Ranh giới giữa ánh bình minh và đêm đen dường như chỉ tồn tại trong nháy mắt.
Ánh sáng trắng nhỏ bé ở chân trời phía Đông vọt tới như là sóng, chiếm hơn nửa bầu trời. Nửa màu xanh trong, nửa màu xanh sẫm của màn đêm, ánh sao nhạt đi, chỉ còn ánh trăng nửa trong suốt.
Hay cho một cảnh gió sớm trăng tàn.
Đáng tiếc gió là gió Bắc thấu xương, mang theo mùi máu tanh nồng đậm, trăng là trăng lạnh, nơi chiếu xuống chỉ có đống lộn xộn tàn tạ.
Ý thức của Chung Sơn có chút không rõ ràng, bởi vì mất máu quá nhiều mà choáng váng.
Phạm vi Cửa Lưỡng Nan sụp xuống không thể khống chế, trên người hắn bị trọng thương, bị vây giữa khe hở giữa mấy khối đá sụp xuống.
Có một mớ tia nắng chiếu xuyên qua khe hở, như là ánh kiếm sắt lạnh, cũng giống tia gió trong mưa bụi.
Hắn đứng ở ranh giới sống chết, tựa như thấy được vị tiền bối cầm Phong Vũ kiếm ở trăm vạn năm trước.
Cùng một nơi, cùng chung một hoàn cảnh.
Hắn hoảng hốt nghĩ, hóa ra trong toàn bộ kiếm pháp, Phong Vũ Vi Thành không phải là kiếm mạnh nhất. Bởi vì thứ thanh kiếm này theo đuổi không phải là sức mạnh.
Không cầu mạnh nhất, không cầu nhanh nhất. Thức mở đầu ‘Noãn vũ tình phong sơ phá đống’ (mưa ấm gió trong phá đi đông lạnh), là vui sướng. Sau đó là hai thức Phong nguy thôi bệnh cốt, Vũ khí yết sầu tràng (gió dữ thúc mầm bệnh, hơi mưa nuốt cơn buồn), là lạnh lẽo. Thức thu về là Tà phong tế vũ bất tu quy (gió nghiêng mưa phùn chờ về), là thoải mái.
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, đều ở trong một cơn mưa gió. Chỉ là hoàn cảnh khác nhau mà thôi, nào có sự phân chia mạnh yếu.
Hắn dường như đã rõ một chút.
Người xưa có câu sáng nghe đạo, tối chết cũng cam. Huống hồ hắn đã đánh một chiến hết sức, cầu người được người, lúc này một chút tiếc nuối cũng không có, trong lòng dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng Chung Sơn không muốn chết. Bởi vì hắn mới vừa hiểu được Phong Vũ kiếm, vẫn còn chưa vui sướng luyện thử một lần. Bởi vì ở Thanh Lộc sơn còn có rất nhiều người đang chờ hắn. Bởi vì mộ sư phụ còn chưa được quét.
Lo lắng có lúc khiến người ta yếu đuối, có lúc cũng khiến người ta mạnh mẽ.
Hắn vẫn tiếp tục tập trung tinh thần chống đỡ, vết thương đã tê dại từ lâu, nhiệt độ cơ thể lạnh dần, quá trình vật lộn với cái chết dài và thống khổ như vậy.
Tia sáng nhỏ vụn càng ngày càng sáng, chẳng biết lúc nào mà ở bên ngoài đã vang lên tiếng người hỗn loạn, nghe đến mức không chân thực, thật giống như là ảo giác của hắn.
“Chờ một chút, bên này có một người, hình như còn sống, mặc đạo bào của Thanh Lộc.”
“Bốn người lại đây dời đá, cẩn thận một chút, nhanh lên, đội quân y phía sau sắp đuổi kịp rồi…”
********
Ý thức của Ân Bích Việt rơi trong một vùng hỗn độn, tựa như là đang giãy giụa trong biển lạnh như băng, kiệt sức mà tuyệt vọng.
Hình ảnh vỡ vụn như bọt biển, xuất hiện lướt qua trong đầu hắn rồi biến mất.
Ánh đèn trong địa lao Thương Nhai chồng lên ánh đèn mờ nhạt ở tàng thư lâu trong học phủ. Tiếng ve kêu trong ngày hè chói chang ở Diệp thành trôn lẫn với tiếng tụng kinh vang vọng trong Hưng Thiện tự.
Giữa núi rừng đầy sương sớm bị nắng sáng chiếu xuyên qua, Lạc Minh Xuyên đứng trong ánh sáng rực rỡ cười với hắn,
“Lòng huynh thương đệ, nhiều hơn cả đệ tưởng tượng.”
Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, một thanh trường kiếm đâm thủng sương trắng, thẳng vào tâm mạch, máu me đầm đìa.
Ân Bích Việt gào lên, “Sư huynh!”
Ánh sáng trở nên tối sầm trong khoảnh khắc, núi rừng đổi thành đại điện trống trải. Ánh nến rực rỡ, người mang khuôn mặt giống Lạc Minh Xuyên bảy phần nắm lấy mạch môn của hắn, hơi thở lạnh lẽo phun ra ở một bên cổ, “Sư huynh của ngươi đã sớm chết rồi. Ngươi giết hắn, một kiếm xuyên tim, vừa chuẩn vừa vững. Bản tọa bội phục.”
Không phải như vậy. Tại sao lại như vậy.
Lúc trước dù có bao nhiêu khó khăn bọn họ vẫn cố gắng đối mặt, nhưng tại sao vẫn đi tới ngày hôm nay.
Khó thở, đầu đau sắp nứt.
Khi Ân Bích Việt cảm thấy mình sắp đến giới hạn, mỗi một tấc xương cốt kinh mạch đều bị đánh nát, muốn ngủ say, không tỉnh lại nữa thì trong thân thể lại có một mạch dòng nước ấm tràn vào. Từ mạch môn ở tay phải, chảy qua mỗi đường linh mạch, dịu dàng như gió mưa xuân, cuồn cuộn không ngừng, khiến hắn như là đang ngâm trong nước ấm, dần dần thả lỏng lại.
Không có khái niệm thời gian, cũng không biết qua bao lâu, hắn mở mắt ra.
Đập vào mắt là một góc màn trướng làm từ vải bông tầng tầng lớp lớp buông xuống có hoa văn nổi được màu vàng, dường như là hoa văn phồn hoa như gấm. Dưới thân là giường cao gối mềm, rất là rộng lớn thoải mái.
Ánh mắt Ân Bích Việt chuyển động liền thấy người đang ngồi ở bên giường. Đạo bào Thương Nhai chỉnh tề, mão ngọc ngay ngắn, mặt mày ôn hòa, giống như là lần đầu gặp gỡ.
Người nọ đang nắm lấy tay hắn, truyền chân nguyên cho hắn từ mạch môn. Con ngươi màu hổ phách như một hồ nước êm dịu, có thể bao dung tất cả.
Trong nháy mắt nay, hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn khóc.
“Sư huynh…” Ân Bích Việt lẩm bẩm nói, “Là thật sao, hay là mơ, huynh thật sự không có chuyện gì… Đệ không tin, huynh tới đây, để đệ ôm một chút.”
Trên người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, trong ngoài đều là quần áo mới đổi, vết thương cũng không đau. Chỉ là tinh thần mệt mỏi, không có khí lực gì.
Lạc Minh Xuyên cười cười, chậm rãi nâng người dậy, ôm vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói, “Không phải là mơ, huynh không sao. Chúng ta đều không có chuyện gì.”
Ân Bích Việt nâng mắt nhìn kỹ y, không muốn bỏ qua một phân một chút nào, từ hàng mi đến đuôi mắt, từ sống mũi đến môi, nhìn tới nhìn lui đều là thật.
Càng nhìn càng thấy đẹp, đầu óc hắn nóng lên liền bỗng nhiên đến gần.
“A…”
Lạc Minh Xuyên đột nhiên không hề phòng bị mà bị gặm khóe miệng.
Không kịp làm gì đó để đáp lại, Ân Bích Việt đã rời khỏi ngực của y, giải thích như là đã làm chuyện xấu tày trời, “Sư huynh, bây giờ đệ thật sự rất không có cảm giác an toàn, không phải cố ý sàm sỡ huynh đâu!”
Lạc Minh Xuyên cố nén cười, nghiêm túc gật đầu, “Ừ, huynh biết.”
Ân Bích Việt sàm sỡ nào đó tự giác đầy máu hồi sinh, còn có thể chiến thêm năm trăm năm nữa, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều, “Chúng ta đây là đang ở chỗ nào? Đệ đã ngủ bao lâu? Sau đó thì thế nào rồi? Lâm Uyên kiếm…”
Hắn có vô số câu hỏi.
“Đừng có gấp, trước tiên hãy nghe huynh nói.” Lạc Minh Xuyên trấn an đánh gãy lời hắn, “Đệ ngủ ba ngày. Thân thể chịu đựng vận chuyển chân nguyên quá nhiều, gây tổn thương linh mạch cùng biển ý thức. May mà lúc trước chúng ta đã song tu, thân thể phù hợp, nên huynh mới có thể vận công chữa trị cho đệ. Trước mắt thì không có gì quá đáng lo, cần phải tĩnh dưỡng, tốt nhất là không nên dùng kiếm trong vòng nửa tháng.”
Đã ba ngày, lâu như vậy sao, Ân Bích Việt hoảng sợ, sư huynh trọng thương thế nào rồi, thế cuộc thiên hạ nhất định đã long trời lở đất, Thương Nhai sơn cùng các nơi khác đang trong tình huống nào?
Nhưng với Lạc Minh Xuyên, chuyện có lớn hơn nữa cũng không quan trọng bằng thân thể của sư đệ, chờ khi y tỉ mỉ dặn dò ‘Kiếm khí cũng không được dùng’ ‘Phải vân chuyển chân nguyên chậm’ xong, lại được Ân Bích Việt cam đoan sẽ làm thì mới nói đến những chuyện khác.
“Chúng ta giết được Dung Trạc ở đáy Vực Vẫn Tinh, mười vạn khế ước máu của ma tu mất đi hiệu lực, i1t nhiều sẽ chịu chút phản phệ. Hơn nữa, quân đội Bắc Địa đến rất nhiều thành trấn ở Nam Địa và Trung Địa, đại quân ma tu rút chạy năm bè bảy mảng, kẻ có tu vi cao làm theo ý mình, lục đục vượt biển trở lại Đông Địa. Thanh Dực Loan của ngũ sư đệ của đệ nhớ được khí tức của đệ và huynh, hôm qua đã bay tới đưa tin, đại cục đã tạm được định, đại sư huynh Quân Dục của đệ vào thời khắc sống còn đã chuyển bại thành thắng, chém Dư Thế xuống vách đá Hề Hoa phong. Bởi vì trong ‘Xuân Sơn Tiếu’, có một tia kiếm ý do Kiếm Thánh lưu lại…”
Ân Bích Việt thở phào nhẹ nhõm, “Vậy bây giờ chúng ta…”
“Trên người đệ có thương tích, không tiện cử động. Nơi này là một cung điện bỏ đi trên cánh đồng tuyết, có trận pháp bảo vệ ở bên trong, không có bụi bẩn, nên huynh đưa đệ đến đây. Bây giờ linh mạch trên núi tuyết không ổn định, lệ khí ở Vực Vẫn Tinh tràn ra, trên toàn bộ cánh đồng tuyết không có một người nào.”
Trong lòng Ân Bích Việt hơi rúng động, “Là điện nào?”
“Điện Trường Uyên.” Lạc Minh Xuyên dường như chưa từng phát hiện sắc mặt hắn thay đổi, nói bổ sung, “Huynh đã nắm giữ tất cả các cấm chế trận pháp ở nơi đây, sư đệ an tâm dưỡng sức là tốt rồi.”
Ân Bích Việt đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, nghe Lạc Minh Xuyên còn chưa có đề cập đến bản thân, vội la lên, “Sư huynh, ngày đó đệ không thể khống chế Lâm Uyên kiếm, huynh nhất định bị thương rất nặng.”
Lạc Minh Xuyên cười nói, “Không bị thương đến tâm mạch, vết thương da thịt mà thôi. Thần binh có linh, nên luôn có chút cáu kỉnh.” Dứt lời bèn lấy ra Lâm Uyên kiếm, “Kiếm về nguyên chủ, nhưng mà sư đệ cần phải nói được là làm được, dưỡng thương cho tốt, mấy ngày này cũng không được dùng kiếm.”
Ân Bích Việt nhận lấy kiếm, tâm tình phức tạp khôn kể. Kiếm có ý nghĩa không hề tầm thường với kiếm tu, như là một phần của thân thể.
Từ khi hắn đi tới nơi này, ở cùng với hắn nhiều nhất, ngoại trừ sư huynh, thì chính là cái thanh kiếm lúc trước gọi là Ỷ Hồ, sau này gọi là Lâm Uyên này. Từ không chấp nhận chân nguyên của hắn, đến lúc tâm ý tương thông với hắn, mấy lần rơi vào hiểm cảnh nhưng lại giết ra con đường máu; lại đến lúc phản chủ ở Vực Vẫn Tinh, đâm về phía người quan trọng nhất của hắn.
Thành cũng tại Lâm Uyên kiếm, bại cũng tại Lâm Uyên kiếm.
Ân Bích Việt đặt kiếm ở một bên, bình tĩnh nhìn Lạc Minh Xuyên, “Sư huynh có nhớ rõ ảo cảnh mà chúng ta đã nhìn thấy ở Phật đường của Hưng Thiện tự không.”
Cái đó gọi là hình chiếu liên quan tới vận mệnh tương lai.
“Cái gì mà thần binh có linh, nếu như nó muốn đả thương sư huynh, đệ tình nguyện tự tay phá huỷ nó. Nếu như đệ muốn đả thương sư huynh, đệ tình nguyện không dùng kiếm nữa.”
Ánh mắt của Lạc Minh Xuyên trầm xuống, nhìn chăm chú vào hắn, nửa ngày sau mới cười khẽ, “Nói bậy bạ gì đó. Đệ là kiếm tu, là chủ nhân của Lâm Uyên.”
Ân Bích Việt tránh né không đáp, “Vết thương của sư huynh còn đau phải không, để đệ xem một chút…” Hắn giơ tay về phía lồng ngực của người bên cạnh, lại lập tức bị nắm chặt, không khỏi giải thích lần nữa, “Đệ là thật sự rất lo lắng, không phải muốn sàm sỡ sư huynh đâu.”
Lạc Minh Xuyên không buông tay, vẫn nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Sư đệ, bây giờ huynh có việc phải làm, đệ ở lại chỗ này chờ huynh trở về. Huynh đã truyền tin về Thương Nhai, không tới hai ngày tất sẽ có đồng môn của đệ tới đón đệ. Nếu như khi đó huynh còn chưa trở về thì đệ hãy đi với họ đi. Sau này rèn giũa tâm tình, cần cù tu hành…”
Ân Bích Việt nghe đến đó đã bối rối.
Hắn bỗng nhiên lớn tiếng đánh gãy, “Tất cả mọi thứ căn bản còn chưa kết thúc đúng hay không? Sư huynh muốn đi làm cái gì? Phong ấn vực sâu? Giống như sư phụ lúc trước vậy…” Nói đến đây liền muốn đứng dậy xuống giường, “Được! Đệ đi cùng sư huynh!”
Lạc Minh Xuyên cũng không gấp, giọng nói ôn hòa, động tác lại cứng rắn, không nói lời gì, ôm người vào trong ngực, “Sư đệ vừa mới rồi đã đáp ứng huynh cái gì, quên hết rồi sao.”
Y nhẹ giọng nói, “Trói.”
Một mảnh màn vải vang lên tiếng xé.
Ân Bích Việt chỉ cảm thấy cổ tay căng lên, vải bông mềm mại dán lên da, hắn lại khó giải thích được mà mất hết sức lực, dù thế nào cũng không thể tránh thoát. Sư huynh nắm giữ tất cả cấm chế của điện Trường Uyên, muốn nhốt lại hắn thì dễ như ăn cháo.
Cơn khủng hoảng kéo tới, lòng lạnh như băng, mồm không biết lựa lời chửi ầm lên,
“Lạc Minh Xuyên! Ngươi dám! Cùng nhau tới cùng nhau đi, không đi cùng thì là con chó con!” Ân Bích Việt giãy giụa hết sức, “Chúng ta là đạo lữ Hợp Tịch, là phu phu hợp pháp! Coi như muốn chết thì cũng nên chết cùng một chỗ! Ngươi dám bỏ ta thử xem!”
Lạc Minh Xuyên sắp xếp cho hắn ở trên giường, dễ dàng hóa giải gạt đi giãy giụa của hắn, “Pháp quyết này sẽ mất đi hiệu lực vào hai ngày sau.”
“Ngươi dám đi! Ta sẽ không bỏ qua ngươi! A…”
Ân Bích Việt đột nhiên thất thanh, lời chưa nói xong đều bị chặn ở bên môi.
Bởi vì Lạc Minh Xuyên đang hôn hắn.
Không giống với cái hôn lướt qua rồi thôi, chỉ dám đụng vào khóe miệng của hắn. Đây là một cái hôn chân chính.
Môi lưỡi quấn quýt, cái hôn khiến sóng trong lòng hắn cuồn cuộn, khó có thể hô hấp, kinh ngạc nhìn chăm chú vào người ở gần trong gang tấc.
Lạc Minh Xuyên cũng không nhắm mắt, tất cả trong con ngươi màu hổ phách đều là hình bóng của hắn.
Ân Bích Việt như rơi trên tầng mây.
Sau đó dịu dàng bắt đầu thay đổi thành hung ác, tràn ngập tính xâm lược, môi răng chạm nhau, tùy ý cướp đoạt. Ân Bích Việt bị động thừa nhận, không nói ra được lời cự tuyệt, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ.
Qua rất lâu sau, mãi đến tận khi đuôi mắt hắn ửng hồng, Lạc Minh Xuyên mới buông hắn ra.
Ân Bích Việt nằm ở trên giường, cổ tay bị trói. Vạt áo vì giãy giụa mà trở nên lộn xộn, hắn thở dốc kịch liệt, ngửa đầu nhìn sư huynh mình, vừa mở miệng lại cực kỳ cứng rắn, “Ngươi cho rằng dùng mỹ nhân kế thì ta sẽ thỏa hiệp sao! Không thể nào! Nếu đổi lại là ta một mình đi mạo hiểm, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”
Lạc Minh Xuyên nhìn bộ dáng này của hắn, sâu sắc cảm thấy rằng sức bình tĩnh của mình thật là xuất chúng, đạo quân tử tu tập nhiều năm cũng không uổng phí.
Cảm nhận được tàn hồn bị giam cầm trong cơ thể rục rịch, y nhìn sư đệ một lần cuối cùng, không còn lưu luyến nữa, quay người rời đi.
Tầm nhìn của Ân Bích Việt bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
Mãi đến tận khi bóng lưng mang đạo bào màu trắng, thân thể như ngọc đi xuyên qua tầng tầng màn vải, ra khỏi cung điện u ám, không còn nhìn thấy nữa.
Hắn nhắm mắt lại. Bốn phía trống vắng.
Lâm Uyên kiếm không tiếng động bầu bạn với hắn.