Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, sắc mặtTrần Đức Thanh càng kém đi, Tô Ngưng Mi khẽ hừ một tiếng, nàng vẫn không thể nào thích được ông bà, cô chú họ nội này, trước kia vì có quan hệ với mẹ Tô, mỗi lần họ thấy nàng đều là ân cần hỏi han, nhưng Tô Ngưng Mi biết bọn họ lại thường xuyên nói bậy về nàng với Trần Đức Thanh, đều quay quanh đề tài trọng tâm là tiền tiền tiền!
Mọi người đều đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, qua cửa sổ phòng khách đối diện với cửa lớn có thể nhìn thấy rõ ràng ở phía dưới có một chiếc xe công cộng, xuyên thấu qua cửa sổ xe bằng kính có thể nhìn thấy một đống người. Tô Ngưng Mi nhớ ra người chú Nghiêm Giang Sơn chính là một tài xế lái phương tiện giao thông công cộng.
Tiểu khu đã được thanh lý qua, chỉ có mấy con zombie du đãng ở bên ngoài, Trần Đức Thanh nghe thấy tiếng ba Trần Đại Hoa đều khàn giọng gào thét gọi đám người vây quanh xe công cộng đi tới. Có vài cái hoả cầu từ trong xe bay ra tiêu diệt hết mấy con zombie bên ngoài. Thanh âm rõ ràng của Trần Đại Hoa lọt vào lỗ tai mấy người trên lầu: “Trần Đức Thanh! Thằng nhóc nhà mày mau xuống mở cửa cho tao, mày là đồ bất hiếu! Con chó nuôi dưỡng mày chắc, cái đồ...”
Không đợi hắn nói tiếp, Trần Đức Thanh đã nghiến răng nghiến lợi hô: “Ba đừng mắng nữa, con sẽ đi xuống mở cửa!” Dứt lời, vội vàng chạy xuống lầu mở cửa ra.
Một lúc sau ngoài cửa liền vang lên thanh âm tinh khí mười phần của Trần Đại Hoa, “TMD, đã bảo mày sớm cho ngươi đi đón người nhà, mày không đi, làm hại cả nhà phải hợp lại liều mạng chạy tới đây, trong nhà có gì ăn không? Mọi người đói chết rồi!”
Một đám người theo sau hắn nhốn nháo đi vào, Tô Ngưng Mi nhìn lướt qua, tám người, thật không thiếu một người nào. Tiến vào đầu tiên là Trần Đại Hoa cùng với mẹ của Trần Đức Thanh-Lưu Phượng Lan, theo phía sau là hai bé một trai một gái khoảng bảy tám tuổi, tiếp đến là chú Trần Đức Dương và thím Thích Anh, chú dượng Nghiêm Giang Sơn và cô Trần Tiểu Liên. Bé trai kia tên Trần Tráng Tráng-con của Trần Đức Dương cùng Thích Anh sinh ra, cô bé gái kia tên Nghiêm Họa Họa, là con của cô và chú dượng Nghiêm.
Tám người bọn họ cả thân bẩn thỉu, cho dù là mùa này rét lạnh mùa nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương khó chịu.
Tô Ngưng Mi nghẹn họng liếc nhìn Trần Tráng Tráng, đứa nhỏ này là một tên ngang ngược khiến người khác phẫn hận, về bé gái kia cũng chẳng phải tốt lành gì. Mấy người vừa tiến vào đều làm như đây là nhà của mình, bắt đầu lục khắp nhà tìm đồ ăn, đồ ăn trong bếp và phòng khách đã sớm bị ăn sạch, bình thường đồ ăn được chia cũng đều để ở trong phòng, mấy người này lại dám vào phòng bắt đầu tìm đồ ăn.
Trước giờ Tô Ngưng Mi đều khóa cửa khi ra khỏi phòng nên không phải lo lắng, về phầnmấy người kia, đồ ăn trong phòng họ đều bị lấy ra. Đám người đứng trong phòng khách ăn như lang thôn hổ yết, chỉ có Nghiêm Giang Sơn ngượng ngùng đứng ở bên sofa nuốt nước miếng nhìn Trần Đức Thanh, xin lỗi: “Anh hai, thực xin lỗi, mọi người, Tiểu Liên thật sự rất đói bụng.”
Đã mấy ngày họ chưa được ăn, thật ra trong nhà còn có đồ ăn nhưng bị Trần Đại Hoa dấu đi, chỉ để một mình hắn ăn, sau này cả nhà không kiên trì được nữa mới lái xe đi tới nơi Trần Đức Thanh đang ở.
Đoàn người bọn họ dựa vào Trần Đức Dương hỏa hệ dị năng cùng Nghiêm Giang Sơn lực lượng biến dị mới xem như một đường an toàn mà đi tới đây.
Mặt khác Trần Tráng Tráng còn là thủy hệ dị năng giả.
Tô Ngưng Mi ngồi ở trên sofa nghẹn họng liếc mắt một cái nhìn đám người đang tranh ăn như chó điên kia, chỉ vài người lớn là tốt hơn chút, hai đứa nhóc cùng điên giống nhau, vơ một đống đồ ăn vào lòng mình, nhét đầy đồ ăn vào miệng, rõ ràng miệng đã không thể chứa thêm nhưng vẫn cố sức nhét vào.
Nghiêm Họa Họa cướp một cái socola, đang chuẩn bị đưa vào miệng, lại bị Trần Tráng Tráng cướp đi, nó hung tợn trừng mắt một cái nhìn Nghiêm Họa Họa: “Đây là của tao, mày sẽ không có một cái gì. Đã không làmnổi gì còn muốn ăn, mày cẩn thận chết vì ăn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Nghiêm Hoạ Hoạ đờ đẫn, một đôi mắt sáng trừng Trần Tráng Tráng. Một bên Trần Tiểu Liên đột nhiên làm khó dễ, tát một cái xuống mặt Trần Tráng Tráng, hung hăng mắng: “Nó là con tao, là em họ nhỏ hơn mày, mày không nhường nó thì nó sẽ chết a!”
Không đợi cha mẹ Trần Đức Dương cùng Thích Anh làm khó dễ, Trần Tráng Tráng đã gàomột tiếng đánh một quả bóng nước vào đầu Trần Tiểu Liên, lại vọt lên nhéo Trần Tiểu Liên, vừa cào vừa mắng cô của mình: “Cô dựa vào cái gì đánh cháu, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì...”
Xem một màn ầm ĩ này, mấy người bọn Tô Ngưng Mi đều thay đổi sắc mặt, Tô Ngưng Mi nhịn không được nhăn trán.