Thời gian dần trôi qua, một tiếng động không nhỏ phát ra, phòng bếp nghênh đón vị khách thứ ba, quản gia Nguỵ.
Ông vội vàng đỡ Tư Lê dậy, tỉ mỉ mà kiểm tra từng nơi trên người của anh, chỉ sợ anh có chỗ nào sứt mẻ, thương tổn, nhìn khoảng chừng ba lượt, sau khi xác định Tư Lê cũng không có chuyện gì, ông mới thở phào một hơi.
Lại quay đầu nhìn Thiên Tầm trên đất, tuổi tác tuy lớn, nhưng khướu giác vẫn rất nhạy bén, mùi máu tươi trong không khí khiến ông không nhịn được cau mày lên tiếng: “Bị thương nghiêm trọng không?”
Thiên Tầm lắc đầu, nhàn nhạt khẽ nói: “Tư Lê không có việc gì là tốt rồi.”
Ánh mắt của cô gắt gao khoá chặt Tư Lê, nhưng thấy vẻ mặt thiếu niên có chút tái nhợt, thân thể được quản gia Nguỵ đỡ lấy khe khẽ run rẩy, Thiên Tầm thở dài một tiếng “Phiền ngài đưa Tư Lê đi ra ngoài trước.” Sau cùng, cô lại bổ sung: “Chờ em ở phòng ăn.”
Cũng may quản gia Nguỵ chăm sóc Tư Lê vài chục năm, mặc dù đối phương có chút phòng bị không vui, nhưng cuối cùng cũng không kháng cự quản gia Nguỵ đưa mình rời đi.
Khi Thiên Tầm xuất hiện trước mắt hai người, tay bị thương đã băng bó kỹ, cô bưng đĩa, trong mâm để đủ các loại bữa sáng, dùng dao nhỏ chạm trổ đủ loại động vật, mấy thứ này giống như là dùng để dỗ trẻ nhỏ vậy.
Quản gia Nguỵ cười cười, bất động thanh sắc xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Tư Lê nhìn thoáng qua tay Thiên Tầm, sau đó thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại dần dần trở nên trống rỗng, ánh mắt ấy càng thêm u ám không ánh sáng.
Đứa trẻ này lại giam cầm bản thân lần nữa.
Thiên Tầm không tiếng động than nhẹ, sau khi đem từng món ăn trên bàn bày biện ra hết, đi tới bên người thiếu niên, kêu: “Tư Lê.”
“...”
Động tác anh hơi có tính máy móc mà quay đầu nhìn về phía Thiên Tầm, vẫn là im lặng không nói.
Mặc dù vẫn không nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt anh như trước, Thiên Tầm cũng không nổi giận, không buồn giận, vẻ mặt cười ôn nhu xinh đẹp mà nhã nhặn lịch sự, khóe miệng cười nhẹ: “Ăn sáng.”
Vốn tưởng rằng để nam chính đại nhân ăn lại phải phí tâm lực một phen, lại không nghĩ rằng anh tự nhiên ngồi dậy ăn, toàn bộ bữa ăn không khơi thông với Thiên Tầm một câu nào, nhưng bầu không khí này lại hài hoà không rõ.
Sau khi dùng xong bữa, Tư Lê lại trốn trong phòng ngủ của mình, ai cũng không để ý tới.
Trong cốt truyện, Tư Lê có hơi thích vẽ.
Xế chiều hôm đó, Thiên Tầm cầm một bộ dụng cụ vẽ tranh từ chỗ quản gia, sau đó dựng giá vẽ trong phòng ngủ của Tư Lê.
Đúng vậy, cô chuẩn bị vẽ một chút ở trong phòng nam chính đại nhân.
Thiên tầm vẫn luôn cho rằng nhiều kỹ năng không đè ép thân thể, hơn nữa vì nhu cầu công tác của cô, cho nên bất kể là ở trong nhiệm vụ hay là ngoài nhiệm vụ, các cô cố hết sức có thể học tập các loại kỹ năng và tài nghệ, học hết thảy trở thành hoàn mỹ.
Ánh nắng chiều tươi sáng mà ấm áp, xuyên thấu qua cửa sổ sát sàn chiếu vào trên người Tư Lê, vóc người cao lớn của thiếu niên phảng phất mạ một tầng vàng kim, tóc đen chảy xuống như nước hiện lên màu vàng oanh oánh sáng bóng, làm áo lông rộng thùng thình nổi bật dưới ánh mặt trời, giống như có thể thấy được những sợi gió thật nhỏ đang bay múa.
Mặt của thiếu niên vốn là một gương mặt tinh xảo, da trắng hơn tuyết, vẻ mặt tự cao tự đại, trên người nhuộm dần ánh sáng màu vàng, khiến Thiên Tầm không khỏi nghĩ đến những thiếu niên tinh linh mà nàng đã từng gặp trong nhiệm vụ huyền huyễn, bộ dáng càng đẹp hơn.
Thiên tầm nhắm mắt, lần thứ hai mở ra, bút vẽ trong tay cũng chuyển động thật nhanh, tinh tế vẽ lên chỗ trống trên giấy trắng tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Bốn tiếng sau, Thiên Tầm thả bút vẽ trong tay xuống, hoạt động tay có hơi cứng ngắc, khẽ xoa cái cổ từ lúc bắt đầu vẽ tranh đã duy trì đồng nhất một tư thế, đợi mọi thứ hoàn tất, nàng mới gỡ bức tranh trên kệ tranh xuống, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tư Lê.
Nàng ngồi xổm người xuống, bày ra bức tranh trong tay, cười tươi như hoa: “Đoán xem cậu ấy là ai đi?”