Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 95: Chương 95: Hồi kinh (1)




Vừa mới bước lên xe trâu, Tạ tiểu nương tử đã nhìn thấy người quen, liền giơ tay lên chào hỏi: “Đại Hổ tẩu, ngươi cũng đi trấn trên à?”

Đại Hổ tẩu lại cười nói: “Ta đi trấn trên không có gì lạ, ngươi đi mới lạ đó. Thế nào, cuối cùng thì Kim công tử nhà ngươi cũng đã đồng ý cho ngươi đi?”

Tạ Bích Sơ khựng lại trong nháy mắt, sau đó lập tức cúi đầu bày ra dáng vẻ ngượng ngùng không chịu nói gì.

Mấy ngày nay Đại Hổ tẩu đã sớm biết tiểu nương tử Kim gia rất hay xấu hổ, thấy thế cũng không trêu ghẹo nàng, ngược lại nói chút chuyện mới mẻ ở trấn trên, trên mặt Tạ Bích Sơ treo dáng vẻ bộ tò mò ngồi nghe, nhưng trong lòng lại trống rỗng vô cùng.

Đúng là Triệu gia thôn không cách trấn trên xa xôi lắm, ngồi xe trâu cũng khoảng nửa giờ là đã đến nơi, ngay trước khi xuống xe, Đại Hổ tẩu còn cố ý hỏi một câu: “Tiểu nương tử Kim gia, ngươi cần ta chỉ đường đến tiệm lương thực không?”

Không cần!

Tạ Bích Sơ vội vàng xua tay từ chối ý tốt của nàng: “Tẩu tử, ngươi bận việc thì nhanh đi đi, ta hỏi người ta là sẽ biết ngay, không cần làm phiền ngươi nữa.”

Đại Hổ tẩu thấy nàng nói rất kiên quyết, cũng không kiên trì. Dặn dò nàng đừng dễ tin người khác rồi đi.

Tạ Bích Sơ đứng ở cửa trấn một lát, sau đó trực tiếp tìm người hỏi thăm nha môn ở nơi nào.d,đ/lê%q*đôn_Hi

Vừa nghe thấy hỏi thăm nha môn, tất cả người bên ven đường đều nhìn qua, mấy người nhiệt tình hơn một chút thì dùng giọng khuyên nhủ nói: “Tiểu nương tử ngươi có chuyện gì mà muốn đi nha môn vậy. Nếu không phải chuyện gì lớn thì thôi đi, vị lão gia kia cũng không tốt gì đâu.”

Chỉ số thông minh của Tạ Bích Sơ cao như vậy, nghe xong lời này thì sao còn không hiểu, chắc rằng tên quan tép riu trong trấn này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nàng lập tức buồn lo, nhưng đáy lòng lại có một chút vui vẻ.

Các ngươi xem đi, không phải nàng không muốn nghĩ cách để trở lại kinh thành, mà thật sự là điều kiện khách quan không cho phép.

Nhưng suy nghĩ thêm một chút, nghĩ đến Cảnh Hoan vẫn còn đang cực khổ kiếm tiền, nàng lại không bình tĩnh nổi.

Thật là tiến lùi đều không được mà, Tạ tiểu nương mặt mày ủ ê đứng trên đường cái bắt đầu ngẩn người.

Nhưng không phát hiện những người vây quanh nàng đã bắt đầu suy đoán đủ loại tự biên tự diễn đủ kiểu.

“Cô nương, ngươi có chuyện gì vậy, là hán tử* trong nhà đánh ngươi mắng ngươi hay không cho ngươi ăn cơm à?” (*ở đây chỉ chồng)

“Đúng vậy cô nương. Nhìn ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, sợ là con dâu nuôi từ bé rồi, có phải là người ta không chịu cưới ngươi hay không?”

“Tiểu cô nương này thật lạ mắt, lão già ta cũng chưa bao giờ gặp qua, chỉ sợ cả ngày bị chủ nhà nhốt lại không cho phép ra khỏi cửa rồi.”

“Nói không chừng là vì nạn lụt ở Thanh Châu nên chạy đến đây đó. . . . . .” Lời này ngược lại đến gần chân tướng, đáng tiếc bị người khác phản bác ngay: “Thanh Châu tuy ở bên cạnh Nhuận Châu. Nhưng thôn trấn này của chúng ta lại cách khá xa, chạy nạn chạy đến chỗ này của chúng ta làm gì, vừa phí tiền vừa phí công phu . . . . . .”

Người chung quanh vẫn còn nói chuyện, phía ngoài đoàn người đã có một người vội vã chạy tới, chen mấy cái đã chen ra một lổ hổng giữa quần chúng vây xem, sau đó vọt vào giữa, trực tiếp kéo Tạ tiểu nương tử đang thất thần, chuẩn bị đi.

Nhóm đại gia đại mụ bên cạnh vừa nhìn thấy chuyện này, vốn đang cho rằng nãy giờ chỉ là suy đoán nữa chứ, không ngờ lại nhìn thấy hắn lôi Tạ Bích Sơ lảo đảo một cái, lập tức xông tới lên án hắn: “Này, ta nói tên hán tử như ngươi làm cái gì vậy, thường ngày ngươi ở nhà chỉnh trị tiểu nương tử như thế nào cũng không cần nhắc lại, ngày hôm nay tiểu nương tử nhà ngươi đã làm ra chuyện gì sai lầm đáng để ngươi ra tay với nàng, ngày hôm nay ngươi phải nói rõ ràng ra cho mọi người chúng ta phân xử thử xem.”

Sắc mặt Tĩnh Vương Điện hạ vốn tái xanh trực tiếp ngốc luôn, đến cùng thì xảy ra chuyện gì thế này, hắn chỉ tới tìm lão bà nhà mình thôi, sao mới đó đã bị chụp mũ “Gia bạo cuồng nhân”* rồi? (*tên điên thích bạo lực gia đình)

Liếc mắt nhìn Tạ tiểu nương tử cũng đang không hiểu gì cả bên cạnh. Tĩnh Vương Điện hạ gãi gãi đầu, mơ mơ màng màng trợn to hai mắt: “Ta không có ra tay gì mà, đều vì đứa nhỏ trong nhà đòi mẫu thân, nhưng đầu óc nương tử nhà ta có chút vấn đề, vừa không để ý là đã chạy ra ngoài, ta vội vã chạy tới đây tìm nàng, nếu nàng có va chạm phải các vị hương thân ở chỗ nào, ta thay nàng bồi tội với các vị.”

Quần chúng vây xem lập tức đều hiểu, sau đó rối rít dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tạ Bích Sơ, dùng ánh mắt kính nể và xấu hổ nhìn Tĩnh Vương Điện hạ, hơn nữa lần nữa bày tỏ lòng áy náy sâu sắc đối với sự hiểu lầm vừa rồi.

Tạ tiểu nương tử đầu óc có vấn đề: “. . . . . .” Cảnh Hoan, ngươi đang tìm chết ngươi biết không?

Khóe mắt Tĩnh Vương Điện hạ vẫn chú ý nét mặt của nàng, thấy nàng vừa định mở miệng, lập tức xông lên che miệng của nàng, đồng thời liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, nàng lại bắt đầu nói lời điên khùng rồi, mọi người nhanh nhanh nhường đường, để cho ta dẫn nàng về nhà.”

Quần chúng vây xem đang áy náy lập tức thân thiết nhường ra một con đường, còn có người nghị luận: “Đây là đứa nhỏ tuấn tú của đại hộ* nào, nhìn ra là một người thật lòng, lấy một kẻ ngốc thật đáng tiếc.” (*nhà giàu)

Tĩnh Vương Điện hạ tay dài chân dài thân hình cao lớn một tay che miệng Tạ tiểu nương tử, tay kia trực tiếp vo nàng thành một cục nhét vào trong ngực, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài trấn, chạy đến một nơi trước không thôn sau không quán mới buông nàng xuống.

Tạ Bích Sơ vừa được đến tự do, lập tức thở gấp một hơi, chống nạnh định tìm hắn tính sổ: “Cảnh Hoan ngươi. . . . . .”d;đ’p-lê%quý)đôn_Hijushima

“Xuỵt ——” Ngón trỏ của Tĩnh Vương điện hạ đúng lúc chạm vào trên làn môi nàng, sau đó giữ đầu nàng để nàng nhìn chung quanh một chút: “Nghĩ cho kỹ rồi nói tiếp.”

Tạ tiểu cô nương bị buộc nhìn bốn phía hoang tàn vắng vẻ, sau đó sẽ nhìn thử khuôn mặt Tĩnh Vương điện hạ, lập tức kêu to trong lòng không xong, Tĩnh Vương Điện hạ lại hắc hóa ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.