Vật Chủ

Chương 47: Chương 47




Nhận việc

“Thế này quá dễ. Thậm chí còn chẳng vui nữa,” Kyle phàn nàn.

“Chính anh muốn đi,” Ian nhắc anh ta.

Anh ta và Ian đang ở chỗ đuôi xe tải không cửa sổ, phân loại những thực phẩm để lâu được và đồ dùng vệ sinh mà tôi vừa nhặt từ một cửa hàng về. Đang là giữa ban ngày, và mặt trời chói chang ở Wichita. Nó không nóng như ở sa mạc Arizona, nhưng lại nhiều hơi nước hơn. Không khí đầy những con bọ nhỏ xíu bay vo ve.

Jared lái về phía đường cao tốc ra khỏi thị trấn, cẩn thận giữ tốc độ dưới mức giới hạn. Việc này không ngừng làm anh khó chịu.

“Đi mua đồ đã mệt chưa, Wanda?” Ian hỏi tôi.

“Chưa. Em không phiền đâu.”

“Em lúc nào cũng nói thế. Có gì làm em phiền không hả?”

“Em không thích… cách xa Jamie. Và em không thích ở ngoài, một chút thôi. Đặc biệt vào ban ngày. Giống như ngược lại bệnh sợ chỗ hẹp vậy. Mọi thứ đều cởi mở quá. Anh có thấy phiền không?”

“Thỉnh thoảng. Bọn anh không ra ngoài vào ban ngày nhiều lắm.”

“Ít nhất cô ấy cũng được duỗi chân duỗi cẳng,” Kyle lẩm bẩm. “Anh không biết tại sao chú mày cứ muốn nghe cô ấy phàn nàn vậy.”

“Bởi vì thế quá lạ lùng. Mà thế cũng là một sự thay đổi hay ho khỏi việc nghe anh phàn nàn.”

Tôi quay khỏi họ. Một khi Ian và Kyle đã bắt đầu, họ thường cãi nhau một chặp. Tôi tham khảo tấm bản đồ.

“Tiếp theo là thành phố Oklahoma à?” tôi hỏi Jared.

“Và vài thị trấn nhỏ trên đường, nếu em vẫn còn sức,” anh trả lời, mắt để trên đường.

“Có chứ.”

Jared hiếm khi nào đánh mất sự tập trung khi đang đi trộm. Anh không hề thư giãn để trêu đùa nhẹ nhàng như Ian và Kyle vẫn làm mỗi khi tôi hoàn thành một nhiệm vụ nữa một cách thành công. Họ làm tôi buồn cười khi dùng từ đó – nhiệm vụ. Cái đó nghe khó khăn quá. Thực tế, nó chỉ là một chuyến đi tới cửa hàng. Giống như tôi đã làm hàng trăm lần ở San Diego khi tôi chỉ phải lo cho một miệng ăn.

Giống như Kyle đã nói, việc đó quá dễ dàng không đem lại chút hứng thú nào. Tôi đẩy xe đẩy lên xuống các dãy hàng. Tôi cười với những linh thể cười với tôi, và tôi chất đầy xe đẩy của mình những thứ sẽ dùng được lâu. Tôi thường tóm vài thứ không để lâu được, cho những anh chàng đang trốn sau xe tải. Sandwich làm sẵn từ cửa hàng ăn nhanh – những thứ như vậy cho bữa ăn của chúng tôi.Và có lẽ một hoặc hai món ăn vặt nữa. Ian thích kem sô cô la chip vị bạc hà. Kyle thích nhất kẹo caramel. Jared ăn bất kể cái gì tôi đưa; dường như anh đã từ bỏ những món yêu thích từ rất nhiều năm trước rồi, khi phải vật lộn với một cuộc sống không hề chào đón những mong muốn và thậm chí còn phải cân nhắc cẩn thận những nhu cầu trước khi thoả mãn chúng. Một lý do khác khiến anh rất giỏi trong cuộc sống này – anh nhìn thấy những ưu tiên mà không để cho ham muốn cá nhân chen vào.

Thi thoảng, trong những thị trấn nhỏ hơn, ai đó chú ý tới tôi, nói chuyện với tôi. Tôi đã nói những lời thoại của mình quá giỏi đến nỗi ở điểm này tôi có thể lừa được cả một con người.

“Xin chào. Cô mới tới phải không?”

“Vâng. Mới toe.”

“Điều gì mang cô tới Byers thế?”

Tôi luôn luôn kiểm tra cẩn thận bản đồ trước khi tôi rời xe tải, để cho quen tên của thị trấn đó.

“Người đồng hành của tôi rất hay đi du lịch. Anh ấy là một nhiếp ảnh gia.”

“Tuyệt quá! Một Nghệ sĩ. Chà, quanh đây chắc chắn là có rất nhiều vùng đất đẹp.”

Lúc đầu, tôi là tay Nghệ sĩ đó. Nhưng tôi phát hiện ra rằng đưa ra cái thông tin tôi đã có đôi có cặp đôi khi cứu được tôi những lúc phải nói chuyện với cánh đàn ông.

“Vô cùng cám ơn vì sự giúp đỡ của anh.”

“Không có chi. Trở lại sớm nhé.”

Tôi chỉ phải nói chuyện với một dược sĩ một lần, ở Thành phố Salt Lake; sau đó, tôi biết phải tìm cái gì.

Một nụ cười rụt rè. “Tôi không chắc là tôi ăn đủ dinh dưỡng. Dường như tôi không thể tránh được đồ ăn vặt. Cơ thể hảo ngọt quá.”

“Cô cần phải khôn ngoan, Thousand Petals (Ngàn cánh hoa). Tôi biết khuất phục cơn thèm ăn không dễ dàng gì, nhưng hãy thử nghĩ về những gì mà cô đang ăn. Trong thời gian đó, cô nên dùng thuốc bổ sung.”

Sức khoẻ. Thật là một cái tên hiển nhiên trên chai, khiến tôi cảm thấy ngu ngốc khi phải hỏi.

“Cô muốn loại có vị dâu hay là vị sô cô la?”

“Tôi có thể thử cả hai không?”

Và linh thể lịch sự tên Earthborn (Sinh ra trên Trái đất) đưa cho tôi cả hai cái chai to.

Không mấy thách thức. Nỗi sợ hay cảm giác nguy hiểm duy nhất tôi từng cảm thấy chỉ tới khi tôi nghĩ về viên thuốc ci-a-nua nhỏ xíu tôi luôn để trong túi áo dễ với lấy nhất. Chỉ để phòng hờ.

“Ở thị trấn tiếp theo em nên lấy ít quần áo mới,” Jared nói.

“Lại nữa?”

“Những cái này nhìn hơi nhàu nhĩ rồi.”

“Okay,” tôi đồng ý. Tôi không thích thừa mứa, nhưng đống quần áo bẩn đang tăng dần sẽ không bị bỏ phí. Lily và Heidi và Paige đều cùng cỡ với tôi, và họ sẽ rất mừng khi có cái gì đó mới để mặc. Đàn ông hiếm khi quan tâm tới những thứ như quần áo khi họ đi ăn trộm. Mọi chuyến ăn trộm đều là chuyện sinh tử - quần áo không phải là ưu tiên. Kể cả những loại xà phòng và dầu gội nhẹ mà tôi đang lấy ở mỗi cửa hàng cũng vậy.

“Có lẽ em cũng nên tắm giặt nữa,” Jared nói với một tiếng thở dài. “Có nghĩa là đêm nay lại khách sạn.”

Giữ gìn vẻ ngoài không phải là việc trước đây họ phải quan tâm. Tất nhiên, tôi là người duy nhất cần phải trông giống như là một phần của xã hội văn minh từ đầu đến chân. Đám thanh niên bây giờ mặc quần jean và áo sơ mi tối màu, những thứ không để lộ vết bẩn hay thu hút sự chú ý trong những giây ngắn ngủi mà họ có thể bị nhìn thấy.

Tất cả bọn họ đều ghét phải ngủ trong những nhà trọ ven đường – dừng hoạt động tới mức bất tỉnh bên trong hang ổ kẻ thù. Việc đó làm họ sợ hãi hơn bất kì việc gì khác chúng tôi đã làm. Ian nói anh thà đối đầu với một Người truy tìm có vũ trang còn hơn.

Kyle đơn giản là từ chối. Hầu hết thời gian anh ta ngủ trong xe tải vào ban ngày rồi thức dậy vào ban đêm, đóng vai trò canh gác.

Với tôi, nó cũng dễ dàng như việc đi mua sắm trong cửa hàng vậy. Tôi đăng kí phòng, trao đổi vài lời với nhân viên nhà trọ. Kể những câu chuyện về người đồng hành làm nhiếp ảnh gia của tôi và người bạn đi cùng chúng tôi (để phòng trường hợp ai đó thấy cả ba chúng tôi vào cùng một phòng). Tôi dùng những cái tên chung từ những hành tinh không gây chú ý. Đôi khi chúng tôi là Dơi: Word Keeper (Người giữ lời), Sings the Egg Song (Hát bài hát Trứng), và Sky Roost (Chuồng chim trên trời). Đôi khi chúng tôi là Tảo Thấy: Twisting Eyes (Mắt xoắn), Sees to the Surface (Nhìn lên mặt nước), và Second Sunrise (Bình minh thứ hai). Mỗi lần tôi đều đổi tên, không phải vì ai đó sẽ cố lần theo dấu vết chúng tôi. Chỉ vì Melanie cảm thấy an toàn hơn khi làm thế. Tất cả việc này khiến cô ấy cảm thấy như một nhân vật trong bộ phim về tình báo của con người.

Phần khó khăn, phần mà tôi thực sự phiền lòng – không có nghĩa tôi sẽ nói điều này trước mặt Kyle, người sẽ rất nhanh nghi ngờ những ý định của tôi – chính là việc lấy đi mà không đem trả lại cái gì. Ở San Diego tôi chưa bao giờ thấy phiền khi đi mua sắm. Tôi lấy những gì tôi cần và không hơn. Rồi tôi dành những ngày của mình ở trường đại học để trả lại cho cộng đồng bằng cách chia sẻ kiến thức của mình. Không phải một Sứ mạng bị đánh thuế, mà là cái tôi làm một cách nghiêm túc. Tôi làm những công việc kém hấp dẫn hơn khi đến lượt mình. Tôi đã dành thời gian thu thập rác rưởi và lau dọn đường phố. Tất cả chúng tôi đều làm.

Và giờ tôi đã lấy quá nhiều mà chẳng trả lại gì cả. Việc đó khiến tôi thấy ích kỉ và sai trái.

Những thứ này không phải cho chính cô. Mà cho những người khác, Mel nhắc nhở tôi khi tôi ủ ê.

Tôi vẫn thấy sai. Thậm chí cả cô cũng cảm nhận được điều đó, phải không?

Đừng nghĩ về nó là giải pháp của cô ấy.

Tôi mừng vì chúng tôi đang trên đường về nhà sau một chuyến trộm dài ngày. Ngày mai chúng tôi sẽ thăm nơi tích trữ - một cái xe tải chúng tôi giấu ở khoảng cách một ngày đường trên đường đi của chúng tôi – và sẽ dọn sạch cái xe tải một lần cuối cùng. Chỉ thêm vài thành phố nữa, vài ngày nữa, đi xuống Oklahoma, rồi New Mexico, và rồi thẳng tiến qua Arizona mà không dừng lại.

Lại về nhà. Cuối cùng cũng về.

Khi chúng tôi ngủ trong các khách sạn thay vì chiếc xe tải chật cứng, chúng tôi thường đăng kí phòng sau khi trời tối và rời đi trước khi mặt trời lên để tránh các linh thể nhìn kĩ được chúng tôi. Không thực sự cần thiết.

Jared và Ian đã bắt đầu nhận ra điều đó. Đêm nay, vì chúng tôi đã có một ngày thực sự thành công – chiếc xe tải đã hoàn toàn đầy chặt; Kyle sẽ có rất ít chỗ trống – và bởi vì Ian nghĩ trông tôi mệt mỏi, chúng tôi dừng lại sớm. Mặt trời còn chưa lặn khi tôi trở lại chỗ cái xe tải với một thẻ chìa khoá bằng nhựa.

Nhà trọ nhỏ không đông lắm. Chúng tôi đậu xe sát phòng mình, và Jared và Ian đi thẳng từ trong xe tải vào phòng bằng năm hay sáu bước chân, mắt cắm trên mặt đất. Trên cổ họ, những đường sẹo nhỏ, màu hồng nhạt tạo ra lớp nguỵ trang. Jared mang theo một chiếc va li trống một nửa. Không ai nhìn vào họ hay vào tôi.

Bên trong, những lớp rèm làm tối căn phòng được kéo xuống, và hai người đàn ông thư giãn một chút.

Ian nằm ườn ra chiếc giường anh và Jared sẽ dùng, và bật ti vi lên. Jared đặt cái va li lên bàn, lấy bữa tối của chúng tôi ra – món gà lột xương rắc bánh mỳ béo ngậy đã nguội ngắt mà tôi gọi từ quầy ăn nhanh trong cửa hàng cuối cùng – và phân phát. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, lén nhìn mặt trời đang lặn qua khe cửa khi tôi ăn.

“Em phải thừa nhận chuyện này, Wanda à, con người bọn anh giải trí hay ho hơn,” Ian trêu.

Trên màn hình ti vi, hai linh thể đang nói những lời thoại của họ rõ ràng, cơ thể họ trong tư thế hoàn hảo. Không khó để hiểu câu chuyện đang diễn ra thế nào bởi vì không có nhiều thay đổi trong những kịch bản do linh thể viết. Trong cái này, hai linh thể đang tái ngộ sau một thời gian dài xa cách. Linh thể nam đã bị giới hạn trong những Tảo Thấy chen vào giữa họ, nhưng anh ta đã chọn làm con người bởi vì anh ta đoán là người đồng hành của anh ta từ Hành tinh Mù sương sẽ bị kéo vào trong những vật chủ máu nóng này. Và, kì tích trong các kì tích, anh ta tìm thấy cô ấy ở đó.

Tất cả chúng đều kết thúc có hậu.

“Anh phải cân nhắc tới những khán giả sẽ xem.”

“Đúng. Anh ước gì họ cho chiếu những chương trình cũ của con người.” Anh chuyển qua các kênh và nhăn mặt.

“Đã từng có vài chương trình được chiếu.”

“Chúng gây quá nhiều lo lắng. Chúng phải bị thay thế bởi những thứ không quá… bạo lực.”

“Nhà Brady á?”

Tôi cười lớn. Tôi đã xem phim đó ở San Diego, và Melanie nhớ được nó từ thời thơ ấu của cô ấy. “Nó bỏ qua sự hung hãn. Em nhớ một tập khi một bé trai đấm kẻ bắt nạt nó, và việc đó được cho là việc làm đúng. Có cả máu.”

Ian lắc đầu không tin được rồi trở lại với bộ phim nói về cựu Tảo Thấy. Anh cười nhầm đoạn, những đoạn đáng lẽ phải gây xúc động.

Tôi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, quan sát cái gì đó còn thú vị hơn câu chuyện dễ đoán trên truyền hình.

Ở bên kia con đường hai làn trước nhà trọ là một công viên nhỏ, một bên giáp với trường học và một bên giáp với cánh đồng đang có bò gặm cỏ. Trên đó có vài cái cây non, và một sân chơi kiểu cũ với hộp đựng cát, một cầu trượt, một khung sắt, và một vòng quay ngựa gỗ đẩy bằng tay. Tất nhiên cũng có cả một cái xích đu nữa, và lúc này đó là vật duy nhất được dùng tới.

Một gia đình nhỏ đang tận hưởng không khí ban đêm mát mẻ. Người cha có vài sợi tóc bạc trên mái tóc đen của anh ta ở chỗ thái dương; người mẹ trông trẻ hơn anh ta rất nhiều tuổi. Mái tóc nâu đỏ của cô ấy được cột thành đuôi ngựa dài phía sau và lúc lắc khi cô ấy bước đi. Họ có một cậu con trai nhỏ, không hơn một tuổi. Người cha đặt đứa trẻ lên cái xích đu từ phía sau, trong khi người mẹ đứng ở đằng trước, đặt một nụ hôn lên trán nó khi nó lăng tới với cô, khiến nó cười khúc khích rất nhiều đến nỗi khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của nó ửng hồng. Cả cô ấy cũng cười lớn – tôi có thể thấy cả người cô ấy rung lên, và mái tóc tung bay.

“Em đang nhìn gì đấy, Wanda?”

Câu hỏi của Jared không có vẻ lo lắng, bởi vì tôi đang khẽ cười trước khung cảnh đầy ngạc nhiên kia.

“Cái gì đó em chưa từng thấy trong các kiếp sống của mình. Em đang nhìn vào… hi vọng.”

Jared tới đứng bên cạnh tôi, ngó qua vai tôi. “Ý em là gì?” Mắt anh quét qua những khu nhà và con đường, không dừng lại chỗ gia đình đang chơi đùa.

Tôi bắt lấy cằm anh và hướng mặt anh về đúng chỗ. Anh không hề nao núng trước cú chạm bất ngờ của tôi, và điều đó tạo ra một hơi ấm kì lạ cuộn lên từ dạ dày tôi. “Nhìn xem,” tôi nói.

“Anh phải nhìn cái gì?”

“Niềm hi vọng sống còn duy nhất mà em từng nhìn thấy cho một giống loài vật chủ.”

“Ở đâu?” anh hỏi, hoang mang.

Giờ tôi cảm thấy Ian đang ở sát sau chúng tôi, lặng lẽ lắng nghe.

“Thấy chưa?” Tôi chỉ vào người mẹ đang cười. “Có thấy cô ấy yêu đứa con con người của cô ấy thế nào chưa?”

Vào lúc đó, người phụ nữ tóm lấy con trai cô từ chiếc xích đu và siết nó trong vòng ôm thật chặt, bao phủ mặt nó bằng những nụ hôn. Thằng bé chỉ ô ô và vung tay – chỉ là một đứa bé. Không phải là một người lớn thu nhỏ nếu như nó đang mang một trí óc khác.

Jared hổn hển. “Thằng bé là người ư? Làm thế nào? Tại sao? Trong bao lâu?”

Tôi nhún vai. “Em chưa từng nhìn thấy chuyện này trước đây – em không biết. Cô ấy đã không cho nó làm vật chủ. Em không thể tưởng tượng họ sẽ …ép buộc cô ấy thế nào. Tình mẫu tử là một thứ được tôn thờ trong loài của chúng em. Nếu cô ấy không sẵn sàng…” Tôi lắc đầu. “Em không biết họ sẽ xử lý thế nào. Việc này chưa từng xảy ra ở nơi nào khác cả. Những cảm xúc của các thân thể này mạnh hơn lô gíc quá nhiều.”

Tôi liếc nhìn lên Jared và Ian. Cả hai đang há hốc miệng nhìn vào gia đình đa giống loài trong công viên.

“Không,” tôi lẩm bẩm với chính mình. “Không ai ép buộc cặp cha mẹ nếu họ muốn có đứa trẻ. Và hãy thử nhìn vào họ mà xem.”

Người cha giờ đang vòng tay ôm cả người mẹ và đứa trẻ. Anh ta nhìn xuống đứa con trai sinh học của vật chủ của mình với đôi mắt dịu dàng đến không ngờ.

“Ngoài giống loài của em, đây là hành tinh đầu tiên chúng em khám phá được mà có cơ chế sinh con. Hệ thống của các anh chắc chắn không phải là hệ thống đơn giản nhất hay hiệu quả nhất. Em tự hỏi đó có phải là sự khác biệt chăng… hay đó là do sự bất lực của trẻ con loài người. Ở những nơi khác, sự tái sản xuất thường thông qua dạng trứng hoặc hạt giống. Rất nhiều bố mẹ thậm chí không bao giờ nhìn thấy con cái mình. Em tự hỏi…” tôi nghẹn lời, những ý nghĩ của tôi đầy sự phỏng đoán.

Người mẹ ngẩng mặt lên nhìn người đồng hành của cô ấy, và anh ta hôn vào môi cô ấy. Đứa trẻ con người bi bô vì vui sướng.

“Hừm. Có lẽ, ngày nào đó, vài người bọn anh và vài người bọn em sẽ chung sống trong hoà bình. Điều đó chẳng phải… rất lạ lùng sao?”

Không ai trong số hai người đàn ông có thể rời mắt khỏi điều kì diệu trước mặt họ.

Gia đình đó rời đi. Người mẹ phủi đám cát trên quần jean của cô ấy trong khi người cha bế đứa bé. Rồi, tay nắm tay tung tăng, hai linh thể đi về phía khu căn hộ cùng với đứa bé con người của họ.

Ian nuốt nước bọt thành tiếng.

Trong phần còn lại của buổi tối chúng tôi không nói năng gì, tất cả đều suy tư về những gì mình vừa nhìn thấy. Chúng tôi đi ngủ sớm, để có thể dậy sớm và trở về với công việc.

Tôi ngủ một mình, trên chiếc giường cách xa cánh cửa. Việc đó khiến tôi không thoải mái. Hai người đàn ông to lớn không dễ dàng nằm vừa trên chiếc giường kia; Ian thường duỗi thẳng cẳng khi anh đã ngủ sâu, và Jared thì gần như đấm lung tung khi chuyện đó xảy ra. Cả hai bọn họ sẽ thoải mái hơn nếu tôi chung giường. Giờ tôi cuộn tròn thành quả bóng để ngủ; có lẽ đó là những không gian quá rộng mở mà tôi đi vào suốt cả ngày hôm đó đã khiến tôi co ro lại vào ban đêm, hay chỉ là do tôi đã quá quen với việc cuộn tròn vào ngủ trong khoảng trống bé tin hin cạnh ghế hành khách trên sàn chiếc xe tải đến nỗi tôi đã quên mất ngủ thẳng người là thế nào.

Nhưng tôi biết tại sao không ai bảo tôi chung giường. Đêm đầu tiên khi đám đàn ông nhận ra một cách không vui vẻ gì là tôi cần được tắm trong một khách sạn, tôi đã nghe thấy Ian và Jared nói chuyện về tôi qua tiếng kêu vù vù của chiếc quạt trong nhà tắm.

“… không công bằng khi bắt cô ấy phải chọn lựa,” Ian đang nói. Anh giữ giọng thật thấp, nhưng chiếc quạt không đủ to để át tiếng anh. Căn phòng khách sạn rất nhỏ.

“Tại sao không? Việc đó công bằng hơn là bảo cô ấy nên ngủ ở chỗ nào? Cậu không nghĩ là sẽ lịch sự hơn –“

“Cho người nào khác. Nhưng Wanda sẽ đau khổ vì chuyện này. Cô ấy sẽ cố hết sức để làm vừa lòng cả hai chúng ta, cô ấy sẽ tự làm mình khổ sở.”

“Lại ghen tị hả?”

“Không phải lần này. Tôi chỉ biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào thôi.”

Có một khoảng lặng. Ian đã đúng. Anh biết tôi suy nghĩ ra sao. Có lẽ anh đã nhìn trước được rằng chỉ cần Jared tỏ một chút xíu dấu hiệu là anh thích, thì tôi sẽ chọn ngủ bên cạnh Jared, và sẽ thao thức cả đêm lo lắng liệu có làm Jared bực mình khi ngủ như thế không và liệu tôi có làm tổn thương Ian vì sự lựa chọn ấy không.

“Tốt thôi,” Jared quát lại. “Nhưng nếu cậu cố ôm tôi đêm nay… thì đừng có trách đấy, O’Shea.”

Ian cười khúc khích. “Không phải quá kiêu căng đâu, Jared à, nhưng thành thực mà nói, nếu tôi hạ mình đến thế, thì tôi nghĩ là tôi có thể làm tốt hơn.”

Bất chấp cảm giác hơi tội lỗi về việc lãng phí quá nhiều chỗ trống, có lẽ đúng là tôi ngủ khá hơn khi có một mình.

Chúng tôi không phải vào khách sạn lần nữa. Những ngày tiếp theo bắt đầu trôi qua nhanh hơn, như thể cả thời gian cũng đang hối hả về nhà. Tôi có thể cảm thấy một sức kéo về phía tây kì lạ trong cơ thể mình. Tất cả chúng tôi đều háo hức trở lại với cái hang u tối, đông đúc của chúng tôi.

Thậm chí cả Jared cũng bất cẩn.

Lúc đó đã muộn, không còn ánh mặt trời rớt lại đằng sau những ngọn núi phía tây nữa. Đằng sau chúng tôi, Ian và Kyle đang thay phiên lái chiếc xe tải chứa đống hàng, cũng như Jared và tôi thay phiên lái chiếc tải nhỏ. Đèn pha chầm chậm nhạt đi vào khoảng không, cho đến khi chúng biến mất quanh một khúc cua rộng trên đường.

Chúng tôi đang trên đường về nhà. Tucson ở ngay sau chúng tôi. Trong vài giờ ngắn ngủi nữa, tôi sẽ nhìn thấy Jamie. Chúng tôi sẽ dỡ những đồ đạc được mọi người mong ngóng, sẽ được bao quanh bởi những khuôn mặt tươi cười. Một chuyến hồi hương thực sự.

Chuyến đầu tiên của tôi, tôi nhận ra.

Lần đầu tiên sự trở về sẽ chỉ mang lại niềm vui. Lần này chúng tôi không hề mang theo một tù binh nào.

Tôi không để ý đến bất kì điều gì ngoài những dự đoán. Con đường dường như không có vẻ đang trôi qua quá nhanh; nó không thể trôi qua nhanh đủ để khiến tôi lo lắng.

Đèn pha của chiếc xe tải tái xuất hiện sau chúng tôi.

“Kyle chắc đang lái xe,” tôi lẩm bẩm. “Họ sẽ bắt kịp ta.”

Và rồi ánh đèn đỏ và xanh đột ngột hiện ra trong bóng tối phía sau chúng tôi. Hình phản chiếu của chúng có trên mọi tấm gương, những điểm màu nhảy múa trên nóc xe, trên ghế ngồi, trên những khuôn mặt đông cứng của chúng tôi, và trên bảng điều khiển, nơi chiếc kim trên đồng hồ đo tốc độ chỉ ra rằng chúng tôi đang đi nhanh hơn tốc độ giới hạn 20 dặm một giờ.

Âm thanh của tiếng còi xuyên qua hoang mạc tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.