Mấy ngày sau, ba người Ân Bích Việt đi xem trận tỷ thí của Chung Sơn, thời gian còn lại đều chuyên tâm tu hành.
Mãi đến tận ngày đó đến phiên Ân Bích Việt vào trận.
Đối thủ của hắn là Trần Dật của Liêm Giản tông, xuất thân là đệ tử của vị Á Thánh Liêm Giản.
Đây là lần thứ hai sau trận giữa Đoàn Sùng Hiên và Trình Thiên Vũ, đệ tử Kiếm Thánh đối chiến với đệ tử Á Thánh.
Lúc trước Trần Dật rút thăm vận may rất tốt, cậu và đối thủ có chênh lệch quá lớn, vì vậy cũng chẳng cần dùng chiêu nào quá tuyệt diệu cũng có thể thắng dễ dàng. Mấy trận của cậu cũng không quá mạnh, nên cũng chẳng tạo nên quá nhiều náo động.
Mà trận này, là lần đầu tiên cậu gặp phải đối thủ mạnh.
Trần Dật và Chử Hoán, một người võ tu một người linh tu, là người có khả năng đoạt giải nhất nhất của Liêm Giản tông.
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân nào, ngày đó dưới lôi đài, bên Liêm Giản tông nhiều người một cách khác thường.
Một vùng trường sam màu tím ở dưới lôi đài, như là vạn cơn sóng trên biển.
Trên khán đài, số ghế cũng thay đổi, bởi vì có một vị cường giả nửa bước Đại Thừa từ Liêm Giản tông đến.
Mỗi lần các nhân vật lớn xuất hiện đều hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng bất ngờ thay, dường như mỗi người đều nhìn về phía sau vị nữ trưởng lão kia của Liêm Giản tông.
Nơi đó có một tiểu cô nương đang đứng.
Váy dài đỏ tía lay động trong gió sớm, ánh bình minh như dát vàng lên gương mặt bạch ngọc của nàng. Nàng lại như một cây tử đinh hương mảnh khảnh, nụ hoa đang chực chờ nở, thời gian nở hoa chưa đến mà mùi đã thơm ngát đầy đình.
Khán đài cao xa, rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.
Cho dù như vậy, chẳng hiểu sao cũng sẽ sinh ra trực giác, bởi vì nàng ta là một mỹ nhân vạn người chưa chắc có được một.
“Đây chính là Khúc Đôi Yên?”
“Quả thật là rất đẹp… Nàng đến xem Trần sư huynh sao?”
Đệ tử Liêm Giản tông đều lộ ra thần sắc tự hào.
Đệ tử chấp sự Thanh Lộc kiếm phái cũng nhìn mỹ nhân nơi xa xôi, nhất thời quên mất cả việc hô bắt đầu.
Về phần hai vị nhân vật chính của trận này, tạm thời tựa như bị thế giới quên lãng.
Hai người đứng đối diện nhau, rất thích hợp để nói chút chuyện.
Mở miệng trước chính là Trần Dật,
“Ân sư huynh, đệ biết huynh. Hai năm trước sau khi kết thúc khóa học ở Lan Uyên học phủ liền bái vào làm môn hạ của Gia sư, lúc ở học phủ, đã từng đọc qua bài luận ‘Tư biện luận’ trong “Tạp học hữu dụng luận” của huynh.” (Gia sư ở đây chỉ vị Á Thánh Liêm Giản tông tức sư phụ Trần Dật)
Ân Bích Việt lẳng lặng nghe, gật đầu đã hiểu. Trước khi bắt đầu trận đấu, người này nói đến chuyện cũ, đương nhiên cũng không phải là vì rút ngắn mối quan hệ lẫn nhau.
Trần Dật nói tiếp, “Cho nên, đệ bái vào làm môn hạ của Gia sư chỉ có hai năm, ngày hôm nay nếu như thua huynh, không phải sư phụ dạy không tốt, mà là do đệ học không bằng huynh ở học phủ.”
Ân Bích Việt đạo, “Có lý.”
Rất có lý.
Giống như việc hắn chưa từng gặp Kiếm Thánh, luyện kiếm tu hành, dựa cả vào tự học. Nếu thua người khác, đương nhiên cũng không phải do Kiếm Thánh dạy không tốt.
Trần Dật cười cười.
Khí chất của cậu ôn hòa, ngũ quan không có chỗ nào đặc sắc, trường sam có chút phù hoa của Liêm Giản tông cũng được cậu mặc đúng quy đúng củ.
Một người như vậy, nếu như đi ở trên đường, chắc chắn sẽ không có người nghĩ đến cậu là đệ tử của một vị Á Thánh.
“Lời tuy là vậy, nếu như đệ thua, chắc chắn sẽ tổn hại đến danh vọng của sư phụ…” Cậu cười rộ lên, đột nhiên sinh ra hào quang không thể nhìn gần, là sự tự tin và hào hùng không có gì sánh kịp, “Cho nên, ngày hôm nay đệ phải thắng huynh rồi.”
Ân Bích Việt không lên tiếng, chỉ là nhìn phía cây Du ở mép võ đài.
Sau trận chiến của hắn và Hà Lai, cây Du cao to đã khô héo một nửa, sau đó bị ảnh hưởng từ Khô Mộc Hồi Xuân của Chử Hoán trong trận đấu, lại toả ra sự sống một lần nữa.
Lúc này những chiếc lá xanh mướt mềm mại run run trong gió sớm, tựa như ở giữa mùa xuân.
Cường giả nửa bước Đại Thừa đã đến, thần thức Đại Thừa cảnh cũng đến.
Hắn bẻ đi một cành Du, không khỏi nghĩ đến việc sau này gặp phải Chung Sơn thì phải làm sao?
Lẽ nào cũng phải hái cành mà chiến?
Nhưng trước mắt, hắn không muốn người này hiểu lầm, giải thích, “Ta không có ý làm nhục đệ.”
Lời này có lẽ người khác sẽ không tin, thế nhưng Trần Dật cũng xuất thân từ học phủ, cũng từng đọc qua bài luận của Ân Bích Việt. Lúc này cậu nhìn ánh mắt của người kia, cảm thấy người kia hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng, không tiện rút kiếm, vì vậy cậu nói, “Không sao, ngược lại là đệ có hời.”
Đệ tử chấp sự của Thanh Lộc kiếm phái hô, “Ân Bích Việt của Thương Nhai sơn đối chiến Trần Dật của Liêm Giản tông —— “
Hai người chính thức chào nhau.
Dưới đài, ánh mắt của mọi người rốt cục rơi trên hai người trên đài, ngạc nhiên phát hiện đệ tử Kiếm Thánh còn không định rút kiếm.
Nhưng bởi vì biểu hiện của Ân Bích Việt trước đó, lần này không có người nào nói hắn không biết tự lượng sức mình, trái lại cảm thấy đây là một loại tự tin và kiêu ngạo.
Lạc Minh Xuyên hơi nhíu mày, y có trực giác, sư đệ không rút kiếm, không phải kiêu ngạo, mà là nếu rút kiếm sẽ có sự cố.
Trên khán đài, vị nữ trưởng lão của Liêm Giản tông cũng nhíu mày, nói với tiểu cô nương ở sau lưng rằng, “Dù cho tự tin vô cùng nhưng cũng không thể không có chí tiến thủ, sau này con đừng có học theo nó.”
“Cô, con hiểu mà.” Tiểu cô nương nở nụ cười khúc khích, rực rỡ như minh châu, cũng không quá chói mắt, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dùng tu vi của nàng vốn không có lý do nào để đứng ở chỗ này, nhưng nàng lại đến, cùng xem chiến trên đài với các trưởng lão từ Tiểu Thừa trở lên, không ai dám nói không đúng, còn hận không thể cho nàng một cái ghế.
Bởi vì nàng là Khúc Đôi Yên.
Là con gái duy nhất của Á Thánh Khúc Giang, là nàng công chúa không vương miện của Liêm Giản tông.
Trên mặt Khúc Đôi Yên là vẻ đồng ý, nhưng khi nhìn thiếu niên tóc trắng cầm cành cây trong tay đứng trên đài, cảm thấy khí phách của hắn cao tận trời, vô cùng thoải mái. Đương nhiên, sư đệ Trần Dật của nàng lúc rút đao chém thẳng, cũng tiêu sái đến vô cùng.
Trần Dật dùng đao.
Đao dài bốn thước, đúc từ Trầm Tinh Sa và Vạn Luyện Tinh Cương, danh tác ‘Sương Lam’.
Từ sau trăm ngàn năm Kiếm Thánh thành danh, võ tu thiên hạ tôn sùng kiếm, các binh khí còn lại đều là hạng bét. Nếu như không lòi ra ‘Đoạn Thủy Đao’ của Yến Hành, gần như thế gian này sẽ chẳng tìm thấy cường giả nào dùng đao nữa.
Đao của Trần Dật, giống như con người của cậu, từ khởi thế đến xuất đao, đúng quy đúng củ, không nhanh không chậm, không nhìn ra chỗ nào sai cũng chẳng phô trương.
Cách đó hơn mười trượng, chém thẳng hướng Ân Bích Việt.
Một đao kia làm muôn người chú ý rằng cuộc chiến đã bắt đầu, hiện thực khiến từ trong đáy lòng người ta sinh ra mấy phần thất vọng. Không ai giống như Khúc Đôi Yên, nhìn ra gì mà tiêu sái vô cùng.
Đao phong ở trước mắt, thần sắc Ân Bích Việt nghiêm túc.
Từ trong nháy mắt Trần Dật khởi thế, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, tràn ra từ lưỡi đao, tựa như sóng nơi biển khơi, đập thẳng vào mặt.
Đao mặc dù không nhanh, nhưng vạn trượng sóng lớn lao đến bờ, truyền ra từ lưỡi đao, thoáng chốc sẽ nhấn chìm toàn bộ võ đài.
Ân Bích Việt đứng ở trên đài, cành Du đặt trước người, tựa như con thuyền cô độc trên biển dữ, như ánh đom đóm nhỏ bé trong đêm dài.
Lúc này hắn rất tỉnh táo, dù cho hắn có thể thoát ra dưới Bát Quái kiếm của Bão Phác tông, cũng không cách nào tránh né một đao ‘Hải Khoát’ của Trần Dật. (Hải Khoát: Biển rộng.)
Không thể tránh khỏi, đương nhiên phải xuất kiếm.
Mũi chân Ân Bích Việt điểm nhẹ rồi bay vút lên, lá non lìa cành, nhưng lại bị kình khí trên không cản trở, chậm chạp không rơi xuống.
Đầy trời lá Du tung bay, cành cây nhỏ bé đối chiến trường đao nặng nề.
Ầm ——
Đao kiếm va chạm, ầm ầm nổ vang, như sóng lớn vỗ bờ!
Những người cảnh giới hơi yếu dưới đài nhất thời bị chấn động đau cả màng nhĩ, vội vội vã vã vận chân nguyên chống đỡ.
Mãi đến tận khi Ân Bích Việt xuất kiếm, mọi người mới ý thức một đao kia của Trần Dật mạnh mẽ cỡ nào.
Không hề nhanh chóng, không có hào quang nào, không có sắc bén, chỉ có sức mạnh.
Sức mạnh thuần khiết nhất.
Rất nhiều người mới vừa bắt đầu hiểu được tiêu sái trong mắt Khúc Đôi Yên. Cho nên khiếp sợ nói không ra lời.
Con thuyền cô độc làm sao ngăn trở biển rộng? Đom đóm làm sao chiếu cả đêm dài?
Ân Bích Việt dùng sức vào cổ tay, cành Du sượt qua lưỡi đao, đốm lửa và vụn gỗ rơi tứ tung như sóng hoa.
Chia biển phá sóng, trong khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, bởi vì quá dồn dập, nghe tựa như tiếng có người muốn mạnh mẽ chẻ đôi biển.
Hắn đã chém ra hai mươi mốt kiếm, nhưng mà Trần Dật chỉ dùng một đao.
Trưởng lão Liêm Giản tông lời ít mà ý nhiều khen, “Đao tốt.”
Người nửa bước Đại Thừa, đương nhiên sẽ không bởi vì đao thế của Phá Chướng cảnh mà động dung.
Cái bà nhìn thấy, là đao ý.
Không giống với kiếm, đao là vũ khí xuất hiện sớm nhất trong tay con người, bởi vì đơn giản.
Bổ củi săn thú dùng đao, giết gà làm thịt dê cũng dùng đao.
Đao kia của Trần Dật rất đơn giản, nhưng có những lúc, đơn giản mang ý nghĩa là sức mạnh.
Khúc Đôi Yên cũng cảm thấy đao này rất tốt.
Là đồng môn cùng sư phụ, nàng đương nhiên biết đây là đao mạnh nhất của Trần Dật.
Lại không nghĩ rằng, mới vừa bắt đầu trận đấu Trần Dật đã dùng.
Không thể không nói, đây đúng là thời cơ tốt nhất.
Chân nguyên dồi dào và chiến ý sôi sục, mới có thể sử dụng đao này một cách hoàn mỹ.
Dùng hổ đấu thỏ nên dùng toàn lực, nếu như là trong trận chiến, vừa ra tay nên là chiêu mạnh nhất.
Điều này nói rõ cậu không chỉ hiểu đao, còn hiểu cách chiến đấu.
Lạc Minh Xuyên là một trong những người sớm nhất nhìn thấy người kia trong biển nọ.
Trên mặt y bất động thanh sắc, nhìn chăm chú võ đài, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm thành đấm.
Đao kiếm tách ra, cành Du trong tay Ân Bích Việt trở nên ngắn hơn, chỉ khoảng một đốt ngón tay nhưng y vẫn chú ý.
Sóng lớn thối lui, đá ngầm màu nâu và bãi biển uốn lượn lộ ra bộ mặt dữ tợn của nó.
Đao thứ nhất của Trần Dật đã hết, đao thứ hai vẫn chưa đến.
Chỉ trong giây lát, đã đủ cho thân hình Ân Bích Việt biến ảo, thoát khỏi lưỡi đao.
Chân nguyên toàn thân dốc hết sức, thần thức tiêu hao nhanh chóng, không chỉ là thân hình, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn biến mất trên lôi đài!
Tiếng hít khí và tiếng thốt kinh ngạc liên tiếp vang lên, “Đạp Sơn Hà!”
Hóa ra đây mới thật sự là Đạp Sơn Hà.
Thứ Ân Bích Việt sử dụng đối chiến với Hà Lai, chỉ là một phần mười.
Sắc mặt Trần Dật không hề thay đổi, góc độ và tốc độ thu đao không có chút chần chờ nào.
Tựa như ở trong mắt cậu, đối thủ có biến mất hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Trong mắt cậu chỉ có đao.
Cậu thu đao lùi lại, đao đặt trước người.
Nếu như nói gần ngàn năm tới nay, chỉ có mười người từng đọc qua ‘Khái luận Đạp Sơn Hà>, như vậy Trần Dật chính là một trong mười người đó.
Bất kể là hàm nghĩa sâu xa của không gian hay là dự đoán quỹ đạo của sao, đều dùng cách thức mạnh nhất của Chưởng viện tiên sinh làm trụ cột —— Tính toán.
Cậu không thể học được ‘Đạp Sơn Hà’, nhưng biết rõ nó. Như vậy là đủ rồi.
Cậu biết dùng cảnh giới trước mắt của Ân Bích Việt, trình độ như thế này sẽ tiêu hao thần thức vô cùng, chi chống đỡ nổi trong thời gian nửa chén trà trở lại.
Thân đao sáng như gương, phản chiếu trời cao, tầng tầng lớp lớp mây bay qua.
Sau ‘Hải Khoát’, chính là ‘Thiên Không’.
Vô số ánh đao bắn nhanh ra, đường nét sắc bén chém mỗi một tấc không gian trên võ đài.
Trong khoảnh khắc Ân Bích Việt không ngừng tính toán ngàn vạn bước, đừng nói sai lầm, chỉ cần chậm một bước, thì sẽ có ánh đao đi đến trước người hắn, vẽ ra đường máu.
Một đao kia phối hợp với trời, đương nhiên trôi chảy, rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của người tu hành.
Mỗi người đều cảm thấy cách Trần Dật ứng đối tuyệt vô cùng.
Dưới trời xanh, ẩn trốn nơi nào?