Một câu kia như tiếng gõ của phật sư, thức tỉnh người trong mộng...
Âm thanh ấy chầm chậm rõ ràng truyền đến từng chữ từng chữ một, trong màn đêm lại hòa vào tiếng chuông gió khiến một góc nhỏ trong lòng như ly kem dâu chậm rãi tan ra, mang theo sự ngọt ngào thấm vào từng tế bào.
Con gái khi thật sự rung động, sẽ giống như con thiêu thân, biết được nơi ánh sáng kia chứa muôn vàn nguy hiểm, nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân mà đâm đầu vào.
Trong mắt chỉ có vầng ánh dương ấm áp kia mà thôi, mặc kệ những ngôi sao lấp lánh khác, mặc kệ sức nóng vượt quá giới hạn của bản thân, bất chấp hậu quả chảy thành tro tàn xác xơ...
Tâm nguyện duy nhất chỉ là tia sáng nơi cuối chân trời kia sẽ vì sự cố chấp ngây dại này mà có thế đối xử dịu dàng hơn một chút...
"Cửu gia, ngài...buông tôi ra đi, tôi đi kêu bác sĩ tới" - Lâm Nhã Tịnh luống cuống, mượn cớ này muốn tách ra khỏi Âu Dương Dạ Trạch, rời khỏi ánh mắt sâu thảm khiến cô mất tự nhiên ấy...
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý, vẫn chưa biết phải làm sao để đối mặt với hẳn... Nhân lúc Lâm Nhã Tịnh ngây người, Âu Dương Dạ Trạch dùng lực một chút kéo cô lại gần.
Hành động bất ngờ, cô không kịp phản ứng, liền bị mất thăng bằng, lập tức té nhào vào lông ngực của Âu Dương Dạ Trạch. Nghe thấy hắn khẽ rên một tiếng.
Lâm Nhã Tịnh nóng ruột chống người dậy, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Chạm vào vết thương của ngài sao?"
Âu Dương Dạ Trạch nhìn vào cặp mắt sáng trong suốt như viên ngọc lưu ly của cô, môi nhẹ nhàng cong lên, cánh tay dày đặc vết thương kia ôn nhu đưa lên vén mấy cọng tóc mai đang bay trong gió của cô. Giọng nói êm tai khế khàng nhẹ vang: "Là ai vừa cùng em nói chuyện?”
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt mấy cái, qua mấy giây mới "load" được câu hỏi đột ngột không đâu vào đâu của người đối diện...
Lâm Nhã Tịnh liếm môi, nghi hoặc mà cẩn trọng trả lời: "Là...Đường Thiên Y, làm sao vậy? Sao lại hói chuyện này?"
Thấy sắc mặt Âu Dương Dạ Trạch không đổi, Lâm Nhã Tịnh bắt đầu suy nghĩ lung tung, tưởng rằng hắn cũng giống Âu Dương Tư Phàm chán ghét thân phận thật sự của Đường Thiên Y, lập tức lên tiếng bênh vực: "Cửu gia, Đường Thiên Y cô ấy là người tốt, cô ấy không cố ý hại chúng ta. Cô ấy cũng đã biết lỗi rồi, cũng rất hối hận. Ngài đừng trách cô ấy có được không?"
"Chúng ta?"
Lâm Nhã Tịnh không hiểu Âu Dương Dạ Trạch lặp lại lời nói này làm gì, gật đầu, khó hiểu mà hỏi: "Có gì sai sao?"
Âu Dương Dạ Trạch ánh mắt thay đổi. thâm thúy nói một câu: "Không sai. Nghe lời em, không trách cô ấy, ngược lại nên cảm ơn một chút"
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy Âu Dương Dạ Trạch hiện tại biểu hiện rất lạ lùng, có chút lo lắng: "Cửu gia, ngài tỉnh rồi... để tôi báo cho mọi người, gọi bác sĩ đến...” xem cho anh... Lâm Nhã Tịnh chưa nói hết câu, Âu Dương Dạ Trạch đột nhiên lật người, áp chế cô trong lồng ngực.
Tư thế trong thoáng chốc đổi ngược, Lâm Nhã Tịnh nằm dưới thân hắn, rất nhanh cũng nhận ra tình thế này vô cùng nguy hiểm.
Cô hoảng loạn, gọi một tiếng: "Cửu gia..."
Âu Dương Dạ Trạch cúi đầu, vùi đầu vào trong cổ cô. Lâm Nhã Tịnh tưởng hẳn lại phát bệnh cản người, theo bản năng mím môi, thân thế bất giác gồng lên chuẩn bị tinh thần cho cơn đau sắp ập đến. Nhưng lần này, hắn lại không cắn...
"Gọi "Dạ Trạch" nghe một chút"
Âm thanh chầm chậm vang lên, giọng nói êm ái tựa như gối mềm, không mang theo sự bức ép, cũng không ẩn chứa mệnh lệnh uy quyền. Đây chỉ đơn giản là một câu yêu cầu...mơ hồ còn cảm nhận được sự cao hứng khác thường.
Lâm Nhã Tịnh không kịp thích ứng với hành động bất ngờ này, giống như hắn bây giờ và hản của lúc trước là hai người hoàn toàn khác nhau. Người của lúc trước khiến cô tủi thân cùng sợ hãi.
Người của bây giờ lại khiến cô mê muội cùng ngượng ngùng: "Cửu gia...ngài"
Hơi thở nóng bóng của người đàn ông chạm đến vùng da sau tai.
Đó là nơi mắn cảm của cô. Lập tức, hai tai cô đó lên như tôm luộc, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao. Lâm Nhã Tịnh thẹn thùng đến gấp gáp, hai tay đặt trước ngực hản, muốn dùng lực đẩy hắn ra, nhưng lại sợ chạm đến vết thương, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngài...ngài đừng như vậy, chúng ta đứng lên từ từ nói chuyện”
Âu Dương Dạ Trạch không phải chưa từng chơi đùa qua phụ nữ. Kinh nghiệm trên giường đương nhiên không thiếu, hẳn dĩ nhiên cảm nhận được cơ thể của cô gái dưới thân có chút biến hóa, làm sao dễ dàng buông tha như thế.
Môi mỏng câu lên, gian tà mà nói: "Gọi tên tôi, tôi tha cho em"
Thấy Lâm Nhã Tịnh chần chừ, Âu Dương Dạ Trạch xấu xa nhẹ nhàng vươn lưỡi nóng linh hoạt liếm vùng da nhạy cảm sau tai cô.
Ngay tức khắc, thân thể cô run lên, mặt đỏ ửng như trái táo chín mỏng, không tự chủ được rên rỉ né tránh: "Ưm... Cửu gia...đừng...đừng chạm đến chỗ đó"
Thực hiện được mục đích tà ác, Âu Dương Dạ Trạch vẫn không ngừng lại ở đó, môi mỏng khẽ mở bên tai cô. Giọng nói trầm ấm mị hoặc: "Ngoan, gọi tên tôi”
Lâm Nhã Tịnh trước giờ đều chưa từng hẹn hò với ai, không hiểu gì về chuyện nam nữ. Đối với sự dụ dỗ của Âu Dương Dạ Trạch, không có sức lực nào để kháng cự, chỉ có thể buông tay đầu hàng.
"Dạ Trạch..." - Giọng nói mềm mại mang theo sự túng quân giống như sợi lông vũ nhè nhẹ phớt qua, vừa ngứa lại vừa nhột.
Âu Dương Dạ Trạch hài lòng lên tiếng cười khẽ, hôn lên tai cô như khen thưởng, từ đó lại không tự chủ được dần dần hôn xuống chiếc cổ thiên nga trắng nõn vì ngượng ngùng mà hồng lên, vô tình mang đến quyến rũ chết người. Môi mỏng như mang theo ma thuật, chạm đến nơi nào, nơi đó liên nóng rực.
Lâm Nhã Tịnh lại bị sự chơi đùa này của hắn làm cho ngứa ngáy khắp người, mất hết tỉnh táo, vô thức mà kêu lên: “Dạ Trạch..."
Sau đó lại bối rối im lặng, cô không biết bản thân đây là muốn anh tiếp tục hay là muốn anh dừng lại nữa... Một tiếng kêu như con mèo nhỏ đơn thuần lại có thể khiến cơ thể anh nổi lên phản ứng.
Trong đôi mắt hẹp dài bắt đầu nhuộm hơi thở tình dục. Bàn tay ấm nóng luồn vào trong áo, khẽ sờ lên đến vùng da nơi bụng mềm mại mịn màng.
Dường như thấy cô gái không phản kháng, bàn tay xấu xa lại lớn mật tiếp tục di dời lên trên, cách một lớp áo, bao trùm hai quả đào mọng nước căng tròn.
Lâm Nhã Tịnh giờ phút này đầu óc đều trống rỗng, chỉ biết đi theo sự dẫn dắt của Âu Dương Dạ Trạch vào không gian tình triều lên xuống phập phồng. Thân thể nóng bỏng như lửa đốt, lại ngứa ngáy như có hàng trăm con kiến nhỏ bò lên.
Cảm xúc này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cảm giác giống như đêm hôm đó bị trúng xuân dược mặc người đùa giỡn trên sân khấu, nhưng lại có chút không giống...
Khi ấy cô sợ hãi, cô hoang mang, dùng ý nghĩ để chống đỡ nhưng giờ đây thân thể và tâm trí như hòa làm một, đều khát khao được lấp đầy...
Lâm Nhã Tịnh thẹn thùng nhưng trong lòng lại đòi hỏi, những thứ đó vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ... Cô muốn nhiều hơn nữa... Có cái gì đó rất trống trãi... Rất khó chịu... Nhưng cô lại không biết làm thế nào...
Lâm Nhã Tịnh vặn vẹo thân thế, đôi mắt ướt đẫm nhìn Âu Dương Dạ Trạch. Một bộ dáng đáng thương như đang lên án hắn giày vò cô.