Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 148: Chương 148: Chu Tước Đan Quyết




Lúc này, lượng tu sĩ thanh niên tụ tập trong cốc ngày một tăng, tuy rằng phần lớn đều có tu vị Luyện Khí kỳ, nhưng cũng không thiếu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn có cả một ít tu sĩ thế hệ trước tới đây hoặc tham gia náo nhiệt, hoặc muốn mua bán một ít vận phẩm mình cần hoặc không cần.

Cũng có không ít người đến đây với đủ loại mục đích khác.

Lúc này, trong cốc đã bày ra thương phố thẳng tắp chứa đủ loại vật phẩm.

Có điều, những tu sĩ này tuy bày ra sạp hàng, nhưng cũng không la hét inh ỏi như đám tiểu thương trong thế tục, mà ngồi im trước quầy hàng của mình, chỉ khi có người tới muốn mua thứ gì đó, thì mới mở miệng mặc cả, dù sao tu tiên giả đều tự coi mình cao quý hơn thường dân, làm sao có thể dung tục như đám dân chợ búa đó được.

"Vạn năm Hầu Nhi Tửu, Hôn Đào, cành cây Thế Giới Thụ?"

Đế Thích Thiên khi nghe Vạn Sự Thông báo giá tiền, trong lòng không khỏi dâng lên sóng to gió lớn, lắc đầu một cái, trầm ngâm một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, trầm giọng nói:

"Những thứ này ta đều không có, có điều, nếu một ngày nào đó ta tìm được, thì làm sao tìm được ngươi?"

Mấy thứ Vạn Sự Thông muốn, hắn cũng đoán được đều là trân bảo chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, Hôn Đào, đương nhiên chắc không phải là hạt đào bình thường, nói không chừng cùng loại với hạt đào trong vườn đào của Vương Mẫu nương nương trong thần thoại kiếp trươc giống nhau, còn Thế Giới Thụ, hắn chưa bao giờ nghe qua loại kỳ thụ như vậy, nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đã đoán ra được hẳn là thánh vật không tầm thường.

Có điều, trong lòng hắn đã âm thầm quyết định, những thứ này, dù hiện tại không chiếm được, nhưng không có nghĩa là tương lai cũng không chiếm được, nếu đoạt được đến tay, như vậy có thể có được tin tức về những thứ mình cần rồi.

Hắn đại khái đã nhìn ra, tên Vạn Sự Thông này có lẽ là một vị dị nhân thích du hý hồng trần.

Vạn Sự Thông nghe thấy Đế Thích Thiên nói vậy, lại hứng thú quan sát hắn một lần nữa, hai mắt xoay tròn, cười đùa nói:

"Tuy rằng lão nhân gia ta không tin ngươi có thể kiếm được những bảo vật này, có điều năm trăm năm sau, Vạn Giới Chi Nguyên vạn năm mới xuất hiện một lần sẽ mở ra, ngươi nếu có thể tiến vào đó, nói không chừng sẽ có cơ hội lấy được chúng từ trong đó cũng nên. Được rồi, nơi này có một đồng Tử Kim, là tín vật của ta, ngươi nếu thực sự tìm được thứ ta nói, chỉ cần truyền chân nguyên vào đây, ta sẽ biết được, tự nhiên sẽ đến tìm ngươi."

Vạn Sự Thông nói xong, tiện tay ném cho Đế Thích Thiên một đồng tử sắc kim đồng lấp lánh ánh tím, cũng không đợi hắn quan sát, thân hình Vạn Sự Thông đã nhảy vọt khỏi tảng đá, kêu lên:

"Tốt rồi, xem ra tiểu tử ngươi cũng không muốn mua tin tức của Ngọc Đế Thích Thiên tiên tử, vậy lão nhân gia ta không tốn thời gian với ngươi nữa, phải đi tìm con dê béo khác đây, hắc hắc.”

Dùng sức xoa xoa hai bàn tay, con mắt Vạn Sự Thông toả sáng nhìn về một đoàn người mới xuất hiện trong cốc, dẫn đầu là một nam tử toàn thân tuyết trắng, phong độ ngời ngời, trong tay cầm một cái quạt xếp phong cách cổ xưa, mặt bên vẽ một bức tranh sơn thuỷ, tràn ra linh khí nhàn nhạt, cũng không phải do giấy chế tác thành, mà là do một loại tơ tằm đặc biệt dệt thành, hiển nhiên cũng không phải là một cây quạt giấy bình thường mà chính là pháp khí hoặc pháp bảo của người tu hành.

Sau lưng người này dẫn theo bốn thị nữ, chính là hai đôi song bào thai, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, tất cả đều dung mạo như hoa, vô cùng mê người, y phục phân biệt đỏ vàng lam lục bốn màu khác nhau, đáng lưu ý hơn, trên cổ tay các nàng, đều có một cái chuông đeo tay màu vàng, một khi lay động, sẽ phát ra tiếng kêu thanh thuý dễ nghe.

Hơn nữa, ánh mắt tứ nữ, đều thuỷ chung dính chặt trên người nam tử phía trước, tựa hồ ngoại trừ hắn ra, trong mắt không còn ai khác, khiến cho một đám thanh niên trong cốc đều lộ vẻ hâm mộ.

Vạn Sự Thông hấp tấp vọt tới trước mặt tên nam tử này, nước bọt trong miệng văng tứ tung, cùng thanh niên thương lượng với nhau, thanh niên kia mặt mày lập tức trở nên hớn hở, tựa hồ bị hắn khơi lên hứng thú.

Đế Thích Thiên nhìn thoáng qua, trên mặt lộ vẻ dị sắc, cúi đầu nhìn đồng tiền trong tay, chỉ thấy, đồng tiền này rặt một màu tử kim, rất cứng rắn, không biết dùng chất liệu gì chế thành, một mặt in hình một cây đào, trên cây kết rất nhiều quả, nhìn rất sống động.

Một mặt khác thì in bốn chữ “Muôn đời đều thông”

“Khẩu khí thật lớn!!!”

Đế Thích Thiên không khỏi hít một hơi lạnh, ý tứ trong đồng tiền cổ này rất rõ ràng, sự tình muôn đời hắn đều thông hiểu, Vạn Sự Thông đã dám nói như vậy, nếu không phải là một kẻ ngu ngốc thì chính là một dị nhân thân mang đại thần thông.

Lại cẩn thận hướng về phía Vạn Sự Thông nhìn lướt qua, rồi mới thận trọng đem đồng tiền cất đi.

Quét mắt nhìn lại túi trữ vật bên hông, trong đầu Đế Thích Thiên chợt loé lên ý định tìm một túi trữ vật cao cấp hơn. Lúc trước hắn đoạt được mấy trăm cái túi trữ vật, nhưng diện tích đa phần đều không đáng kể, chứa được không bao nhiêu vật phẩm.

Hiện tại lại càng có cảm giác, loại túi trữ vật này vừa không an toàn lại vừa bất tiện, nghe nói, trong tu tiên giới có loại giới chỉ không gian trữ vật, vừa lớn lại vừa có thể đeo trên ngón tay, đáng tiếc, loại bảo vật như vậy, không phải là tu sĩ bình thường có thể sử dụng.

Nghĩ lại đại hội kén rể chắc còn vài ngày nữa mới bắt đầu, cho nên bộ pháp dưới chân Đế Thích Thiên liền động, muốn tranh thủ đi dạo tiểu phường thị trước mắt một vòng.

Sau khi tiến vào trong tiểu phường thị, hắn bắt đầu đánh giá cẩn thận từng vật phẩm bày ra trên từng quầy hàng.

Có đủ loại thú cốt, những xương cốt này đều tràn ra chấn động nhàn nhạt, tuyệt đối không phải là thú cốt bình thường, ngoài ra còn có linh phù, nhưng phẩm chất đều không cao.

Một vài sạp hàng còn có pháp khí, đan dược, thậm chí có người còn xuất ra cổ tịch ngọc giản bày bán, hiển nhiên, trong đó đều cất giấu công pháp tu luyện. Còn có một vài vật phẩm ký lạ và hiếm có, cũng được mang ra trao đổi.

Dọc đường đi, trong lòng Đế Thích Thiên cũng không khỏi âm thần sợ hãi thán phục, lần này xem ra được mở mang kiến thức rồi.

Từng bước một đi khắp phường thị một vòng, bước chân hắn bổng nhiên ngừng lại, đứng trước một quầy hàng.

Chủ nhân sạp hàng này, là một tiểu cô nương tầm mười bảy mười tám tuổi có tu vị luyện khí trung kỳ, cũng hơi thanh tú, trên sạp hàng của nàng bày bán mấy loại cổ tịch ngạc giản, cùng một vài cuốn trục và tiểu đỉnh mang phong cách cổ xưa, bên cạnh còn có không ít bình ngọc.

"Tiền bối, ngươi có phải muốn mua đan dược hay không, ở đây ta có tụ khí đan, dùng để phụ trợ tu luyện, đối với tu sĩ luyện khí kỳ rất hữu dụng, còn có hồi nguyên đan, có thể khiến tu sĩ Trúc cơ mau chóng phục hồi chân nguyên, còn có Phá chướng đan, dùng để tập trung tư tưởng. Đều là đan dược tốt, nghe nói lần chọn rể này của Cầm gia được tổ chức trong Cầm cảnh, mà trong đó lại nguy hiểm trùng trùng, mang thêm một chút đan dược cũng không sai.”

Tiểu cô nương nháy nháy đôi mắt mấy cái, thấy Đế Thích Thiên ngồi xổm xuống trước sạp hàng của mình, vội vàng ra sức giới thiêu.

Phá chướng đan có thể khu trừ chướng khí, chỉ cần phục dụng, đại bộ phận chướng khí bình thường đều bị khu trừ, có thể tập trung tránh phân tán tư tưởng khi tu luyện, là một loại đan dược không tệ.

"Ta đến không phải để mua đan dược. Những sách cổ và ngọc giản này ghi lại cái gì?”

Vẻ mặt Đế Thích Thiên lạnh nhạt, chỉ chỉ những cổ tịch và đan dược trước mắt, hỏi.

Muốn nói đan dược, sau khi diệt sát đám tán tu trước kia, trên người hắn thu được không ít, những gì bày bán trên quầy hàng này, trong túi trữ vật hắn cũng có, tất nhiên không muốn tốn thêm thời gian nên nói thẳng ra mục đích của mình.

Đan dược!

Mặc dù hắn có Thiên phẩm Yêu phủ, những linh dược thu được cũng không cần luyện chế, cứ trực tiếp dùng Luyên Yêu đỉnh tinh chế lực lượng ẩn chứa bên trong để hấp thu, thế nhưng thuật luyện đan cũng có không ít điểm thần diệu.

Có thể trộn lẫn nhiều loại linh dược bất đồng với nhau, luyện chế ra đủ loại đan dược khác nhau, có thể đem dược lực ẩn chứa bên trong linh dược phát huy ra một trăm phần trăm, thậm chí là hai trăm phần trăm công hiệu, có thể nói là thần kỳ.

Hắn trước kia dựa vào tụ linh đan để bước lên con đường Yêu tu, cho nên trong lòng đối với thuật luyện đan rất có hứng thú. Chỉ là, lúc còn ở Nam Man, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với phương diện này.

Hiện tại nhìn thấy những vật phẩm dùng để luyện đan bày trước quầy hàng, trong đầu không khỏi loé lên ý nghĩ muốn mua một quyển điển tịch luyện đan, về sau nếu có thời gian sẽ nếm thử một chút, biết đâu lại có thể luyện ra vài loại đan dược tăng cường tu vị cho bộ hạ trong Vạn Yêu Cốc.

"Tiền bối nói những sách cổ này sao?”

Tiểu cô nương nghe vậy, hiếu kỳ nhìn hắn một cái, nói:

"Những sách cổ này là “Luyện đan sơ giải”, dành cho người mới học luyện đan, còn những ngọc giản này là “Chu Tước Đan Quyết”, bên trong Chu tước đan ấn đặc biệt, khi luyện đan nếu dùng có thể tăng cường xác xuất thành đan. Ngài muốn học luyện đan sao?"

Nói xong câu cuối cùng, tiểu cô nương lại hiếu kỳ hỏi thêm một câu. Nhưng hỏi xong mới lập tức chột dạ, biết mình vừa hỏi điều không nên hỏi. Vội vàng le lưỡi.

“Uhm. Nếu như ta muốn mua những thứ này, phải trả bao nhiêu linh thạch?"

Đế Thích Thiên cũng không để ý, trực tiếp mở miệng hỏi giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.