“Câm miệng!” Liên Cẩn Viên đang ngủ trong xe chợt lên tiếng. Tô Ngưng Mi quay đầu thì nhìn thấy Liên Cẩn Viên đã tỉnh rồi, phủi phủi quần áo ngồi dậy khỏi ghế, mái tóc màu đen xốc xếch, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khó chịu, đôi mắt đỏ bừng, bên trong là sự nóng nảy mà Tô Ngưng Mi chưa từng thấy qua trước đây, lạnh lẽo, và hình như có dấu hiệu không khống chế được. dien.dan. le. quy. don
Tô Ngưng Mi nghiêng người đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi,“Anh làm sao vậy? Anh có sao không?”
Tầm mắt của Liên Cẩn Viênâm lãnh nhìn hai người ngoài xe, dừng lại trên khuôn mặt của Tô Ngưng Mi, nóng nảy và âm lãnh trong mắt dần dần rút đi, ánh mắt cũng sáng lên, anh hôn lên trán Tô Ngưng Mi một cái, cười nói,“Anh không sao, tình huống bên ngoài như thế nào vậy?” Nói xong, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, “Ưmh, bây giờ qua trưa rồi”
Mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, lại liên tục phi kiếm một ngày một đêm, buổi sáng nghỉ ngơi trong xe, bây giờ tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Trần Kiều Kiều ở trước cửa sổ xe đương nhiên bị Liên Cẩn Viên dọa sợ, nước mắt lưng tròng nhìn người ở bên trong, cũng may không có khóc lên, hình như chỉ có ở trước mặt Tiêu Linh Vũ cô mới không kiêng kị làm nũng, ánh mắt Tiêu Linh Vũ lạnh lẽo nhìn Liên Cẩn Viên.
Tô Ngưng Mi nhìn hai người một cái, nói: “Hai người này là tới tìm một con Kim Mao Khuyển.” Nhìn mắt Liên Cẩn Viên còn có tia máu, Tô Ngưng Mi lo lắng, “Anh nghỉ ngơi không tốt đúng không? Anh nên ngủ tiếp đi.”
Liên Cẩn Viên đưa tay che mắt một cái, bàn tay quét qua trán, mái tóc đen được kéo lên, để lộ vầng trán đầy đặn, lúc này mới buông tay ra, anh cười một tiếng với Tô Ngưng Mi, “Anh không sao rồi, chúng ta tìm kiếm tiếp không?” Nhìn hai người còn đứng ngoài cửa xe, Liên Cẩn Viên nhìn về phía bọn họ, ánh mắt bình thản, “Chúng ta không thấy chó của các ngươi, các ngươi có thể đi rồi.”
Từ nhỏ Trần Kiều Kiều được người Trần gia nâng niu như công chúa nuôi lớn, đi học ở thành phố G bên cạnh cũng có rất nhiều người thích. Mặc dù hiện tại là mạt thế, lúc bắt đầu có bạn học thích cô bảo vệ cô, lúc sau có thêm Tiêu Linh Vũ tới, Tiêu Linh Vũ tiếp tục bảo vệ nàng, dù cho cô là một người bình thường cái gì cũng không biết, trải qua mạt thế rất êm đẹp, chưa từng có bị khó chịu cái gì. d.đ.l.q.đ Nhìn thấy người đàn ông tuấn tú trong xe đối với cô như vậy, trong lòng không phục, nói với anh: “Ngươi hung dữ cái gì? Tôi cũng chỉ là hỏi một chút có thấy Kim Mao Khuyển của tôi ở đâu hay không, chưa từng thấy thì chúng tôi đi là được.”
Liên Cẩn Viên nói: “ vậy thì nhanh lên đi.”
Trần Kiều Kiều quả nhiên lập tức tức giận kéo Tiêu Linh Vũ đi ra bên ngoài trận pháp, đi vài bước ngừng lại ở dưới một cây đại thụ, Trần Kiều Kiều mờ mịt nhìn khắp nơi một vòng, “Tiêu đại ca, anh nói Đậu Đậu của em sẽ chạy trốnđi đâu? Nó rõ ràng rất hiểu chuyện, cho dù là con báo biến dị, Đậu Đậu cũng sẽ không sợ chạy mất”
Tiêu Linh Vũ lạnh lẽo nói: “Không biết!”
Trần Kiều Kiều cũng sắp khóc, “Đậu Đậu đi theo em thật là nhiều năm, coi như gặp phải nguy hiểm vậy cũng sẽ không chạy xa , khẳng định còn ở lại gần chỗ này, Tiêu đại ca, anh ở đây tìm Đậu Đậu với em được không”
Tiêu Linh Vũ nét mặt không có nửa phần dãn ra, vẫn như cũ lạnh bỏ đi, khoanh tay trước ngực tựa vào phía sau đại thụ, “Đợi mấy phút, nếu Đậu Đậu có thể tự mình ra ngoài chúng ta liền dẫn nó đi, nếu không thể chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, thành phố G không còn an toàn nữa.”
Trong lòng Trần Kiều Kiều khó chịu, đang muốn phản bác mấy câu, đột nhiên nhìn thấy một con vật khổng lồ từ đằng xa vọt tới, cô vui mừng xông tới, “Đậu Đậu, Đậu Đậu mày có thể đi ra”
Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên nghe âm thanh cũng nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa một con chó lớn với chiều cao hơn hai mét và một bộ lông vàng đang chạy về phía này, làm mặt đất chấn động lên, Đại Cẩu vừa chạy vừa cười toe toét miệng rộng, làm cho người ta từ thật xa đã nhìn thấy nụ cười đặc trưng của nó.
Rất nhanh Đại Cẩu chạy tới trước mặt Trần Kiều Kiều thấp xuống đầu lè lưỡi muốn liếm Trần Kiều Kiều, Trần Kiều Kiều lập tức cao giọng nói: “Đậu Đậu không cho liếm ta!”
Đại Cẩu lập tức yên, hướng về phía Trần Kiều Kiều ô ô hai tiếng, đàng hoàng nằm trên đất, hai cái móng vuốt to đặt trước mặt đầu lớn, hốc mắt to bằng đầu nắm tay ngập nước làm bộ đáng thương nhìn về phía Trần Kiều Kiều.
Trần Kiều Kiều sờ sờ cái đầu thấp xuống của Đại Cẩu, cười híp mắt nói: “Mày không thể liếm ta đâu, bây giờ mày cũng lớn như vậy, liếm một cái, trên đầu ta đều là nước miếng của ngươi.”
Tiêu Linh Vũ tựa vào trên cây không nhịn được, hai ba bước đi tới trước mặt một người một chó, “Trở lại rồi bay giờ chúng ta đi quốc lộ 124 đi, đi GX, ở đó có bạn tốt của gia gia, ông ấy có máy bay trực thăng, chúng ta ngồi máy bay trở về thành phố B.”
Đậu Đậu đã quay trở về, Trần Kiều Kiều tất nhiên không sao nữa, cô vỗ vỗ đầu con chó Đậu Đậu, ngồi lên Đậu Đậu, chỉ huy Đậu Đậu đi tới trước xe Tô Ngưng Mi, nói với Tô Ngưng Mi ở bên trong: “ vị tỷ tỷ này, chúng ta muốn đi GX, các ngươi thì sao?”
“Chúng ta tạm thời phải ở lại chỗ này.” Tô Ngưng Mi đem đầu ra ngoài cửa xe, ngửa đầu nhìn Trần Kiều Kiều trên người Đại Cẩu, “Các ngươi đi trước đi.” Cô còn định tiếp tục tìm người nhà họ Tô ở lân cận thành phố G, nếu không tìm được, cô tính trở về trấn Phù Khẩu.
Tiêu Linh Vũ nhìn Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên một cái, lúc này cũng ngồi lên chó lớn của Trần Kiều Kiều rời đi.
Nhìn đi hai người một chó đi xa, Tô Ngưng Mi lúc này mới nhìn về phía Liên Cẩn Viên, anh đang bậnnhìn bản đồ, sau đó chỉ vào mấy con đường trên bản đồ nói: “An toàn nhất ở thành phố G là quốc lộ 124 rồi, ở vùng ngoại ô. Hai cái quốc lộ khác phải đi qua thành phố G, trong thành phố G đều là zombie, muốn đi qua rất khó, trên quốc lộ 124 không có người nhà họ Tô, vậy hôm nay chúng ta đi dọc theo quốc lộ 318 và 222 tìm, xem có thể tìm được người nhà họ Tô không, bây giờ đi quốc lộ 318 thử trước thế nào?”
Tô Ngưng Mi nhìn Liên Cẩn Vên đang nghiêm túc chỉ ra đường thẳng, lại nghĩ tới trạng thái bất thường của anh, không khỏi nói: “Anh có sao không? Nếu không có nghỉ ngơi tốt thì nên nghỉ ngơi một chút, không nên cậy mạnh, lúc này không nên vội, anh có khát không? Có muốn uống chút đồ hay không?” Cô lấy ra từ trong ba lô một chai rượu Bồ Đào lúc trước chế riêng. (r: mình tra trên mạng thì trong tiếng trung bồ đào là nho đó ).
Liên Cẩn Viên nhìn chia rượu Bồ Đào này một cái, cũng không nói cái gì, nhận lấy bình thủy tinh nhỏ có rượu nho uống một hơi hết rượu Bồ Đào bên trong, cười với Tô Ngưng Mi một cái, không biết tại sao Tô Ngưng Mi cảm thấy nụ cười kia giống như cười khổ. Tô Ngưng Mi lo lắng nhìn anh, anh phát hiện bên trong rượu Bồ Đào linh khí nồng đậm.
Vốn nghĩ là anh sẽ hỏi cái gì, nhưng Liên Cẩn Viên chỉ trả lại bình cho Tô Ngưng Mi, nhét bản đồ ở dưới cùng chỗ ngồi trong xe, mở miệng nói: “Tốt lắm, bây giờ chúng ta xuống xe, sau đó lên ngự kiếm đi quốc lộ 318 xem có thể tìm được mọi người ông bà ngoại không.”
Tô Ngưng Mi đi theo anh xuống xe, Liên Cẩn Viên vung tay lên thu chiếc xe ở trong trận pháp vào, lấy ra hắc kiếm, kéo Tô Ngưng Mi lên thân kiếm, bấm khẩu quyết, phi kiếm bay lên cao. Tiếng gió bên tai vù vù, chà xát gương mặt của Tô Ngưng Mi có chút đau. Liên Cẩn Viên lấy ra bùa chú vỗ vào trên thân kiếm, tay phải trên không trung vẽ mấy đạo, sau đó Tô Ngưng Mi cũng cảm giác tiếng gió gào thét dừng lại, Liên Cẩn Viên đứng trên phi kiếm ở phía sau, ôm lấy hông của Tô Ngưng Mi, “Một loại bùa phòng ngự, rất tốt, bây giờ chúng ta đi quốc lộ 318, hy vọng có thể tìm được ông bà ngoại.”
Tô Ngưng Mi mặc cho anh ôm ừ một tiếng, hai người đều không nói chuyện, bên tai yên tĩnh, Tô Ngưng Mi nhìn xuống. Phía dưới là lân cận thành phố G, mấy tòa nhà xung quanh cũng bị mất, mặt đất gặp ghềnh, phía dưới rậm rạp chằng chịt zombie.
Hai người trầm mặc, một đường bay về phía quốc lộ 318.
Bởi vì quốc lộ 318 là con đường phồn hoa nhất thành phố G, nên trên quốc lộ có không ít zombie, phi hành hai giờ hai người chẳng hề nói một câu. Qua một lúc lâu, hình như Tô Ngưng Mi nghe thấy tiếng Liên Cẩn Viên nhẹ nhàng than thở, sau đó Tô Ngưng Mi cũng cảm giác eo của mình bị ômcàng thêm chặt, bên tai cũng truyền tới âm thanh của Liên Cẩn Viên,“Sự tu luyện công pháp của anh không giống với công pháp tu luyện của người bình thường”.
Tô Ngưng Mi ngẩn người, khẽ nghiêng đầu nhìn cằm Liên Cẩn Viên, “Cái gì?” Tu luyện cái gì công pháp, thế nào đột nhiên nói tới cái này?
Liên Cẩn Viên tiếp tục nói: “Công pháp tu luyện, công pháp tu luyện của anh cần ở trong giấc ngủ tu luyện, vì vậy rất ghét bị người khác chen ngang giấc ngủ, nếu tỉnh lại bất ngờ sẽ không chịu khống chế, cho nên mới vừa rồi có chút mất khống chế.”
Tô Ngưng Mi kinh ngạc, vẫn còn có công pháp thần kỳ như vậy, tu luyện trong khi ngủ? Khó trách lúc trước nhìn thấy anh ngủ, mỗi lần bị người khác cắt đứt sẽ có gì đó không đúng lắm, cô còn tưởng anh khó chịu lúc rời giường.
Bên tai lại truyền tới âm thanh của Liên Cẩn Viên, “Anh hiểu biết rõ mới vừa rồi em cho anh rượu bồ đào có linh khí nồng đậm. Thật ra thì em cũng có thể rất tò mò tại sao ở cái thế giới linh khí yếu ớt như thế này anh vẫn có thể tu luyện đến tu vi Kết Đan Kỳ chứ? Cho em xem đò tốt.” Liên Cẩn Viên nói xong rút ra từ trong cổ một vật đưa cho Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi tiếp nhận và xem xét phát hiện là một hồ lô bằng ngọc nhỏ treo trên một sợi dây màu đỏ, Tô Ngưng Mi cũng cảm thấy bên trong linh khí nồng đậm. Tô Ngưng Mi biết đại khái, mặc dù ở nơi linh khí thiếu thốn nhưu thế này nhưng Liên Cẩn Viên có thể tu luyện tới tu vi Kết Đan Kỳ đều là bởi vì này hồ lô nhỏ bằng ngọc này thôi.
“Gia tộc của anh là một gia tộc Tu Chân, tu vi đều rất thấp. Gia gia, ba mẹ đều là người tu chân, từ nhỏ anh đã bắt đầu tu luyện, trong lúc vô tình lấy được hồ lô nhỏ bằng ngọc này, phát hiện bên trong có linh khí liên tục không ngừng đầy đủ. Thật ra trước khi lấy được nó anh là ngũ linh căn rất thường gặp, tu luyện lâu cũng chỉ tới Luyện Khí Kỳ. Sau khi có được hồ lô bằng ngọc này anh liền được truyền thừa biến dị hỏa linh căn và biến dị băng linh căn, bộ công pháp khác, sau đó tu vi đột nhiên tăng mạnh. Bao gồm người trong gia tộc của anh, tu vi của bọn họ cũng bởi vì linh khí có trong hồ lô ngọc này đột nhiên tăng mạnh. . . . . .”
Tô Ngưng Mi nắm hồ lô ngọc nhỏ trong đầu có chút mê mang, hiện tại anh đem tất cả mọi chuyện của anh nói cho cô sao?
Âm thanh của Liên Cẩn Viên tiếp tục chui vào lỗ tai cô, “Em bây giờ là vợ của anh rồi, cho nên anh không muốn giấu giếm chuyện của anh với em, trên thế giới này vẫn còn nhiều người tu chân khác chỉ là chúng ta không biết thôi. Anh đừng tiết lộ chuyện đồ vật có linh khí ra ngoài, chuyện này đối với người tu chân là hấp dẫn trí mạng, cho nên anh nên suy nghĩ một biện pháp luyện hóa nó, làm nó với mình hòa một thể, nếu như đụng phải người tu chân có tu vi cao hơn, đồ sẽ bị cướp đi.”