Tạ hoàng hậu cảm thấy một đạo “ánh sáng tử vong” trực tiếp xuyên qua cánh tay của nàng khi đứng gần Cảnh Hoan, nàng ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Hoàng đế bệ hạ, trong đôi mắt còn bùng lên ngọn lữa màu đen.
Cái loại đó giống như đang nói”Ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi“... Tạ hoàng hậu run một cái, suy nghĩ một chút vẫn là không nên kiêu ngạo, vì vậy tức thời bước chậm lại lùi về phía sau một chút, đi theo Cảnh Hoan tiến lên hành lễ với Hoàng đế.
“Miễn lễ.” Hoàng đế liếc nhìn Tôn quý phi nũng nịu đi tới bên cạnh Thái hậu, không biểu hiện ra cảm xúc gì vươn tay tới trước mặt Tạ hoàng hậu: “Lại đây.”
“. . . . . .” Hoàng đế đưa tay ra trước mặt mọi người, cho dù nàng không tình nguyện cũng không dám kháng chỉ, Tạ Bích Sơ chỉ có thể đưa tay mình cho Hoàng đế bệ hạ, sau đó bị hắn kéo một cái, cả người choáng váng trực tiếp ngã vào người hắn.
Sau đó. . . . . . Tạ hoàng hậu trực tiếp rơi vào trong ngực Hoàng đế bệ hạ, nhất thời mắc cở đỏ mặt —— đây là chuyện không thể!
Trên thực tế, Tạ hoàng hậu hoảng sợ vô cùng theo bản năng vươn tay ra nắm lấy cái gì đó chắc chắn... vì vậy thuận tay liền kéo Tĩnh Vương điện hạ đang đứng gần với mình, điện hạ bị lôi cùng ngã về phía Hoàng đế.
Tiếp đó, Tạ Bích Sơ lảo đảo được Cẩm Tú đỡ, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hai huynh đệ, thầm than một câu, yêu nhau giết nhau quả thật là ngược luyến tình thâm... Tình tiết trong truyện đột nhiên xông lên đầu, về phần thời khắc mấu chốt là ai đẩy nàng ra ngoài, cũng không quan tâm đến những chi tiết đó.
Tĩnh Vương điện hạ lùi về phía sau một bước, lập tức chuyển về thái độ lạnh lùng, nghiêm trang xin tội: “Thần thất lễ rồi, xin Hoàng thương giáng tội.”
Gương mặt Hoàng đế bệ hạ bí ẩn, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Thực sự muốn giáng tội, nhưng lỗi này không phải của ngươi, ngươi lui xuống đi.” Nói xong lạnh lùng liếc Tạ hoàng hậu một cái, không để ý tới nàng, trực tiếp đi đến ghế chủ vị ngồi xuống.
Chậc, vốn đang cảm thấy thực ra mình xuyên vào trong truyện đam mỹ, nghĩ rằng chỉ cần đánh nước tương (đánh loạn linh tinh) là có thể trốn khỏi Tạ cô nương - một run M, xem ra dù là truyện cung đấu hay là truyện đam mỹ thì nàng vẫn nhất định là một vật hy sinh, nếu bây giờ ai biết nàng gắn danh là lão bà của nam chủ, dù là tiểu tam tới là nam hay là nữ, tóm lại nếu muốn leo lên trên, thứ muốn xử lý đầu tiên cũng chỉ là nàng thôi.
Tạ hoàng hậu đi đến ghế riêng của mình ngồi xuống, đưa mắt nhìn Hoàng đế bệ hạ một cái, quả nhiên thấy nữ chủ đại nhân Chu Tĩnh Tuệ đang đứng phía sau Hoàng đế bệ hạ, làm ra dáng vẻ lo lắng nhìn.
Rõ ràng chuyên môn chỉ là mài mực, thì làm sao có thể tham dự yến hội dù không có quan hệ gì đến nó, hết cách rồi, ai bảo người ta là tâm phúc của Hoàng đế bệ hạ chứ.
Chuyện nhỏ ngoài ý muốn đó một chút cũng không ảnh hưởng đến ăn uống cùng hứng thú của mọi người, chờ Hoàng đế bệ hạ phát biểu hoan nghênh Tĩnh Vương điện hạ đã đến đây, đưa tay cầm đũa bày tỏ có thể khai tiệc, sau đó không khí bắt đầu dần dần nóng lên, trong đó cống hiến lớn nhất chính là Thái hậu nương nương.