Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 70: Chương 70: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (2)




Sau đó Tạ Dịch Giang vẫn ngồi ở phía dưới chỉ nhìn không nói lời nào cuối cùng cũng mở miệng, hết cách rồi, ai bảo chuyện này liên lụy đến Bảo nhi nhà mình chứ: “Lời ấy của Thái hậu nương nương sai rồi, nếu bản thân ngay thẳng ý chí vững vàng, thì sao sợ bị tiểu nhân xúi giục, huống chi quốc có quốc pháp gia có gia quy, dĩ hạ phạm thượng là trọng tội ngỗ ngược, xứng đáng nhận phạt nặng!”

Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Huống chi mới vừa rồi những lời Quý phi nói đều là lời nói của một bên, chưa đủ để làm chứng, Thái hậu nương nương lại độc đoán ngang ngược, thực khó phục chúng. Còn nữa, Quý phi nương nương mất lễ nghi trước mặt nhiều người như thế, la lối om sòm ăn vạ khó coi, khó làm gương cho nữ tử Hậu cung, thật khó xứng với cái danh Quý phi.”

Nói một tràng lưu loát, Tạ Dịch Giang cũng không để ý mọi người đều đã an tĩnh lại, hắn nói xong, phất phất ống tay áo, vẫn mang dáng vẻ trăng thanh gió mát trở về vị trí, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, trên mặt rất rõ ràng khắc hai chữ: Khinh thường.

Một ngụm máu già của Tôn Khải Xương dâng thẳng lên, nhìn chằm chằm Tạ Dịch Giang, đang định đứng lên mắng lại, thế nhưng ánh mắt hai người vừa đối diện, Tôn Khải Xương có hơi lúng túng một cách khó hiểu.

Bởi vì trong đôi mắt của Tạ Dịch Giang tỏ vẻ rất rõ ràng: Thật xin lỗi, ta là người thích nói lời thật lòng, nếu là có chỗ nào mạo phạm, ngươi cứ tới đánh ta đi, mắng ta cũng được, có bản lãnh vậy ngươi tới đi.

Tôn Khải Xương: . . . . . . Ông không chọc nổi chẳng lẽ ông trốn cũng không được? Rõ ràng không tới được thì ta dùng lén lút, ngươi chờ đó!

Tạ Dịch Giang thấy Tôn Khải Xương cúi đầu tránh đi, thì ngay cả vẻ mặt khinh thường cũng không giữ nữa, một con kiến hôi như vậy cũng muốn bắt người ta cho hắn vẻ mặt chắc?

Tạ Dịch Giang là ai chứ, người ta từ nhỏ đã bắt đầu học làm thế nào để không dùng từ ngữ thô tục mà mắng chửi người, chờ lớn lên vào thời điểm thanh niên nhiệt huyết, trực tiếp ném bút đi giết người, giết nhiều người như vậy mà còn sống rất tốt thì có thể là người bình thường à? Trong mắt để lộ ra một chút sát khí là đã có thể đạp dẹp hơn nữa còn nghiền nát cái loại rau muống lớn lên trong nhà kiếng như Tôn Khải Xương này rồi.d,đ.lee^quys#đôn

Chẳng qua bây giờ Hoàng đế muốn cân bằng triều đình, Tạ Dịch Giang đành phải giữ Tôn Khải Xương lại để cân bằng cân bằng với bản thân, đỡ cho tiểu Hoàng đế cả ngày đề phòng hắn công cao hơn người đứng đầu, dù sao Bảo Nhi nhà mình vẫn còn ở trong Hậu cung đó.

Tôn Khải Xương vẫn cho rằng Tạ Tể Tướng và hắn có thế lực ngang nhau cũng là do bị che mắt, có đôi lúc người bị che mờ đi sự thật mới là người hạnh phúc nhất.

Tôn Khải Xương thất bại rút lui, hai nữ nhân Tôn gia vừa thấy hắn không lên tiếng, trên cơ bản cũng đã hiểu hắn có ý gì, mặc dù rất không cam tâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn bày tỏ quan trong triều như ngươi bớt quản chuyện Hậu cung đi —— có thể nguyên nhân để hai người này phách lối lâu như vậy, khả năng rất lớn là bởi vì các nàng coi như nghe lời.

Hai bên đấu đá với nhau, người nào vui mừng nhất? Đương nhiên là Hoàng đế Bệ hạ rồi.

Vốn đã sớm bị Thái hậu phiền sắp chết, Hoàng đế Bệ hạ mới thoải mái được hơn một tháng, bây giờ lại bắt đầu bị Tôn Quý phi phiền, đầu thật sự rất đau rất đau đó có được hay không? Người chưa từng có được một thứ đồ tốt nào đó có thể sẽ không nhớ thương, nhưng đã có được rồi lại bị mất đi thì chắc chắn sẽ luôn luôn nhớ đến được chứ?

Lúc trước vẫn luôn có Tôn Quý phi làm ầm ĩ bên người, Hoàng đế cũng không có cảm giác gì, nhưng trong hai ba tháng Quý phi bị cấm túc này, Hoàng đế thật sự cảm thấy, yên tĩnh quá, đến khi Quý phi trở ra. . . . . . Ha ha.

Hoàng đế khó chịu, đương nhiên muốn người khác cũng khó chịu với mình, nhìn xem thử đi, Tể Tướng hiểu rõ tâm tư của trẫm biết mấy, lập tức xé mặt với Tôn gia, ngươi xem vẻ mặt bực tức của bè lũ Tôn gia kìa, tâm trạng của trẫm cực kỳ vui vẻ luôn đó được chứ.

Tể tướng đại nhân: Xì, ai quan tâm tâm tình ngươi tốt hay không, nếu không phải nhìn hai người kia càng nói càng muốn kéo đến trên đầu Bảo Nhi, ai sẽ xé mặt dồn ép Tôn gia, đám cặn bã này cũng xứng à?!

Bị Tạ nam thần khốc huyễn cuồng bá duệ d,đ.l/q,đquấy rối như vậy, Tôn Quý phi cũng không dám dùng lời nói khoa trương để cố gắng tăng độ hảo cảm của Hoàng đế Bệ hạ nữa, dù sao ngay cả việc nàng có thể tới bữa tiệc tối này cũng là nhờ nhà bác quấy nhiễu mà có, cho nên mục tiêu chủ yếu của nàng là, giải trừ cấm túc!

Nàng mới chỉ bị cấm túc hai ba tháng, Hậu cung vốn bị nàng nắm giữ trong bàn tay trong lòng tùy ý chơi đùa lại đi lệch sang một phương hướng mà nàng không thể giải thích được rồi, nàng có thể không gấp gáp à?

Nghe nói Hoàng thượng biểu ca ba ngày hai bữa chạy đến chỗ Hoàng hậu ngu xuẩn trình diễn cảnh đằm thắm, được rồi, cái này thật ra không nghiêm trọng, dù sao Hoàng đế biểu ca cũng chưa từng ngủ lại, không cần để ý nhiều như vậy, nhưng tứ Phi thì có mà, còn hầu hạ thiệt nhiều lần nữa đó, có thể thấy được Hoàng đế biểu ca vẫn rất thích, cực kỳ nghiêm trọng nhất là, chân ái của Hoàng đế biểu ca!

Mặc dù đã bị đưa đến bên cạnh Thái hậu, nhưng ai biết nếu mình vẫn tiếp tục bị cấm túc, Hoàng đế biểu ca có thể mượn cớ đòi về lại hay không?

Cho nên cần phải, nhất định, bắt buộc không thể để bị cấm túc tiếp nữa!

Nhưng tình huống trước mắt rất không ổn có được hay không, mới vừa rồi nàng quá tay, tăng độ thiện quá mức, hơn nữa Tạ Tể Tướng thò một chân vào, chắc chắn khiến Hoàng thượng biểu ca không vui, không vui như vậy thì còn có thể giải trừ cấm túc cho nàng à?

Khiến người ta lo âu mà.

Tôn Quý phi mày chau mặt ủ nghĩ đi nghĩ lại, sau đó đột nhiên sau ót biến ra một bóng đèn, nàng liếc nhìn Tạ Tể Tướng đang bày vẻ cao thâm khó dò một cái, trong lòng thầm nói một câu ngươi đã quấy rối chuyện của ta vậy thì bồi thường ta một lần là được, sau đó dứt khoát che trán, bước lên gót chân của Tạ Hoàng hậu ——

Tôn Quý phi té xỉu trên tiệc mừng thọ của Thái hậu nương nương!

Tin tức này, với chế độ công khai, lấy tốc độ ánh sáng truyền khắp Hậu cung.

Tạ Bích Sơ: (? ? ?) ha ha.

Chỉ với diễn kỹ vụng về này của Tôn Quý phi, người tại chỗ chỉ cần không mù thì đều biết nàng đang giả bộ, mọi người ngầm hiểu với nhau là được rồi, người ta đang gặp khó khăn thì đừng chọc thủng người ta, cho dù có chọc, vậy thì cũng chỉ có thể do Hoàng đế chọc.

Chỉ có điều Hoàng đế Bệ hạ cao lãnh liếc nhìn Tôn Quý phi một cái, thế nhưng không lên tiếng, chấp nhận sự thật Tôn Quý phi đã “Ngất”, có điều, nhìn Tôn Thái hậu ở một bên vội vội vàng vàng vừa kêu cục cưng vừa hét gọi thái y, vậy mà Hoàng đế Bệ hạ lại tỉnh táo mà làm một thành viên của nhóm vây xem. . . . . .

Tất cả mọi người lặng yên không tiếng động hiểu luôn.

Chờ đến khi Quý phi đã bị khiêng đi, lúc này Thái hậu mới quay đầu nói với Hoàng đế: “Quý phi đã đóng cung suy nghĩ lâu như vậy, chắc cũng đã biết sai rồi, hôm nay nàng bởi vì suy nghĩ quá mức nên thân thể mới suy yếu, tiếp tục cấm túc sợ rằng không tốt cho thân thể, theo ai gia thấy thì nên để Quý phi nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng.”

Thái độ Hoàng đế Bệ hạ lạnh lùng: “Nếu không cấm túc, vậy thì đóng cung nghỉ ngơi giống Hoàng hậu là được, Thái hậu nghĩ sao?”

Thái hậu nóng nảy, đóng cung nghỉ ngơi có khác mấy với cấm túc? Chỉ là một không phạm lỗi, một phạm lỗi, thế nhưng thật ra trong Hậu cung phạm lỗi không phạm lỗi cũng chỉ là một cách nói, hoàn toàn không khác nhau mấy, trọng điểm là đóng cung!

Cửa cung đóng lại rồi thì làm sao còn có thể tùy lúc xảy ra các loại sự kiện lãng mãn kiểu như ngẫu nhiên gặp gỡ Hoàng đế Bệ hạ? Làm sao còn có các hoạt động có ích cho cả thể xác lẫn tinh thần như phóng kỹ năng PK với các hậu phi khác?

“Ai gia cảm thấy thân thể không tốt thì vẫn nên đi lại nhiều một chút, thân thể Hoàng hậu suy nhược lâu ngày, chỉ sợ là bởi vì không chịu thường xuyên đi lại, Quý phi không thể cũng như vậy!”

Thái hậu nói đến hùng hồn, chỉ là vừa nhắc tới Hoàng hậu, Tạ Tể Tướng liền bắt đầu nhạy cảm, ngẩng đầu vừa định nói chuyện, bên kia Hoàng đế Bệ hạ lại liếc mắt ra hiệu với hắn. . . . . .

Tạ Dịch Giang: . . . . . . Vậy ta muốn gặp Bảo Nhi!

Hoàng đế Bệ hạ: Được, ngày mai!

Tạ Tể Tướng yên tĩnh, Hoàng đế Bệ hạ thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu như vậy, thì mẫu hậu làm chủ là được rồi, chờ đến khi thân thể Quý phi dưỡng tốt rồi cấm túc tiếp là được!”

Thái hậu nghẹn họng, cả người đều có hơi không khỏe, Hoàng đế, đây tới cùng là xảy ra chuyện gì? Từ giữa trưa đã bắt đầu giả ngu, rõ ràng hắn hiểu rõ ý của bà, cũng chỉ là cấm túc mà thôi, đã hai ba tháng rồi mà còn chưa phạt đủ à? Hay là do hắn vẫn nhớ trong lòng chuyện lần trước Tôn gia phạm phải?

Đứa nhỏ này động vào cái là mang thù như vậy nhất định là bởi vì gien của tiên đế quá mạnh, chắc chắn không sai!

Thái hậu đau tim mà đồng ý, trước mắt chỉ có thể để Quý phi bị bệnh đã, từ từ kéo từ từ mài, cũng không tin Hoàng đế không buông miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.