Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 90: Chương 90: Lòng tốt đưa sai người (2)




“Em…”- Đôi mắt cô dần mở to.

“Mọi chuyện là thế nào? Thiên Y, em…’'- Lâm Nhã Tịnh cố chống lại cơn choáng váng ập đến. Cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi.

Nhưng đầu cô lại rất tỉnh táo, cô có thể đoán được bảy tám phần sự việc. Chỉ là cô không muốn tin... “Chị đừng lo lắng, chỉ là một ít thuốc khiến cho cơ thể chị mệt mỏi, nhất thời không cử động được mà thôi, sẽ không tổn hại đến thân thể” - Đường Thiên Y đứng dậy, lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng. “Em...rốt cuộc em đến đây để làm gì?” - Toàn thân Lâm Nhã Tịnh lạnh toát. Trong lòng cũng dần lạnh lẽo.

Đường Thiên Y không đáp lời ngay, mà ra tay trói lại tay chân cô, khiến cho cô chỉ có thể nằm một chỗ ở trên giường. Sau đó lại cầm lấy điện thoại, nhấn một dãy số, lên giọng nói hai câu: “Xin chào Cửu gia, hiện tại chị Nhã Tịnh đang ở bên cạnh tôi. Nếu như anh không về nhanh một chút, chị ấy có lẽ sẽ chịu đựng không nổi” Đâu dây bên kia còn chưa lên tiếng đáp lại câu nào, Đường Thiên Y đã cúp máy trước.

Xong việc, cô mới từ tốn ngồi xuống bên mép giường, hạ tầm mắt nhìn bát cơm nóng hổi bên cạnh: “Chị chưa ăn được bao nhiêu cả, chị ăn thêm một miếng cơm đi. Em đút cho chị. Nếu không lát nữa sẽ đói bụng.' Lâm Nhã Tịnh nhắm lại đôi mắt, tâm như tro tàn, không nhìn Đường Thiên Y nữa. Đến nước này, nếu như cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chính là kẻ ngốc. Cô ở bên cạnh Âu Dương Dạ Trạch vỏn vẹn chỉ mấy ngày, trong mấy ngày này được anh bảo vệ quá kỹ, nên cô hoàn toàn không nghĩ ngợi quá nhiều trước khi làm việc gì.

Ngay cả đối với Đường Thiên Y cũng vậy, bởi vì cô ấy là một thành viên trong gia đình của anh, của bọn họ. Cho nên cô mới có thể thuyết phục bản thân không nên suy tính nhỏ nhen.

Chỉ là cô không nghĩ đến người mình đặt rất nhiều sự tín nhiệm cùng quan tâm lại làm ra chuyện này. Là vì tiên? Hay danh vọng? Tất cả nguyên do đều không quan trọng nữa. Đây đã là lần thứ hai, Đường Thiên Y muốn hãm hại cô.

Đường Thiên Y cất tiếng cười, điệu cười này nghe qua không biết nên vui hay nên buồn: “Cuối cùng thì chị cũng biết ra mặt tức giận rồi, em còn tưởng chị sẽ vui vẻ mà ăn cơm, còn sẽ luôn miệng hỏi em tại sao.” Lâm Nhã Tịnh bất động, như thể không muốn lên tiếng gia nhập cuộc trò chuyện này. Hiện tại cô không có nhiều hơi sức dư thừa để tiếp chuyện.

Đường Thiên Y cũng không để ý đến Lâm Nhã Tịnh, tự một mình nói tiếp: “Dù sao vẫn sẽ phải chờ đợi một thời gian, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. Em tên là Lisa, là người bị Âu Dương Dạ Trạch giết sạch cả gia đình mười năm về trước. Nô lệ tình dục không sai, gián điệp không sai, là kẻ thù cũng không sai.” “Em nói cái gì?” - Lâm Nhã Tịnh thất kinh mở mắt nhìn cô.

“Chị kinh ngạc cái gì? Chị kinh ngạc thân phận của em, hay không dám tin sự độc ác của hắn ta?!' - Đường Thiên Y quay đầu, bàn tay lạnh như băng chạm đến gương mặt Lâm Nhã Tịnh, sâu trong đôi mắt đều ngập tràn một màu thù hận. Lâm Nhã Tịnh không biết bản thân nên nói cái gì.

Đường Thiên Y hiện tại giống như là một người hoàn toàn khác. “Chị Nhã Tịnh, em nghĩ đã đến lúc chị nên biết một số sự thật về người đàn ông của mình” - Nói rồi, Đường Thiên Y chậm rãi lấy ra chiếc điện thoại mà bấm. “Không muốn biết!” “Chị đừng cự tuyệt nhanh như vậy mà. Chị sẽ không hối hận khi thấy bản chất thật của Âu Dương Dạ Trạch.”

Nói rồi Đường Thiên Y giơ lên chiếc điện thoại, trong đó hiện đang có một đoạn video đang chạy. Mà nhân vật xuất hiện ở đó là Âu Dương Dạ Trạch... Lâm Nhã Tịnh nhắm mắt lại. Một bộ dạng không hứng thú để xem. Đường Thiên Y cất tiếng cười giòn tan: “Chị không cần trốn tránh như vậy, chẳng qua chị không muốn biết hậu quả của Cao Vệ Trì, của Tô Từ hay sao?” Trong video, Âu Dương Dạ Trạch sắc mặt không một chút biểu cảm nào, ngồi trên chiếc ghế, từ tốn thưởng thức một ly rượu đỏ.

Mà lúc này, từ bên ngoài Tô Từ bị hai người đàn ông bắt ép đi vào. Tô Từ hét lên uy hiếp: “Trạch, anh muốn làm gì? Anh muốn xử lý luôn cả em? Anh nên nhớt Nếu như không có Tô gia, Âu Dương gia anh từ lâu đã trở thành một bãi rác! Hơn nữa, hiện tại anh đã đắc tội với quá nhiều người. . ngôn tình hay

Giới chính trị, Hắc bạch lưỡng đạo, Âu Dương gia, nếu như ngay cả Tô gia cũng chống lại anh. Âu Dương Dạ Trạch anh chỉ có đường chết!” Âu Dương Dạ Trạch nghe xong, sắc mặt vẫn không có một chút biến hóa, môi mỏng còn câu lên giống như vừa được kể một câu chuyện cười. Âm thanh nhàn nhạt vang lên: “Tô Từ, cô biết tôi từ nhỏ đến lớn ghét nhất là bị người khác uy hiếp.”

Tô Từ lập tức xanh mặt, quỳ xuống, nước mắt giàn giụa: “Trạch, em xin lỗi, tất cả là do Đường Thiên Y gây ra, không phải là em chủ mưu, em chỉ là bị xúi giục. Anh hãy nể tình bao nhiêu năm nay giao tình của hai chúng ta mà buông tha cho em đi.

Âu Dương Dạ Trạch không nói gì, phất tay một cái như ra điều gì đó. Tô Từ tức thì bị hai người đàn ông trấn giữ, lột sạch quần áo. Mặc cho Tô Từ giãy giụa khóc lóc như thế nào, Âu Dương Dạ Trạch vẫn không có một chút động thái nào.

Lúc này trong phòng, lại đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc lồng sắt thật lớn, bằng một phần tư căn phòng. Bên trong chứa rất nhiều con chó, chúng hướng đến Tô Từ kích động sủa ầm ï. Tô Từ hoảng sợ không ngừng lui lại về phía sau, thể nhưng hai tay cô đột ngột bị người trói lại. “Các người muốn làm gì? Trạch! Trạch, anh muốn làm gì!”

Âu Dương Dạ Trạch lắc lắc ly rượu trên tay, môi mỏng khẽ mở: “Từ trước đến nay, Âu Dương Dạ Trạch tôi, chỉ có nhận một, trả mười” Vừa dứt lời, Tô Từ bị đưa vô chiếc lồng kia không một mảnh vải che thân.

Tất cả con chó như đang đến mùa động dục, tròng mắt đỏ như máu, chăm chăm nhìn đến Tô Từ, sau đó cùng nhau bao vây lấy cô, coi cô là con chó cái mà “làm'. Từ đầu đến cuối, lông mày Âu Dương Dạ Trạch vẫn là không nhíu lấy một cái, thản nhiên mà nhìn mọi việc đang diễn ra.

Đường Thiên Y lại lên tiếng cười khẩy: “Quả nhiên là cùng một giuộc, các người đều không có một ai tốt đẹp cả. Ngay cả ả Tô Từ kia cũng ngu xuẩn như vậy” Trái tim Lâm Nhã Tịnh đập mạnh.

Từ đầu đến cuối cô đều không xem, nhưng là cô không thể nào ngăn cản tai mình nghe thấy tiếng la hét thảm thiết đó. “Chị Nhã Tịnh, kết cục này có lẽ sau này cũng sẽ là của chị. Chị có lẽ vẫn nghĩ Âu Dương Dạ Trạch yêu chị là thật lòng đúng không?”

Lâm Nhã Tịnh mở mắt, nhìn thấy Đường Thiên Y đang chăm chú nhìn cô. “Không, không, không. Chị nghĩ quá ngây thơ rồi. Em kể cho chị nghe một câu chuyện nhé. Trước đây, Âu Dương Dạ Trạch đã quen biết một người, hắn ta yêu cô ấy, trân quý cô ấy như là sinh mệnh của bản thân. Yêu thương cưng chiêu không khác chị bây giờ là bao nhiêu đâu. Cô ấy tên là Sương Nhu. Chỉ đáng tiếc cô ấy không may mắn, em chưa kịp làm gì, thì đã chết rồi.”

Lâm Nhã Tịnh không quan tâm câu chuyện mà Đường Thiên Y kể. Cô vẫn im lặng chỉ là để cục diện hiện tại không chuyển biến xấu hơn và có thời gian để nghĩ cách. “Chị Nhã Tịnh, chị nhìn xem, gương mặt này có giống chị không?” Nghe thấy tiếng, Lâm Nhã Tịnh theo bản năng phối hợp mà nhìn qua. Lúc nhìn đến cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ mang theo tâm trạng đối phó, nhưng khi ánh nhìn tiếp xúc với gương mặt trong bức ảnh ở điện thoại. Cô liền ngẩn ra trong mấy giây. Gương mặt này rất giống cô. Thật sự rất giống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.