Lần này thu thập được đại lượng thi thể đối với chư yêu thú chính là một khoản thu hoạch khổng lồ, sau khi luyện hóa hấp thu hoàn toàn tuyệt đối có thể giúp chúng đề cao thực lực bản thân lên một hai thành.
Tuy nhiên số lượng thi thể nhiều như vậy trong chư yêu thú trừ bỏ Đế Thích Thiên ra thì không có ai luyện hóa được quá nhiều thi thể một lần cả. Vả lại, dù năng lực luyện hóa của bọn họ cường thịnh trở lại cũng có giới hạn, mỗi lần hấp thu cùng lắm là một trăm cụ thi thể mà thôi, còn lại chỉ sợ khó có thể một lần cắn nuốt.
Mà thân thể của tu sĩ mặc dù tu vi toàn bộ tán vào trong huyết nhục nhưng lại không thể bảo tồn thời gian quá dài. Chỉ cần qua nửa canh giờ hoặc một canh giờ không được hấp thu thì bởi mất đi sinh mệnh lực, không có năng lực trói buộc tinh khí mà chúng sẽ dần dần tiêu tán.
Cho nên những thi thể này nhất định phải được cắn nuốt trong thời gian đó, nếu không sẽ mất đi phần lớn tinh khí. Điều này cũng có nghĩa là mấy ngàn cụ thi thể này, chư yêu thú vương giả tuyệt đối không cách nào nuốt trọn, cho nên tuy kiếm được một kho báu khổng lồ nhưng người được lợi lớn nhất chỉ có Đế Thích Thiên.
Bởi vì chỉ có Đế Thích Thiên mới có Thiên phẩm yêu phủ, bên trong tồn tại một kiện luyện yêu đỉnh thần kỳ.
Hắn trước kia đã thử qua, nếu dùng luyện yêu đỉnh để luyện hóa thi thể thì căn bản không cần quan tâm đến số lượng, bởi vì luyện yêu đỉnh có thể cất trữ rất nhiều thân thể mà không làm tinh khí trong cơ thể bị tiêu tan, những tinh khí đó chỉ biết vận chuyển bên trong luyện yêu đỉnh, từng chút từng chút bị luyện hóa dần.
Có thể nói đây là một lần thu hoạch khổng lồ của hắn. Bằng vào số lượng thi thể trước mắt, hắn tuyệt đối có thể thuận lợi tu luyện tới yêu thú đỉnh, tiến tới ngưng kết nội đan tu thành yêu thú chân chính.
Dĩ nhiên thu hoạch không chỉ có nhiêu đây mà còn cộng thêm những túi đồ trên đám thi thể nữa. Trong túi có rất nhiều vật phẩm tu tiên giới, gom lại một chỗ rồi phân chia ra thì mỗi yêu thú cũng nhận được rất nhiều bảo vật.
Thường thường sau khi đại khai sát giới chính là đến lúc thu được tuyệt đại lợi ích.
- Thật tốt quá!
Một giọng nói thanh thúy vang lên giữa không trung Nhất Tuyến Thiên, chính là thanh âm của chim hồng tước. Nàng không ngừng phe phẩy đôi cánh bay lượn giữa bầu trời, trong mắt đầy sự phấn chấn kêu lên:
- Những tên tu sĩ chán ghét này rốt cuộc cũng bị giết chết rồi! Hắc, xem bọn chúng còn dám ở trong núi giết linh thú, yêu thú nữa hay không!
Đối với cảnh tượng đẫm máu trước mắt này chim hồng tước tuyệt không một chút kiêng kỵ ngược lại lại hưng phấn vô cùng. Cũng khó trách, người tu tiên cùng yêu tộc đối lập đã lâu, ở trong sơn mạch này không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi. Số linh thú yêu thú chết trong tay người tu tiên cũng không ít, cừu hận giữa hai bên sớm đã bị đào sâu như biển.
Muốn chim hồng tước đồng tình với người tu tiên không bằng nói mặt trời sẽ mọc ở phía tây đi.
- Chư vị, hiện tại tu sĩ đã bị chúng ta giết sạch, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Hoàng Kim Sư Vương nhìn Đế Thích Thiên cùng đám Minh Nha Vương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về đống thi thể trên mặt đất, ý tứ trong đó rất rõ ràng.
- Những thân thể này có chứa đại lượng tinh khí đối với sự tu luyện của yêu thú chúng ta có lợi ích rất lớn, tuy nhiên ta hiện tại không cần, các ngươi cứ phân chia ra rồi luyện hóa.
Mỹ Đỗ Toa lạnh lùng nói, vẻ mặt không một tia thần sắc lưu luyến nào đối với thân thể đám tu sĩ. Đây không phải do nàng ra vẻ thanh cao mà vì bản thân đã tiến vào giai đoạn ngưng kết nội đan, số thân thể này đối với nàng có cũng vậy mà không có cũng thế. Thứ cần thiết nhất với nàng bây giờ chỉ có một việc là bế quan tĩnh tu mà thôi.
- Ta muốn ba trăm cụ.
Hoàng Kim Sư Vương không chút khách khí lập tức đưa ra con số. Số lượng này một phần cho chính hắn, phần còn lại sẽ phân chia cho đám bộ hạ. Quá nhiều sẽ lãng phí, quá ít lại không đủ, ba trăm chính là con số vừa vặn.
- Bổn vương cùng tộc nhân chỉ muốn hấp thu tử khí, ở nơi này trải qua một cuộc đại chiến đã ngưng tụ rất nhiều tử khí cho nên bổn vương muốn mang tộc nhân ở đây mấy ngày.
Minh Nha Vương đối với thân thể cũng không có hứng thú, Minh Nha nhất tộc bọn họ chỉ thích nhất tử khí tản mát từ thân thể mà thôi.
Một cuộc đại chiến hiển nhiên sẽ có số lượng tử vong khổng lồ, những tử khí tản mát ra từ số đố đã vô hình vô chất ngưng tụ bên trong sơn cốc. Người bình thường có thể nhìn không thấy nhưng Minh Nha nhất tộc lại dễ dàng nhìn ra, đối với lượng tử khí như vậy bọn họ dĩ nhiên không thể nào bỏ qua được, đồng thời trong số yêu thú trừ bọn họ ra cũng không còn loài nào có thể hấp thu tử khí, bởi vậy hiển nhiên không ai tranh đoạt về phần này rồi.
- Ta muốn một trăm cụ.
Bạch Hạc Vương cũng lên tiếng.
- Hắc hắc, lão Hắc ta cũng muốn năm trăm cụ, nhiều nữa ta đây xài không hết a.
Hắc Viên Vương hắc hắc cười ngây ngô nói.
- Còn lại sẽ thuộc về ta.
Đế Thích Thiên thấy bọn họ phân phối xong, cuối cùng mở miệng nói ra ý nguyện của mình. Trong giọng nói mơ hồ mang theo một điểm uy nghi khác thường khiến chơ không khí xung quanh bỗng như bị đè nén khó thở vô cùng.
Từ lúc trong đầu nảy sinh ý nghĩ "mạng ta không do trời định đoạt", trên người hắn đã tự hình thành nên một loại khí thế áp bức đặc biệt. Loại khí thế này hiện tại vẫn chưa chân chính hiển lộ ra nhưng có thể biết được, chỉ cần cho hắn thời gian thì sớm muộn cũng có một ngày nó sẽ trở thành khí thế đặc biệt của riêng hắn. Khi đó mỗi lời nói, mỗi cử chỉ sẽ tự động mang theo một uy nghiêm bất đồng. Còn bây giờ trong ngôn hành cử chỉ chỉ mới bắt đầu có một chút khí thế mà thôi.
Hắc Viên Vương nghe vậy không khỏi thắc mắc:
- Đế huynh đệ, ngươi muốn nhiều thi thể vậy làm gì, lực lượng bên trong huyết nhục hiện giờ tồn tại chẳng còn bao lâu, ngươi lấy đi cũng vô dụng thôi.
- Đúng đó!
Chim hồng tước cũng lên tiếng, quay quay đầu bay tới bay lui trước mặt Đế Thích Thiên, ríu ra ríu rít nói lên hiểu biết của mình:
- Ta nghe tỷ tỷ nói thân thể tu sĩ là một trong những phương pháp tu luyện thích hợp nhất, huyết nhục bọn họ rất dồi dào tinh khí máu huyết, nhưng phải luyện hóa khoảng một canh giờ từ lúc bọn họ chết bằng không tất cả lực lượng sẽ tiêu tán, không có ích gì.
- Chia số vật phẩm của đám tu sĩ này thành bảy phần, mỗi người cầm một phần rồi trở về lãnh địa của mình đi.
Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Đế Thích Thiên, trong ánh mắt có một thần thái khác thường tựa như đã biết điều gì đó nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói cách phân chia những vật phẩm còn lại.
Đối với cách chia của Mỹ Đỗ Toa không ai có bất kì ý kiến gì.
Ngay lập tức, chư yêu nhanh chóng lấy những túi trữ vật trên các thi thể gom lại bày ra bãi đất trống, phân thành bảy phần, người nào lấy phần của người đó, sau lại lấy túi trữ vật của riêng mình thu hồi những thi thể trên mặt đất.
Đảo mắt những thi thể trong sơn cốc không còn một mống, các yêu thú khác chỉ cần một hai túi trữ vật là chứa đủ số thi thể mình cần, chỉ có Đế Thích Thiên phải lấy tới mấy chục túi mới chứa đủ hơn ngàn cụ thi thể phần hắn.
"Đại thu hoạch, lần này quả là đại thu hoạch, có trong tay số thi thể này, ta không chỉ đề tăng tốc độ tu luyện lên cao nhất, còn có thể giúp cho bọn xích hỏa đề thăng tu vi rất nhiều, có thể để bọn họ trong thời gian ngắn nhất tấn chức trở thành yêu thú, giúp ta bớt đi một tai họa ngầm đồng thời trong thời gian ngắn cũng không phải lo lắng lại có người gây sự bởi chuyện la bàn nữa."
Đế Thích Thiên một bên thu chiến lợi phẩm, một bên nghĩ ngợi, âm thầm tự đánh giá.
Quả thật lần này không nói đại thu hoạch là không được, hơn ngàn cụ thi thể bỏ vào trong luyện yêu đỉnh, hắn có thể không ngừng hấp thu lượng tinh khí khổng lồ mà luyện hóa thành yêu dịch yêu nguyên. Luyện yêu đỉnh không ngừng luyện hóa đồng nghĩa rằng cho dù hắn không tu luyện chăng nữa thì chỉ cần luyện hóa số thi thể này thôi cũng đủ đề cao tu vi bằng một tốc độ bất khả tư nghị rồi.
Đây là tích lũy, một lượng tích lũy khổng lồ đủ để hắn tu luyện đến khi ngưng tụ ra nội đan, là một lần kỳ ngộ vô cùng to lớn.
Hơn nữa, những hồn phách của đám tu sĩ này vẫn còn lưu lại trong thể xác, đợi đến thời cơ hắn sẽ sử dụng "Tử sắc vương văn" nhiếp hồn vào trong vương văn làm cho lực lượng vương văn càng thêm mạnh mẽ.
Một trận chiến tiêu diệt mấy ngàn tu sĩ, trận chiến này nhất định khiến cho tu tiên giới sinh ra chấn động, hoặc nói cách khác là một loại uy hiếp.
Tuy nhiên như vậy cũng khiến cho tu tiên giới lại càng chú ý đến Nam Man, nhưng có thể khẳng định trong thời gian ngắn Nam Man vẫn đảm bảo được yên bình. Mà cái Đế Thích Thiên cần chính là đoạn thời gian yên bình ngắn ngủi này, chỉ cần có thời gian, hắn nhất định có thể bước chân vào cảnh giới cường đại hơn.
- Đế huynh đệ, trận này chẳng có cái gì vui. Mấy tên tu sĩ này quá kém, đánh không hứng thú gì cả, sau này nhất định phải để lão Hắc ta đánh mấy trận nữa đấy.
Hắc Viên Vương đại đại liệt liệt tới trước mặt Đế Thích Thiên, cao giọng cười to nói, sau đó xoay người mang mấy bộ hạ bị thương rời đi Nhất Tuyến Thiên.
- Tái kiến!
Bạch Hạc Vương cũng chào các yêu thú vương giả khác rồi giương cánh bay đi. Cuộc chiến đã kết thúc, các yêu thú cũng không ở lại, nối tiếp nhau rời đi.
Lúc trước bởi vì nhìn thấy mấy ngàn tu sĩ đồng thời ở chung một chỗ, thanh thế quá lớn tạo cảm giác uy hiếp đến Nam Man nên mới xuất hiện tình cảnh một đám yêu thú vương giả tụ tập. Bây giờ uy hiếp đã bị triệt tiêu, chiến lợi phẩm cũng đã lấy, bọn họ liền muốn lập tức trở vệ luyện hóa thân thể tu sĩ, tránh khỏi dây dưa thời gian mà tổn thất linh khí.
Nhìn thấy chư yêu rối rít rời đi Đế Thích Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ. Lúc này, Chu Ô bay đến trước mặt hắn, luyến tiếc nhìn hắn nói:
- Đế ca ca, Chu nhi cũng phải đi, tỷ tỷ đã không nhìn thấy Chu nhi một thời gian rồi, nhất định sẽ lo lắng.
- Chu nhi nếu rãnh rỗi có thể tới Vạn Yêu Cốc của ta. Đến lúc đó chúng ta còn có thể gặp mặt.
Đế Thích Thiên cũng khẽ gật đầu đáp lại. Chung đụng một khoảng thời gian rồi Chu nhi cũng để lại cho hắn ấn tượng không nhỏ, nhất là vị tỷ tỷ thần bí nàng thường xuyên nhắc đến khiến cho hắn cực kỳ tò mò.
- Dạ! Chu nhi nhất định sẽ đi.
Chim hồng tước gật mạnh đầu, giương cánh bay về trung tâm Nam Man. Trong phút chốc, cả Nhất Tuyến Thiên náo nhiệt chỉ còn lại Đế Thích Thiên cùng Mỹ Đỗ Toa hai người.