Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 133: Chương 133: Chỉ cần nàng nguyện ý thôi 2




Editor: Tuyền Uri

Đầu tiên là mỗi ngày đều có thể gặp Cảnh Hoan. Hơn nữa cũng giống như yêu đương thời đại học vậy, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau tản bộ, mỗi ngày đều hẹn hò buổi tối còn có thể hưởng thụ đãi ngộ được bạn trai đưa về cửa ký túc xá, thật sự là vui quá đi!

Tiếp theo là gì, đột nhiên phát hiện ra chế độ ẩn của đám học trò, mỗi ngày đều xúm lại bát quái gì mà đám con nít, cùng nhau nghĩ cách chọc ghẹo đám học trò khóa dưới trong tâm thế đoan chính mà cuối cùng còn dùng hình tượng tựa như chúa cứu thế xuất hiện rồi nhận được lời cảm ơn của bọn trẻ, cách thức thể hiện này đúng là hợp ý của Tạ cô nương.

Bởi vì tiếp nhận sự giáo dục của vài ngàn năm sau, Tạ tiểu cô thường cung cấp ra rất nhiều ý kiến mới mẻ độc đáo sáng tạo vì vậy dễ dàng dung nhập vào tập thể. Vì vậy mà bị Cảnh Hoan tiến hành hành hạ thể xác... Ài, chuyện này nàng không muốn nói tới.

Nhưng không đề cập tới không được a.... Tạ cô nương bị Tĩnh Vương điện hạ nắm lấy tai xách đi trước ánh mắt “ Tự mình bảo trọng” đầy thương hại của mọi người.

Tạ tiểu cô vừa che lỗ tai vừa vận dụng đôi chân ngắn của mình, tránh khỏi bị đôi chân dài của Tĩnh Vương điện hạ làm mình đau hơn, vừa khóc vừa nói: “Cảnh Hoan, đau quá đi, thực sự rất đau đó, thật sự!”

Tĩnh Vương điện hạ “Ha ha” cười lạnh, một tay mở cửa, một tay nắm lấy tai nàng quăng nào vào trong thuận thế buông lỏng tay, hừ lạnh nói: “Ngươi lần nào không đau chứ, ngồi xuống!”

“Ta thật sự biết sai rồi ~” Tạ Bích Sơ chớp cặp mắt to vô tội nhìn hắn, cố gắng lôi kéo sự đồng cảm của hắn.

Tĩnh Vương điện hạ nghiêm trang gật đầu: “Ta hiểu, ngươi thực sự là biết sai rồi, mỗi lần ngươi đều biết nhưng ngươi vẫn không sửa chữa.”

Tạ tiểu cô cúi đầu, nghĩ tới tin tức Nam thần lão cha một ngày ba lần thúc giục nàng hồi kinh, trong lòng lập tức cảm thấy chút chua xót: “Tại sao phải sửa chữa chứ, ta vốn dĩ không có cách nào ở lại đây lâu, nếu như vậy vì sao không thể vui vẻ một chút chứ. Hoàng cung lại tách biệt như thế, không dễ gì mới chạy ra ngoài được ta tại sao lại phải tách biệt bản thân ra chứ? Ta biết là ngươi thấy ta phiền, luôn muốn ta đi, ta sắp đi rồi, ngươi vừa lòng chưa?”

Nhiều ngày như vậy Cảnh Hoan cũng không phải lần đầu tiên lôi nàng trở lại, nhưng mỗi lần nàng đều cười hì hì, lần này cũng là lần đầu tiên phản bác lại hắn như vậy. Cảnh Hoan vốn đang phiền não càng khống chế không được tính tình của mình, bật thốt lên: “Ngươi có phải đã quên bản thân là một cô nương không, cả ngày ở chung với một đám con trai vẫn có lý đúng hay không? Ngươi tưởng rằng chỉ cần thay một bộ quần áo là có thể phủ định sự thực ngươi là hoàng hậu của một nước hay sao, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy sao?”

Tạ tiểu cô vốn đang đau lòng bởi vì sắp phải chia li trực tiếp bị la đến bối rối, sững sờ nhìn hắn, nước mắt đảo quanh hốc mắt lại chảy xuống. Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì giọng điệu nói chuyện của Cảnh Hoan đã mềm xuống rồi. Lập tức bước tới lau nước mắt cho nàng, vừa nói: “Chớ nghịch ngợm nữa, một cô nương như ngươi ngày ngày đi theo đám bọn hắn chơi đùa. Nếu như không cẩn thận bị bọn hắn phát hiện thân phận của ngươi thì ngươi dự định làm sao đây?”

Hắn mềm đương nhiên Tạ tiểu cô cũng sẽ mềm, ngẩng mặt lên mặc cho hắn lau, vừa lầm bầm: “Ta không nói, ngươi không nói, bọn họ làm sao biết được?”

“Bọn họ đều là con cháu nhà quan, mặc dù bây giờ chưa có cơ hội tiến cung. Nhưng sau này thì sao, nếu như để bọn họ biết được người hằng ngày theo chân bọn họ quấy rối là Hoàng hậu nương nương. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, ngươi nói xem như thế nào đây?”

Tạ tiểu cô hoàn toàn không quan tâm: “Vậy thì đó cũng là chuyện về sau rồi, khi đó hẳn là ta không còn là hoàng hậu thì....”

“Lỡ như vẫn còn thì sao?”

Tạ tiểu cô muốn nói không có lỡ như, thời gian dài như vậy nàng căn bản là không nhịn được, hoặc là xuất cung hoặc là chết.

Nhưng lời nói trên môi nhưng không dám thốt ra nhưng rồi vẫn nuốt ngược lại. Trong lòng có chút buồn bã, hắn vừa nãy tức giận như vậy, nàng còn tưởng rằng bởi vì hắn thấy nàng cùng chơi đùa với đám con trai cho nên mới ghen, không ngờ là vì sợ thân phận của nàng bị bại lộ.

Tạ Bích Sơ mở mắt nhìn biểu cảm nghiêm túc của hắn rồi lại im lặng không lên tiếng nhắm mắt lại sau đó đôi tay vòng qua hông hắn.

Cảnh Hoan cẩn thận lau sạch nước mắt của nàng, nhét khăn vào trong tay áo, thấy thế bất đắc dĩ nói: “Mau buông ra.”

Giọng nói lại mềm mại hoàn toàn không có ý tức giận.

“Không muốn.” Tạ Bích Sơ lầm bầm một tiếng, được voi đòi tiên trực tiếp dán vào trong ngực hắn, mặt chôn trong lồng ngực hắn, hít sâu một hơi.

Cảnh Hoan rũ mắt nhìn đầu nhỏ trong ngực, cánh tay giật giật như muốn đẩy nàng ra. Trong lòng còn đang suy nghĩ nhưng cánh tay đã giơ lên ôm lấy nàng trước rồi. Hắn khẽ cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên lên đỉnh đầu nàng, chóc? Mà mùi hương thoang thoảng khiến hắn không nhịn được nhắm mắt lại, không muốn lộ ra cảm xúc trong lòng ra ngoài.

Hắn không thể, nhưng mà, nhưng lại tham lam chiếm giữ lấy tình yêu này.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Tạ tiểu cô rõ ràng đã thu liễm lại rất nhiều, nhưng đối với việc nam thần lão cha liên tục call vẫn có chút do dự. Nhưng nàng thực sự không muốn không muốn đi, bất đắc dĩ, lại còn bị hai vị tâm phúc chịu trách nhiệm nặng nề của Tể tướng đại nhân chạy tới nói chuyện.

Ngày hôm sau lúc chập tối sau khi ăn xong bữa tối, Cảnh Hoan lại chủ động đưa tay dắt tay Tạ tiểu cô.

Tạ tiểu cô kinh ngạc, nhiệt huyết dâng trào. Không chỉ trên mặt đỏ giống như đốt đuốc mà đầu váng hoa mắt. Nàng, nàng nhất định là đang nằm mơ, thật kỳ quái a, bộ dạng hôm nay dường như ngủ quá sớm vậy.

Đáng tiếc thực tế không để cho nàng trốn tránh, Cảnh Hoan đưa nàng tới nơi tĩnh lặng ở sau núi, lôi kéo nàng ngồi trên tảng đá lớn sạch sẽ, trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Ta trước kia thường ở quanh ngoại ô đi lại, có một lần đi ngang qua một cái thôn, nghe thấy ở một nhà kia đang khóc tang.

Nghe nói người chết rất thảm, đến thi thể cũng không tìm được, ta tò mò liền tiến lên phía trước hỏi một câu. Thì ra là lúc đi đốn củi, người đàn ông nhà kia đến chân núi thì nhìn thấy cách vách đá trăm trượng mọc lên một cây nhân sâm. Nhân sâm như vậy ở trong thành tùy tiện quăng ra cũng là trên vạn lượng bạc. Hắn đột nhiên sinh ra suy nghĩ tham lam, trong mắt hắn cản bản không để ý tới vực sâu vạn trượng bên cạnh vách đá. Hắn chỉ thấy tất cả những gì hắn khát vọng nhưng hắn lại không thấy nguy hiểm đằng sau lưng, cho nên, hắn chết.”

Hắn từ từ nói xong thì chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nắng chiều trên trời giống như gấm vóc thượng hạng lan ra khắp nơi, đón gió giao động vạn dặm, giờ phút này một vòng kim ô đỏ bừng như huyết châu, dốc hết tâm huyết dùng hết toàn bộ sức lực còn lại để chiếu sáng khắp vạn vật.

Trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu bắt đầu vang lên tạo thành nhạc khúc không thành điệu, sâu sâu dưới lớp lá cây lộ ra ánh sáng yếu ớt của đom đóm, Tạ Bích Sơ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng ra nói: “Ta cũng từng nghe qua một câu chuyện xưa. Có một người nghe nói hàng xóm đào được một cây nhân sâm ngàn năm ở dưới chân núi được vạn lượng bạc, trong lòng hết sức hâm mộ. Vì vậy hàng ngày cầu nguyện trước phật tổ: Phật Tổ à, van ngày phù hộ ta cũng đào được một cây nhân sâm ngàn năm đi. Cứ như vậy hơn ba tháng trôi qua, có một ngày Phật tổ rốt cuộc không nhịn được nữa, ban đêm báo mộng cho hắn: ngươi ngay cả núi cũng chưa lên làm sao ta cầu ngươi đào được nhân sâm chứ?”

Sau khi nàng nói xong, bốn phía yên tĩnh lại lần nữa, bóng đêm nhanh chóng nhuộm dần bốn phía, gió mát nhẹ thổi đom đóm bay lên. Nàng không nhìn thấy mặt hắn nhưng hắn lại có thể nhìn thấy lệ quang lóe lên trên mặt nàng.

Giờ khắc này dường như thời gian đang chậm lại, từ từ chuyển qua lòng bàn tay của hắn. Trong màn đêm, hắn duỗi tay về phía nàng, nhưng cuối cùng thu hồi tay lại, một lúc lâu hắn mới đứng lên, giọng khàn khàn: “Trở về thôi.”

Vẫn bỏ nàng lại trước cửa như mọi khi, Tạ Bích Sơ dừng chân lại. trước mắt là cửa, phía sau là hắn, tay nàng đặt trên cánh cửa, chỉ cần tăng sức là có thể đẩy cửa. Nàng đứng một lúc rồi từ từ nói: “ Sao ngươi biết trong mắt của hắn chỉ có nhân sâm mà không chú ý tới vực sâu vạn trượng nguy hiểm. Nếu như là bởi vì trong nhà hắn có cha mẹ bệnh nặng hoặc con nhỏ đang gào khóc đòi ăn thì sao? Hắn không phải không thấy nguy hiểm mà chỉ vì trong lòng hắn đang cân nhắc trước sau. Coi thường tính mạng của mình, hắn chỉ muốn yêu thương người, hắn cũng bằng lòng dùng tính mạng của mình để yêu thương người kia mà thôi.”

Người phía sau không lên tiếng, Tạ Bích Sơ vang lên nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải không thấy nguy hiểm. Tất cả cũng chỉ vì trong lòng nàng nguyện ý mà thôi. Cho dù người mà nàng trao tình cảm đó cũng không hiếm lạ chuyện tình cảm như vậy.....”

Nàng nói xong nước mắt lần nữa tràn mi.

Sau lưng vẫn lặng lẽ không tiếng động như cũ.

Đợi lúc nàng tỉnh lại, hoảng hốt một hồi mới phát hiện ra mình đã trở lại Trường Hoa cung.

Nàng run sợ thật lâu sau đó cười khổ một tiếng.

Đây là bị từ chối rồi, nàng thất tình đúng không.

Người thất tình là lớn nhất cho nên hôm nay nàng muốn ngủ nướng. Tạ cô nương thoải mái lật người, vùi mặt vào trong gối, hốc mắt nóng lên, thật sự, thật sự là khó chịu.

Đáng tiếc nàng tùy hứng không được bao lâu liền bị Cẩm Đoạn lôi dậy trang điểm thay đồ. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì khoảng thời gian này nàng rời khỏi Hoàng cung hoàng đế bệ hạ đến thăm nàng. Nhưng dĩ nhiên, có sự ngăn cản của Cẩm Đoạn hắn căn bản không thể đi vào Trường Hoa cung.

Nhưng loại chuyện ngăn cản Hoàng đế như vậy một hai lần còn được nhưng lần thứ ba thì không được. Nếu lần này Hoàng đế tới lại không gặp được Tạ hoàng hậu chắc chắn sẽ sinh nghi, cho nên Tạ hoàng hậu trở về thật đúng lúc.

Nhưng đợi tới khi Tạ hoàng hậu ăn mặc ổn thỏa ngồi ở đó ăn hết toàn bộ một bàn bánh ngọt thì vẫn không thấy bóng dáng của hoàng đế bệ hạ đã truyền tin là muốn tới đâu. Tạ hoàng hậu buồn bã ỉu xìu vẫy vẫy tay, đứng dậy chuẩn bị đi ngủ bù.

Để một người thất tình chuẩn bị tinh thần ứng phó boss đã rất không nhân hậu rồi, nàng bị nội thương trí mạng tại sao lại không được nghỉ ngơi thật tốt, lòng nàng đang tan nát phải từ từ bồi bổ mới khỏe hơn được. Thực sự không muốn gặp lại tên đàn ông xấu xa hoàng đế bệ hạ kia, nếu không phải hắn thì nàng cùng Cảnh Hoan cuối cùng sẽ cách thiên sơn vạn thủy sao, nàng còn phải thất tình sao?

Trong cơn nóng giận không cho hắn một đao là nàng còn tốt bụng đó!

Tạ hoàng hậu từ từ di chuyển, tới bên cạnh giường êm ái, cả người nằm trên nệm còn chưa kịp nhắm mắt thì Cẩm Tú tiểu linh thông đã xông vào: “Chủ tử, gặp chuyện không may rồi!”

Não Tạ hoàng hậu không tỉnh táo thuận miệng rầm rì một câu: “Lại là người nào sinh non nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.