Tĩnh Vương Điện hạ ngồi cạnh bàn, đôi tay chống cằm duy trì vẻ mặt tò mò, bắt đầu yên lặng làm cái thùng rác.
Tạ Bích Sơ trực tiếp bắt đầu phàn nàn đủ thứ, nhất là về Cảnh Diệp.
“Tôn Quý phi đúng là ngang ngược càn rỡ, xem như bị Tôn gia nuông chiều mãi thành ra hỏng luôn, tính tình nàng ta như vậy thật là khiến cho cả người tăng quỷ chán ghét, nhưng cũng có một chút được, đó là có gì nói đó, nghĩ gì nhìn qua là biết ngay, trước kia ta chỉ cảm thấy nàng ta quấn Hoàng đế, chỉ bởi vì quyền thế mà thôi, dù sao ngươi cũng không phải là không biết tình hình của Tôn gia hiện nay, trước đó vài ngày đã dám hành thích vua rồi, nhưng chiều hôm nay ta lại phát hiện, thì ra nàng ta thật sự có cảm tình với Hoàng đế.”
“Trong Hậu cung này nàng ta vậy mà lại có tình cảm thật sự, thật không biết nàng ta là thông minh hay là ngu xuẩn, hơn nữa phía sau nàng ta còn có một Tôn gia, nếu như Tôn gia. . . . . . Thôi, tạm thời không nói cái này, nói về ca ngươi đi, hiện tại hắn càng lúc càng nhìn Tôn gia không vừa mắt, không muốn để ý tới Tôn Quý phi, nhưng nếu thật sự không muốn để ý tới thì cứ lạnh lùng với nàng ta là được, nhưng hắn lại không, Tôn Quý phi vừa khóc, hắn lập tức mềm lòng.”
Nàng ngừng một chút, lúc mở miệng lần nữa thì tốc độ nói rõ ràng đã chậm hơn: “Người khác mềm lòng cũng không sao, nhưng hắn là Hoàng đế mà, nhất quốc chi quân, lại có tính tình như vậy, thật đúng là. . . . . .”
Tạ Bích Sơ bật cười một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn, nhưng trong nội tâm thì không yên, m* nó, mới vừa rồi nàng đã nói cái gì vậy, tại sao mỗi lần ở trước mặt Cảnh Hoan là lại cứ không phòng bị gì như vậy chứ, cái gì cũng dám nói ra, người ta dù có quan hệ không tốt với Hoàng đế thế nào thì cũng là huynh đệ đó có được hay không, lần trước ở Thượng Lâm Uyển không phải cũng vội vàng đi cứu giá đó à, nếu như hắn nghe xong ngay lập tức quay đầu nói cho Hoàng đế thì có lẽ cửu tộc Tạ gia của nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Hiện tại điều quan trọng nhất chính là nên làm thế nào để khiến Cảnh Hoan câm miệng lại nè, diệt khẩu có lẽ là không thể nào, giá trị võ lực của cô nam quả nữ hoàn toàn không nằm trên cùng một cái trục hoành, vậy chỉ còn một con đường đó chính là dán miệng thôi.
Nàng suy nghĩ miên man, cho nên đương nhiên không hề thấy được vể mặt quỷ dị vào giờ phút này của tên ngốc bên cạnh, trong cặp mắt kia toát ra tia sáng mà đặc biệt là tại sao nó lại có màu xanh lá cây hả, đúng là không khoa học được chứ?
Chờ đến khi Tạ Bích Sơ điều chỉnh tốt vẻ mặt hung ác rồi quay mặt lại, Tĩnh Vương Điện hạ đã lần nữa bày ra vẻ mặt kinh ngạc của người hiền lành: “Cái kia. . . . . .”
Tạ Bích Sơ hung tợn cắt đứt lời của hắn: “Không có cái này cái kia gì cả! Nói, mới vừa rồi ngươi nghe được cái gì?!”d,đ^lê@quý%đôn_hijushima
Tĩnh Vương Điện hạ giơ hai tay lên, nhìn chằm chằm mủi đao của con dao găm mà nàng cầm trên tay đã để lên cổ hắn, nuốt nuốt nước miếng nói: “Ta nghe được ngươi nói, nói Hoàng thượng hết sức thương hương tiếc ngọc, Quý phi vừa khóc Hoàng thượng đã lập tức đi cùng nàng ta. . . . . .”
Ngay khi Tạ Bích Sơ hài lòng chuẩn bị thu hồi dao, hắn lại phun ra một câu: “Nói như vậy có đúng hay không. . . . . . Ngao!”
Tạ Bích Sơ dùng sống đao quẹt một cái trên cổ hắn, sau đó khinh bỉ liếc hắn một cái: “Lá gan nhỏ như vậy, khó trách đến giờ vẫn còn là thân đồng tử, ngươi nhất định là nữ giả nam trang.”
“Nói hưu nói vượn!” Bị hoài nghi giới tính, Tĩnh Vương Điện hạ ngay cả dao trên cổ cũng không để ý tới nữa, trực tiếp xù lông nhảy lên, “Ta cởi cho ngươi xem!”
Tạ Bích Sơ bình tĩnh thu hồi dao găm, mặt không thay đổi bỏ lại một câu: “Đây là định cắm sừng ca ngươi?”
“Đương, đương nhiên không phải. . . . . .” Tĩnh Vương Điện hạ yếu ớt phản bác một câu, theo sát lại hùng hồn trở lại, “Chỉ định để cho ngươi nhìn hầu kết của ta mà thôi, ngươi xem ngươi đã nghĩ đi đâu rồi, làm người có thể đừng tối tăm như vậy được không, sáng sủa một chút có được không?”
Tạ Bích Sơ nhìn cũng lười phải nhìn hắn một cái, “Theo như lời ngươi nói, vậy chẳng phải mỗi ngày ca ngươi đều sống trong bóng tối à?”
Tĩnh Vương nghẹn lời, sau đó vừa di chuyển về phía cửa mật đạo vừa chậm rãi nói: “Làm sao có thể, Hoàng thượng cũng không qua đêm ở chỗ ngươi. . . . . . Ngao!”
【 Đinh, Tĩnh Vương Điện hạ chịu 30000 điểm tổn thương vật lý 】
Cảnh Hoan không để ý tới lồng ngực bị đập đau, nhanh tay lẹ mắt tiếp được cái chặn giấy vừa đập tới, còn rãnh rỗi mà thuận tiện liếc mắt nhìn một cái nói: “Cái chặn giấy Kê Du Hoàng này thật không tệ.”
“E hèm,“ Tạ Bích Sơ hừ một tiếng từ trong cổ hong: “Ca ngươi tặng cho ta!”
Cảnh Hoan bĩu môi không lên tiếng, đặt chặn giấy xuống một bên rồi chui vào mật đạo đi thẳng.
Đợi đến tối ngày hôm sau, hắn lại chui ra, đưa cho Tạ Bích Sơ một vật trang trí bằng Kê Du Hoàng điêu khắc thành hoa phù dung1 cao hơn một tấc2 . . . . . .
Tạ Bích Sơ: “Đại gia, ngươi thực sự đồng ý bao dưỡng ta rồi hở?”
Bây giờ đã không cần phải để ý đến có bị tổn thương tự ái hay không, cũng không cần đi để ý tới chuyện trước đây không lâu mới tự nói với chính mình đó là một lần cuối cùng nhận lễ vật của Cảnh Diệp, quan trọng nhất là thừa dịp khối vàng đào ra từ trong sa mạc này còn chưa có Vương phi, nhanh nhanh cạo nhiều thêm chút phấn vàng từ trên người hắn xuống mới là việc chính.
Dù sao sau này nàng còn phải xuất cung, có lấy chồng hay không thì còn phải nói lại, nhưng rất có thể sẽ thu dưỡng đứa nhỏ gì đó, bây giờ là đã có thể bắt đầu tồn của cải cho đứa trẻ sau này rồi, thật sự không phải là bởi vì nàng thật ra rất ưa thích lễ vật do Cảnh Diệp đưa đâu, thật đó.
Tạ Bích Sơ vuốt ve vật trang trí từ trên xuống dưới một lần, sau đó hỏi: “Vì sao muốn tặng ta thứ này?”
Tĩnh Vương Điện hạ: “Xem dáng vẻ ngươi dường như rất thích Kê Du Hoàng, Hoàng thượng cũng rất thích cái chặn giấy kia, đã dùng rất lâu, có thể đưa cho ngươi nhất định là bởi vì ngươi xin hắn, theo như thái độ của ngươi đối với Hoàng thượng, có thể làm ngươi mở miệng xin hắn, vậy tất nhiên là rất thích vật như vậy rồi.”
Tạ Bích Sơ sửng sốt luôn, muốn quỳ xuống với hắn luôn được chứ? Phân tích này đúng thật là chuẩn xác có được hay không, lần nữa cảm thấy hình như chỉ số thông minh của mình bị tên ngốc này đè bẹp thì phải, thật khó thích nổi mà.
Tĩnh Vương Điện hạ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Huống chi ngay cả cái bàn này ngươi cũng khảm một khối Kê Du Hoàng lớn, có thể đoán được. . . . . .”
“Đó là phụ thân đưa vào cho ta!” Tạ Bích Sơ bĩu môi, bắt đầu không phục, “Ta còn lâu mới thích cái chặn giấy đó, nếu không sao ngày hôm qua ta có thể tiện tay cầm lên đập ngươi, nếu như đập bể không phải ta sẽ rất đau lòng à?”
Đối phó với kẻ ngạo kiều* thì phải dùng thái độ càng thêm ngạo kiều để trị, Tĩnh Vương Điện hạ nghe vậy nói thẳng: “Nếu không thích thì ta đành mang vật trang trí này đi thôi.” (*nói một đằng nghĩ một nẻo)
Tạ Bích Sơ: “. . . . . . Ta thích, thật đó, hãy nhìn ánh mắt chân thành của ta nè.”
Chờ đến khi Tĩnh Vương Điện hạ lần nữa bị sự “Chân thành” của đả động, Tạ Bích Sơ mới thả lỏng cảm thán một câu: “Ánh mắt của ta vẫn luôn tốt như vậy á, tựa như ban đầu không muốn vào cung, coi trọng ngươi muốn gả cho ngươi vậy đó, nếu như ban đầu ta không vào cung, bây giờ ngươi cần gì còn phải tặng, của ngươi thì đều là của ta rồi. . . . . .”
Nàng cũng chỉ tùy tiện nói chơi thôi, ánh mắt đều dính hết vào vật trang trí hình hoa phù dung kia, hoàn toàn không để ý đến thần sắc hơi thay đổi trong mắt Cảnh Hoan, Tĩnh Vương Điện hạ dùng giọng nói hết sức cảm thán: “Thật ra vốn đúng là có cơ hội.”
Tạ Bích Sơ vô tri vô giác đáp lời: “Đúng vậy đó, ta đã kêu khóc bảo ngươi vào cung xin chỉ rồi, kết quả ngươi lại làm hỏng chuyện, khiến ta bị bắt nhốt vào trong cung này, có khác gì với bị nhốt vào trong tù đâu chứ.”
Tĩnh Vương Điện hạ ngồi bên cạnh nàng, trong hai tròng mắt dưới ngọn đèn dầu đều là một khoảng không gian đen kịt, giống như vực sâu hoàn toàn không để lại bất kỳ tia sáng nào, tựa như đã bị màu tối chiếm hết, hắn nhẹ nhàng cười, giọng nói chậm rãi: “Đúng vậy, ai bảo ta chậm một bước chứ, chờ đến lúc ta vào cung, thánh chỉ đã viết xong, ta chính là trơ mắt nhìn ngọc tỷ ấn xuống thánh chỉ ở trước mặt mình, đáng tiếc, ta không thay đổi được gì nữa.”
Lúc này Tạ Bích Sơ mới phát hiện ra giọng điệu của hắn có hơi không đúng lắm, nàng xoay đầu lại nhìn về phía hắn, nghi ngờ quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Được rồi, chuyện cũng đã như vậy, tiếc nuối nữa cũng vô ích, con người thì nên nhìn về phía trước, ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, ngươi không cần để ý.”
Tĩnh Vương không nói gì, từ từ buông mắt xuống, che vẻ phức tạp trong mắt lại.
Nếu như thật sự chuyện đã qua, đúng là dù để ý thế nào cũng không được gì, nhưng nếu như chuyện vốn không hề trôi qua thì sao? Có lẽ tất cả mọi người vẫn luôn đi về phía trước, chỉ có một mình hắn bi để lại quá khứ, dù cho hắn có giãy giụa như thế nào đi nữa, cũng không tránh thoát được dấu vết thuộc về quá khứ ở trên người hắn.
Chỉ có lật ngược lại, mới có thể lau trừ tất cả dấu vết còn sót lại, cho đến lúc đó, hắn có thể có được cuộc đời mới.
Chú thích :
(2) 1 tấc = 1 dm = 10 cm