Năm đó, Quan từ Phật nhập ma, dám coi trời bằng vung, nên phải trả cái giá rất lớn, một lòng theo đuổi sự bất tử bất diệt. Người như vậy, cho dù ngày nào đó chỉ còn một hơi thở, cũng sẽ không cam nguyện truyền công cho người khác.
Sau khi Lạc Minh Xuyên nghe ông ta nói xong liền biết có chỗ kỳ lạ, sớm đã có phòng bị, lúc này rút kiếm chém thẳng, đồng thời vội vàng kéo Ân Bích Việt lui lại!
Kiếm thế bổ ra bụi mù, trên nền gạch xám của Phật đường nứt ra một vết sâu hoắm, kéo dài một đường tới dưới chân bệ thờ, cách trước người Quan một tấc.
Thế nhưng kim quang đã bao phủ cả gian Phật đường, uy thế như sóng biển mênh mông đập vào mặt.
Lúc này cánh cửa yếu ớt bỗng trở nên cứng như sắt thép, hất mạnh hai người lại, không thể không đối đầu trực tiếp với uy thế.
Lão tăng ngồi trên bệ thờ, hai mắt nhắm nghiền, mày cau lại, kim quang và ánh đỏ sau lưng càng lúc càng chói mắt.
Ân Bích Việt rốt cuộc biết tại sao lúc nãy ông ta lại nguyện ý giải thích nhiều lời như vậy, bất quá chỉ là tranh thủ thời gian khôi phục thân thể mà thôi.
Mà bây giờ, thời gian trôi đi từng chút, bọn họ sẽ càng bất lợi hơn.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, kiếm thế của Lạc Minh Xuyên lên trước tiên, chân nguyên dốc hết ra, nơi mũi kiếm đi qua vang lên chuỗi âm thanh xẹt xẹt, tựa như không khí bị xé rách.
Lạc Minh Xuyên mở một con đường trong cái uy thế như có thực thể này, Ỷ Hồ kiếm của Ân Bích Việt ra khỏi vỏ, quyết chí tiến lên trên con đường kia!
Một cơn lạnh thấu xương tràn ra từ thân kiếm, một tầng sương trắng mỏng nhưng tụ trên mặt đất.
Nơi kiếm đi qua, băng sương nhanh chóng mở rộng. Mũi kiếm chém thẳng về phía trước!
Cùng thời khắc đó, ánh mắt của Lạc Minh Xuyên cũng đến, rơi chính xác vào nơi giữa hai mày của Quan.
Đây đã là lần thứ ba hai người bắt tay đánh địch. Trong cái đêm ở hang núi gặp ma tu, phối hợp vẫn còn trúc trắc, nhưng trong Hưng Thiện tự, đã có bảy phần hiểu ngầm nhau.
Lúc này lại càng trọn vẹn như ý, phối hợp hoàn hảo, phát huy uy lực vượt xa cảnh giới vốn có, đủ để khiến giới tu hành khiếp sợ.
Nhưng tất cả những thứ này vẫn không đủ để vượt qua một vị đã từng là Thánh nhân.
Cho dù ông ta đã bị năm tháng và trận pháp làm cho suy yếu.
Khi Quan mở mắt ra, mũi kiếm của Ân Bích Việt dừng lại trong không khí, khó mà tới gần thêm nữa. Môi mỏng của hắn khẽ mím, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Quan rơi trên mũi kiếm, sắc mặt Ân Bích Việt nhanh chóng tái nhợt, lùi lại ba bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Nhưng có một luồng ánh mắt như có gai khiến hai mắt của Quan đau nhói, không thể không nhắm mắt lại. Mà trong cái chớp mắt đó, Lạc Minh Xuyên bay lên phía trước, tay trái vỗ nhẹ sau lưng Ân Bích Việt, tay phải tung bay, một chiêu Phật Môn Đại Thủ Ấn bắn thẳng ra!
Ân Bích Việt bị sư huynh của mình đưa ra khỏi chiến cuộc, trơ mắt nhìn hai người đối chưởng.
Kim quang bên trong Phật đường chấn động ầm ầm, màn trướng nổ thành bụi phấn, cột nhà nổ thành vụn gỗ tung toé!
Năm ngón tay đầy máu thịt của Lạc Minh Xuyên bay tứ tung, như có mưa bụi dâng lên, lộ ra xương cốt trắng hếu.
Bàn tay khô héo của Quan rút về một li, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Mà bệ thờ dưới thân ông ta, dưới sự chèn ép cuồng bạo của chân nguyên, nứt ra năm vết sâu.
Lúc này kliếm thế của Ân Bích Việt đã thành, ánh kiếm rực rỡ của Thanh Thiên Bạch Nhật, rọi sáng cả gian Phật đường!
“Ầm —— “
Theo tiếng vang, bệ thờ vỡ vụn thành tro, Quan hạ người xuống trong bụi bặm.
Bụi mù đầy mặt, kim quang tối tăm.
Nhưng lần này ông ta thấy rõ thanh kiếm kia. Đồng tử co lại.
Ân Bích Việt cũng không hề nghĩ tới, hắn chỉ vừa mới thấy Lạc Minh Xuyên bị thương, thì đã giận dữ ra tay, vậy mà uy thế lại đến mức như thế.
Thanh kiếm này gặp mạnh thì lại càng mạnh, khiến cho hắn vừa mừng vừa nghi ngờ. Trong Chiết Hoa hội, khi chiến đấu cùng Phong Vũ kiếm. Trong Hưng Thiện tự, đâm Vô Lượng Pháp Thân của Tịnh Vân.
Mà bây giờ, vậy mà có thể công phá lớp phòng ngự của một vị Thánh nhân.
Quan chậm rãi đứng lên, âm thanh ma sát của khớp xương rõ ràng mà chói tai.
Rõ ràng là thân hình khô gầy thấp bé nhưng khi đứng lên lại khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ như có cái bóng của núi to chèn ép.
Sắc mặt của ông ta lãnh đạm, nhưng lại không ra tay, bởi vì ông ta cảm thấy thời gian đã trôi qua nhiều năm, dù sao cũng nên nói gì đó với thanh kiếm này.
Ông ta suy nghĩ một chút, thì phát hiện cũng không có gì để nói.
Dù cho thay đổi chủ nhân, thanh kiếm này vẫn đáng ghét như vậy.
Tiếp theo, trong lồng ngực ông ta nổi lên cơn giận đầy trời, hừng hực như lửa.
Trăm vạn năm trôi qua thì làm sao, cho dù có trôi qua cả quãng thời gian dài không đếm nổi nhưng chỉ cần thấy được thanh kiếm kia, sao lại không phẫn nộ?! Sao lại không căm hận?!
Vì vậy ông ta xòe bàn tay ra, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa kẹp lấy mũi kiếm.
Ở trong mắt Ân Bích Việt, động tác của lão tăng cực kỳ chậm chạp, nhưng lại cố tình chẳng thể tránh né. Chỉ cảm thấy sức ép tăng kịch liệt trong nháy mắt, tiến thoái lưỡng nan, giống như có một ngọn núi lớn đặt trên thân kiếm.
Tiếp đó, Ỷ Hồ kiếm chấn động kịch liệt, kêu vù vù như mưa dữ, trong lòng Ân Bích Việt hoảng hốt, đối phương còn muốn bẻ gẫy thanh kiếm này.
Cơn lạnh âm u thuận theo thân kiếm bắt đầu truyền đi từ cổ tay, một đường tàn phá kinh mạch của hắn, gần tới cả tim phổi.
Chợt có gió nhẹ ào ào, một kiếm ngang chợt đến!
Ân Bích Việt quay đầu thì thấy Lạc Minh Xuyên tay trái nắm Trầm Chu kiếm, ánh mắt bình tĩnh. Nhưng mà tay phải đang chảy máu, nửa bên ống tay áo đã bị dòng máu nhuộm đỏ.
Thế tới của kiếm này cực kỳ khéo, đẩy Ỷ Hổ ra khỏi ngón tay của lão tăng, liền chuyển thành chém ngang, hướng về phía cổ ty của Quan.
Sắc mặt của Quan không hề thay đổi, lật bàn tay một cái, vậy mà nắm thẳng lấy lưỡi kiếm sắc bén.
Mũi kiếm của Ân Bích Việt bị đánh văng ra, cơn lạnh âm u còn đang hoành hành trong kinh mạch gân cốt, đành phải lấy kiếm chống đất miễn cưỡng đứng vững.
Hai người giằng co mãi không xong, gần như cùng lúc nhắm mắt gom lại hơi thở.
Trong giây lát, tất cả gió bụi trong Phật đường đều trở nên yên lặng.
Ân Bích Việt dường như đoán ra được rằng bọn họ đã tiến nhập cảnh giới huyền diệu nào rồi, tương tự với công pháp thiền định của Phật tông, hắn lo rằng nếu như tùy tiện ra tay đánh vỡ trạng thái cân bằng lúc này, trái lại sẽ hại sư huynh. Đành phải ở một bên yên lặng xem biến. Cố gắng tự trấn định, nhưng trong lòng vẫn như có lửa đốt.
*******
Thiên tài trẻ tuổi trong giới tu hành hiện nay và Thánh nhân trăm vạn năm trước, chênh lệch giữa hai người quá lớn. Đây nhất định là một cuộc chiến chưa từng có và sau này cũng khó mà có được.
Lúc Kiếm Thánh và Chưởng viện tiên sinh ở tuổi bọn họ, từng bắt tay giết chết một vị cường giả Đại Thừa với cảnh giới Tiểu Thừa cảnh và Phá Chướng cảnh, đó đã là một truyền kỳ khó mà tin được.
Ngày hôm nay, bọn họ có thể so chiêu đến bây giờ, dù cho có người tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin được.
Nhưng đây không phải là phân cao thấp, mà là quyết sống chết.
Lạc Minh Xuyên mở mắt ra, khắp nơi là biển máu.
Mây đỏ cuồn cuộn nơi chân trời, sáng quắc như lửa, tựa như muốn chọc thủng trời xanh, trong gió cát tất cả đều là mùi máu tanh nồng nặc.
Lá cờ rách nát, xác chết khắp nơi, nước sông dâng trào bị dòng máu nhuộm đỏ. Uy thế của các loại công pháp thần thông vẫn còn ở đây, khiến núi sông hỗn loạn, đất đai cháy đen.
Y kinh ngạc nhìn tất cả, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc. Mãi đến tận khi một thanh thiền trượng xé gió mà tới.
Lạc Minh Xuyên vội vàng thối lui vào sông, nhưng mà nơi thiền trượng lướt qua, phá sông cắt nước, mười trượng sóng gió dâng lên, nổ vang rung trời.
Quan đứng trên núi cao đối diện, trong con ngươi tựa như có ánh sáng khiếp người, áo cà sa vàng đỏ tung bay phần phật.
Thân hình của ông ta cũng như núi cao cản người.
Lạc Minh Xuyên hơi suy nghĩ, Trầm Chu kiếm đặt ngang ở trước người, như con đê dài cứng rắn, ngăn cản sóng lớn của sông.
Trầm Chu tất nhiên là danh kiếm thời nay, nhưng cũng khó mà chịu một đòn của Thánh nhân, sau khi đánh văng thiền trượng, nó tuột thẳng khỏi tay, bay xuống đáy sông.
Thiền trượng trở lại đỉnh núi, bị Quan nắm trong tay. Sóng lớn tận trời rơi xuống trong sông, mặt sông mãi vẫn không yên tĩnh.
Thân hình Lạc Minh Xuyên đã tới trên bờ, nhưng mà sắc mặt trắng bệch, vạt áo bị nước sông làm ướt nhẹp. Màu đồng tử chợt thay đổi, đất đá trên ngọn núi mà Quan đứng bị bắn tung, đá tảng rơi xuống, ầm ầm sụp đổ.
Nơi này là một trong di tích chiến trường sau đại chiến Ma đạo.
Ở trong cảnh thiền định này, hai người dùng thần hồn ý niệm để đấu nhau, so với bị vây trong Đại trận Phật Ấn Kim Quang, Quan càng mạnh hơn.
Ông ta đi xuống từ núi cao, thân hình nhẹ như chim hồng, nhưng mặt đất lại rung động theo từng bước chân ông ta.
Ngọn núi dưới chân ông ta tuy rằng sụp, nhưng khi ông ta đi tới, chính là một ngọn núi cao.
Uy thế như núi.
Từng tấc từng tấc kinh mạch của Lạc Minh Xuyên nổ tung, máu tươi không thể nén xuống mà tràn ra khóe miệng, trong giây lát đã ướt đầy thân, rốt cục y không chống đỡ nổi nữa, ngã quỳ trên mặt đất.
Quan đứng ở trước người y, nhìn y từ trên cao. Chậm rãi đưa tay để lên đỉnh đầu của y.
Trong Phật đường, sắc mặt Lạc Minh Xuyên nhanh chóng trở nên xám xịt, mà thân thể gầy gò của Quan trở nên tươi tốt một cách quỷ dị.
Trong lòng Ân Bích Việt chấn động mạnh, mặc dù không thể nhận ra bọn họ đang giao thủ, nhưng hắn biết tình hình trước mắt vô cùng nguy hiểm. Bất chấp tất cả, Ỷ Hồ kiếm đâm về hướng ngực của Quan.
Chưa chạm đến áo cà sa, đã bị đánh văng ra thật mạnh, lực phản chấn to lớn làm cả tim phổi bị thương.
Ân Bích Việt ngã dưới bệ thờ, chỉ cảm thấy khoang ngực đau nhức, trước mắt là một màu máu.
Sắc mặt của Quan hờ hững, đáy mắt lại hiện ra ý cười bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Gân cốt của hai người trẻ tuổi này rất tốt, sức sống của bọn họ đủ để cho ông ta phá trận hôm nay.
Có thể thấy được trời không muốn ông chết. Như vậy, trong tương lai chắc chắn sẽ tu được một thân bất tử bất diệt.
Đúng vào lúc này, Ỷ Hồ kiếm trên mặt đất hơi chấn động một chút, động tĩnh yếu ớt, ngay cả Ân Bích Việt cũng không phát hiện.
Mà trong cảnh thiền định, Lạc Minh Xuyên sắp chết ở dưới chân Quan chợt ngẩng đầu lên.
Đáng lẽ ra y nên cực kỳ suy yếu, nhưng chẳng biết vì sao, ánh mắt lúc này lại lạnh nhạt đáng sợ.
Quan đối diện cặp mắt kia, kinh hãi đến biến sắc, muốn bứt ra vội vàng thối lui!
Nhưng đã muộn, tu vi của ông ta nhanh chóng trôi đi, thuận theo bàn tay, điên cuồng rót vào cơ thể Lạc Minh Xuyên!
Gió chợt nổi lên khắp nơi, đất sụp núi rung, sóng vỗ ngập trời.
Quan rốt cục bứt ra, lùi lại ngàn dặm, kinh sợ quát lên, “Mạc Trường Uyên! —— “
Trầm Chu kiếm nhảy từ trong hồ ra, tàn ảnh như gió, còn nhanh hơn cả thân hình của ông ta, xuyên thấu tâm mạch, mạnh mẽ đóng ông ta trên mặt đất.
Cũng là là ‘Thiên La Cửu Chuyển’ tầng thứ tám, biến tu vi và sinh mạng của người khác cho bản thân sử dụng.
Nhưng khi hai người gặp gỡ, cao thấp đã biết.
Cảnh thiền định vỡ vụn.
Ân Bích Việt lấy kiếm chống đất, miễn cưỡng ngồi dậy.
Chỉ thấy Quan đã mở mắt ra, đáy mắt là một màu đỏ tươi, miệng không ngừng chảy máu, tựa như điên cuồng, “Buồn cười buồn cười! Ta không chết dưới Lâm Uyên kiếm, ai ngờ lại chết trong tay ma đầu —— “
“Sư huynh của ta mới không phải ma đầu!”
Phật đường rung động kịch liệt, cột nhà và vách tường bắt đầu sụp xuống.
Hai mắt của Lạc Minh Xuyên vẫn nhắm nghiền, Ân Bích Việt ôm người nọ vào trong ngực. Người nọ hô hấp đều đặn, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, chân nguyên cũng chẳng thể tiến vào thân thể thăm dò.
Máu không ngừng trào ra từ trong miệng lão tăng, ông ta nhìn hai người, trước khi hơi thở tắt lịm, tràn đầy ác ý mà nói, “Ngươi không muốn để cho hắn ta nhập ma, nhưng hắn ta đã không quay đầu lại được…”
Cả Đại Trận Kim Quang bị tổn hại, mặt đất trong Hưng Thiện tự đầy vết nứt, trong chùa hoàn toàn hỗn loạn.
Chân nguyên của Ân Bích Việt khô cạn, trên người trọng thương, dù cho biết rằng nơi này sắp sụp xuống, tình thế hiểm trở đến mức không có cách nào phỏng chừng được, cũng không cách nào mang theo Lạc Minh Xuyên hôn mê bất tỉnh di chuyển một bước.
Trong cơn chấn động phá trời diệt đất cùng bụi mù khắp nơi, hắn che chở Lạc Minh Xuyên ngã ngồi trong một góc Phật đường, có lúc, hắn cho là đã đi đến đường cùng.
Thế nhưng sau một khắc, một luồng ánh kiếm sáng rỡ bổ bụi mù ra.
Tiếng ầm ĩ cũng yên tĩnh lại.
Một giọng nói thiếu niên lành lạnh vang lên, lời ít mà ý nhiều, “Đi.”