Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 5: Chương 5: Vật cưng của Âu Dương Dạ Trạch




Thấy cô không trả lời, lực trên tay tăng thêm vài phân, khiến cho gương mặt của cô bị đau, không khỏi la lên thành tiếng.

"Biết rõ?" Giọng nói trầm thấp đó lại vang lên. Lâm Nhã Tịnh mù mịt gật đầu nói:"Biết rõ".

Cô không biết hiện tại cô đang làm gì nữa, nhưng cô linh cảm được một điều, đi theo người đàn ông này, cô sẽ rất có thể thoát khỏi nơi này, vì người đàn ông này đã giúp cô rời khỏi sân khấu...

"Ai cho phép ngươi cướp đi món hàng của ta? Ngươi là thằng oách con nào? Hả?"

Lúc này, người đàn ông đã sờ soạng Lâm Nhã Tịnh trên sân khấu kia đã chạy đến trước mặt cô, một chút mùi vị non mềm ấy làm sao dập tắt được "cậu bé" nhỏ bên trong ông ta, ông ta chạy tới, la hét ầm ĩ Người MC thấy thế liền muốn chạy tới giảng hòa nhưng hình như không kịp nữa.... Bởi vì...

"Cướp? Âu Dương Dạ Trạch tôi đã muốn cướp thứ gì, còn cần cho phép sao?"

Đọc truyện tại đây.

Lâm Nhã Tịnh xoay người, ngước mắt nhìn nam nhân vừa mới bóp cằm cô lên tiếng, quả thật dự cảm của cô là không sai! Anh ta có thể cứu cô khỏi nơi này! Tất cả mọi người đều run sợ, tản ra xung quanh, không dám đến quá gần.

Ai ở đây lại không biết Âu Dương Dạ Trạch là ai? Anh ta chính là đại ca đứng đầu xã hội đen, hơn thế nữa, còn đang sở hữu tập đoàn sản xuất đá quý xuyên quốc gia, nhưng thứ mà khiến cho mọi người hoảng sợ, không chỉ vì những điều ấy mà là vì thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, độc ác của Âu Dương Dạ Trạch! Hắn một khi đã ra tay, cái chết chính là hình phạt nhẹ nhàng nhất rồi!

Cho nên mọi người đều gọi hắn là "Cửu gia", một chữ "Cửu" này không phải xuất phát từ con số 9 đơn thuần, mà là trong hai tiếng "Cửu tuyền'! "Âu...Âu Dương Dạ Trạch?"

Người đàn ông vừa mới hùng hồn gây chuyện, khi vừa mới nghe đến tên, liền sợ đến mất mật, liên tục mở miệng xin lỗi:"Cửu...cửu gia, tôi có mắt mà không tròng, không nhìn thấy thái sơn, xin Cửu gia tha mạng, xin Cửu gia tha mạng cho kẻ hèn mọn này, chỉ cần Cửu gia tha mạng cho tôi, cái gì tôi cũng sẽ làm, làm...làm trâu làm ngựa cho ngài”

Âu Dương Dạ Trạch mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lóe lên tia sát khí âm u, cất giọng nói lạnh lẽo:"Nếu như có mắt mà không tròng, vậy thì không cần mắt nữa rồi...cho ngươi 5 giây, tự móc mắt mình ra" Nghe thấy vậy, người đàn ông gây sự chần chừ trong chốc lát, sau đó tiếp tục lên tiếng cầu xin:"Cửu gia, xin ngài tha cho..."

Chưa kịp nói xong....trong quảng trường lúc này toàn bộ đều là tiếng hét thất thanh, Lâm Nhã Tịnh cũng nằm ngất xỉu bất tỉnh... Trên nền đất, người đàn ông gây sự kia đã không thể nói được lời nào bởi trong họng đang bị ghim bởi một miếng thủy tinh sắt bén.

Hai đôi mắt ông máu đỏ chảy đầm đìa, vì hai tròng mắt đã bị người ta lấy ra ngoài... Khi Lâm Nhã Tịnh mở mắt ra lần nữa, cô chậm rãi quan sát chung quanh liên nhận ra bản thân đang ngồi trong một chiếc xe ô tô rộng lớn.

“Tỉnh rồi sao?” - Bỗng nhiên bên cạnh cô truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Lâm Nhã Tịnh liên đưa mắt nhìn sang chủ nhân của giọng nói đó, bao nhiêu ký ức chợt ùa về, cô liên ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu nhỏ giọng: “Cửu...Cửu gia, cảm ơn ngài đã cứu tôi”

Âu Dương Dạ Trạch khẽ híp mắt, đôi con ngươi sắc bén kia nhìn cô tựa như là một con sư tử nhìn thấy một con nai con trong rừng, từ từ bày mưu tính kế để con nai con này có thể từng bước từng bước đi vào bụng của hắn, làm cho hắn có thể dễ dàng nuốt chửng được con mồi thơm ngon này.

Cơ thể Lâm Nhã Tịnh khẽ run lên, lúc nãy cô chỉ dám liếc nhìn qua mắt hắn trong tích tắc, nhưng ánh mắt này của hắn dọa sợ cô không hề nhẹ, chỉ muốn rời khỏi hắn ngay lập tức, cô nhỏ giọng lắp bắp: “Cửu...Cửu gia, tôi thật sự rất biết ơn ngài vì đã cứu tôi, ân tình này tôi nhất định sẽ trả cho ngài, ngài...ngài có thể thả tôi xuống đây hay không?”.

Cô có thể xuyên qua kính ở cửa xe, thấy được bên ngoài đang rất đông đúc. Nhiều người như thế, nếu như cô xuống đây, xem như tương đối an toàn, bọn buôn người kia chắc sẽ không dám làm bậy ở đây.

“Lại đây, ngồi trên đùi tôi” - Môi mỏng của Âu Dương Dạ Trạch khẽ mở, giọng nói ma mị lạnh lùng vang lên bên tai cô. Lâm Nhã Tịnh ngước mắt nhìn lên, sau đó lập tức hạ xuống, thân thể không tự chủ được càng cố gắng nhích ra xa hẳn, cất lên giọng nói bé xíu như mũi kêu: “Cửu..Cửu gia, làm như vậy, hình như không tốt lắm đâu, chúng ta...chúng ta vẫn đang ngồi trên xe mà...”

“Tôi đếm đến 3” —

Âm thanh lúc này truyền đến cô chẳng khác nào âm thanh của ma quỷ Lâm Nhã Tịnh chần chừ trong chốc lát, nhưng ngay khi hắn đếm đến “2”, cô liền bị khí thế áp bách mạnh mẽ của hắn đàn áp, lập tức nghe theo lời nói của hắn, vụng về vòng qua bên người hắn.

Lúc này không hiểu sao chiếc xe nãy giờ đi rất êm ái lại đột nhiên như bị cán phải thứ gì đó, khiến cho trong xe xóc nảy một trận, cô vì sự cố này mà ngã ập vào người Âu Dương Dạ Trạch. Khiến cho tư thế hiện giờ của cả hai trở nên vô cùng ái muội...

Cô bị ngã xuống sàn xe, tư thế vừa vặn ngồi giữa hai chân hẳn, mặt đối diện với... Âu Dương Dạ Trạch chậm rãi cúi người xuống, một tay chống lên đùi mình, một tay nắm cầm nhỏ của Lâm Nhã Tịnh, nửa thật nửa đùa mà nói: “Kinh nghiệm dường như không tệ, rất nhanh đã có thể làm quen với thân phận của mình rồi”

Lâm Nhã Tịnh đứng hình vài giây, câu này của hắn khiến cho cô sinh ra một dự cảm chẳng lành, cô run run mở miệng hỏi lại: “Thân phận? Thân phận gì cơ?”

Bàn tay của Âu Dương Dạ Trạch sờ nhẹ lên làn da mịn màng trên mặt cô, khóe miệng khẽ nhếch, thốt lên một câu: “Nô lệ của tôi” Đôi mắt của Lâm Nhã Tịnh mở to gần như không tin được, lập tức dùng sức gạt tay hắn ra, sắc mặt trở nên trắng bệnh, môi nhỏ run rẩy ngắt quãng: “Cửu...Cửu gia, ngài nói gì vậy?”

“Nghe không rõ sao? Trước nay tôi chưa từng lặp lại quá hai lần, nghe cho kỹ đây, từ bây giờ cô là vật cưng của Âu Dương Dạ Trạch tôi” - Vừa nói, Âu Dương Dạ Trạch vừa vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh của cô, dường như rất hài lòng nên cứ vuốt ve mãi như thế.

Nhưng còn cô, câu nói kia như một tia sét mạnh mẽ cứng rắn đánh ngang qua tai cô, khiến tay chân cô đều lạnh toát. Cô vừa mới được cứu thoát ra khỏi đám buôn người đáng sợ kia, lúc này cô còn vui mừng vì cứ tưởng đã có thể về nhà, nhưng ông trời như quyết tâm đày đọa cô, khiến cô lại đến một “nhà tù” đáng sợ khác.

Lâm Nhã Tịnh không ngừng lắc đầu, tay nhỏ nắm lấy tay áo của hắn, nước mắt thay phiên nhau mà tuôn trào, không ngừng ra sức van xin: “Cửu gia, xin ngài tha cho tôi, tôi chỉ mới là sinh viên thôi, tôi rất xấu xí, dáng người cũng không đẹp, lại rất ngu ngốc, bên ngoài còn có rất nhiều cô gái khác xinh đẹp hơn tôi, vóc người đẹp hơn tôi, khéo léo ngọt ngào hơn tôi, với một người quyền thế như ngài, ngài chỉ cần búng tay một cái thôi, liên sẽ có rất nhiều người bước đến để ngài lựa chọn, xin ngài buông tha cho tôi đi, tôi chỉ là một cô nhóc quê mùa xấu xí, không đáng để cho ngài bỏ công sức đưa tôi về đâu, tôi xin ngài thả tôi ra có được không? Tôi van ngài”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.