Trong truyền thuyết, Võ Tắc Thiên dạo chơi ngự hoa viên, nhất thời cao hứng liền hạ lệnh cho bách hoa khai nở. Bách hoa vì sợ quyền thế của nàng mà không thể không nở. Chỉ riêng có mẫu đơn cao ngạo không khiếp sợ quyền thế, dĩ nhiên không chịu nở. Cuối cùng bị Võ Tắc Thiên hạ lệnh thiêu cháy và ra thánh chỉ di dời tất cả ra ngoài thành Trường An.
Cho nên, mẫu đơn tượng trưng cho khí chất cao ngạo, mẫu nghi thiên hạ.
Trong cốc, hoa mẫu đơn nở rộ khắp chốn khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Người xưa từng ca ngợi mẫu đơn như sau:
“Lạc tận tàn hồng thủy thổ phương,
giai danh hoán tác bách hoa vương.
Cạnh khoa thiên hạ vô song diễm,
độc lập nhân gian đệ nhất hương.”
Đương nhiên, trong cốc cũng không cũng chỉ có mẫu đơn, mà còn có vô số các loại kỳ hoa, dị thảo khác, trăm hoa đua nở giống như cõi thế ngoại đào viên.
Ở sâu trong cốc có vài gian nhà gỗ dựa lưng vào những gốc đại thụ hàng ngàn năm tuổi, tuy đơn sơ nhưng lại hòa nhập với tự nhiên một các kỳ lạ. Trong phòng, một nữ tử đang ngồi trước cửa sổ, bàn tay trắng như ngọc đang nhẹ nhàng vén mái tóc mây, lẳng lặng nhìn ngắm hoa nở.
Đây là một tuyệt sắc giai nhân, dáng người hoàn mĩ đến cực điểm, ngũ quan thanh tú, miệng cười giống như hàm tiếu mai hoa, mi giống như rèm trúc trước gió, đôi mắt giống như nước hồ thu trong vắt, vừa tĩnh mịch vừa bình thản. Thực đúng là "Băng cơ ngọc cốt thanh vô hãn, hạo oản sương tuyết ngưng hữu ngân"
Nếu vẻ đẹp của Thiên Hương Hồ Vương là thuần khiết mang theo mị hoặc chí mạng thì vẻ đẹp của thiếu nữ này lại giống như u lan sơn cốc, vừa thanh khiết vừa tĩnh mịch.
“Tỷ tỷ, trong sơn mạch lại có thêm một đầu yêu thú, nghe thanh âm hình như là của hổ tộc. Ai cha, tiếng hét thật bá đạo, sao tỷ tỷ không ra mặt trấn áp hắn đi?”
Thanh âm vừa rồi là của một con hồng tước nhỏ, hai mắt ánh lên linh quang , cái miệng nhỏ xinh xinh nhìn vô cùng đáng yêu.
Tương truyền trong cơ thể Hồng Tước có ẩn chưa huyết mạch của thần điểu Chu Tước, thiên phú có thể phát ra hỏa diễm, linh tính cực cao.
“Chu Nhi, trong sơn mạch xuất hiện thêm một đầu yêu thú, đối với Nam Man sơn mạch cũng có lợi rất lớn. Đám người tu tiên bên ngoài ngày càng càn rỡ, có thêm đầu yêu thú này cũng khiết bọn chúng chịu sự uy hiếp nhất định. Chỉ cần không phải chuyện tình ảnh hưởng đến toàn bộ Nam Man sơn mạch thì tỷ cũng không muốn nhúng tay vào.” Thiếu nữ hé đôi môi đỏ mọng, nhoẻn miệng cười.
"Tỷ tỷ, chúng cũng không thể cứ ở trong Bách Hoa Cốc này a! Muội mới nghe tiểu hắc điểu Lâm Phong nói, gần đây có vô số người tu tiên tiến vào Nam Man, muốn giết thật nhiều tộc nhân của chúng ta” Chim hồng tước đảo qua thiếu nữ, lầm bầm : "Chu nhi thật không hiểu, đám người tu tiên kia tỷ tỷ có thể một tay đơn giản diệt sát, tạo sao lại để cho chúng càn rỡ như vậy?". Trong giọng mang theo vẻ tức giận vô cùng.
Thiếu nữ nghe được, vốn thanh nhã trên mặt hiện ra một tia nhàn nhạt bất đắc dĩ. Bất quá, chỉ là thoáng qua mà thôi.
"Chu nhi, ngươi không hiểu…” Thiếu nữ than nhẹ một tiếng, vuốt vuốt cánh hoa đang cầm trên tay "Không phải tỷ tỷ không muốn ra tay, mà là không thể ra tay. Nếu không, sẽ khiến cho toàn bộ Nam Man gặp phải đại hạn!.. "
Nàng không khỏi thở dài…Muội đâu biết sự khó xử của ta? Nếu ta vọng động ra tay, sẽ đánh động đến đám người tu tiên kia, khi đó càng thêm nhiều cường giả lợi hại. Hiện giờ tuy thỉnh thoảng cũng có mấy tên tu sĩ nhân loại tiến đến Nam Man, nhưng đại lượng đều là đám Luyện khí kỳ tiểu tu sĩ. Nếu xảy ra chém giết, Yêu tộc chúng ta cũng chỉ tổn thất một chút mà thôi, không đến mức bị diệt tuyệt…
Hiện tại Yêu tộc lâm vào tình trạng thảm hại vô cùng, người tu tiên thống trị toàn bộ đại lục, đương nhiên sẽ không hi vọng Yêu tộc có cơ hội quật khởi trở lại. Hơn nữa, một khi Yêu thú mang nội đan bị lộ tung tích, sẽ khiến cho vô số tu tiên giả cường đại điên cuồng chém giết. Nên nhớ nội đan của Yêu thú trân quý tột cùng, có thể luyện chế đan dược, nâng cao tu vi.
Chỉ cần xuất hiện, sẽ bị truy đuổi, không chết không thôi!
Dù thiếu nữ kia thực lực cường đại, có thể diệt sát tất cả đám người tu tiên trong Nam Man Sơn Mạch thì cũng có sao? Căn cơ của nhân loại hoàn toàn không bị đả động gì, mà chính Nam Man sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Ra tay không phải hỗ trợ, mà là tự tay đem toàn bộ sinh linh trong Nam Man Sơn Mạch này mai táng.
Nỗi khổ của nàng, nào có ai hiểu được?
Tiểu hồng tước nghe được, con mắt chớp chớp, nghệch cái đầu sang một bên suy nghĩ: "Tỷ tỷ, người nói gì Chu nhi nghe không có hiểu?…Tỷ tỷ không muốn ra tay cũng được, muội sẽ đi tìm con quạ thối kia, cùng nhau cho đám tu tiên này một bài học!..”
Nói đoạn liền tung cánh, hỏa diễm bùng lên tạo thành một đạo hồng quang, thoáng cái đã mất dạng.
Thiếu nữ thấy vậy không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài mấy tiếng.
Tại Vạn Yêu Cốc, đám Xích Hỏa đã vun trồng được một mảnh dược viên, gồm vô số loại kỳ hoa dị thảo như nhân sâm, linh chi, hà thủ ô…Viên Thiên lại đang hào hứng nhưỡng tửu, bận rộn không ngớt. Thấy mọi việc đã dần đi vào quỹ đạo, Đế Thích Thiên cũng quay lại động phủ tĩnh tu. Yêu phủ mới mở ra, còn những năng lực nào, hắn sẽ chậm rãi tìm hiểu.
"Hiện tại ta đã mở ra Yêu Phủ, tấn chức trở thành yêu thú…Quãng đường tu luyện phía trước đã rộng mở, có điều tuyệt đối không thể hênh hoang mà trì hoẵn việc tu luyện"
Đế Thích Thiên dùng yêu thức tiến vào trong Yêu Phủ, chứng kiến Luyện Yêu Đỉnh không ngừng xoay tròn, chuyển hóa yêu lực thành trạng thái dịch. Hắn cũng hiểu, chỉ khi nào làm cho Ngọc đỉnh chứa đầy yêu dịch, khi đó mới có thể cô đọng, ngưng tụ thành nội đan.
Yêu thú tu luyện vốn gian nan hơn nhân loại trăm ngàn lần, nếu như dùng phương thức bình thường, chỉ sợ tốn cả ngàn năm mới mong ngưng kết được nội đan.
Hiển nhiên tiêu phí mấy trăm, mấy ngàn năm không phải là điều Đế Thích Thiên mong muốn.
"Hào! !"
Trong lúc hắn âm thầm suy tư, một tiếng hùng ưng cao vút cất lên. Trong thanh âm mang theo vô tận cừu hận, không cam lòng.
"Di, đây là tiếng của Ưng Không? Chẳng lẽ hắn đang gặp nguy hiểm"
"Gào o o o…!!" .
Liền sau đó, lại có tiếng gào thé bén nhọn vang lên, tràn ngập phẫn nộ, chính là thanh âm của Bạch Tố Tố.
Ưng Không cùng Tố Tố được Đế Thích Thiên phái đi tìm linh dược bên ngoài Vạn yêu cốc, xem ra đã gặp phải nguy hiểm trí mạng. Trong thanh âm mang theo lời kêu cứu mãnh liệt.
"Gầm m m m !" .
Đế Thích Thiên không cần suy nghĩ, hai chân sau dùng sức đạp mạnh một cái, tảng đã bên dưới không chịu nổi lực vỡ nát ra. Thân thể hắn ảo hóa thành một đạo hắc quang nhằm vào hướng kêu cứu, bay vút ra khỏi sơn động.
Vừa đi hắn vừa suy ngẫm không ngừng.
"Tại thời điểm lột xác thành Yêu thú, ta đã dùng yêu thức quét qua toàn bộ Vạn yêu cốc… Hoàn toàn không có linh thú quá mức cường, như thế nào Tố Tố với Ưng Không lại gặp nguy hiểm như vậy? Chẳng lẽ con chuột kia lại trở không biết sống chết quay về?”
Hắn mới tu thành Yêu thú, còn quá nhiều chuyện phải làm. Chờ khi nào ổn định, sẽ toàn lực ra tay loại trừ mối tai họa ngầm này.
Chẳng mấy chốc hắn đã đến nơi. Vừa hạ xuống, một thanh âm hưng phấn đã vang lên: "Nhanh, nhanh, mau dùng Thiết lê đằng trói đầu đại mãng kia lại. Hắc hắc…Linh thú này nếu đem bán, ít nhất cũng được cả ngàn khôi linh thạch. Bắt được nó, chúng ta sẽ không lo thiếu linh thạch tu luyện nữa!... "
"Chú ý đến đầu hùng ưng kia, khẳng định so với đại mãng còn có giá trị hơn! Ha ha…Nam Man Sơn Mạch quả là nơi dễ kiếm tiền mà!”
Là người tu tiên!
Đế Thích Thiên hai mắt lạnh như băng. Đối với người tu tiên, hắn từ trước đến nay không hề có hảo cảm. Tuy trước đây có biết trong Nam Man có vô số người tu tiên đi tầm bảo, bất quá hắn đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện đột phá, mở yêu phủ, căn bản không có thời gian đi quản.