Gần đây trong giới tu hành đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn. Bố cục thế lực của một số chỗ đã thay đổi ngoài sáng lẫn trong tối, thậm chí tin tức cũng truyền đến Đông Địa vốn không linh thông tin tức.
Mọi người cho là việc Thủ đồ Thương Nhai và đệ tử Kiếm Thánh xông vào Hưng Thiện tự, phá tan Đại Trận Phật Ấn Kim Quang chính là chuyện lớn nhất. Nào có thứ gì to lớn hơn có thể so với Hưng Thiện tự có trăm vạn năm cơ nghiệp?
Mà ba ngày sau, Kiếm Thánh nhiều năm không có tin tức, thậm chí có lời đồn đãi bí ẩn rằng người nọ tiến vào Vực Vẫn Tinh không thể trở ra nữa, vậy mà lại xuất hiện.
Cả thế gian khiếp sợ. Có người hưng phấn, cũng có người khủng hoảng.
Hưng Thiện tự mặc dù nằm trong lòng dãy núi Đề Hương, cách làm việc lại luôn khiêm tốn, nhưng dù sao cũng là một trong ‘Nhất sơn ba phái, Phật môn song tự’, rất nhiều đôi mắt đều nhìn bọn họ.
Không ai biết sau khi Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt tiến vào chùa thì đã xảy ra chuyện gì, có người nói Phật môn từ bi khoan nhân, suy đoán là hai người vô lễ trước. Đối với cách nói này, những người tham gia hoặc quan tâm tới Chiết Hoa hội đều không ủng hộ, những người này đều nói rằng Ân Bích Việt còn mềm lòng hơn cả Phật tu, mà Lạc Minh Xuyên là quân tử đoan chính tốt tính từ trước đến giờ.
Mãi đến tận khi Kiếm Thánh xuất hiện. ‘Phong Thu Ly’ cũng chưa từng ra khỏi vỏ, nhưng gần trăm điện, phòng xá đều sụp xuống hết. Tựa như có gió thu thổi qua. (Phong Thu Ly: Gió thu rời đi)
Những bàn luận về chuyện này đều ngưng lại.
Kiếm của Thánh nhân chính là đạo lý. Nào cần có lời giải thích.
Một kiếm ‘Thanh Thiên Bạch Nhật’ trên bờ sông Bá phế bỏ Thái Thượng trưởng lão của Bão Phác tông. Bão Phác tông nào dám đòi câu giải thích nào?
Lúc này ở Hoành Đoạn Sơn, bao phủ trong một mảnh mây đen. Trưởng lão và các đệ tử hiểu rõ chuyện bôn ba vội vàng, gia cố trận pháp, diễn luyện kiếm trận, yên tĩnh mà ngột ngạt. Á Thánh Dư Thế đứng trên đỉnh núi Vân Hải, đã năm ngày chưa từng chuyển động.
Có một số chuyện được làm cũng chẳng được tính là bí mật. Dù cho Kiếm Thánh không thiện bói toán, nhưng mà với cảnh giới đó, dù không bói toán, thì thật sự sẽ không biết sao?
Mà ở Thương Nhai sơn, rất nhiều đệ tử đều biết Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đã bình an trở về. Nhưng lại nghe nói Lạc sư huynh bị thương nên không tiện thăm viếng, chỉ có thể tĩnh dưỡng.
Vì vậy không ít người đều chuyên môn chạy tới cửa đại điện, đứng xa xa ngóng mắt nhìn, cho dù căn bản không nhìn thấy bóng người.
Hà Yên Vân quấn lấy sư phụ Chính Dương Tử của mình đòi được tin tức, nghe rằng có Ân Bích Việt chăm sóc trong đó, thì yên tâm trở về tu luyện với Nguyễn Tiểu Liên.
Ân Bích Việt đã biết nơi này là mắt trận của đại trận Thương Nhai sơn, nếu như lần này kẻ tỉnh lại là Ma tôn, dùng toàn bộ sức mạnh của mạch đất Thương Nhai, cũng có thể tạm thời khắc chế. Hơn nữa sư phụ và đại sư huynh có tới tám phần cơ hội đánh thắng Mạc Trường Uyên khi hắn ta còn suy yếu.
Bất cứ lúc nào Lạc Minh Xuyên cũng có thể tỉnh lại, cho nên không tiện để cho người khác vào điện thăm hỏi.
Bọn họ mang theo hy vọng và sự tin tưởng tốt nhất, nhưng cũng tính đến trường hợp xấu nhất.
Vào lúc tất cả mọi bụi trần lắng xuống là vào hoàng hôn.
Tiếng chuông vang vọng, chấn động tới mấy con chim bay về rừng, các đệ tử luyện kiếm trên núi có người xuống núi, vào lúc Chấp Sự đường đóng cửa, đám người tụ tập rút đi như thủy triều. Ồn ào lại yên bình.
Lạc Minh Xuyên mở mắt ra, đồng tử màu hổ phách được dát lên ánh tà dương, tựa như chứa đựng sự dịu dàng trầm lắng đang chuyển động.
Y đã mơ một giấc mộng rất dài, khi nhìn thấy người ở bên cạnh thì nhất thời hoảng hốt, không biết mình có còn đang ở trong mơ hay không.
Ân Bích Việt nhẹ nhàng gọi y, “Sư huynh.”
Lạc Minh Xuyên nhỏ giọng đáp, “Sư đệ, huynh đã trở lại.”
Bọn họ cười rộ lên.
Không lâu lắm, ba người khác cũng tiến vào.
Lạc Minh Xuyên không phát giác ra chút nào, vẫn chuyên chú nhìn Ân Bích Việt.
Chính Dương Tử run râu mép trừng y, “Sư phụ của con còn ở đây này!”
Mới vừa mở miệng là gọi sư đệ, chỉ biết mỗi sư đệ! Hừ!
Lạc Minh Xuyên đứng dậy hành lễ, Ân Bích Việt muốn dìu y, y lại ra hiệu là mình không sao rồi.
Y nói, “Sư phụ, con nhập ma. Già Lan đồng thuật là công pháp Ma Môn, ‘Thiên La Cửu Chuyển’ tầng thứ nhất.”
Chính Dương Tử ngẩn ra.
Kiếm Thánh không thèm để ý xua xua tay, “Ngươi không nói thì ai mà biết?”
Chính Dương Tử nói, “Đúng vậy. Con không nói thì chẳng ai biết được… Nhìn con cũng không sao, đi lại khỏe khoắn rồi, ngày mai đến Luận Công đường giảng hai tiết đi.” Tiếp đó lại nói chuyện với Kiếm Thánh và Quân Dục, “Được rồi, mọi người giải tán đi.”
Kiếm Thánh tiến lên chạm vào mạch môn của Lạc Minh Xuyên, rất nhanh đã thả ra, dẫn theo Quân Dục trở về.
Đại điện liền trở nên trống vắng.
Lạc Minh Xuyên chỉ cảm thấy thiếu niên xem mạch môn mới vừa rồi tuyệt đối không phải hạng bình thường, ra tay tùy ý lại khiến y không thể tránh né, khí tức toàn thân nhìn như phân tán nhưng thật ra lại sâu không lường được.
Mà lúc ra khỏi điện cùng thiếu niên, Quân Dục vừa nghiêng người vừa dừng lại, chờ người kia ra trước, đây là lễ tiết cư xử với trưởng bối.
Tâm tư của y nhạy bén, trong nháy mắt đã nghĩ tới điều gì, lại cảm thấy không thể tin nổi, “Vị tiền bối mới vừa rồi kia, chính là Kiếm Thánh…”
Ân Bích Việt nhìn mà mừng thầm, rốt cuộc có người đã hiểu tâm tình của hắn khi nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên lúc trên mây nọ.
Hắn gật đầu, “Chính là sư phụ của đệ.”
Lạc Minh Xuyên rất nhanh đã chấp nhận sự thật này.
Sức mạnh tu vi của Thánh nhân không thể tính toán theo lẽ thường được, dung mạo đương nhiên cũng giống vậy.
Ân Bích Việt vẫn không nhịn nổi mà hỏi thêm một câu, “Sư huynh, huynh thật sự không thấy chỗ nào khó chịu sao?”
Lạc Minh Xuyên cười nói, “Huynh rất khỏe.” Y biết sư đệ có rất nhiều điều không rõ, liền nhẹ nhàng nói, “Lúc trước khi đối chiến với Quang trong Phật đường, ông ta dẫn huynh vào trong cảnh thiền định, đó là một trong những chiến trường của đại chiến Ma đạo. Công pháp của ông ta quỷ quyệt, dường như có thể hút sức sống và tu vi của huynh sang cho ông ta.”
Khi đó Ân Bích Việt thấy sắc mặt của Lạc Minh Xuyên nhanh chóng xám xịt lại, đã đoán được mấy phần, lúc này được chứng thật, chỉ cảm thấy công pháp này tà đến mức không thể tin được.
Lạc Minh Xuyên nhỏ giọng nói, “Lúc huynh cho rằng mình sắp chết rồi, lại đột nhiên có một loại sức mạnh, hoặc là nói, có thứ gì đó, nhập vào thân thể của huynh. Nó thôi thúc huynh sử dụng công pháp giống hệt của Quan, nhưng uy lực lại gấp mười lần, giết chết Quan.”
Trong lòng Ân Bích Việt cảm thấy nặng nề.
Hắn nhớ trước khi chết Quan đã nói ‘Vậy mà chết ở trong tay ma đầu’. Có lẽ cái thứ kia thật sự là hồn phách còn sót lại của Ma tôn Mạc Trường Uyên.
“Như vậy nó bây giờ còn ở đó không?”
Lạc Minh Xuyên lắc đầu, “Đã biến mất. Không biết nó đã đi nơi nào, nhưng chắc chắn không còn trong thân thể của huynh. Huynh có được sức sống của Quan. Còn tu vi thì nhất thời tăng vọt đến mức có thể khiến người nổ tung, huynh phong ấn nó trong linh đài đến nỗi mê man.”
Ân Bích Việt thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc mê man, huynh nhìn thấy một ít ký ức rải rác, đúng là của Quan. Trong đó còn có toàn bộ công pháp Thiên La Cửu Chuyển.”
Cái cảm giác này rất kỳ lạ, tựa như đang xem một đời đứt quãng của một người. Tuổi nhỏ bái vào Phật môn, thiên tư thông minh, thiếu niên mang dã tâm hừng hực, nhờ Phật mà nhập đạo. Cuối cùng lại cấu kết với Mạc Trường Uyên, nhập ma, nghiên cứu bí điển Thiên La, hợp tác viết ra Thiên La Cửu Chuyển, đánh vỡ bức tường ngăn cản ngàn công pháp. Vào thời khắc sống còn trong đại chiến Ma đạo, phản bội Chân Tiên Ý Lăng Tiêu, ngược lại bị trọng thương…
Hai người đi dạo trong điện, ánh chiều tà kéo dài cái bóng. Tiếng bước chân theo quy luật và tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ vang vọng trong điện.
Ân Bích Việt đột nhiên có một suy đoán không tốt, Quan từng nói ‘Ngươi không muốn hắn ta nhập ma, nhưng hắn ta đã không thể quay đầu lại được’. Rất có thể Thiên La Cửu Chuyển có vấn đề.
Quả nhiên, Lạc Minh Xuyên dừng lại nói,
“Huynh dự định hai ngày sau sẽ bế quan, tự phế công pháp.”
Y nói rất bình tĩnh, tựa như đó là một quyết định chẳng liên quan đến mình.
Ân Bích Việt vội vàng nói, “Tại sao chứ?”
“Khi luyện Thiên La Cửu Chuyển đến tầng thứ tám, thì phải hút sức sống cùng tu vi của người khác không ngừng, nếu không thì sẽ như dầu hết đèn tắt. Huynh đã luyện xong tầng thứ nhất là Già Lan đồng thuật, cho dù bây giờ ngừng việc tu hành, chân nguyên cũng sẽ tự nó vận chuyển, cảnh giới không ngừng chầm chậm tăng lên. Loại công pháp này, một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại được.”
Lạc Minh Xuyên cười nói, “Sau khi phá rồi dựng lại, bước lại từ đầu trên con đường tu hành đại đạo, giác ngộ sẽ càng sâu, cũng không phải việc khó.”
Ân Bích Việt biết sư huynh đang trấn an mình.
Hủy công pháp rồi tu lại nguy hiểm vô cùng, cửu tử nhất sinh, sao lại không phải việc khó?!
Trong lòng hắn chua xót, lại vẫn không cam lòng, “Vậy không có… Cách khác sao?”
Lạc Minh Xuyên chần chờ trong nháy mắt, rồi quyết định vẫn nên nói thật. Y và sư đệ vốn thành khẩn, tin tưởng lẫn nhau, không nên có sự lừa dối.
“Có. Ban đầu Thiên La Cửu Chuyển là do hai người cùng viết với nhau. Mạc Trường Uyên và Quan cũng không nghĩ tới, công pháp được viết ra cần phải có hai người tu hành với nhau, mới có thể trở nên không có kẽ hở. Hai người bọn họ tuy rằng hợp tác với nhau, lại nghi ngờ lẫn nhau, dù có như thế nào cũng không thể luyện cùng nhau, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng giao mạng của mình cho người khác. Cho nên họ vẫn luôn tu hành riêng lẻ, luyện đến Chuyển thứ tám thì không thể không hút sức sống và tu vi của người khác để duy trì công pháp…”
Ân Bích Việt không nghĩ tới là có cách xoay chuyển tình thế, trong lúc nhất thời cảm thấy ánh nắng chiều ngoài cửa sổ cũng rực rỡ thêm mấy phần, hắn mừng tít mắt, “Chuyện này dễ rồi, đệ luyện với huynh!”
Lạc Minh Xuyên nhíu mày, tránh né ánh mắt của hắn, “Sư đệ, chuyện này cũng không phải là chuyện đùa…”
Ân Bích Việt không hiểu, cảm thấy nặng nề trong lòng, tự phế công pháp hoặc hai người cùng tu luyện, ưu khuyết của hai con đường này rất rõ ràng, rốt cuộc tại sao sư huynh không đồng ý?
Hắn nhìn thẳng Lạc Minh Xuyên, “Đương nhiên không phải là chuyện đùa. Đệ không sợ nhập ma, công pháp không phân chính tà, nếu vừa không cần phải hút sức sống của người khác, vừa không có những vấn đề khác, có gì mà không được?”
Lạc Minh Xuyên không lảng tránh nữa, bỗng nhiên nâng mắt, “Đệ căn bản không biết mình đang nói cái gì.”
Mặc dù y đã phong ấn tu vi thuộc về Quan, nhưng lần này sau khi trở về từ Hưng Thiện tự, tu vi của y tăng nhanh như gió. Vốn uy thế được thu lại rất tốt, nhưng vào thời khắc này lại không thể khống chế mà bắn ra.
Ân Bích Việt không hề phòng bị, bị buộc rút lui ba bước, không thể tin ngồi bệt xuống giường.
Lạc Minh Xuyên vội vã lui lại, sợ chính mình thương tổn sư đệ. Âm thanh trầm xuống, như là đang đè nén cái gì đó, “Những lời này chờ sau khi qua Lễ đội mũ của đệ rồi nói sau đi.”
Ân Bích Việt đứng lên, không yếu thế chút nào giằng co với y, “Sư huynh, đệ không phải đứa trẻ! Lẽ nào huynh thà hủy công pháp rồi tu lại cũng không nguyện tin tưởng đệ?”
Hắn không hiểu rốt cuộc Lạc Minh Xuyên đang lo lắng cái gì. Lẽ nào cảm thấy rằng hắn không đủ chín chắn, còn chưa thể ra quyết định của riêng mình?!
Lạc Minh Xuyên không trả lời thẳng, chỉ nói, “Huynh không có ý đó…”
Bọn họ xảy ra lần tranh chấp đầu tiên.
Ân Bích Việt phẩy tay áo bỏ đi.
Đại điện hiu quạnh, ánh sáng tối tăm.
Lạc Minh Xuyên một thân một mình ngồi ở bên giường.
Y cúi đầu xoa xoa điểm giữa hai mày, cảm thấy đau đầu cực kỳ.
Sư đệ không phải đứa trẻ. Nhưng đệ ấy thật sự không biết mình đang nói cái gì.
Ai có thể nghĩ tới, hai vị kiêu hùng mang dã tâm hừng hực ở thời đại Chư Thánh, trời xui đất khiến thế nào lại viết ra một bộ công pháp vốn cần song tu.
Ân Bích Việt trở lại Hề Hoa phong, dọc theo đường đi đã bình tĩnh lại, cảm thấy mình vừa rồi quá nôn nóng. Hắn chưa bao giờ hoài nghi sư huynh không tin tưởng mình, chỉ là lúc đó thốt lên lời giận dữ mà thôi. Sư huynh chắc chắn là lo lắng vì cái khác, đành để sau này bọn họ bình tĩnh lại rồi nói chuyện lần nữa.
Đi tới bên vách núi ở Hề Hoa phong, thì thấy sư phụ đang hướng dẫn đại sư huynh luyện kiếm. Sư phụ nhìn thấy hắn ở xa xa, vẫy tay ra hiệu bảo hắn lại đây.
Kiếm khí tung hoành, lá rụng tung bay.
Đây là lần thứ hai Ân Bích Việt thấy Quân Dục luyện kiếm, vẫn là ‘Kiếm quyết Tiểu Trọng Sơn’ do Kiếm Thánh sáng lập.
Nhưng khác nhau một trời một vực so với trước khi hắn xuống núi, nếu như không phải có sư phụ đứng bên cạnh, chỉ riêng kiếm khí thôi, cũng đủ khiến hắn khí huyết cuồn cuộn.
Mây mù bên cạnh vách núi bị chém ra, trong ánh mặt trời lặn về hướng Tây, hiện ra ngàn trượng núi sông bao la.
Đại sư huynh thu kiếm xoay người lại.
Kiếm khí quanh quẩn quanh thân, càng hiện ra sự lạnh lùng sắc bén.
Kiếm Thánh thở dài nói, “Bộ kiếm quyết này chẳng có gì để dạy cho ngươi nữa.”
Quân Dục hành lễ, “Sư phụ.”
“Nhưng đây là kiếm của lão phu, ngươi cũng nên có kiếm của mình.”
Đây là lời khẳng định và khen ngợi cao vô cùng, nói rõ Kiếm Thánh cho là Quân Dục có thể tự nghĩ ra kiếm quyết, thậm chí là đạt được trình độ và cảnh giới có thể khai tông lập phái.
Ân Bích Việt cười rộ lên, hắn vui thay cho đại sư huynh.
Nhưng sắc mặt của Quân Dục lại mờ mịt.
Kiếm Thánh nói, “Ngày mai, lão phu muốn mang sư đệ ngươi đi một chuyến xa nhà, thuận tiện làm một ít chuyện.”
Ân Bích Việt cả kinh, sư đệ? Mình sao?
A! Sư phụ lại muốn dẫn mình bay?
Ánh mắt Quân Dục lóe lên, dường như muốn hỏi chút gì, nhưng cuối cùng chẳng hỏi cái gì cả.
Chỉ là gật đầu với Ân Bích Việt, “Bảo trọng.”
Trực giác của Ân Bích Việt cho là hai chữ này hẳn là nói cho sư phụ nghe.