Người đàn ông cầm đầu cười khà khà vui vẻ, cúi người, nằm lấy cằm Lâm Nhã Tịnh: "Có phải rất đau không? Nếu như cưng không cứng đầu, ngoan ngoãn thuận theo anh, thì cũng sẽ không cần chịu những điều này.
Chậc chậc, nhìn xem, gương mặt này xinh đẹp như vậy, nhíu mày cũng thật xinh đẹp"
Bàn tay của Lâm Nhã Tịnh vẫn đang nằm dưới chân hẳn, khiến cho cô chỉ có thể năm gần sát đất, đến cử động nhỏ cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng cô chính là bướng bỉnh từ trong máu, không những không nghe lời, còn há miệng dùng răng nanh cản chặt ngón tay hẳn.
Lần này cô dùng lực tất mạnh, mùi vị máu tanh đột nhiên xông thẳng lên mũi.
"Khốn khiếp!" - Người đàn ông cầm đầu nối giận, quăng xuống trên mặt cô một cái tát như trời giáng. Một cú tát này, mạnh đến mức khiến cả người Lâm Nhã Tịnh liên đổ rạp sang một bên.
Bên môi cảm nhận được mùi vị tanh của máu. Không biết đây là máu của hẳn hay là máu của cô.
"Chị Nhã Tịnh! Cửu gia sẽ không tha cho các người đâu! Khôn hồn thì mau dừng lại trước khi mọi chuyện quá muộn! Nếu không bọn rác rưởi các người sẽ chết rất khó coi!" - Đường Thiên Y nóng ruột, hai dòng nước mắt không biết khi nào đã lấm lem, dồn tất cả sự phẫn nộ mà hét.
Cô chính là cố ý khiến cho hẳn chuyển chú ý lên người cô mà tha cho Lâm Nhã Tịnh.
Đọc FULL bộ truyện.
Nếu như là trước đây, Đường Thiên Y sẽ lợi dụng mỹ nhân kế để có thể dễ dàng thoát thân. Chỉ cần đạt được mục đích, cô sẽ không từ thủ đoạn.
Nhưng là... giờ đây cô đã là người của Âu Dương Tư Phàm, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông khác sẽ chạm đến cô, cô liền khó chịu đến muốn đánh người! Cho dù là giả vờ chiều theo ý hắn, cô cũng không muốn!
"Cái gì! Mày nói ai là rác rưởi?" - Một tiếng chửi rủa kia thành công khiêu khích hẳn.
Đường Thiên Y biết mình đã đạt được mục đích, cái miệng nhỏ càng la lớn hơn nữa: "Tôi chính là nói tên khốn nhà người đó! Chỉ biết ức hiếp con gái yếu đuối, chỉ là một tên vô dụng, núp dưới váy đàn bà! Tên hèn...hạ."
Đường Thiên Y còn chưa nói hết, bên má liền nhận một cái tát.
"Con khốn! Đừng tưởng ông đây không biết mày từng bị chơi qua bao nhiêu lần! Mày từng là người của hộp đêm này, mày tưởng tao không biết sao!" - Người đàn ông hung hăng mà mảng chửi.
Lâm Nhã Tịnh nhìn qua ánh mắt, tức khắc hiểu ý Đường Thiên Y, căn răng bỏ mặc những lời sỉ nhục kia, lợi đụng hắn phân tâm, cố gắng lén lút với lấy chiếc điện thoại.
Nhìn lên màn hình bị vỡ nát, ôm hy vọng mong manh mà nhấn nút mở nguồn.
Vài giây sau, màn hình điện thoại nhấp nháy sáng lên, tìm cô liền nhảy lên một cái, cảnh giác nhìn một lượt xung quanh, thấy không ai để ý đến cô, mới nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn xuống màn hình chiếc điện thoại, ngón tay cô run run nhanh chóng nhấn vào danh bạ. Nhưng khi cô vừa nhấn nút gọi, chiếc điện thoại bất ngờ bị giật lấy ra khỏi tay, quãng vào trong bình nước.
Lâm Nhã Tịnh hoảng hốt ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn thấy gì, đã bị nằm lấy tóc kéo xuống. Vì quá đau, cô theo bản năng ngửa đầu lên, gương mặt đáng sợ của người đàn ông cầm đầu hiện lên trước mặt. Một cái tát nữa giáng xuống.
"Mẹ nó! Con khốn!" Đầu óc của Lâm Nhã Tịnh liền choáng váng, vang lên tiếng "ong...ong" liên tục, hai mắt cũng hoa lên. Người đàn ông cầm đầu mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh: "Cởi hết quần áo bọn nó xuống cho tao! Muốn trốn sao? Tao cho bọn mày trốn! Rượu mới không uống, muốn uống rượu phạt! Đêm nay, hai đứa này tao chơi xong liền cho hết cho tụi mày, muốn chơi thế nào cũng được!"
"Muốn chơi ai?"
Bất ngờ trong căn phòng vang lên tiếng nói trầm thấp âm u, phảng phất như mang theo hơi thở từ dưới mười tám tầng địa ngục, lạnh lẽo đến thấu xương.
Đường Thiên Y lập tức quay mặt nhìn qua, toàn thân đều thả lỏng, vui mừng đến phát điên: "Cửu gia, Tư Phàm, hai người cuối cùng cũng đã đến rồi!"
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn dần lộ ra ngoài ánh đèn, toàn thân đều là một màu đen giống như là ma vương từ bóng tối bước ra, sườn mặt nhuộm một tầng băng sương, đôi mắt hẹp dài giống như chim ưng khẽ híp lại, uy quyền đến đáng sợ.
Ngay cả người đàn ông cầm đầu, hai chân cũng run lên, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ, ỷ lại gia thế của mình mà bất cần, cao ngạo nói: "Mày là ai mà đám xen vào chuyện của tao? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Mày biết tao là ai hay không?”
Âu Dương Dạ Trạch từng bước từng bước giäm lên mặt sản mà đi đến, không nói một lời nào. Nhưng tiếng bước chân đó lại giống như mang theo một áp lực đè nén vô hình, không bất cứ người nào dám manh động.
Khi đến bên cạnh nơi Lâm Nhã Tịnh đang nấm chật vật, đôi chân thon dài mới ngừng lại.
Một bên đầu gối chạm xuống đất, nhẹ nhàng mà nâng cô ngồi dậy.
"Dạ Trạch?" - Mùi hương quen thuộc truyền đến mũi, Lâm Nhã Tịnh vẫn đang choáng váng mặt mày, mơ hồ vẫn không xác định được đây là ảo hay là thật.
Anh giơ tay chạm nhẹ lên má cô, đôi lông mày lập tức nhíu chặt, đôi con ngươi dần sẫm màu, nhuộm lên hơi thở bạo lực.
"Tôi chỉ mới rời khỏi em vài giờ, em liền có thế khiến bản thân chật vật như vậy?"
Âm thanh nhẹ vang bên tai, lời lẽ trách móc, nhưng cô không cảm thấy khó chịu một chút nào. Cô vùi đầu sâu vào trong ngực của anh.
Một bộ đáng như đứa trẻ hoàn toàn ỷ lại vào anh. Bàn tay vô thức run rẩy nằm lấy áo sơ mi của anh. Âu Dương Dạ Trạch hạ tâm mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ bé bị trầy xước, trùng trùng những vết máu, đôi con ngươi khẽ co lại. Anh ôm lấy cô đi đến bên cạnh Âu Dương Tư Phàm.
Âu Dương Tư Phàm lập tức hiểu ý, nhìn qua Đường Thiên Y một cái, rồi mới đón lấy Lâm Nhã Tịnh đi ra ngoài.
Đường Thiên Y hai mắt cũng đỏ lên, sụt sịt mũi đi theo. Khi bóng dáng yếu ớt nhỏ bé kia khuất khỏi tầm mắt, tức thì lệ khí nặng nề tỏa ra khắp căn phòng, trên cổ mỗi người mơ hồ đều cảm giác được gió lạnh ùa qua giống như bị La Sát đến kề dao đòi mạng.
Khiến cho người người không tự chủ được mà bất giác lùi lại vài bước đầy hoảng sợ.
Đôi mắt sắc bén thâm trầm liếc qua tất cả, giọng nói âm u lặp lại một lần nữa: "Các người muốn chơi ai?"
Tên cầm đầu lúc này hoảng sợ lắp bắp: "Mày...mày chính là ai? Mày..."
Âu Dương Dạ Trạch nhíu lại đôi lông mày, rút trong người ra một khẩu súng giảm thanh, không một chút do dự mà đưa lên bản. Ngoài cô gái trong lòng, hắn chưa từng có nhiều sự kiên nhân với bất kỳ ai. Viên đạn tức khắc bay nhanh như tia chớp xuyên qua da thịt.
Tên cầm đầu ôm lấy cánh tay của mình, đau đớn rên rỉ, vừa rên rỉ vừa mảng chửi Âu Dương Dạ Trạch.
"Mày dám bắn tao?! Tụi bây lên xử hắn cho tao, tưởng có súng thì ngon lắm sao! Mau! Rút súng ra bản chết hẳn!"
Mấy đàn em của hẳn cũng xúm lại một chỗ với nhau, không ai dám cả gan hành động.
Cho đến khi tên cầm đầu lại một lần nữa lên tiếng thúc giục, bọn chúng mới bắt đầu chậm chạp lấy súng ra. Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên ùa vào rất nhiều người.
Tất cả đều là người của Âu Dương Dạ Trạch. Bọn giang hồ còn chưa kịp làm ra loại hành động gì thì đầu đã bị nhanh chóng áp chế.
Chỉ còn lại tên cầm đầu sợ sệt đứng ở giữa. Âu Dương Dạ Trạch một bộ dáng uy quyền ngồi trên ghế, chậm rãi ra lệnh: "Lôi hắn tiến đến đây"
Tên cảm đầu lập tức bị người bắt ép quỳ xuống dưới chân Âu Dương Dạ Trạch.