Trời cao màu xám trắng, mây tuyết trĩu nặng càng thêm âm trầm, sát khí nổi lên bao phủ bốn phía cánh đồng tuyết.
Sau một đòn như sấm sét ấy thì không ai làm ra hành động gì nữa. Dưới cục diện bế tắc như thế, Ân Bích Việt thậm chí có còn rãnh mà nghĩ, bất kể người nào ở chỗ này đều ăn mặc giống nhau, một điểm để phân biệt cũng không có. Chỉ có y phục màu đỏ của Dung Trạc cùng váy trắng của Ngọc Triển Mi xem như là có phong cách ăn mặc có tính biểu trưng.
Bây giờ xem ra Ngọc Triển Mi không tọa trấn ở Kim cung. Như vậy vị cường giả Ma đạo đệ nhị này đã đi nơi nào?
Trung Địa học phủ, Nam Địa Thanh Lộc kiếm phái, hay là Tây Địa Thương Nhai sơn?
Đi nơi nào cũng là nạn, nhưng nếu chỉ nhìn chiến cuộc trước mắt này, ít nhất hắn có thêm một phần thắng.
Hào quang của Lâm Uyên kiếm đột nhiên bắn ra, mười hai luồng khí tức của ma che ngợp bầu trời vọt tới!
Bên vách vực không có gió tuyết, cơn lạnh giá chết chóc ngưng tụ trong không khí, như có thực thể áp bức lòng người.
Dung Trạc xoay người lại, lẳng lặng nhìn màn chắn vỡ vụn trong nháy mắt, một thanh niên xuất hiện ở trước mặt hắn ta, “Từ biệt ở Hoành Đoạn Sơn, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, thật sự là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Áo bào đỏ phức tạp trên người hắn ta như biển máu lắng đọng, khi hắn ta đi lại, biển máu lại nổi sóng.
“Con đường tu hành 300 năm của ta, ngươi đi không tới 30 năm là đã xong, đây chính là vận số của Ma tôn tái thế sao?”
Câu nói này không phải đang dò hỏi đối phương, chỉ là một câu cảm khái.
Nếu là đối đầu kẻ địch mạnh, thì phải thận trọng, đương nhiên không có lòng dạ mà cảm khái. Mà cho tới bây giờ, hắn ta chưa từng coi đối phương là đối thủ cần phải phân cao thấp, quyết sống chết.
Lạc Minh Xuyên không vì loại thái độ khinh bỉ này mà lay động, đáp lại, “Các ngươi đều nói vậy, vậy coi như là vậy đi.”
Ta biết ta là ai là được, sư đệ biết đến ta là ai là được. Những người khác cứ nói tùy ý.
Dung Trạc cười cười, ngữ khí nghiêm túc, hơi có chút vẻ không ngại học hỏi kẻ dưới,
“Ngươi không cảm thấy bộ dáng bây giờ của ngươi rất mất mặt Ma tôn không? Lẽ nào nguyện vọng lớn nhất của ngươi chính là làm Chưởng môn Thương Nhai sơn?”
“Thứ ta muốn đã có được từ lâu. Không còn gì đáng để tranh đoạt nữa.”
Lạc Minh Xuyên biết, nếu như không phải sư phụ nhờ vả, trách nhiệm ở đó, thì ngay cả cái vị trí Chưởng môn Thương Nhai sơn Chưởng môn y cũng không muốn làm.
Dung Trạc gật đầu, “Ta hiểu. Cầu ngược được người, đạo tâm ắt sẽ viên mãn, tu hành mới có thể trôi chảy. Mà Thiên La Cửu Chuyển cũng nói về đạo tâm nhỉ?”
Ánh mắt Lạc Minh Xuyên rơi trên đám mây tuyết trên đầu, sắc mặt hơi trắng,
“Chỉ cần là tu hành, đều cần rèn giũa tâm tình. Thiên La Cửu Chuyển cũng chẳng có gì khác với ngàn vạn công pháp khác trên thế giới này.”
Hóa ra khi cuộc đối thoại diễn ra, cuộc chiến cũng đang đồng thời được tiến hành.
Cho tới giờ khắc này, đám mây tuyết kia không chịu nổi chân nguyên mạnh mẽ cùng khí tức của ma đối đầu nhau, ầm ầm tan ra, như cả mớ sợi bông bị xé rách. Vài tiếng vang nặng nề liên tiếp truyền đến từ trên chín tầng trời, như là tiếng sấm rền của mưa rào ngày hè.
Chân nguyên cuồn cuộn cùng khí tức của ma cuồng bạo, tràn ngập mỗi tấc không gian trên trời dưới đất. Tuyết đọng bị hất lên cao cao, hình thành vô số dòng chảy rối và lốc xoáy, nhấn chìm thân ảnh của hai người.
Sau khi Dung Trạc nghe xong, khá là tiếc hận mà nói, “Ngươi hiểu rõ như thế, vì sao còn đi vào đường cùng?”
Sau khi dứt lời, gió lớn vạn trượng hội tụ lại dưới vực sâu, bốc thẳng lên lao ra khỏi cái thế giới tối om kia.
Trong gió là lạnh giá tĩnh mịch, nhiệt độ bên cạnh vực đột nhiên hạ thấp.
*******
Mùa đông năm nay, các nơi bùng nổ chiến tranh cùng đấu pháp khiến cho khí cơ của trời đất hoàn toàn bị xáo trộn.
Cửa Lưỡng Nan sụp đổ, Ma quân tổn thất nặng nề, sau khi sửa sang tập hợp lại thì tiếp tục xuôi Nam, Chung Sơn rơi xuống vách núi, không rõ sống chết; ngoài trăm dặm dưới chân núi Liêm Giản, trạm kiểm soát đầu tiên bị phá bỏ, người phá trận không phải là vị cung chủ Ma đạo nào, mà là Chử Hoán; biển lửa ngoài Vân Dương thành đã tắt, thây chất đầy đồng, đại đội Ma quân đóng giữ tại chỗ, những người tinh nhuệ thì đi tấn công thành trước.
Hoàng Đế bệ hạ Bắc Địa cúng tổ tiên trên đài Phụng Thiên, ba ngàn Long Hành Bảo Thuyền vượt hải, Hoàng Đế tự thân xuất chinh.
Ngàn vạn người xông lên trên chiến trường máu chảy thành sông, hai bên rơi vào cục diện giằng co bế tắc. Mà ở Tây Địa nhìn như yên ổn, các thành trấn vẫn có quy tắc như cũ, dân lưu lạc cũng được sắp xếp ổn thỏa.
Bởi vì thắng bại trên vùng đất này, là do một số ít người quyết định.
Ví như vùng ngoại ô hoang vắng ở thành Thái An.
Ngọc Triển Mi đang có chút bực mình mà nghĩ, sao ngươi lại biết ta đi đường này, lần nào cũng chắn đường đúng chỗ.
Liễu Khi Sương đương nhiên không có cảnh giới tuyệt diệu đến mức có thể không tính đã biết, tính rõ được dấu vết hoạt động của nàng ta.
Chỉ biết là khi nàng ta lạc đường thì sẽ đi bên tay phải mà thôi.
Sắc trời dần dần tối lại, mây đen che đi ánh trăng. Bụi cỏ khô chốn hoang vu đọng một tầng tuyết mỏng, ngược lại có mấy phần giống cánh đồng tuyết ở Đông Địa.
Hai người cách xa ba thước, khoảng cách này rất thích hợp để đấu pháp, cũng thích hợp để nói chuyện.
Ngọc Triển Mi nhìn sắc trời tối tăm, nghĩ rằng qua đêm nay, trên đời sẽ ít đi một người có thể nói chuyện cùng. Dù sao trong Kim cung lớn như vậy, lại không có ai dám nhìn nàng ta.
Nếu đã như vậy, lúc này nói thêm vài câu thì có sao đâu?
“Ta nghe nói ngươi bế sinh tử quan.”
Liễu Khi Sương không biết là xuất phát từ tâm tình gì, cũng bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với nàng ta, “Đúng thế.”
Ngọc Triển Mi cười khẽ, “Vậy bây giờ ngươi đã xuất quan, chẳng lẽ là nhìn thấu sống chết rồi sao?”
Liễu Khi Sương nhìn người đối diện.
Rõ ràng là tính tình rất lạnh lùng tàn nhẫn, lại luyện công pháp âm nhu mị hoặc. Khi cười rộ lên hàng mi dài như liễu xuân, đôi mắt lại như hồ băng.
Nàng bình tĩnh đáp lại, “Sống chết là chuyện đương nhiên, như sông dài suối nhỏ rồi sẽ chảy vào biển rộng, ngày xuân hoa nở ngày thu lá rụng, nếu như cố gắng nhìn thấu, ngược lại sẽ rơi xuống Tiểu Thừa.”
Ngọc Triển Mi không cười nữa, lạnh lùng liếc nhìn nàng, “Ngươi biết không, ta ghét nhất chính là bộ dáng này của ngươi.”
Nói tới chỗ này, đương nhiên không có cách nào tiếp tục nữa.
Gió đêm đang lay động váy dài của cung chủ Kim cung, đột nhiên thay đổi phương hướng, thổi về phía đối diện nàng ta.
Một dải lụa trắng theo gió mà tới, dưới sự áp chế của khí tức của ma mênh mông, cỏ dại trên đường dải lụa đi bị mạnh mẽ bẻ gãy.
Gió lạnh như đao, sát khí nồng đậm.
Liễu Khi Sương bay người lên, chân nguyên như là thực thể ngưng tụ thành màn chắn trước người của nàng.
Nàng luyện quyền pháp đi thẳng về thẳng, quyền phong đánh tan không khí, sấm sét liên tiếp đánh xuống nơi đồng không mông quạnh này.
Áp lực hơn nghìn cân rơi trên dải lụa mềm mại giữa không trung, lại giống như hòn đá ném vào hồ, tạo nên gợn sóng rồi lại không còn dấu vết gì nữa.
Sắc mặt của Ngọc Triển Mi lạnh lùng như băng tuyết.
Lụa trong tay nằm ngang ba thước, bất động giữa không trung, giống như một c6ay cầu.
Mà hai người đứng ở hai bên đầu cầu, giống như trong cái đêm tuyết cùng nhau nhìn cảnh rượu ấm đèn mờ kia.
*****
Ngoài trăm dặm có một vệt ánh sáng vàng xông thẳng lên bầu trời đêm, như là sóng nước tầng tầng lớp lớp tràn ra. Là ánh sáng khi đại trận hộ sơn của Thương Nhai mở ra.
Lấy chính điện ở ngọn núi chính làm tâm, bao trùm năm ngọn núi, từ biển mây cuồn cuộn đến từng cọng cây ngọn cửa trước sơn môn, đều bị bao phủ trong đó.
Đây là lần đầu tiên đại trận hộ sơn được mở hoàn toàn từ sau thời đại mạt pháp, khi Thương Nhai khai sơn lập phái tới nay. Chưởng môn Chính Dương Tử dẫn đầu, tất cả trưởng lão trong môn phái ngồi xếp bằng trong chính điện, dốc hết lực để duy trì trận pháp.
Nửa bầu trời Tây Địa đều bị ánh sáng vàng sáng rỡ như ban ngày rọi sáng.
Nhưng có một luồng khí tức vô cùng cường đại lao tới từ bên ngoài, chưa chạm đến ánh sáng vàng đã bị một luồng kiếm khí chống đỡ.
Quân Dục cầm trong tay ‘Xuân Sơn Tiếu’ đứng trong đám mây, đối diện với Dư Thế cưỡi gió đến ở xa xa.
Dưới đám mây, ở ngoài ánh sáng vàng, cũng có hai người đứng đối diện cách nhau ba thước.
“Ngươi có lẽ không biết ta. Tự giới thiệu một chút, ta tên là Yến Hành. Đồ đệ của Kiếm Thánh Vệ Kinh Phong, đứng hàng thứ ba trong môn phái.”
Trước sơn môn, một nam nhân vác trường đao, bên hông đeo một vò rượu, đi hết tốc lực cả ngày lẫn đêm từ Nam Địa, đương nhiên là phong trần mệt mỏi, cộng thêm cả người lôi thôi lếch thếch, càng lộ vẻ mệt mỏi chán nản.
Lúc nói chuyện, ngữ khí lại lười biếng ngang ngạnh, nhưng ánh mắt trong trẻo, nhìn thẳng người trước mặt,
“Thật ra ta vẫn cảm thấy rằng, ngươi nên đánh một trận với đại sư huynh của ta. Dù sao hai người đều dùng kiếm, kiếm đạo tu luyện cũng có điểm tương tự, Tiên sinh trong học phủ còn từng nói gì mà ‘Song tinh hiện thế’, rất nhiều người đều đoán là nói hai người… Nhưng bây giờ không được.” Hắn đưa tay chỉ lên trời, “Bây giờ đại sư huynh ta có việc không đi được, nhị sư tỷ cũng không ở đây. Chỉ có thể là ta mà thôi. Ngưỡng mộ đã lâu, Lâm đạo hữu.”
Câu ngưỡng mộ đã lâu này không phải là lời khách khí, Yến Hành đúng là có mấy phần bội phục Lâm Viễn Quy. Từ khi người này bắt đầu tu hành, cái tên này đã nổi danh cùng đại sư huynh Quân Dục. Bất quá, thứ hắn phục không phải thiên phú kiếm đạo của đối phương, mà là dám chặn kiếm của Dư Thế trên Hoành Đoạn Sơn.
Ngày hôm nay hắn nhìn thấy người thật, hắn cảm thấy từ đáy lòng rằng, nếu mình sinh ra sớm hơn một trăm năm thì có thể so với đối phương rồi.
Đối diện hắn là nam tử mặc đạo bào xanh trên người, chỉ đơn giản là đứng ở nơi đó, lại như một cây tùng xanh cao ngất. Giữa hai lông mày mang theo nét lạnh, giống như là băng tuyết quanh năm không tan.
Lâm Viễn Quy trầm mặc mà kiên nhẫn nghe xong, gật gật đầu, “Yến đạo hữu.”
Vậy là coi như đã bắt chuyện xong.
Nhưng Yến Hành vẫn không dự định động thủ. Thường ngày chỉ khi uống say hắn mới nói nhiều, tối nay không dính một giọt rượu, nhưng lại giống như say, “Lâm đạo hữu vì sao lại đến đó?”
Lâm Viễn Quy đáp, “Sư môn trưởng bối nhờ vả.”
Lâm Viễn Quy cho là nếu hai người đã quyết đấu, tu vi của mình lại cao hơn đối phương, nên đối phương ra tay trước là chuyện đương nhiên.
Loại lễ nghi cổ hủ này đã không có ai tuân thủ từ lâu rồi, nhưng Lâm Viễn Quy vẫn luôn giữ vững. Cho nên bây giờ Yến Hành không hành động, hắn cũng chỉ có thể bồi đối phương nói chuyện.
Yến Hành hỏi lại, “Sư môn trưởng bối nhờ vả chuyện gì?”
“Nhờ ta lên Thương Nhai chiến một trận.”
“Sau khi đánh xong thì sao?”
“Nếu như thất bại, chết ở Thương Nhai. Nếu như thắng rồi, công ơn nuôi dưỡng của sư môn đã báo đáp xong, ta tự phế công pháp, rời khỏi Hoành Đoạn Sơn.”
Sắc mặt Yến Hành hơi run rẩy, “Nào lại có cái đạo lý này.”
Sắc mặt Lâm Viễn Quy vẫn bình tĩnh. Tựa như đang nói một chuyện lẽ ra nên như vậy.
Yến Hành suy nghĩ một chút, “Sau khi ngươi đi, Sóc Nguyệt kiếm không còn người truyền thừa thì làm sao bây giờ? Còn có các đệ tử theo sư phụ ngươi thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ sợ là càng không vượt qua nổi.”
Bão Phác tông chia thành phái mới cũ không phải là chuyện bí mật gì. Chuyện sư phụ của Lâm Viễn Quy chết rồi, Dư Thế nắm hết quyền hành, quét sạch những kẻ đối lập mọi người đều biết.
Đối mặt hai vấn đề này, Lâm Viễn Quy chỉ có thể trầm mặc. Lần đầu tiên không hề trả lời, mà là hỏi ngược lại, “Vì sao phải nói với ta những chuyện đó?”
Yến Hành thản nhiên nói, “Một là bởi vì hai người mới vừa gặp mặt, không nói câu nào đã đánh, quá không thú vị. Hai là bởi vì ta đánh không lại ngươi, nên mới muốn kéo dài thời gian.”
Lâm Viễn Quy hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Tự nhận kém xa người khác, không phải điều tối kỵ trong đối chiến sao?
Về điểm này, bọn họ càng thêm không thể nào hiểu được đối phương.
Từ nhỏ Lâm Viễn Quy lớn lên trên núi mây khói mênh mông, ngày qua ngày tu hành luyện kiếm, một năm trôi qua với mười năm trôi qua cũng không có gì khác nhau. Sư phụ hắn dạy hắn nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu liêm sỉ dũng, lại không dạy hắn trên đời này cũng có lúc khó mà vẹn cả đôi đường trung nghĩa.
Yến Hành lớn lê trong phố phường tốt xấu lẫn lộn, đã quen bốn biển là nhà. Ngày ấy gặp phải Kiếm Thánh, hắn đang tiêu tiền rượu ở Xuân Tụ lâu, còn đánh nhau với đám sơn phỉ đùa giỡn Lộ Hoa cô nương. Những người khác trong quán rượu đều chạy đi, chỉ còn dư lại hắn, biết rõ đánh không lại còn muốn ra mặt, mất nửa cái mạng.
Kiếm Thánh từng nói, “Cứ như ngươi thì chín cái mạng cũng không đủ cho ngươi chết.”
Nói cách khác, thừa nhận không bằng đối phương, không chút nào làm dao động chiến ý của Yến Hành. Bởi vì hành động ‘muốn chết’ này, đã đủ để nói rõ nửa đời trước của hắn.
Ta đánh không lại ngươi, nhưng ta lại muốn đánh với ngươi một trận.
Ngươi có gan thì đánh chết ta đi.
Yến Hành rút ra trường đao, nghiêm mặt nói, “Lâm đạo hữu, mời —— “