Mặc kệ bên ngoài tiếng mưa không ngừng vang lên, sớm chớp nổi lên ầm ầm như thể tất cả mọi giông tố đều đến cùng một lúc, bão táp mưa sa ùn ùn kéo đến, cây cối vì thế mà không ngừng lung lay như muốn đổ rạp xuống đất, trong phòng giờ phút này lại yên tĩnh đến lạ lùng, không một tiếng động nào.
Âu Dương Dạ Trạch khẽ nhíu mày, từ từ bước đến bên người cô, một chân quỳ xuống đất, một chân chống.
“Hai lần” - Âm thanh trầm thấp vang lên giữa căn phòng. Thân thể cô gái có chút nhúc nhích nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, ngược lại còn cúi đầu sâu hơn nữa.
Âu Dương Dạ Trạch cũng không nóng vội, một lần nữa cất tiếng: "Hai lần em ở trong bộ dạng này trước mặt tôi”
Người con gái vẫn giữ tư thế cũ, không có lên tiếng đáp lại anh, như là không muốn nghe anh nói, lại như là mong muốn không thấy anh. “Tôi đã nói với em chưa? Tôi vô cùng chán ghét bộ dạng thảm hại này của em.
Tôi sẽ không nói đến lần thứ ba, càng không muốn nó diễn ra trước mặt tôi lần nữa” - Giọng nói không lạnh không nóng truyền vào tai Lâm Nhã Tịnh.
Đọc FULL bộ truyện.
Âm điệu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay lại mang theo một chút sự uy hiếp quen thuộc.
Lâm Nhã Tịnh chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt không còn linh động như thường ngày nữa. Chúng ngân ngấn nước, mang theo sắc đỏ đau đớn, đồng tử như dại ra, cố định ở một chỗ mà nhìn thẳng vào Âu Dương Dạ Trạch.
“Như vậy thì sao?” - Âm thanh cô cất lên khàn khàn, vừa nghe qua có thể đoán được rằng cô đã khóc rất lâu.
Sau khi cô nói xong cũng không để thời gian cho Âu Dương Dạ Trạch đáp lại, giọng nói vẫn êm ái nhẹ nhàng đến lạ thường: “Lại muốn uy hiếp tôi? Tôi có gì đáng để anh phải uy hiếp tôi? Anh muốn lấy mạng tôi sao? Được! Bây giờ anh muốn làm gì thì anh làm đi!”
Âu Dương Dạ Trạch vẫn không nhúc nhích, một chân hắn vẫn quỳ thẳng xuống nền đất lạnh như băng, đôi lông mày cũng không nhíu một cái. Hắn không làm gì cả, chỉ là vẫn nhìn cô.
“Không đúng! Anh không muốn mạng của tôi, anh muốn thân thể tôi! Là anh muốn thân thể tôi đúng không? Tôi cho anh!” - Dứt lời, Lâm Nhã Tịnh cởi quần áo của chính mình.
Mới ban đầu hai tay cô vẫn còn rất bình tĩnh mà cởi nút áo, nhưng hình như lại mở không được. Hai tay càng ngày càng gấp gáp, cuối cùng như phát điên, giống như một con thú mà cào xé quần áo trên người bản thân. Chính ngay lúc này, cả người cô được bao trọn bởi một lồng ngực ấm áp. Mùi hương bạc hà quanh quẩn trên mũi.
Lâm Nhã Tịnh không biết mình bị sao nữa, khi cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, cô lập tức bật khóc nức nở.
Cô gào khóc như một đứa trẻ. Khóc đến mức bản thân không thở nổi nữa, môi cũng khô khốc, nước mắt rơi ướt đẫm một mảng lớn lên chiếc áo sơ mi của ai đó.
Cô thật sự đã rất sợ hãi. Khi cô quay trở về biệt thự, cô đã rất sợ hãi.
Lần đầu tiền trong cuộc đời này, cô cảm thấy mình sợ hãi đến như vậy. Cô như một người đi trên không trung, dưới chân cô chỉ là một sợi dây mỏng manh, hai tay lại vơ loạn trên khoảng không vô định, không một nơi để bám víu. Ngay tại một khắc nói câu từ biệt quan hệ kia, cảm xúc căm hận ông dâng trào lên rất mãnh liệt.
Tại sao? Tại sao ông ấy lại là cha của cô? Tại sao cô lại có một người cha nhẫn tâm như thế! Xấu xa như thế! Cô thật sự hoảng sợ, sợ bản thân của sau này sẽ từng bước dấn thân vào một vòng tròn luẩn quẩn của hận thù.
Cô không muốn, rất không muốn cô sẽ thay đổi như thế! Nhưng cô đau quá, đau đến không chịu được nữa rồi. Thế giới này thật sự quá khắc nghiệt, cô với không tới, nhìn không thấu...
Cô chưa từng nghĩ nội tâm của cô có một ngày sẽ sụp đổ một cách triệt để như thế.
Đó là người thân duy nhất của cô! Là người thân duy nhất!
Từ giờ cô đã thật sự không còn người thân nào nữa rồi.
Cô chính thức trở thành một đứa trẻ mồ côi rồi, cô không còn nhà nữa, không còn nhà nữa rồi...
Trên đời này, cô chỉ là một cá thể đơn độc và tĩnh mịch. Cô không còn nhận ra mình là ai nữa. Giống như Âu Dương Dạ Trạch đã nói, hai lần, đây là lần thứ hai cô đau đớn như vừa bước qua lửa luyện ngục. Khi khát vọng được sống và sống hạnh phúc kia ngày một bào mòn, cô mới biết bản thân thật sự không mạnh mẽ như cô đã tưởng tượng, cô không thể cố gắng tỏ ra mình vẫn bình thường, cô không thể nói bản thân vẫn ổn.
Cô thật sự chỉ là một người vô dụng... Cả một đêm hôm đó, bên ngoài mưa xối xả dồn dập đánh vào cửa sổ, không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Trên áo người đàn ông đã dính mùi máu tanh, nhưng người con gái lại cố tình chỉ ngửi thấy hương bạc hà. Người con gái chỉ luôn khóc, trên miệng cũng không kể khổ than trách nửa lời, nhưng người đàn ông lại cố tình hiểu được sự giày vò kia... Một đêm tuy không dài, cũng không ngắn, nhưng lại làm cho một loại cảm xúc lạ lẫm nào đó lặng lẽ mà lên men. Khi bình minh một lần nữa ló dạng.
Một ngày mới lại bắt đầu. Cho dù lòng ai đã tan nát, nhưng thế giới tự nhiên vẫn là như thế, sẽ không vì một ai mà dừng hoạt động, nó vẫn sẽ theo quy luật mà vận hành.
Âu Dương Dạ Trạch một đêm này, hắn hoàn toàn không chợp mắt. Hắn từ từ rũ đôi mắt nhìn xuống người con gái đang ngủ say trong lòng mình. Hơi thở đều đều phập phồng lên xuống.
Đêm qua Lâm Nhã Tịnh ngủ cực kỳ không an ổn, mặc dù bởi vì khóc mệt nên cô mới ngủ, nhưng nửa đêm trong vô thức, cô vẫn sẽ nhẹ nhàng khóc thút thít.
Âu Dương Dạ Trạch ngoại trừ nói ba câu, vẫn luôn trầm mặc nhìn hết thảy, không lời an ủi như là vô tình không quan tâm nhưng cánh tay vẫn mạnh mẽ ôm lấy cô.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cô mở mắt tỉnh dậy liên chạm vào đôi mắt an tĩnh của Âu Dương Dạ Trạch, khiến cô giật mình ngồi thẳng dậy.
“Anh...” — Lâm Nhã Tịnh vừa lên tiếng, cổ họng lập tức truyền đến cơn đau rát.
Trong đầu, một đoạn ký ức khóc đến mất mặt kia hiện lên, cô liên có chút xanh mặt, cũng không dám nói câu nào nữa. Cô cảm thấy mắt mình có chút đau đau, hình như là bị sưng lên rồi.
Âu Dương Dạ Trạch vẫn là người cất giọng lên nói trước, âm thanh đến nét mặt đều không thay đổi: “Còn muốn tiếp tục chuyện tối qua hay không?”
Lâm Nhã Tịnh ngây ngốc, không hiểu hắn đang nhắc đến chuyện gì. Bộ não sau khi tê liệt một đêm, có lẽ đã không nhanh nhẹn được như thường ngày nữa.
Một hồi lâu sau, cô mới lên tiếng trả lời: “Tôi...khóc xong rồi”
Âu Dương Dạ Trạch liếc nhìn qua vẻ mặt bối rối của cô, đoán được cô đã có thể tự mình chữa thương, khôi phục được bảy phần tâm trí rồi, nhưng nét mặt ngây ngô còn chưa tỉnh kia khiến cho hắn nhịn không được mà cong lên khóe môi.
“Không phải, là chuyện em muốn làm tình với tôi”
Lâm Nhã Tịnh nghe một câu này liên bị sặc bởi nước bọt của mình. Hắn luôn nói chuyện trực tiếp như vậy sao?
Cô chớp chớp mắt mấy cái, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói, có lẽ giọng nói vẫn bị tiếng khóc tối qua mà ảnh hưởng, có chút run run: “Chỉ là...chỉ là nhất thời... suy nghĩ không thông”
Không khí trở về sự trầm mặc, ngay lúc Lâm Nhã Tịnh không biết bản thân có nên nói gì hay không thì bỗng nhiên Âu Dương Dạ Trạch gọi đầy đủ họ tên cô: “Lâm Nhã Tịnh"
Cô khẽ giật mình, đưa mắt nhìn đến vẻ mặt nghiêm nghị kia rồi hoảng loạn mà rũ mắt nhìn chằm chằm xuống đất, đáp: “Vâng?”
"Tôi không muốn nhìn thấy em chật vật như vậy vì người khác thêm một lần nào nữa" - Âm thanh nhẹ như làn gió mà vang lên, kỳ lạ rằng trong giọng nói không nghe ra một chút khí thế áp bức của thường ngày, ngược lại cảm giác giống như mang theo chút...dịu dàng?
- --
Ui anh bá đạo quá. Em thít. Em thít lắm. Á hihiihi.