Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 131: Chương 131: Ân oán phân minh




- Nếu như ta nhớ không lầm thì hôm nay là lần thứ ba chúng ta chính thức gặp mặt. Lần ở Hổ Khâu Sơn Mạch ta đem Khâm Thiên Bảo Hạp giao cho ngươi bảo quản, hơn nữa còn cho ngươi một lọ Tụ linh đan làm thù lao. - Lúc nói đến Khâm Thiên Bảo Hạp, ánh mắt Bạch Hồ nhìn Đế Thích Thiên có một chút ý tứ hàm xúc.

Nghe thấy mấy chữ "Khâm Thiên Bảo Hạp", trong lòng Đế Thích Thiên bỗng nhiên tê cứng, chuyện này vẫn luôn là cây gai trong lòng hắn. Khâm Thiên Bảo Hạp là do Bạch Hồ tự tay giao cho hắn, hơn nữa còn hứa hẹn cho hắn một lọ tụ linh đan làm thù lao. Tuy rằng, lúc trước Bạch Hồ có tâm tư muốn mượn tay hắn che giấu hộp báu, nhưng không thể phủ nhận, hộp báu này vốn thuộc về Bạch Hồ.

Bản thân hắn từng phải dựa vào tụ linh đan mới có căn cơ để tu yêu. Có thể nói, ở trên con đường tu tiên đi xa được như hôm nay, cùng Bạch Hồ tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ.

Hắn thừa nhận mình tự ý mở ra hộp báu là sai, nhưng cũng không hối hận. Hắn cần lực lượng, cần truy cầu lực lượng cường đại, mà bên trong hộp báu có thể ẩn giấu lực lượng hắn muốn, cho nên hắn không thể không phá giải nó, hơn nữa còn từ bên trong lấy được "Thất Tội Thần Khúc", thật sự đã khiến bản thân hắn trở nên cường đại hơn.

Tuy rằng chưa từng hối hận, nhưng lúc này đối diện với Bạch Hồ, cũng có chút hổ thẹn, có cảm giác tựa như đang mắc nợ nàng. Dù sao, hắn vốn đoạt đi thứ nên thuộc về người khác, đây là điều Đế Thích Thiên tuyệt đối không phủ nhận.

- Đúng vậy, trước kia ta chỉ là một con hổ con yếu ớt. - Đế Thích Thiên cẩn thận gật đầu.

Thần sắc Bạch Hồ hơi chút hòa hoãn, tiếp tục nói: - Lần thứ hai gặp mặt, là ở Ngô Công sơn.

- Lần đó ngươi cứu ta một mạng. - Đế Thích Thiên lại gật đầu thừa nhận, ánh mắt kiên định nói: - Tục ngữ nói, "tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo" (ân huệ dù như nước nhỏ giọt, nhưng phải báo đáp như suối tuôn), ngươi cứu mạng ta, ta thiếu ngươi một ân tình. - Đế Thích Thiên không chút do dự trả lời. Ân (huệ) chính là ân (huệ), hận chính là hận. Hắn kiếp này xác định, chỉ cần có trí tuệ, liền có thể kiên trì đến cùng. Ân oán rõ ràng chính là nguyên tắc kiên định nhất trong lòng hắn từ trước đến nay. Mà chuyện này, cũng không có lý do để phủ nhận.

Hắn biết rõ, nếu như lúc ở Ngô Công sơn không có Bạch Hồ xuất thủ tương trợ, chỉ sợ đã sớm chết trong tay lão quái vật Nguyên Anh kỳ kia. Càng bi thảm hơn chính là bị ngự thú vòng khống chế nô dịch, nên phần ân tính này, không thể xem là nhỏ.

- Chuyện ân tình ta tạm thời không nói, bất quá ta rất kỳ quái, theo đạo lý, ta hai lần xuất hiện trước mặt ngươi đều dùng nhân thân, chưa từng hiển lộ qua bản thể, ngươi vì sao chỉ liếc mắt đã nhận ra ta là Thiên Hương Hồ Vương. - Bạch Hồ nói xong, có chút hứng thú nhìn về phía Đế Thích Thiên, trong lòng nàng cũng đang vô cùng hiếu kỳ.

Đoạn đường tới đây, nàng chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, chỉ một mực nằm trong ngực Tử Phỉ, cũng không có bất kỳ cử động đặc thù nào, vậy mà Đế Thích Thiên chỉ liếc mắt đã nhận ra nàng. Dù nàng là Yêu Vương nổi danh trong tu tiên giới, cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, không biết cuối cùng mình sơ sót ở đâu.

- Trên người ngươi có mùi thơm... rất đặc biệt! - Đế Thích Thiên trầm ngâm nói.

- Mùi thơm? Bạch Hồ nghe vậy, không khỏi giật mình, thầm nghĩ: - Tại sao lại quên mất chuyện này.

Nghĩ lại, nàng trong Yêu Tộc được xưng là Thiên Hương Hồ Vương. trong đó có một chứ "hương" (thơm), ý nói cả người nàng có mùi thơm đặc biệt, loại mùi thơm này rất kỳ lạ, từ lúc nàng ra đời đã có sẵn, khiến cho người ta nếu ngửi thấy một lần, chỉ sợ cả đời sẽ khó quên.

Điều này gần như là một dấu hiệu đặc trưng của nàng.

Lần này tuy biến về bản thể, nhưng mùi thơm cơ thể vẫn tràn ra. Bình thường, nàng cũng không thể tận lực thu liễm, hiện tại đã biến thành bản thể, thương thế lại chưa phục hồi, lại càng không có khả năng tận lực thu liễm được loại mùi thơm này. Cho nên, trên đường đến đây, loại mùi thơm này vẫn hướng bốn phía tản ra.

Đế Thích Thiên đối với mùi thơm này ấn tượng rất sâu sắc. Lần thứ nhất tại Hổ Khâu Sơn Mạch đã khắc ghi trong đầu, cho nên, lúc trước khi mới nhìn thấy Tiểu Bạch, hắn đã ngửi thấy mùi thơm này, nhưng vì đang cùng Thử vương chiến đấu, nên cũng không quá mức lưu tâm, đợi đến khi trở lại, một lần nữa ngửi thấy, trong lòng mới nổi lên ngờ vực.

Đến khi tiến vào Vạn Yêu Cốc, hắn gần như đã có thể khẳng định, con Bạch Hồ này nếu không có gì bất ngờ, thì chính là Thiên Hương Hồ Vương hắn từng hai lần gặp mặt.

Đương nhiên, thời điểm phát hiện ra điều này, trong lòng hắn cũng đấu tranh một hồi, vì dù sao bọn họ dây dưa trước giờ, cũng không phải chỉ có một hai sự tình.

- Đúng vậy, ta chính là từ mùi thơm phán đoán ra. - Nói xong, Đế Thích Thiên cũng không còn do dự nhìn về phía Bạch Hồ, ánh mắt mang theo nghi hoặc, thanh âm xoay chuyển, hỏi: - Bất quá, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi là một vị Yêu Vương đã ngưng kết ra Yêu Đan, tại sao hiện giờ lại...

Tuy rằng không nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.

- Hừ, còn không phải vì ngươi. - Bạch Hồ nghe xong, sóng mắt từ trên người Đế Thích Thiên lướt qua, có chút không cam lòng nói: - Lúc giúp ngươi ngăn cản lão mũi trâu Thanh Vân, bị hắn quấn lấy cả tháng, rồi lọt vào vây công của những lão quái vật hèn hạ kia, khiến ta đường đường một đời Yêu Vương, lại bị đánh trọng thương phải quay về bản thể. Tình cảnh hôm nay của ta, toàn bộ đều do ngươi.

- Điều này... - Đế Thích Thiên nghe xong, trong lòng có chút ngẩn người, không nghĩ ra, Bạch Hồ thành ra như vậy, bị đánh về bản thể, lại cùng mình có liên quan.

Vốn dĩ, lúc trước Bạch Hồ thấy tốc độ tu hành kinh người cùng trí tuệ của Đế Thích Thiên hơn xa Yêu Tộc bình thường, nên đối với hắn nổi lên lòng hiếu kỳ, vì vậy mới một đường đi theo phía sau hắn. Lúc ở Ngô Công sơn không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, có lẽ là do không muốn nhìn thấy một nhân tài hiếm có của Yêu Tộc vẫn lạc tại đó, nên mới nhịn không được ra tay ngăn trở một chút. Đương nhiên, cũng vì Khâm Thiên Bảo Hạp đang ở trên người Đế Thích Thiên.

Vừa ra tay, quả nhiên lão già Thanh Vân liền đặt toàn bộ chú ý lên người nàng, bỏ qua Đế Thích Thiên, Không chút do dự đuổi theo phía sau. Vốn ý định ban đầu của nàng là đem lão già Thanh Vân ly khai khỏi đó, nên mới không nhanh không chậm rời đi, đợi đến khi bọn người Đế Thích Thiên rời khỏi thì mới đem hắn bỏ xa.

Cũng không nghĩ tới, tuy rằng đã giải trừ nguy hiểm cho Đế Thích Thiên, nhưng sự tình tiếp theo lại vượt qua dự liệu của nàng. Trong tay lão già Thanh Vân lại có một kiện pháp bảo phi hành lợi hại, bằng vào kiện pháp bảo này, hắn gắt gao bám chặt lấy nàng, khiến ý tưởng ban đầu của nàng lập tức ngâm nước nóng. Cứ như vậy, một đường đuổi giết, liên tục kéo dài cả tháng. Thử nghĩ, một vị yêu vương vị một lão quái vật nguyên anh kỳ đuổi theo, động tĩnh như vậy làm sao qua mặt được đám cường giả khác.

Cuối cùng, nàng bị ba gã cường giả bao vây tại một ngọn tuyệt phong (núi hiểm). Sau một trận chém giết, Bạch Hồ vận toàn lực xử ra một chiêu "Linh Hồ xuất động", cứng rắn oanh kích ba gã cường giả. Mặc dù có thể trốn thoát, nhưng cũng bị trọng thương đến cả nhân hình cũng không duy trì được, phải biến về bản thể.

Đủ thấy, lần này nàng bị trọng thương nghiêm trọng đến mức nào.

Đây cũng là lý do vì sao lúc Tử Phỉ gặp nàng, nàng đã bị hôn mê nằm trên mặt đất.

Tuy rằng Bạch Hồ không nói tỉ mỉ, nhưng nhìn thần sắc của nàng, trong đầu Đế Thích Thiên âm thầm suy đoán, hồi tưởng lại cảnh tượng lần cuối cùng hai người gặp mặt, lại ngẫm lại ngữ khí của nàng, cũng đại khái đoán ra, chỉ sợ cùng mình không thoát khỏi liên quan.

Suy nghĩ một chút, Đế Thích Thiên nhìn về phía Bạch Hồ, nói: - Nếu như Bạch Hồ cô nương đã tới Vạn Yêu Cốc, vậy hãy ở lại chỗ này an tâm dưỡng thương. -Sau khi mở miệng, Đế Thích Thiên chân thành nhìn Bạch Hồ, yêu cầu này, hắn cũng không phải mù quáng đưa ra.

Nếu như Bạch Hồ ở lại Vạn Yêu Cốc, hắn vừa có thể báo đáp một chút, vì dù sao, tổn thương trên người nàng cũng liên quan đến mình, thứ nữa, Bạch Hồ thủy chung là một cường giả cấp bậc Yêu Vương. Trong thời gian này, nếu như có thể kéo gần quan hệ, đợi đến lúc nàng khôi phục lại, nói không chừng đối với Vạn Yêu Cốc sẽ có lợi ích phi thường.

- Coi như ngươi còn có chút lương tâm, không uổng công ta vì ngươi mới biến thành bộ dạng này. - Bạch Hồ nghe xong, cũng cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ: Dưỡng thương ở chỗ này, có thể nói là tuyệt hảo, hơn nữa, nơi này có Đế Thích Thiên, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm phát sinh, linh khí ở đây lại thập phần sung túc.

Nghĩ thì nghĩ, bất quá, Bạch Hồ chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: - Khâm Thiên Bảo Hạp vẫn đang ở trong tay ngươi? - Trong thanh âm, mang theo ngữ điệu dị thường thận trọng, mơ hồ có chút khẩn trương. Trước đây nàng đã biết rõ, Đế Thích Thiên đang một mực phá giải hộp báu, cũng không biết đến bây giờ hộp báu đã bị phá giải hay chưa.

- Đúng thế!

Đế Thích Thiên cũng không giấu diếm việc này, gật gật đầu, không chút do dự khẳng định: - Khâm Thiên Bảo Hạp vẫn ở trên người ta, nếu như ngươi muốn, ta có thể quay về động phủ lấy cho ngươi.

- Không cần, tạm thời cứ để ở chỗ ngươi đi. - Hơi bất ngờ là Bạch Hồ cũng không lập tức thu hồi hộp báu, mà tiếp tục lưu lại trong tay Đế Thích Thiên. Sau khi nói xong, nàng dừng lại một chút, lại nói tiếp: - Bất quá, ta muốn ở trong trong sơn cốc tĩnh tu dưỡng thương, nên cần một tòa động phủ yên tĩnh.

Đế Thích Thiên khẽ gật đầu, đối với điều này không có ý kiến.

- Ca ca! - Lúc này, một thanh âm non nớt từ phía xa truyền đến. Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Bạch Hổ đang nhanh chóng hướng bên này chạy tới, phía sau là bọn người Xích Hỏa.

- Ca ca, sơn cốc thật lớn, nơi này về sau thật sự là nhà của chúng ta? - Tiểu Bạch trở lại bên người Đế Thích Thiên, nháy nháy con mắt, hồn nhiên hỏi.

- Ân. Về sau Vạn Yêu Cốc này chính là nhà của ngươi, đi, ca ca dẫn ngươi tới nơi cư ngụ. - Ánh mắt Đế Thích Thiên lập tức trở nên nhu hòa. Sau khi nói xong, liền đi trước dẫn đường, hướng về động phủ của mình, bọn người Xích Hỏa cũng theo sát phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.