Editor: Cynlia
Đổng Triết mím chặt môi nhìn Từ Qua.
Lâm Phong đập bàn, “Đừng tưởng qua mặt được chúng tôi, khai man sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự trước tòa.”
Cả người Đổng Triết giật nảy về phía sau, theo bản năng nắm chặt hai tay, Từ Qua nhìn mà nhíu mày. Cô không cho rằng Đổng Triết là hung thủ, nhưng hành vi của anh ta lại khiến cô khó hiểu vô cùng, nếu không giết người thì sao phải sợ? Đúng là nghĩ mãi không ra.
Yên lặng một lúc lâu, Đổng Triết mới đưa tay vuốt mặt, khàn giọng lên tiếng, “Đúng, tôi đã nói dối. Tôi biết cô ấy đến thành phố C, đêm đó tình cờ bắt gặp cô ấy liền bám theo đến đó.”
Lâm Phong và Từ Qua bốn mắt nhìn nhau, Từ Qua truy vấn, “Hai người gặp nhau ở đâu?”
“Là một quảng trường nhỏ, vị trí cụ thể tôi cũng không rõ, tôi không rành thành phố C lắm.” Đổng Triết bỏ tay xuống đối mắt với Từ Qua, “Tôi thật sự không biết đó là chỗ nào.”
“Hai người gặp nhau lâu không?”
“Không lâu lắm.”
“Anh đã nói gì với cô ấy?”
“Cũng không có gì.” Đổng Triết cố gắng lảng tránh đoạn này, hơi bực bội vò đầu rồi cao giọng, “Các người nên đi bắt hung thủ để đòi lại công bằng cho cô ấy, chứ không phải ở đây chất vấn tôi, không có tác dụng gì cả, các người không hiểu sao?”
Đây chính là thẹn quá hóa giận.
“Anh giết cô ấy?” Từ Qua nện xuống bàn, “Lí do? Vì tiền? Hay muốn níu kéo tình cảm?”
“Tôi không giết cô ấy.” Đổng Triết bật dậy, “Tôi không giết người, cô nghe không hiểu hả?”
“Ngồi xuống!” Lâm Phong gằn giọng, “Anh rống với ai? Không có tật sao phải giật mình?”
Cả người Từ Qua ngả về phía sau, thu hết mọi biểu cảm của Đổng Triết vào mắt, ánh mắt trầm xuống, lòng lại càng không yên.
Đổng Triết cắn răng, hai tay nắm lại thật chặt, cúi đầu ngồi xuống, “Tôi không giết người.”
“Vậy anh đã làm gì cô ấy? Anh vừa khai chưa gặp cô ấy, vì sao phải nói dối?” Từ Qua gặng hỏi.
Rất lâu sau, Đổng Triết thả người vào ghế, “Cô ấy muốn chia tay, còn nói có người đàn ông giàu có nào đó đang chờ cô ấy ở thành phố C nên không muốn tiếp tục ở bên tôi nữa.”
Di động của Từ Qua đổ chuông, cô lấy ra nhìn thì thấy người gọi là Lục Thịnh bèn ra hiệu cho Lâm Phong tiếp tục, còn mình đứng dậy ra hành lang nghe điện thoại, “Đội trưởng Lục.”
“Tìm thấy điện thoại và túi xách của Lưu Nhiễm ở nhà hắn.”
“Đổng Triết?”
“Ừ.”
Từ Qua giật mình, “Thật sự là anh ta sao?”
“Thẩm vấn đến đâu rồi?”
“Đổng Triết không thừa nhận mình giết người, nhưng chắc chắn anh ta đang giấu diếm gì đó, nếu có kết quả tôi sẽ gọi cho anh.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Từ Qua uống hết một cốc nước rồi trở lại phòng thẩm vấn. Cô kéo ghế ngồi, nhìn Lâm Phong đang cúi đầu tập trung ghi chép, từ khi Từ Qua rời đi cũng không hé răng nửa lời.
Từ Qua lại quay sang Đổng Triết, lông mày anh ta rũ xuống trông uể oải và chán chường vô cùng.
“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Đổng Triết thả tay xuống, “Hôm đó chúng tôi cãi nhau, cô ấy luôn cố chọc tức tôi. Tôi đúng là tức đến điên người nên mới giật túi xách và di động của cô ấy, cứ đinh ninh không có tiền và di động thì cô ấy sẽ phải quay lại tìm tôi. Lúc đó tôi không mua được vé tàu nên đành ngồi chờ cả đêm, định hôm sau đi tìm cô ấy thì chợt nhớ ra điện thoại và túi xách đều ở chỗ tôi. Tôi không liên lạc được với Lưu Nhiễm, không còn cách nào khác phải mua vé về thành phố C* trước.”
(Nguyên văn đoạn này đúng là về thành phố C nha, nhưng tui nghĩ phải là thành phố Z chứ nhỉ?? Có thể tác giả viết nhầm.)
Lâm Phong: “Anh bỏ cô ấy một thân một mình ở thành phố C? Không tiền, không điện thoại?”
Đổng Triết cúi gằm mặt, hai tay nện lên màn, sụt sịt mũi, “Nhà cô ấy ở thành phố C, cô ấy có thể về đó lấy tiền, cũng có thể mượn điện thoại gọi cho tôi.”
Từ Qua thật sự muốn đâm chiếc bút trong tay vào miệng anh ta, tên này có vấn đề về đầu óc ư? Thảo nào, bị đá là đáng. Loại người này chỉ cần không vừa ý liền ra tay đánh người cướp túi xách và di động, phải can đảm lắm mới dám yêu đương với hắn.
“Anh không biết cô ấy đoạn tuyệt với người nhà rồi à?”
Đổng Triết biết, nhưng vẫn cố tình muốn gây khó khăn cho Lưu Nhiễm. Thấy anh ta cúi đầu im lặng, Từ Qua ném mạnh bút lên bàn, “Quảng trường hai người hẹn gặp có kiến trúc gì đặc biệt không? Dù gì cũng phải nhớ chút chút chứ?”
“Gần đó có tòa nhà viễn thông Trung Quốc.” Đổng Triết cẩn thận nhớ lại.
“Quảng trường Lục Đô.” Lâm Phong nói, “Ở thành phố C có rất nhiều tòa nhà viễn thông, chỉ có từ quảng trường Lục Đô nhìn sang mới thấy rõ.”
Từ Qua đứng dậy, “Đưa anh ta đến quảng trường Lục Đô.”
Đổng Triết vừa định phản đối thì Từ Qua đã quay đầu nhìn anh ta, “Đêm đó Lưu Nhiễm bị sát hại, Đổng tiên sinh, anh đang là nghi phạm số một.”
Từ Qua lái xe, Lâm Phong cùng Đổng Triết ngồi sau thẳng tiến đến quảng trường Lục Đô, hơn 8 giờ tối mới đến nơi. Lúc này, quảng trường vẫn còn rất náo nhiệt, Từ Qua đỗ xe cẩn thận rồi bước xuống.
Đổng Triết vừa xuống xe đã ôm đầu ngồi bệt trên mặt đất, dường như đang rấm rứt khóc. Từ Qua chướng mắt loại người này, đúng là thiếu đòn mà. Chính anh ta đã tước đi cơ hội cầu cứu cuối cùng của Lưu Nhiễm.
“Ở đây à?”
Đổng Triết vừa khóc vừa gật đầu, “Phải, là nơi này.”
Nếu không phải là cảnh sát, Từ Qua chắc chắn sẽ thẳng chân đá vào chỗ ấy của tên này.
“Anh khóc cái gì? Người chết cũng không phải anh, anh cũng không bị cô ấy cướp túi xách, mau đứng lên!”
Lâm Phong ghét bỏ liếc anh ta một cái, cố gắng không để tình cảm cá nhân xen vào công việc. Loại đàn ông cưỡng ép người khác này, họ vừa nhìn đã cảm thấy chướng mắt không thôi.
Lâm Phong không nhịn được nữa, kéo Đổng Triết hướng về quảng trường, “Rốt cuộc là ở đoạn nào? Anh không nhớ rõ vị trí hả?”
“Bên kia.” Đổng Triết chỉ tay về phía Tây Nam, “Ngay phía dưới bức tượng.”
Từ Qua đến gần, thấy quanh khu vực này có camera giám sát mới quay lại chỗ Đổng Triết đang ngồi khóc. Cô xoa xoa lỗ tai, nhức đầu vô cùng, ra hiệu cho Lâm Phong đưa người lên xe.
“Anh đưa anh ta về trước đi, tôi đi xem camera gần đây đã.”
“Được.”
Sau khi Lâm Phong lôi kéo người rời đi, Từ Qua đang đến phòng trực ban quản lý quảng trường thì điện thoại lại đổ chuông, “Thiến Thiến, có gì không?”
“Mẹ Lưu Nhiễm hỏi, bà ấy về được chưa?”
“Có vấn đề gì không?”
“Đêm đó bà ta đang trực ca đêm thì điện thoại nhận được cuộc gọi từ số lạ, bà ta tưởng là lừa đảo nên không nhấc máy. Chỉ có vậy thôi, không hỏi thêm được gì.”
“Đêm đó nhà bà ta không có ai ư?”
“Cái này em chưa hỏi.”
“Em hỏi kĩ lại đi.”
“Ok.” Thẩm Thiến nói xong cũng không cúp điện thoại ngay, chần chừ vài giây, “Đội trưởng Lục đang ở đâu thế? Chị có số anh ấy không?”
“Ở cơ quan có mà, em không biết hay sao mà còn hỏi?”
Thẩm Thiến cười gượng một tiếng, hơi ngượng ngùng, “Em không để ý, nếu không có việc gì......”
Trong quảng trường có khá nhiều người khiêu vũ nên mở nhạc rất lớn. Từ Qua áp điện thoại qua tai kia, Lục Thịnh vừa mới nhậm chức, chẳng trách mọi người trong đội vẫn có chút chưa quen. Cũng như vụ này vốn do Lục Thịnh phụ trách nhưng đồng nghiệp đều không trao đổi trực tiếp với anh mà toàn lòng vòng thông qua Từ Qua để bàn bạc về vụ án.
“Tính tình Đội trưởng Lục tốt lắm, nếu em có việc thì cứ trực tiếp tìm anh ấy.”
“Anh ấy thoạt nhìn hơi lạnh lùng, em không dám chủ động bắt chuyện.”
Thẩm Thiến nói rất chậm, thử thăm dò, “Hai người từng quen biết sao?”
HẾT CHƯƠNG 12.