Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 81: Chương 81: Chương 66




Edit: rồng

Tất nhiên là Chương Gia Tề chưa suy nghĩ qua chuyện này, vò rối đầu tóc dài ngắn không đều, “Chuyện này, kẻ hèn chưa nghĩ tới.”

Tôn A Hoa nuốt hết xâu bạch tuộc trong miệng, cười nhìn Chương Gia Tề, “Chương đại ca, nếu không anh đi cùng bọn tôi nhìn thế giới bên ngoài, mặc dù thế giới này có rất nhiều nguy hiểm, như anh lợi hại như vậy, nhất định có thể tự bảo vệ được, nói không chừng còn có thể ở đó giác ngộ được điều mới.”lê quý đôn

Chương Gia Tề vò đầu, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, “Tôn tiểu thư, giác ngộ không dễ như vậy? Kẻ hèn còn làm phiền tới Liên tiền bối mới giác ngộ được một lần, như thế là đã quá may mắn rồi.”

Tôn A Hoa cười nói: “Vậy cũng có thể đi xem thế giới bên ngoài, nếu không Chương đại ca thấy việc ở Trấn Phù Khẩu một thời gian thì như thế nào? Đến lúc đó nếu cảm thấy cuộc sống cũng không thú vị như vậy, chúng ta lại lại thuyền đưa Chương đại ca lên đảo.”

Tô Ngưng Mi cười cười, cô cũng biết mục địch của Tôn A Hoa, xem ra Tôn A Hoa muốn lừa Chương Gia Tề này về Trấn Phù Khẩu đây. Đúng vậy, dù gì Chương Gia Tề cũng là người tu chân có tu vi kết đan rồi, là một cường giả, nếu có thể ở Trấn Phù Khẩu cũng là giúp Tôn A Hoa một trợ lực lớn.

Trương Gia Tề nghiêm túc suy nghĩ, thế nhưng cuối cùng gật đầu một cái, “Vậy thì tốt, kẻ hèn sẽ cùng mọi người ra nhìn xem thế giới bên ngoài, nói không chừng có lợi cho kẻ tu hành.”

Nếu Trương Gia Tề cũng đồng ý ra ngoài, mọi người ăn xong bữa tiệc bạch tuộc, liền ngự kiếm trở lại bờ biển, Tiêu Linh Vũ đang chờ ở bờ biển, nhìn bọn họ trở lại, thở phào nhẹ nhõm, “Thành công?”

“Nói nhảm” đầu trọc lại lau cái đầu trọc trụi lủi, “Tất nhiên thành công, không thành công sao bọn tôi có thể trở về được?”

Tiêu Linh Vũ không để ý tới đầu trọc, nhìn về phía Chương Gia Tề, nhướng mày, “Người kia là ai vậy?”

Tô Ngưng Mi giới thiệu Chương Gia Tề cho Tiêu Linh Vũ, Tiêu Linh Vũ gật đầu với Chương Gia Tề một cái, lúc này đoàn người mới trở lại Trấn Phù Khẩu. trở lại Trấn Phù Khẩu, mọi người phát hiện đường phố an tĩnh thường ngày trở nên rất náo nhiệt, đông nghẹt người. Mặc dù trên người những người này dơ dáy, bẩn thỉu, nhưng tinh thần đều tốt, đứng ở hai bên đường phố nhìn xung quanh.

Nhìn thấy mọi người Tôn A Hoa, đám người bọn họ bắt đầu nhốn nháo, “Trở lại, bọn họ trở lại.”

Tô Ngưng Mi quay đầu, liếc mắt nhìn Tôn A Hoa, “A Hoa tỷ, đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải những người này đặc biệt chờ chúng ta chứ?”

Tôn A Hoa gật đầu một cai, bất đắc dĩ nói: “nhất định là trong viện của tôi có người đem hành tung nói cho bọn họ rồi, mọi người ở Trấn Phù Khẩu sống dựa vào việc đánh bắt cá, kể từ khi bạch tuộc biến dị xuất hiện cũng không có ra biển một tháng rồi, hôm này biết chũng ta có thể giải quyết bạch tuộc biến dị, tất nhiên là rất vui mừng, muốn vây xem.”

Cũng rất nhiều người biết Tôn A Hoa, nhìn thấy Tôn A Hoa lập tức chạy tới, “A Hoa tỷ, con bạch tuộc biến dị ngoài biển, mọi người giả quyết rồi sao?”

Tôn A Hoa cười nói: “Đã giải quyết xong, về sau mọi người có thể tiếp tục ra biển rồi.”

Đám người lập tức phát ra trân hoan hô, giờ phút này, mọi người rất vui vẻ, không giống không khí trầm lặng trước đây mà Tô Ngưng Mi thấy. Những người này cả người bọn họ tràn đầy tinh thần, trên mặt là hạnh phúc và thỏa mãn, phát ra tiếng vui sướng thét chói tai.

Có người nhịn không được, đi lên hỏi: “A Hoa lão đại, con bạch tuộc biến dị trông như thế nào? Nghe nói rất to lớn? Con bạch tuộc này có phải bị chìm dưới đáy biển rồi không?”

Tôn A Hoa cười nói: “Bạch tuộc biến dị rất lớn, không có bị chìm dưới đáy biển, được chúng ta mang về, chỉ là thịt bạch tuộc đã cho những người trợ giúp chúng ta săn giết bạch tuộc.”

Người kia có chút thất vọng, “A, còn muốn xem bạch tuộc lớn đến như thế nào, nhưng mà…”

Tôn A Hoa vỗ vỗ bả vai của người đó, cười nói: “Rất lớn nếu lấy con bạch tuộc biến dị này ra ngoài, con đường này sẽ bị chật ních, sẽ làm thương người. Được rồi, mọi người cũng không muốn vây ở chỗ này, giải tán đi, Có thể ra biển rối, lúc đó a Minh sẽ tổ chức cho mọi người ra biển.”

Những người này tản ra, không bao lâu con đường đã khôi phục lại không khí trống rỗng.

Tám người Tôn A Hoa trở lại chung cư, Tôn A Hoa giữ Tô Ngưng Mi ở lại ăn cơm trưa, Tô Ngưng Mi cũng không có việc gì, cũng không gấp nên gật đầu đồng ý. Mọi người ngồi trong phòng khách, câu có câu không trò chuyện, đầu trọc kể lại quá trình tiêu diệt bạch tuộc biến dị cho các huynh đệ cùng nghe, những ông anh này đều nghe không chớp mắt.

Tô Ngưng Mi đang bàn bạc với Liên Cẩn Viên về chuyện tính toán sau này, Tô Ngưng Mi hỏi Liên Cẩn Viên, “Cẩn Viên, về sau chúng ta đi đâu? Người nhà của anh ở Bắc Kinh, chúng ta có đi Bắc Kinh tìm bọn họ không?”

Tiêu Linh Vũ nghe bọn họ nói muốn đi Bắc Kinh, nói: “Tô tiểu thư, Bắc Kinh là lựa chọn tốt nhất cho người may mắn sống sót ở mạt thế.”

Không chờ Tô Ngưng Mi nói chuyện, Liên Cẩn Viên đã liếc Tiêu Linh Vũ một cái, quay đầu nói chuyện với Tô Ngưng Mi: “Chúng ta không đi Bắc Kinh, thời buổi bây giờ loạn rồi, Bắc Kinh cũng không nhất định an toàn, trước tiên chờ ở đây một thời gian ngắn. Người nhà của anh không cần lo lắng, hiện giờ bọn họ chờ ở nơi an toàn, không có chuyện gì. Hơn nữa trải qua chuyện lần trước, Lão đầu tử nhà bọn anh đã về, ở lại trong nhà không đi, trong nhà có lão già trấn giữ, sẽ không xảy ra chuyện.”d.đ.l.q.đ

Tô Ngưng Mi biết chuyện Liên Cẩn Viên nói là chuyện lần trước anh đột nhiên rời đi, hẳn là trong nhà anh xảy ra chuyện.

Tiêu Linh Vũ tất nhiên không muốn buông tha cơ hội lôi kéo bọn họ, nói: “Tô tiểu thư, Bắc Kinh là nơi an toàn nhất Trung Quốc, nơi đó tụ tập các loại nhân tài, nói không chừng đang nghiên cứu virus kháng thể. Hơn nữa nơi đó có quân đội mạnh nhất, có thể bảo vệ mọi người an toàn, mặc dù Tô tiểu thư lợi hại, có thể sóng sót ở thế giới này, nhưng người nhà của cô không giống như vậy, họ chỉ là người bình thường, không nên bôn ba, mà là an ổn ở một nơi. Nếu Tô tiểu thư đồng ý cùng chúng tôi về Bắc Kinh, tôi có thể đảm bảo người nhà và bằng hữu của cô đều an toàn, Tô tiểu thư nghĩ như thế nào?”

Tất nhiên Tô Ngưng Mi sẽ không đi, tuy nói Bắc Kinh là căn cứ cuối cùng của loài người, nhưng trong thời gian này đã xảy ra tất cả các tai nạn lớn nhỏ, đầu tiên Bắc Kinh sẽ động đất, sau đó xây dựng lại, sau đó mới từ từ có quy củ, từ từ trở thành căn cứ lớn nhất của nhân loại cho người may mắn sống sống sót, chỉ là đó là chuyện của ba năm sau, ít nhất ban năm nay Tô Ngưng Mi không có ý định đi Bắc Kinh.

“Thật xin lỗi, Tiêu tiên sinh, trước mắt tôi không có tính toán đi Bắc Kinh.”

Tiêu Linh Vũ nhíu mày một cái, “tại sao? Tô tiểu thư, tôi cảm thấy cô đang trốn tránh điều gì, cô nên suy nghĩ vì ông bà ngoại cô với cậu, mợ, em họ của cô mà suy nghĩ, bọn họ là người bình thường.”

Tất nhiên Tô Ngưng Mi sẽ không nói cho Tiêu Linh Vũ biết Bắc kinh sẽ có động đất xảy ra, sẽ bị ảnh hưởng, chỉ lắc đầu một cái, “Tiêu tiên sinh không cần khuyên nữa, chúng tôi đã quyết định.”

Tiêu Linh Vũ nhíu mày, cũng không nói nữa, tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Ngưng Mi lại quay đầu nói chuyện với Liên Cẩn Viên, hỏi anh một chút chuyện về vẽ bùa, Liên Cẩn Viên không phiền giải thích.

Chương Gia Tề đi tới đi lui trong phòng khách, sờ nơi này, chạm nơi kia, mặc dù mấy năm trước anh ta có ra ngoài một chuyến, nhưng vẫn chưa phải là rất hiểu rõ thế giới này, hôm nay nhìn cái gì cũng thấy kỳ lạ vô cùng.

Hàn Bảo nhìn bộ dáng này của anh ta, không nhịn được mà cười.

Chương Gia Tề cũng quay đầu cười lại với Hàn Bảo, người này mặc dù nhì hơn ba mươi tuổi, nhưng phong cách rất tốt, làm cho người ta có một loại cảm giác chất phác.

Tất cả mọi mọi người đang trò chuyện, cửa phòng khách chợt có một người nam nhân ước chừng hai mươi tuổi đi vào, dáng dấp người nam nhân không tệ, rất tuấn tú. Ăn mặc cũng rất bảnh bao, bên trong mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo khoác đen dầy, quần thường màu xám tro. Sắc mặt hơi tái, hốc mắt mệt mỏi, cước bộ như có như không.

Nhìn người này, đám người Đại Long đều lộ ra vẻ không chào đón, tất nhiên là người nọ không được hoan nghênh, mọi người Tô Ngưng Mi cũng lười hỏi, đều tự nói chuyện của mình. Tầm mắt của người nọ lướt qua đám người nhìn thấy Hàn Bảo và Tô Ngưng Mi, mắt suy tính, bày ra tu thế tự nhận là rất ngầu đi vào, đi tới bên cạnh Đại Long và A Minh, trên cao nhìn xuống bọn họ, “Này, có khách đến, sao không giới thiệu với bọn tôi một cái?”

Đại Long nhìn người đàn ông cợt nhả này, mắng: “Giới thiệu mẹ mày, mày cho rằng mày là ai, nhìn thấy lại phiền, nếu không phải có Hoa tỷ, lão tử đã sớm đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”

Sắc mặt của tên này trở nên khó coi, chỉ vào đầu trọc cả giận nói: “Mày dám chửi tao? Có tin tao bảo chị tao đuổi mày ra khỏi trấn, đồ trọc, mày cũng đừng có quên, trong trấn này, chị tao mới là lão đại, đuổi mày đi chỉ cần một câu nói!”

Đầu trọc bực mình, từ trên ghế sa lon nhảy lên, cao hơn người hắn ta ước chừng nửa cái đầu, đầu trọc nhìn chằm chằm hắn, “Mẹ kiếp, Tôn Tiểu Quang, mày còn dám chỉ ông đây, ông đây đánh chết mày!”

Sắc mặt của tên được gọi là Tôn Tiểu Quang ngày càng thay đổi, nhưng không dám chỉ Đại Long nữa, chỉ là hung hăng nhìn Đại Long một cái, xoay người đi tới ghế sa lon chỗ Tô Ngưng Mi và Hàn Bảo, vẻ mặt tươi cười trở lại, “Hai vị mỹ nữ, các ngươi khỏe, tôi tên là Tôn Tiểu Quang, là em trai ruột của Tôn A Hoa lão đại nơi này. Chắc là các ngươi mới tới Trấn Phù Khẩu, trước kia tôi chưa từng thấy qua, nếu các ngươi đồng ý đi theo tôi, đảm bảo các ngươi được ăn uống no say, sống còn thoải mái hơn trước mạt thế?”

Tô Ngưng Mi và Hàn Bảo liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nụ cười nồng nặc trong mắt đối phương, hai người thật sự hoài nghi, Tôn Tiểu Quang này thật sự là đệ đệ ruột Tôn A Hoa? Sao lại khác biệt lớn đến như vậy, đơn giản đến không có đầu óc, người ngồi ở trong phòng tiếp khách của chị hắn mà hắn cũng dám đùa giỡn.

Đại Long, A Minh và đám người kia cũng không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn sanh Tô Ngưng Mi, thậm chí huýt sáo, học giọng của Tôn Tiểu Quang hô mỹ nữ.

Sắc mạt Tôn Tiểu Quang Khó coi, nhưng vẫn duy trì gương mặt tươi cười đối với Tô Ngưng Mi và Hàn Bảo. lqđ

Lần này sắc mặt Liên Cẩn Viên đối với người theo đuổi Tô Ngưng Mi không phải lạnh lùng, mà giống như nhìn khỉ biểu diễn nhìn Tôn Tiểu Quang. Tôn Tiểu Quang nhìn hai mỹ nữa chỉ cười nhưng không nói lời nào, là nhìn người đàn ông như nhìn kẻ ngu nhìn hắn, cảm thấy không có mặt mũi, quay đầu chỉ Liên Cẩn Viên mắng: “Nhìn em gái ngươi, nhìn cái gì!” Vừa nói vừa quay đầu về phía Tô Ngưng Mi và Hàn Bảo, “Còn có hai người đàn bà thúi các ngươi, anh cho cho các ngươi đi theo anh là phúc của các ngươi, mẹ kiếp, không biết tốt xấu, trong trấn này, nữ nhân muốn leo giường của anh còn có nhiều lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.