Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 58: Chương 58: chính là không thể nào có trùng hợp (3)




Chu Tĩnh Tuệ hơi sửng sốt, sau đó lập tức dùng sức cắn môi, nếu không sợ rằng ngay sau đó nàng sẽ phải rít lên, vì một bước đi tới trước mặt Vua này, nàng đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ, từng mưu tính bao nhiêu, nhưng thời gian thực sự đạt được lại ngay cả một ngày cũng chưa tới!

Một cái chớp mắt là Thiên đường, một cái chớp mắt là địa ngục.

Hôm nay xem như nàng thật sự hiểu ý nghĩa của câu này.

Có trong nháy mắt đầu nàng trống rỗng, nàng không biết cuối cùng nàng đã làm sai điều gì mới tạo thành hậu quả như thế này, nàng cũng không biết nên làm gì mới có thể xoay chuyển thế cục trước mắt, nàng hận, nàng giận, nàng oán, nhưng nàng lại không biết hận người nào oán người nào.

Không, nàng biết, nàng hận Tôn gia, nếu như không phải do Tôn gia thì sao nàng có thể bị cửa nát nhà tan? Nàng hận Đức Phi, nếu như không phải vì Đức Phi truyền lời, bây giờ nàng đã thuận lợi vào làm việc trong cung Thừa Thiên, nàng hận Hoàng hậu, đều do nàng ta giành công cứu giá với mình, nàng cũng hận Hoàng đế, lật lọng như tiểu nhân vậy! Nàng còn hận tất cả mọi người trong Hậu cung này, họ đều đang nhìn chuyện cười của nàng!

Vì vậy giờ khắc này, nữ chính đại nhân thuận lợi hắc hóa, tia phóng xạ của vầng sáng trong nháy mắt bao trùm cả Hoàng cung, Tạ Bích Sơ đang ở Thượng Lâm Uyển xa xôi cũng rùng mình một cái, nhưng Hoàng đế Bệ hạ vẫn không biết sống chết như vậy, trên cao nhìn xuống thưởng thức dáng vẻ tốt đẹp nữ chính đại nhân giãy giụa.

Chậc, thật sự rất đẹp mà.

Mấy ngày trước, sau khi Hoàng đế Bệ hạ nhận được tấu chương Tể tướng đại nhân gửi lên nói muốn nghỉ phép ở Thượng Lâm Uyển với Bảo Nhi nhà hắn, trong lòng không phải là không ghen tỵ, nhưng mà một là lão bà nhà mình, một là nhạc phụ của mình, hắn dám nói thêm câu thừa thãi nào sao?

Hắn đúng thật là không dám, nhất là sau khi liên lụy lão bà nhà mình bị ám sát rồi sau đó bởi vì kinh sợ mà phát sốt, chột dạ lắm đó!

Vì vậy Hoàng đế Bệ hạ chấp nhận kỳ nghỉ của hai người.

Nhưng mà chơi bốn năm ngày rồi mà còn chưa thấy trở lại là sao đây, lão bà nhà mình thì thôi đi, chơi thêm một hai ngày cũng không có gì, dù sao hồi cung cũng không có chuyện gì làm, nhưng nhạc phụ đại nhân à, ngài có còn nhớ rõ ngài là Tể Tướng của một quốc gia hay không?

Vì cái gì nhiều việc lớn của quốc gia liên tục không ngừng đổ vào triều đình thế này, người lãnh đạo tối cao của quốc gia ngày ngày đều bận đến sắp bay lên, bản thân ngài là một Tể tướng quốc gia sao lại không biết xấu hổ ngày ngày chơi ngày ngày đùa, chơi đến mức hoàn toàn không nhớ ra phải trở về vậy?

Oán niệm của Hoàng đế Bệ hạ đúng là sắp làm cả cung Thừa Thiên thành nổ mảnh vụn, cuối cùng nhịn không nổi nữa, liền sai người giục ngựa gửi cho tiểu Hoàng hậu nhà mình một lá thư —— hắn không có lá gan đưa thẳng cho nhạc phụ đại nhân —— nói bảo bối ta nhớ nàng lắm, nàng không ở trong cung khiến ta thực sự rất cô đơn lạnh lẽo, cho nên nàng trở về đi.

Sau khi Tạ Bích Sơ nhận được thư thì thiếu chút nữa bị hù khóc luôn có được không? Nàng lật qua lật lại xác nhận con dấu cuối phong thư đúng là con dấu riêng của Hoàng đế Bệ hạ, sau đó trực tiếp muốn quỳ xuống với hắn luôn, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí thăm dò phụ thân nam thần xem gần đây trong cung có xảy ra việc gì lớn không.

Ví dụ như long thể của Hoàng đế Bệ hạ có gì đó các loại.d,đ$lê@quý*đôn

Tể tướng đại nhân giật mình trong lòng, cảm thán không thôi vì sự nhạy bén của Bảo Nhi nhà mình.

Cảnh Diệp nói qua muốn đưa Chu Tĩnh Tuệ đến cung Trường Hoa phục vụ Tạ Bích Sơ, nhưng tạm thời tin tức này còn chưa truyền ra, ít nhất trước khi Tạ Bích Sơ trở về cung, Chu Tĩnh Tuệ vẫn đều ở trong cung Thừa Thiên.

Cho nên Bảo Nhi nhà mình hỏi như vậy nhất định là đã nhận ra cái gì đó.

Trong lòng Tể tướng đại nhân cũng nóng nảy luôn, đến cùng thì tiểu tử Hoàng đế này xảy ra chuyện gì vậy, lúc trước không phải cũng bởi vì khuôn mặt kia của Chu Tĩnh Tuệ cho nên dễ dàng điều nàng ta đến ngự tiền à, thế nhưng còn chưa có xuống tay, sao đã ném tới chỗ Bảo Nhi nhà mình?

Bảo Nhi vốn không thích Chu Tĩnh Tuệ đó, hơn nữa, cho dù nó thích cũng không thể để cung nữ tâm cơ thâm trầm đó ở lại cung Trường Hoa, Tể tướng đại nhân càng nghĩ càng ưu sầu, càng ưu sầu thì càng ghét tiểu Hoàng đế, càng ghét tiểu Hoàng đế thì càng không muốn hồi cung, ngày ngày ở Thượng Lâm Uyểnd/đ’l,q.đ có thể cùng chơi đùa với Bảo Nhi nhà mình, thật tốt.

Một khi hồi kinh, không chỉ phải làm việc cho tiểu Hoàng đế, còn phải dễ dàng tha thứ cho việc tiểu Hoàng đế ức hiếp Bảo Nhi nhà mình, nội tâm đúng là vẫn luôn hỏng mất đó có được không?

Sự im lặng của Tể tướng đại nhân làm Tạ Bích Sơ cũng giật mình, nàng đã nói mà, nếu như Hoàng đế Bệ hạ vẫn bình thường, thì sao có thể viết ra. . . . . . Lá thư mang đậm sắc thái bệnh tâm thần như vậy chứ, nhìn sắc mặt của phụ thân nam thần thì hình như rất nghiêm trọng thì phải.

Tạ Bích Sơ hỏi dò: “Nếu như vậy thì, có phải chúng ta nên nhanh hồi cung hay không?”

Tể tướng đại nhân suy nghĩ, đúng là nên về sớm một chút, trốn tránh cũng không phải là biện pháp, có một số việc vẫn nên giải quyết sớm mới được, hơn nữa còn có Chu Tĩnh Tuệ kia!

Sao tiểu Hoàng đế cứ thích ném rác rưởi tới chỗ Bảo Nhi nhà mình vậy chứ, lần trước cái chặn giấy đó cũng đã đủ bỏ đi rồi, lần này cái này còn không bằng cái chặn giấy đó!

Tể tướng đại nhân lòng không tình nguyện gật đầu một cái: “Vậy sáng mai chúng ta hồi kinh.”

Tạ Bích Sơ nhìn mặt trời chói chang trên trời, không chút do dự gật đầu một cái: “Được! Vậy giữa trưa đi bắt cá về chưng ăn?”

“Nghe Bảo Nhi!”

Vì vậy hai người ôm suy nghĩ khác xa nhau một trời một vực, lại lần nữa hết sức hài hòa đạt được sự thống nhất về mặt hành động.

Ngày hôm sau phượng giá của Hoàng hậu cuối cùng cũng chậm rãi xuất phát từ Thượng Lâm Uyển, dọc đường cứ đi hai bước dừng ba bước, chờ đến khi chầm chậm bước vào cửa kinh thành bầu trời đã gần đen rồi, Tể tướng đại nhân trực tiếp vung tay lên, đã trễ thế này sắp đến thời gian đi ngủ rồi, sao Hoàng hậu có thể quấy rầy Thái hậu và Hoàng thượng vào lúc này được, để ngày mai rồi hãy hồi cung đi.

Hoàng đế bệ hạ thức đêm phê tấu chương: “. . . . . .”diễn.x.đàn#lê@quý*đôn0

Sau đó đợi đến buổi sáng ngày thứ ba, trong cung nhận được tin tức do phủ Tể tướng Phủ truyền tới, bởi vì thân thể Hoàng hậu nương nương vẫn luôn không tốt, lần trước phát sốt cũng rất nghiêm trọng, thật vất vả dưỡng khỏe lên, kết quả đi đường từ Thượng Lâm Uyển về Kinh thành rất mệt nhọc, thân thể lại không khỏe nữa rồi!

Tin tức này rõ ràng không gây náo động bằng tin tức liên quan đến Chu Tĩnh Tuệ, Hoàng hậu luôn luôn là một tiểu trong suốt, thân thể có lúc nào tốt hơn đâu chứ? Dù sao hồi cung thì cũng nhất định là lại đóng cửa dưỡng bệnh trong cung Trường Hoa, thật ra thì cũng không liên quan gì nhiều đến các nàng.

Trái lại Hoàng đế Bệ hạ có chút đứng ngồi không yên, sáng sớm cũng có chút không quan tâm đến chính sự, không biết là bởi vì Tạ Bích Sơ sắp hồi cung nên lo lắng, hay là bởi vì Tể tướng sắp trở về mà hưng phấn.

Chỉ có một quần chúng hiểu rõ chân tướng —— Tĩnh Vương Điện hạ: ha ha.

Mà chân tướng của sự thật là, Tạ Bích Sơ ngày ngày chơi đùa rồi lại chơi đùa, chơi đến hưng phấn quá mức, đến đêm trước ngày hồi cung mới đột nhiên phản ứng kịp, lúc trước nàng có trộm lén chạy ra ngoài chơi với Tĩnh Vương Điện hạ đó, vậy thì nếu hồi cung nguyên vẹn, Hoàng đế Đại Ma Vương đánh nàng thì phải làm sao?

Tạ Bích Sơ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng dùng “một chiêu cắn nuốt mọi biến cố trước”, quyết định dùng chiêu đó —— Giả bộ bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.