Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 49: Chương 49: Yêu nhận




Thời điểm có thể đem kinh mạch toàn thân quán thông chính là đệ tam trọng sơ kỳ, còn hiện tại hắn chính là đã đột phá vào hậu kỳ. Đợi cho kinh mạch toàn thân tràn ngập yêu lực chính là tầng ba đỉnh phong.

Khi đó, hắn trực tiếp tiến hành mở yêu phủ, mở được yêu phủ là chính thức trở thành yêu thú. Có thể nói hiện tại Đế Thích Thiên đã cách bước tiến thành yêu thú không còn xa.

Chân chính làm cho hắn cảm thấy vui sướng chính là sau khi đột phá, khả năng khống chế yêu khí trở nên tùy tâm sở dục, vì thế trong đầu đột phát ý tưởng về quang nhận công kích giống như giáp xác đáng sợ của ngô công vương kia.

Lực công kích đó vô cùng sắc bén. Nếu không phải hắn có thực lực, lại biết cách sử dụng yêu lực hơn so với ngô công vương, chắc chắn lúc cùng ngô công vương chém giết hắn đã sớm rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn bị những lưỡi đao đó phanh thây.

Cho nên, hắn đã nghĩ, liệu có thể đem yêu khí bên ngoài từ phòng ngự chuyển sang công kích được hay không.

Nói là làm, Đế Thích Thiên nghĩ đến khả năng này, bắt đầu thử xem có thể ngưng tụ yêu khí ra ngoài hay không, sau đó mới dùng lực lượng của chính mình khống chế yêu khí, đem yêu khí áp súc lại.

Áp súc, áp súc, lại áp súc!

Đem đại lượng yêu khí áp súc lại, làm cho yêu khí xung quanh bắt đầu ngưng kết thành một dạng vật chất giống như thể rắn, sau đó hắn khống chế, hình thành nên từng đạo quang nhận sắc bén. Quang nhận này mỗi một đạo đều không thua gì lực công kích của con rết vương trước đó.

Quang nhận này dù cho hắn có gặp lại hai trúc cơ kỳ cường giả trước kia cũng nháy mắt hạ sát được. Do từ yêu khí hình thành, Đế Thích Thiên suy nghĩ một hồi rồi đặt tên cho nó là Hắc vụ Yêu nhận.

“Có hắc vụ yêu nhận này, từ sau ta coi như có thêm một thủ đoạn công kích, không giống với trước đây khi đụng độ địch nhân đều không có cách nào công kích. Hổ khiếu âm ba công mặc dù uy lực cường đại nhưng tiêu hao càng khủng khiếp hơn. Bằng thực lực của ta, nếu phải rống mười lần, chắc chắn yêu lực sẽ tiêu hao không còn một giọt. Có hắc vụ yêu nhận này, không chỉ lực công kích cường địa và tiêu hao yêu lực so với hổ khiếu âm ba công thì vô cùng ít ỏi.”

Đế Thích Thiên đứng dậy, yêu khí hùng dũng tràn ra hình thành một đám hắc vụ vây quanh cơ thể hắn, kịch liệt quay cuồng. Trong nháy mắt, đám hắc vụ này đã hình thành nên mười yêu nhận.

“Ông!!”

Trên hắc vụ yêu nhận phát ra một trận tiếng vang trầm thấp, trực tiếp tạo ra trong không khí những quang mang tối đen, nháy mắt chém lên thạch bích.

“Phốc!

Hắc vụ yêu nhận dễ dàng tiến vào trong thạch bích cứng rắn, trên thạch bích lập tức vang lên những âm thanh như đao ngân. Hơn nữa, hắc vụ yêu nhận cũng không hề tiêu tán, ngược lại theo thạch bích đi ra, một lần nữa quay lại bên người Đế Thích Thiên, không ngừng bay trong không trung vô cùng linh động. Lực công kích đáng sợ như thế, hiển nhiên là vô cùng lợi hại.

Sau khi khống chế hắc vụ yêu nhận quanh người, Đế Thích Thiên có chút không hài lòng: “Vẫn còn thiếu hụt, yêu khí hình thành yêu nhận, tổng cộng mất tới bốn, năm giây thời gian, quá dài. Nếu ở trong chiến đấu, cho dù là một giây cũng có thể tạo ra sự chuyển biến rồi. Phải rút ngắn thời gian lại. Tốt nhất là tâm niệm vừa động đã có thể ngưng tụ được. Lúc đó hắc vụ yêu nhận mới chính là một công kích tối lợi hại.”

Đế Thích Thiên trong lòng âm thầm cân nhắc, chỗ thiếu hụt này hắn phải khắc phục, địch nhân sẽ không dở hơi mà chờ hắc vụ yêu nhận của hắn hình thành, chỉ sợ còn chưa ngưng tụ xong thì đã phải chịu oanh kích rồi.

Nhưng biết thì biết vậy, chỉ là muốn khắc phục điểm yếu này cần phải luyện tập không ít, trăm hay không bằng tay quen. Khi nào có thể ngưng tụ ra yêu nhận nhanh như phản xạ có điều kiện thì lúc đó thủ đoạn công kích này mới có thể gọi là đại thành.

Hơn nữa, thủ đoạn công kích này về sau còn có thể nâng cấp. Hiện tại hắn chỉ có thể phóng xuất ra mười yêu nhận, đợi sau khi đột phá, có lẽ có thể ngưng tụ ra trăm đạo, ngàn đạo, thậm chí cuối cùng tâm niệm vừa động ngoài thân đã xuất hiện ngàn vạn quang nhận cường hãn. Công kích đó mới chính là cường đại a.

Lần này thử chiêu nên sinh ra không ít động tĩnh, bọn Bái Nguyệt, Ưng Không đều đi vào trong động, nhìn thấy Đế Thích Thiên bên người xoay quanh một đám hắc vụ quang nhận, thì trong mắt họ sự cường đại của đại vương càng ăn sâu vào cốt tủy.

“Đại vương!!”

Bọn Bái Nguyệt đứng trước mặt Đế Thích Thiên cung kính thăm hỏi.

“Bá!!”

Nhanh chóng phân tán quang nhận thành yêu khí rồi hút lại vào trong cơ thể, nhìn về bốn vị cấp dưới trước mặt, phát giác ra ánh mắt kính sợ cùng khát khao của chúng, gật gật đầu nói: “Các ngươi chỉ cần làm việc thật tốt, đợi sau khi tới Nam Man sơn mạch, sau khi thu xếp, ta sẽ đem một ít công pháp tu luyện truyền cho các ngươi. Đến lúc đó, các ngươi cũng sẽ có được thực lực như bổn vương hiện tại.”

Dùng ân để tạo uy mới là thủ đoạn thu phục hay nhất. Hiện tại hắn cũng không có ý định sẽ một mình cường đại, nếu những thủ hạ của hắn không mạnh mẽ thì một mình hắn chắc chắn sẽ không tạo được một phương thế lực. Cho nên đối với bọn Bái Nguyệt, Đế Thích Thiên cho tới bây giờ cũng không có ý định chối từ việc truyền thụ phương pháp tu luyện cho chúng.

“Đa tạ đại vương!”

Bọn Bái Nguyệt mừng rỡ, cùng nhau bái tạ hắn.

“Tốt lắm, hiện tại chưa phải lúc, chúng ta phải lên đường nữa. Không biết ngoài Ngô công vương chúng ta còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm nữa, tuyệt đối không nên coi thường. Các ngươi mau ra ngoài cho tộc đàn ăn no, sau đó tiếp tục di chuyển theo phương thức trước đây, thẳng hướng tới Nam Man sơn mạch. Chúng ta cần phải tới nơi càng nhanh càng tốt.”

Hiện tại Đế Thích Thiên rất muốn nhanh chóng tìm được một địa phương để ổn định, hắn đã bước vào tầng ba hậu kỳ, chỉ cần củng cố thêm một thời gian nữa, cùng với sự hỗ trợ của linh đan và hầu nhi tửu, hắn có thể tiến vào đỉnh phong cảnh giới, mở ra yêu phủ, chính thức tấn chức lên làm yêu thú, dần dần có thể gây tạo thế lực ở Nam Man sơn mạch.

“Vâng, đại vương!”

Bọn Bái Nguyệt mang theo tâm tình kích động rời khỏi động.

Đế Thích Thiên không dám thả lỏng, tiếp tục bạo phát ra hắc vụ yêu nhận, lần lượt ngưng tụ rồi phân giải, rồi lại ngưng tụ, rồi tiếp tục tán ra. Hắn ở trong động không ngừng luyện tập như thế.

Kỳ thật, nếu Thiên Hương hồ vương nhìn thấy trạng thái lúc này của hắn chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi. Bởi vì trong yêu tộc, có thể có thực lực tự mình nghiên cứu ra phương pháp công kích bực này đúng là bất khả tư nghị. Hơn nữa, cho dù người khác có thực lực như hắn cũng tuyệt đối không bao giờ nghiên cứu ra nổi Hắc vụ yêu nhận, cho dù có thể thì bọn họ có thể thực hành thành công được.

Vậy mà hắn lại có thể.

Ngoài Đế Thích Thiên ra, chắc chắn yêu tộc không một kẻ nào có khả năng có thể khống chế và điều khiển tinh thần lực, yêu lực tới mức độ này. Nếu không có tinh thần lực cường đại, không có khả năng đem yêu khí áp súc lại hình thành quang nhận, hơn nữa còn có thể khống chế chúng để tiến hành công kích.

Chỉ cần thủ đoạn này trong yêu tộc đã là vô cùng khủng bố rồi. Cho nên Hắc vụ yêu nhận lúc này chính là thủ đoạn độc môn của riêng bản thân hắn.

Trong sơn cốc, sau khi các tộc đàn đều được ăn no, Đế Thích Thiên cũng đình chỉ luyện tập, mang theo đội ngũ khổng lồ, khi mặt trời vừa lên, lại tiếp tục hướng nam mà đi.

Lang vương mang theo bầy sói đi trước dò đường, Viên hầu tộc ở giữa, xà tộc bọc hậu, trên trời đàn ưng không ngừng bay lượn, thỉnh thoảng phát ra từng trận ưng hào, báo cho đồng bọn bên dưới tình huống. Đội ngũ di chuyển phối hợp vô cùng hoàn hảo.

Cả đám dùng tốc độ nhanh nhất mà đi. Phụ cận với Ngô công sơn cũng không có tinh quái cường đại nào, hầu hết nhận thấy oai vũ bá đạo của Đế Thích Thiên, cho dù là mãnh thú cũng sớm tránh đi.

Vừa nghĩ cách nhanh chóng hoàn thành hắc vụ yêu nhận, vừa tìm cách sắp xếp hình đồ trên khâm thiên bảo hạp, hai việc này lúc nào cũng chiếm hết tâm trí của hắn trên đường đi.

Khâm thiên bảo hạp kia hiện tại hắn cũng đã bắt đầu tìm ra đường đi. Hình đồ trên đó cũng đã được sắp xếp này không ít, tạo thành một vài hình ảnh rời rạc. Việc này vô cùng khó khăn vì hình đồ này chính là chìa khóa của bảo hạp. Nếu có thể hoàn thành chìa khóa này thì có thể mở ra bảo hạp rồi.

Hiện tại cũng đã có chút thành quả, đợi tới Nam Man sơn mạch, sau khi dàn xếp lại hắn có thể bắt tay vào phá giải hình đồ, vạch trần bí mật của bảo hạp.

Trong núi rừng một đường đi tới, ban ngày đi, ban đêm nghỉ, không lãng phí chút thời gian nào. Lại có thêm đàn ưng dẫn đường, gặp núi vượt núi, gặp sông vượt sông, sau nửa tháng, lộ trình ngày càng ngắn lại. Ven đường cũng gặp vài chuyện gì ngoài ý muốn nhưng Đế Thích Thiên đều ra tay hóa giải hết nguy cơ.

“Hào!”

Nhưng lúc này, đang di chuyển, đột nhiên Ưng Không phát ra một tiếng kêu cao vút ra hiệu. Ưng Không xoay thân hình khổng lồ trong không trung vài vòng rồi hướng Đế Thích Thiên lao xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.