Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 35: Chương 35: Thật sự chỉ vì tiền sao? (2)




Lâm Nhã Tịnh đã từng nghĩ bản thân không nên ghét ông. Cô đã từng nghĩ có lẽ ông có nỗi khổ riêng nên mới có thể làm ra loại chuyện khiến cô tổn thương.

Cô đã từng nghĩ khi gặp lại, cô sẽ tha thứ cho ông, chỉ cần hai người có thể gặp lại... Nhưng là khi thực sự gặp lại, cô mới biết được ông thật sự đã không cần cô lâu lắm rồi...

“Cha, người không hỏi con...kể từ ngày hôm đó con đã sống ra sao ư?” - Lâm Nhã Tịnh nhìn ông, giọng nói mềm nhẹ như là thủ thỉ lại như mang theo tia hy vọng nhỏ bé, rất nhỏ bé...

“Ây ya, Con bé này! Cần gì phải hỏi nữa chứ, con nhìn đi. Ăn mặc thì hàng hiệu, còn đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, bên cạnh con còn có một vị đại gia ăn mặc bảnh bao như thế kia mà” - Nói rồi, ông còn cười vui vẻ, như là an ủi mà vuốt vuốt tóc cô nói tiếp: “Con gái, cha thật sự đang rất khó khăn, con...”

Cập nhật sớm nhất tại.

Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, những lời nói sau đó của ông, tai cô không nghe thấy nữa, mắt cô như rơi vào khoảng không của bóng tối, không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì nữa...

“Thật sự chỉ vì tiền sao?”

Lâm Nhã Tịnh cất tiếng quá đột ngột, ông Lâm không phản ứng lại kịp, sững sờ trong chốc lát, rồi mới nói tiếp: “Thật ra chỉ là nhu cầu thiết yếu mà thôi, ai trên đời này lại không cần tiền cơ chứ?”

Phải! Ai trên đời lại không cần tiền cơ chứ?

Lâm Nhã Tịnh nhìn ông. Nước mắt không tự chủ được mà chảy ra ngày một nhiều, vết thương tưởng rằng đã lành rồi nhưng không ngờ khi gỡ miếng băng gạc, mới biết nó luôn không ngừng rỉ máu.

Lâm Nhã Tịnh giống như muốn bùng nổ, giọng nói ngày một to dần như là muốn trút hết tất cả tâm sự cùng nỗi khổ của bản thân, nghẹn ngào ngay cả câu từ đầu đuôi cũng không rõ, nếu không phải là người trong cuộc sẽ không tài nào hiểu được.

“Cho nên cha mới không cần con nữa? Nói một tiếng bán liên bán? Cho đến hôm nay gặp lại, cha cũng không thèm hỏi con, những ngày tháng qua, con đã sống như thế nào? Cho nên cha đành lòng đánh đổi tất cả chỉ vì tiền! Chỉ vì tiền thôi sao? Nên cha đánh sập ước mơ của con, tương lai của con, thân thể con, trái tim con! Cha! Người rốt cuộc xem con là gì? Người xem con là gì đây? Có phải ngay từ ban đầu, cha cũng chỉ coi còn là vật để hái ra tiền thôi có đúng không? Cha, rốt cuộc người có từng yêu thương con hay không?”

“Cha đương nhiên yêu thương con rồi, làm sao vậy, ngoan, không khóc, không khóc nữa” - Ông Lâm miệng cười hiền hòa, vừa dịu dàng vỗ vỗ lưng cô vừa cất giọng an ủi.

Lâm Nhã Tịnh nhìn ông rất lâu. Cô cố gắng cắn môi mình để bản thân không bật lên tiếng nức nở. Cô là con gái ông! Là con gái của ông! Đã sống cùng ông hai mười năm nay, lần đầu tiên cô mới chợt phát hiện ra, hóa ra người thân duy nhất của cô là như thế này sao? Miệng ông nói yêu thương cô, quan tâm cô, nhưng tại sao đôi mắt lại lạnh nhạt thế kia? Cô bỗng nhiên phì cười một tiếng.

Lâm Nhã Tịnh một lần nữa ngẩng đầu nhìn ông, cố nén nỗi đau, trấn tĩnh mà nói:”Cha, người cần tiền sao? Con không có tiền” Ông Lâm nghe vậy khựng lại một chút, nửa tin nửa ngờ mà nói: “Con nói thế nào vậy? Sao lại không có tiền chứ, con đừng lừa gạt cha” Cô muốn thử, thử một lần cuối cùng, thử xem trong trái tim ông, ở đó có tiền hay là có cô.

Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, giọng nói tuy hơi run nhưng vẫn rất rõ ràng: “Con không có lừa cha, con hiện tại đến đây để xin việc thôi. Cha, cho dù con không có tiền, nhưng sau này, con sẽ có lương...”

Chưa đợi cô nói hết, ông Lâm đã ngắt lời cô, xanh mặt mà nói: “Chỉ là đến xin việc thôi sao? Đồ vô dụng! Biết sớm đã không nuôi mày! Ngay cả bị bán đi thế này cũng không ai thèm thân thể mày ư? Hay bọn họ đã chơi chán mày rồi?!”

Kể từ khi ông Lâm nghe thấy Lâm Nhã Tịnh nói bản thân không có tiền, ông liền đã nghi ngờ. Ông nhìn qua Triệu Tử Mặc, lúc đầu ông đã nghĩ hắn ta là kim chủ của Lâm Nhã Tịnh, nhưng từ nãy đến giờ nói chuyện, ông đều không thấy Triệu Tử Mặc ra mặt, hơn nữa hắn ta lại ngồi ở một chiếc ghế ở phía xa, tựa hồ như không quan tâm. Ông liền thật sự tin lời nói này.

Lâm Nhã Tịnh cảm thấy trong lòng mình đau đớn như chết đi, cô mang theo tất cả sự bất lực mà yếu ớt thốt lên một tiếng: “Cha”

Đừng! Làm ơn đừng như cô đã dự đoán! Làm ơn! Cô không muốn tin! Ông Lâm nghe một tiếng gọi này, đôi mắt sâu lắng nhìn cô, nhìn cô từ đầu đến chân, dường như nghĩ thông cái gì, lại vui vẻ cười hề hề mà nói: “Không sao! Con vẫn xinh đẹp như vậy, nhất định chỗ hộp đêm vẫn sẽ chấp nhận con thôi”

Dứt lời, ông Lâm lập tức nắm lấy cổ tay cô lôi kéo hướng đến của mà đi: “Đi, mau đi theo ta!”

“Không! Cha! Người làm gì vậy?”

Lâm Nhã Tịnh dùng sức phản kháng, đôi chân nhất quyết không chịu bước đi.

“Bốp” - Âm thanh vang vọng cả căn phòng.

Lâm Nhã Tịnh mở to mắt. Vết đau rát trên má, cô cảm nhận được rất rõ ràng.

Cô mở to đôi mắt nhìn ông, đôi đồng tử co rút lại.

Trái tim của cô giống như một chiếc ly thủy tinh xinh đẹp bị người ta mạnh mẽ mà quăng xuống đất, vang lên một tiếng chói tai nhói lòng, từng mảnh thủy tinh trong suốt đâu sâu chạm đến từng đoạn ruột gan, sâu đến nỗi khiến cô đau đến không thở được.

Trương Phi Phi từ nãy đến giờ luôn nhịn, sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ nên không dám ra tay. Nhưng nhìn thấy bạn thân của mình bị đánh, cô lập tức không chịu nổi nữa, máu nóng cũng xông lên não, định đứng dậy, muốn trả lại cái tát kia cho ông ta. Thế nhưng, một giọng nói be bé vang lên khiến cô có chút sững sờ.

“Ông Lâm, cái tát này xem như tôi đã trả toàn bộ ơn nuôi dưỡng của ông bao nhiêu năm qua” - Lâm Nhã Tịnh ngẩng cao đầu nhìn ông, tuy cô đôi mắt kia vẫn không ngừng đỏ lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi, một bộ dáng chật vật không sao tả nổi, nhưng giọng nói lại kiên định hơn bao giờ hết.

Cô tuyệt vọng rồi.

“Ông và tôi, từ nay cắt đứt hết tất cả quan hệ, không liên quan gì đến nhau nữa!” - Khi cô nói ra câu này, có trời mới biết được, cô đau đớn đến như thế nào!

“Cái gì mà cắt đứt quan hệ chứ, vẫn chưa xong đâu! Từ khi nào mày lại dám lên mặt với tao như thế!” - Ông Lâm đương nhiên không chịu con heo vàng đã đứng trước mặt mình rồi mà bản thân còn để vụt mất.

Ông tức giận muốn năm lấy cổ tay cô một lần nữa.

Tuy nhiên, khi ông chưa kịp hành động, cánh tay của ông đã bị bắt lấy bởi người khác.

“Thật xin lỗi nhé, quý cô xinh đẹp này phải đi cùng tôi rồi” - Triệu Tử Mặc ngăn cản một hành động này, trên môi vẫn không quên treo câu giễu cợt.

Nói rồi, hắn liên dắt Lâm Nhã Tịnh đi.

Từ đầu đến cuối, hắn không xen vào chuyện này, không nói giúp cô, cũng không ra mặt giải quyết giúp cô là vì hẳn không thích quản nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa, vốn dĩ người tạo nên vở kịch không nên cũng là diễn viên...

Trên đời này vốn không có gì là trùng hợp cả. Hắn rất muốn biết người mà Âu Dương Dạ Trạch hứng thú là người như thế nào. Cũng rất muốn biết Âu Dương Dạ Trạch sẽ xử lý ông ta ra sao, chỉ cần dựa vào mức độ trả thù của tên kia, hắn liên có thể đoán được người con gái này quan trọng bao nhiêu.

Cho nên người cha kia ở đây chính là do hắn sắp đặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.