Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 156: Chương 156: Mịch địa tố mạch




*) Tìm kiếm địa điểm cải tạo kinh mạch.

Chỉ trong tích tắc, ngay khi ba đạo âm nhận sắp oanh kích lên người Đế Thích Thiên, Thất Tội Yêu Cầm vốn vẫn đang cắn nuốt thất tình lực tứ phía, yên lặng nằm trong yêu phủ, bỗng nhiên lại hóa thành một đạo bạch quang độn ra, xuất hiện trước người hắn. Không cần ai thúc dục, Yêu Cầm vẫn có thể phát động công kích.

Từng trận tiếng đàn dồn dập vang lên, tạo thành những gợn sóng âm ba tỏa ra xung quanh, tràn ngập trên dưới, tiếp đó hóa thành một âm vực vô hình bảo hộ lấy thân thể Đế Thích Thiên. Âm nhận do Tỳ bà phát ra cùng vô tận âm ba va chạm cùng một chỗ, tốc độ vốn nhanh như điện bỗng nhiên biến chậm lại.

Không chỉ như vậy, Thất Tội Yêu Cầm tản ra âm ba một đợt rồi lại tiếp một đợt, liên miên không dứt, vô cùng vô tận khiến cho ba đạo âm nhận kia khó có thể tiến tiếp. Từng bước một, âm ba do yêu cầm phát ra không ngừng triệt tiêu uy lực của âm nhận. Thực tế, tốc độ của âm nhận vẫn rất nhanh, nói là chậm đi là so với lúc ban đầu mà thôi.

" Yêu Vụ Nhận!!"

Mây mù quây cuồng quanh thân Đế Thích Thiên, chỉ trong nháy mắt, liền ngưng tụ ra một lưỡi dao tối đen, quay cuồng hiện ra. Âm nhận vừa đến, Yêu Vụ Nhận cũng oanh tới. Vụ va chạm bộc phát ra một tiếng vang kịch liệt, dư ba đáng sợ thổi bay cây cỏ đất đá, tất cả đều như bị nghiền nát.

" Tử!!"

Diễn tả ra thì chậm, nhưng mọi việc xảy ra lại chỉ trong nháy mắt. Ngay lúc Đế Thích Thiên ngăn cản âm nhận, thanh Hắc đao của hắn cũng trảm tới đầu của nữ tử kia.

Một đao này, không hề thương hoa tiếc ngọc, không thương tiếc dung nhan khuynh thế, triệt để trảm xuống. Không trung chỉ lóe lên một ánh đao màu đen, yêu nguyên không lồ được quán chú trong thanh đao nháy bắn hóa sắc bén vô cùng trảm xuống, đem nữ tử nhấn chìm trong ngàn vạn đao mang.

" Phanh!".

Một kích toàn lực của Đế Thích Thiên lực lượng kinh người, quả thực cỏ thể bổ cả một ngọn núi lớn. Không chút bất ngờ, ngay khi một đao hạ xuống, nữ tữ thần bí liền bị ngàn vạn đao mang giày xéo thành vô số mảnh nhỏ.

" Hừ!! Mặc kệ ngươi đến tột cùng là thứ gì, đối địch với bổn vương, tất phải chết!!"

Đế Thích Thiên dừng trên không, sát khí bừng bừng trên người, yêu khí cuồn cuộn, chữ “Vương” màu tím trên trán nhảy nhót như hỏa diễm, khí thế của hắn qua đợt chiến đấu này lại tăng cường một phần. Cho dù giống nhau, cũng là cao cao tại thượng, không ai địch nổi.

Khí thế của một người cần phải bồi dưỡng mới có. Hắn là do từ lúc sinh ra đã tín niệm rằng mệnh ta không phụ thuộc vào thiên, trong cơ thể sinh ra một hạt giống vạn vật duy ngã, duy ngã độc tôn. Muốn cho cái hạt giống này nảy mầm, thì phải chiến đấu, phải xả thân, phải tự mình trải qua, rèn luyện tâm tính. Từ đó, hạt giống mới phát triển thành đại thụ che trời. Khi đó, cái khí thế độc đáo của hắn cũng chân chính dưỡng thành. Lúc đó, nhất cứ nhất động, cho dù là một cái nhấc tay cũng sinh ra một cỗ khí thế duy ngã độc tôn.

Tâm cảnh không bằng hắn, tu vi không bằng hắn, đứng trước mặt hắn, tất nhiên sẽ bị cỗ khí thế này đè bẹp, áp lực vạn phần. Nếu là chém giết nhau, đối phương mười thành thực lực, thậm chỉ chỉ cần có thể phát ra công kích cũng xem như giỏi lắm rồi.

Lấy giết chóc, bá đạo, lấy quả quyết tẩm bổ.

Chém giết xong nữ tữ kia, hạt giống trong cơ thể hắn như được hấp thụ chất dinh dưỡng, khí chất của hắn lại tăng cường một phần.

Tuy nữ tữ kia đã bị chém thành vố số mảnh, nhưng tình cảnh sau đó lại làm Đế Thích Thiên âm thẩm cả kinh, đôi lông mày nhíu chặt. Nguyên lai, nữ tử kia bị một đao trảm xuống, lại không hề có máu chảy ra, ngược lại hóa thành vô số đạo quang như bạch ngọc, giống như tinh khí, nháy mắt vọt vào cây tỳ bà vốn được nàng ôm trong ngực. Được cỗ tinh khí này gia nhập, thân Ngọc thạch tỳ bà nhất thời càng thêm trong suốt, phát ra những âm thanh thanh thúy.

" Chẳng lẽ này nữ tử căn bản không phải nhân hoặc là sinh linh, thế nhưng sau khi chết không lưu lại thi thể cũng thôi, lại hóa thành một đoàn tinh khí nhập vào trong tỳ bà, đây là vì cái gì?"

Nhìn thấy một màn như vậy, Đế Thích Thiên không khỏi kinh ngạc. Không ngờ trong Cầm cảnh lại có những thứ quỷ quái như vật. Vừa tiến đến đã bị đánh lén, giết người xong, thi thể không lưu lại, ngược lại hóa thành tinh khí tiến vào pháp khí, quả nhiên đủ kì bí. Hắn trước giờ chưa có nghe được chuyện nào như vậy.

"Xem ra, Ở trong Cầm cảnh quả thật lời Địch, Tiêu nhị trưởng lão đã nói, hung hiểm vô cùng, tùy thời đều có khả năng uy hiếp đến sinh mạng, một bước sai lầm, lập tức sẽ thân vẫn hồn diệt, thân thể yêu nguyên đều biến mất. Không được! Ta nhất định phải mau chóng tìm một địa phương để ẩn nấp, xây dựng lại yêu mạch, đột phá tu vi hiện tại. Thực lực tăng thêm một chút, trong Cầm cảnh này khả năng bảo mệnh càng tăng thêm một thành. Bằng không, gặp nhiều thêm vài vị như nữ tữ kia, rất có thể sẽ uy hiếp tính mạng ta.”

Đế Thích Thiên vô cùng hiểu rõ, mặc kệ thế nào, còn mạng thì mới có cơ hội đạt được mục tiêu, nếu mạng cũng không giữ được, vậy dù có tham vọng, ý tưởng gì cũng là như giỏ trúc múc nước, rốt cuộc công cát dã tràng. Mà nay, tu vi của hắn đã đến bình cảnh, chỉ cần tố mạch thành công, cho dù Cầm cảnh quỷ bí cũng có chút năng lực bảo vệ mình.

Vừa mới nàng kia phát ra ra công kích, một thân thực lực, có thể nói, hoàn toàn không kém Trúc cơ hậu kì tu sĩ. Nếu vừa rồi thực sự xuất hiện hai ba thứ như vậy, không cần suy nghĩ, chạy trước đã tính sau.

" Lạch cạch!!"

Hai mày hắn giãn ra, nhìn cây Tỳ bà bằng ngọc thạch này, trầm ổn bước tới nhấc lên, thuận thế đem yêu nguyên quán chú vào trong tỳ bà. Thân hình hắn liền run lên, vẻ mặt luôn luôn đạm mạc trầm ổn bỗng nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.

“Cây Tỳ bà này là một kiện pháp khí, thậm chí là thượng phẩm.” Ngọc thạch Tỳ bà là pháp khí, Đế Thích Thiên cũng không cảm thấy kì quái lắm, có điều, cây tỳ bà này lại không hề có dấu vết được luyện chế qua. Tựa như nó được thiên địa dưỡng dục ra, tự nhiên mà có. Tỳ bà một thân hoàn chỉnh, bên trong không có trận pháp gì, chính là một kiện khí phôi pháp khí. Chỉ cần dung nhập trận nháp, tinh thần lạc ấn vào trong, liền được một kiến thượng đắng pháp khí.

"Không có khả năng, làm sao có thể có chuyện cổ quái như vậy nhỉ, cứ cho là được thiên địa dưỡng dục, thì cũng không thể là pháp khí, mà là một kiện báu vật vô thượng. Cổ quái, phương diện này đích thực có điều cổ quái. Này kia cũng không phải người. Chuyện này rốt cuộc có điểm gì kì bí?”

Trong đầu hắn nhất thời như bị sét đánh, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi (kinh ngạc & nghi ngờ). Âm thầm suy đoán, lại thủy chung không nắm bắt được điểm mấu chốt, hắn liền nhíu nhíu mày, thu liễm nỗi lòng. Mặc kệ Cầm cảnh này tột cùng có bí mật gì, tóm lại chỉ cần ở trong này, sớm muộn ta cũng làm rõ tất cả.

Cũng không nghĩ nhiều, hắn liền thu Ngọc thach Tỳ bà vào túi trữ vật. Cây tỳ bà này là một kiện khí phôi, tương lai muốn dùng, tùy thời đều có thể luyện chế thành một kiến thượng phẩm pháp khí. Đây là bảo bối hiếm có, so với chút tài liệu luyện khí kia càng thêm trân quý. Nhớ đến hai vị trưởng lão lúc trước có nhắc, trong cầm cảnh có thể nhận được cơ duyên, nếu không bất ngờ thì chính là thứ này.

Nhìn ra tứ phía, xung quanh đều là tỳ bà, trúc tử đằng đằng. Liếc mắt xa xa trên không, nếu là bay lên trời, chính là dính phải đám sương mù kia, căn bản không thể nhìn được phiến núi rừng này có cài gì, hoặc là nói, toàn bộ Cầm cảnh có gì kì bí đều không thể nhìn ra. Bất qua có thể thấy được một điều, không gian này, có lẽ thực sự là do tổ tiên Cầm gia dùng đại thần thông mà mở ra. Tạo thành một động thiên ẩn nấp Cầm cảnh này.

“Trong Cầm cảnh khắp nơi hung hiểm, ta lại không quen, nếu xong loạn chỉ sợ nguy hiểm càng thêm hung hiểm. Đã không tìm được động phủ để ẩn thân, vậy ta liền trực tiếp ở đây mở ra một chỗ. Ẩn thân trong lòng đất, có lẽ khó có người nào tưởng tượng được, khó có thể tìm được hành tung của ta. Trong khi tố mạch, không thể để người đến quấy rầy.

Đế Thích Thiên tìm kiếm chung quang không có địa phương nào làm động phủ thích hợp, vậy nên hắn liền quyết định tại phụ cận đây đánh ra một chỗ. Ẩn nấp trong lòng đất, vừa có thể tránh đi bớt nguy hiểm.

Về phần tìm kiếm Lục Khinh Cầm, hắn không hề nóng nảy, nếu thứ này dễ tìm như vậy, cũng không làm cho Cầm gia thúc thủ vô sách, tìm không thấy, lấy không ra như vậy rồi.

Nói làm liền làm. Cũng không chần chờ.

" Khai!!"

Hắc đao trong tay hướng dưới chân vung lên, cổ tay vừa chuyển, đao mang phụt ra, cắm vào trong đất, rất nhanh mà đào lên. Với tu vi của Đế Thích Thiên, đào một cái động cũng không có bao nhiêu khó khắn, có vẻ thoải mái cực kì. Ánh đao vừa hiện, đã đem vô số đất đá trong lòng đất cuốn lên.

Một đống bùn đất nhất thời hóa thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh.

Nửa canh giờ sau, một cái động thật lớn hiện ra, sâu đến mười trượng, nơi nhỏ cũng có phạm vi bốn năm thước. Vậy cũng đã đủ làm nơi bế quan.

" Rầm!!"

Đế Thích Thiên liền kích động tiến vào trong hang, tiếp theo dùng Ngự phong thuật, cuốn đám bùn đất vừa đào ra vào trong động, che dấu cửa hang lại. Yêu lực đem bùn đất dung hợp cùng một chỗ với đại địa.

Trong lòng đất, hắn lại sử dụng yêu khí ngắn không cho bùn đất lấp xuống. Tiếp đó lại đào thêm một cái tiểu không gian, phạm vi năm thước, mặt trên đào một cái động khẩu, làm cho không khí lưu thông. Nhất thời, một địa phương bế quan cứ như vậy bước đầu được tạo ra.

Tiếp đó liền dùng một bộ Ngũ Hành Trận thô thiển cắm bốn phía động phủ, tạo thành Ngũ Hành Trận bảo vệ động phủ. Uy lực của trận pháp này cũng không mạnh, trúc cơ tu sĩ một kích đều có thể phá vỡ. Chỉ cần một trăm khối linh thạch liền mua được, cũng là vì lần bế quan này mới thể hiện ra tác dụng, dùng để báo động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.