người đàn ông thỏa mãn vòng tay qua ôm cô gái vào ngực, kiên nhẫn vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi, bù xù và quyến rũ của cô.

Một lát sau, anh tùy ý mặc một cái quần, cầm điện thoại xuống tầng.

Vào đến phòng khách, anh rót một ly nước, gọi cho một dãy số quen thuộc: “Bộ web drama của Vương Hồng Đạt không phải Hàng Tiêu vẫn luôn muốn nhận à, cho anh ta đi.”

“Vâng.”

“——”



Ngày hôm sau, tia sáng chói lọi chiều vào khe hở tấm rèm, căn phòng tối tăm cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

Đường Oanh xoa xoa đôi mắt mê mang, cả người đau nhức, giơ tay sờ cái gối bên cạnh, hơi lạnh.

Anh... chắc là đã đến công ty rồi.

Tối hôm qua, Văn Mộc Cảnh luôn thay đổi nhiều kiểu lăn lộn nàng. Khi cao trào, anh gắt gao ôm chặt cổ cô, bắt cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác, âm thanh mềm mại lại quyến rũ.

Nhưng hậu quả của việc này là sáng nay cô suýt nữa không đứng thẳng để tắm được.

Sau khi tắm rửa, dấu hôn dày đặc ở ngực và phần bên trong đùi, cô xấu hổ vội rời mắt, xem ra tiệc tối hôm nay cần đổi một bộ lễ phục khác.

Bởi vì dậy muộn, Đường Oanh ăn một chút coi như cả bữa sáng và bữa trưa, sau đó mới đến khách sạn chuẩn bị tạo hình.

Vừa qua giữa trưa một chút, Lạc Phiêu Phiêu cùng với đội tạo hình đã ở trên tầng cao nhất của khách sạn chờ sẵn.

Đường Oanh vừa mới bước vào phòng, ngay sau đó đã bị cô ấy kéo đi thay quần áo, tiếp đó là một loạt hành động, phải hai ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Cuối cùng, nhà tạo hình cầm chiếc kẹp tạo mẫu cuối cùng của cô ấy và ra hiệu cô có thể đứng dậy xem kết quả.

Đường Oanh kéo kéo thân váy, nhấc nhẹ hai ba lần rồi đứng lên.

Chiếc áo ngắn lộ eo cùng với chiếc váy phồng buộc dây vừa đúng lúc che khuất cảnh xuân trước ngực,sự hòa trộn giữa hai màu đen và trắng,kết hợp tạo ra làn gió mới cho khí chất trung tính.

Khuôn mặt hiền dịu trầm lặng, thêm vẻ xinh đẹp văn nhã, cuối cùng phối hợp thành phong cách ngọt ngào soái khí mới.

“Đường Đường, Chị Lý ánh mắt thật tốt, visual này bùng nổ sự thời thượng!” đôi tay Lạc Phiêu Phiêu ôm ngực, cật lực tán thưởng.

Đường Oanh nở nụ cười hơi mất tự nhiên, nhìn gương liên tục chỉnh sửa áo khoác, muốn che đi vòng eo nhỏ mềm mại.

“Ôi, không được che, thân hình đẹp phải khoe ra chứ!” Lạc Phiêu Phiêu giữ cánh tay lộn xộn của cô “Đáng tiếc bộ lễ phục kia của thương hiệu L đã định rồi.”

“Đường Đường, vì sao chị đột nhiên muốn đổi lễ phục vậy, bằng không sẽ không tiện nghi cho Điền Tử bộ lễ phục cao cấp kia.”

“......”

Đường Oanh ngồi xuống ghế dựa, đi đôi giày cao gót đã chuẩn bị trước, có chút mất tự nhiên nói: “Chị thấy bộ váy kia quá lộ.”

Lạc Phiêu Phiêu dựa vào bàn trang điểm nói thầm: “Thật ra vẫn ổn mà.”

Rồi cô ấy tiếp tục: “Ai, đúng rồi, chị có biết gì không, Phàm Giai người cùng công ty với chúng ta ấy, cô ấy công khai tình yêu!”

“Thật sao?”

Lạc Phiêu Phiêu thở dài: “Thật đó, fans rời đi rất nhanh, chị đừng học theo cô ấy nha.”

Đường Oanh cười cười: “Chị học gì được, chị bị công ty cấm yêu đương một cách rõ ràng mà.”

“......”

Lạc Phiêu Phiêu gãi gãi đầu: “Đường Đường, chị không cảm thấy kỳ quái sao? Nghệ sĩ ở công ty trên nhiều như vậy, Văn tổng không nhìn chằm chằm ai, vậy tại sao cố tình nhìn chằm chằm chị?”

Động tác đứng lên của Đường Oanh hơi dừng lại.

“A, em biết rồi!”

Lạc Phiêu Phiêu bỗng nhiên thần bí, “Đường Đường! Chị sắp hot rồi!”

Đường Oanh: “......?”

Cô ấy dựa vào điểm nào đưa ra kết luận vậy?

“Chị nghĩ xem, khẳng định Văn tổng cảm thấy chị sau này có tiềm năng nổi tiếng, sợ tương lai chị có điểm đen, cho nên mới không cho chị yêu đương. Nói như vậy, chị về sau chính là cây rụng tiền của truyền thông Gia Thụy!” Lạc Phiêu Phiêu nhướng mày đầy tự tin.

“......”

Đường Oanh cảm thấy có chút buồn cười, không hổ là cô ngốc Phiêu Phiêu.

Tài nguyên hiện tại của cô đã sớm xuống dốc không phanh, vì một bộ web drama mà phải đi khơi thông quan hệ khắp nơi, sao còn có thể nổi tiếng nữa.

Năm đó, với tư cách là một diễn viên mới ra mắt, nhờ vào bộ phim điện ảnh《 Blushing Memory 》 cô đã càng quét mọi bảng xếp hạng phim ảnh lớn nhất của Trung Quốc, nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

Gương mặt ngây thơ trở thành gương mặt của mối tình đầu trong sáng trong mắt khán giả, đặc biệt là khán giả nam, hơn nữa đối thủ không thể tìm được thông tin xấu của cô với lại Đường Oanh rất có duyên với người qua đường nên đã hấp dẫn một luồng sóng fans lớn.

Đáng tiếc khoảng thời gian tươi đẹp không kéo dài, số lượng lớn các kịch bản ban đầu vươn cành ô liu cho cô đều chìm nghỉm do các vấn đề đầu tư.

Công việc bị giảm bớt, ở trong giới showbiz thay đổi nhanh chóng này là cực kì có hại.

Ba năm tiếp, không có tài nguyên, không có con đường nhân mạch, từ lâu cô đã bị các tài khoản marketing lớn chỉ trích là vô giá trị, thậm chí công ty còn lười kiểm soát dư luận.

Nhưng mà, cùng là diễn viên mới – Điền Tử, tài nguyên lại cầm đến mỏi tay. Tuy tài năng hơi kém, vẫn nhanh chóng thay thế cô, trở thành diễn viên được truyền thông Gia Thụy sủng trong lòng bàn tay.

Nếu nói cô ta có thể nổi tiếng thì cô cũng không tin.

Nhưng cũng may cô tương đối Phật hệ, chỉ hy vọng có thể nhận thêm nhiều hoạt động, vì tiền cô nợ Văn gia lúc trước vẫn còn chưa trả được hết.

“Đường Đường, chị đừng không tin, em thấy chị cốt cách thanh kỳ, tướng mạo bất phàm......”

Đường Oanh dùng tay dí nhẹ đầu cô ấy, ngăn cái miệng nhỏ của cô ấy: “Phiêu Phiêu, còn không đi sẽ đến trễ đó.”

“Ối!”

Lạc Phiêu Phiêu nhìn liếc di động rồi kêu lên, cô ấy thành thạo thu dọn đồ đạc và xuống cầu thang với cô.

Tầng 2 dưới lòng đất.

Một tay của tài xế gác lên vô lăng, nhìn lén ra bên ngoài.

Theo ánh mắt anh ta, cách đó vài mét, có một người phụ nữ mặc bộ đồ của thương hiệu OL đang hét vào điện thoại với vẻ mặt dữ tợn.

“Hàn Tiêu! Cmn cô ngấm ngầm giở trò chơi xấu tôi!”

“Đoạt kịch bản đoạt đến ba năm, cô cũng không sợ nghẹn chết à!”

“Có bản lĩnh đoạt, tôi cũng chống mắt lên xem nghệ sĩ nhà cô diễn được cái quỷ gì!”

Lý Già ngắt điện thoại, đi thẳng đến xe, ném điện thoại vào, phỉ nhổ, không tỏ thái độ gì.

Tài xế cúi đầu giả vờ như không nghe thấy.

Đường Oanh và Lạc Phiêu Phiêu vừa ra khỏi thang máy, liền nghe thấy tiếng gầm của một người phụ nữ trong bãi đỗ xe, đến gần mới phát hiện thì ra tiếng kêu kia là của người một nhà.

Trong lòng Lạc Phiêu Phiêu tò mò, nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Chị Già, có chuyện gì vậy?”

Lý Già nhìn họ, rối rắm một chút sau mới nói: “Kịch bản của Vương đạo đã ngâm nước nóng, nữ chính quyết định là Điền Tử.”

“Cái gì?!”

Lạc Phiêu Phiêu lập tức nhăn mày, “Gây đây Điền Tử không phải còn có việc sao? Sao lại cướp được?”

“Vương đạo cố ý đẩy lùi thời gian quay chụp vì cô ta.”

“...... Lúc trước ông ta nói Đường Đường nhà chúng ta là lựa chọn tốt nhất của vai nữ chính, bây giờ nói đổi là đổi?”

“Chuyện bình thường, diễn viên ký hợp đồng còn có khả năng bị đổi đi, chưa nói đến chúng ta.”

“...... Em...... đậu mé.” Lạc Phiêu Phiêu thật sự không nhịn được chửi thề một câu, đã nhiều năm rồi, thật vất vả mới có kịch bản nổi tiếng vai nữ chính thế nhưng lại bị đoạt, dù là ai gặp thì cũng không thể nhịn nổi!

“Vậy... chị Già, chúng ta nên làm cái gì bây giờ.”

“Chị sẽ tìm việc khác, lên xe trước đã.” Lý Già bất lực vò tóc.

Hai người chuẩn bị mở cửa xe, mới phát hiện Đường Oanh vừa nãy đứng bên cạnh đã sớm đã ngồi đoan đoan chính chính ở bên trong, hướng các cô cười ngọt ngào.

Mẹ nó, ai mà chịu được!

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái vẫn nở một nụ cười dường như cô ấy không hề bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra.

Lý Già đột nhiên cảm thấy Đường Đường nhà cô ấy bị ông trời tổn thương, cô ôm lấy cô gái nhỏ, gắng sức an ủi: “Đường Đường, em yên tâm, đêm nay chị sẽ tìm hợp tác.”

“Chị Lý Già, em quen rồi.”

Đôi tay nhỏ bé mềm mại của Đường Oanh vỗ nhẹ vào lưng cô ấy nhưng lại giống như một mũi kim đâm mạnh vào tim.

“Quen cái gì chứ, chuyện này giao cho chị, hôm nay em chỉ cần xinh xinh đẹp đẹp tham dự tiệc tối của hãng GD là được.”

“Vâng.”



Năm giờ chiều.

Lễ thảm đỏ thức chính thức bắt đầu, hai bên đường đầy rẫy các trạm tỷ*, phòng viên, chỉ vì nhanh nhất chụp đến một tay ảnh chụp.

*Trạm tỷ: người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng (tương tự với master fan của KPOP)

Thời gian Đường Oanh đến cũng chưa muộn, theo thứ tự trên thảm đỏ, phải đợi vị khách mời phía trước trả lời xong thì mới có thể đi vào.

Thật trùng hợp, phía trước cô chính là Điền Tử.

Ở cuối thảm đỏ, một người phụ nữ với nụ cười lộng lẫy và một chút giả tạo đang che miệng và nói đùa với người dẫn chương trình.

Nói chuyện về việc quay phim gần đây cho đến kế hoạch quay bộ phim truyền hình tiếp theo, có thể nói là đã thu hút rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông, tin rằng chỉ lát nữa tin tức cô ta nhận diện web drama thanh xuân vườn trường sẽ lên hot search.

Cuối cùng khi chuẩn bị rời đi, cô ta nhìn Đường Oanh đầy khiêu khích.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Đường Oanh nhéo nhéo lòng bàn tay, không lộ chút biểu cảm nào, chỉ yên lặng cắn thịt mềm trong khoang miệng, thong dong hào phóng bước lên thảm đỏ.

Trước backdrop thảm đỏ, cô lưu loát ký tên, ngòi bút cứng cáp, khí thế mạnh mẽ.

Hiện lên một vẻ đẹp đầy sức sống.

Đến phần phỏng vấn, người dẫn chương trình không hỏi quá nhiều mà lịch sự ra hiệu cho cô được vào.

“Ui, vào sớm như vậy? Các phóng viên chắc cũng chưa chụp rõ nét cho cô dâu.”

Điền Tử tiến lại gần cửa sảnh tiệc châm chọc.

Người đại diện Hàn Tiêu của cô ta tiến lên chế nhạo: “Ấy, chị Lý đừng để ý nhé, baby nhà tôi cũng chỉ lo lắng cho Đường Đường, chị đừng để phóng viên chụp được biểu cảm gì để giật title nhé.”

Lý Già vừa nghe liền tức giận, vừa định tiến lên một bước chế nhạo lại thì bị Đường Oanh giữ chặt, ấn ở bên cạnh, “Đường Đường, đôi mắt bọn họ sắp liếc đến vũ trụ rồi, em đừng cản chị.”

“Chị Lý Già, bọn họ nói cũng không sai mà.”

Đường Oanh không giận chút nào cả, đi đến bàn đồ ăn lấy một miếng bánh kem nhỏ, thuận tay đút cho cô ấy quả cherry phía trên.

“Ừm ừm...”

Lý Già nhanh chóng nhai nhai, oán thán một tiếng: “Đường Đường ——”

Bên ngoài lễ thảm đỏ vẫn tiếp tục, bên trong cũng dần dần bắt đầu náo nhiệt lên. Các nghệ sĩ gặp mặt nhau, dưới sự giới thiệu của người đại diện mà trở nên quen thuộc, nghiễm nhiên trở thành một vòng danh lợi khổng lồ.

Không biết từ khi nào, một trận náo động trước cửa đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đường Oanh kinh ngạc nhìn sang.

Anh ấy không phải không thích tham dự những trường hợp như vậy sao?

Văn Mộc Cảnh đứng ở cửa, như một pho tượng được chạm khắc tinh xảo.

Bộ vest tối màu, cravat có hoa văn màu rượu đỏ tía, tỉ mỉ, tinh tế không chút lôi thôi.

Người đàn ông một tay cầm chén rượu, nhìn qua nho nhã lễ độ, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn thấu được mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.