Sau khi vào trấn, Tạ Bích Sơ được mời thẳng đến một ngôi nhà ba gian để tạm nghỉ ngơi chỉnh đốn, ít nhất phải thay y phục từ trong ra ngoài một lượt, sau khi tắm xong, kế đó thuốc bổ được bưng đến trước mặt nàng, Tạ Bích Sơ lại không có lòng dạ nào mà uống, chỉ hỏi: “Tĩnh Vương đâu?”
Ánh mắt Chử Mặc hơi động, sau đó nói: “Trước khi thuộc hạ đi đón tiểu thư đã gặp mặt Vương gia, bây giờ Vương gia đã về kinh trước rồi.”
Tạ Bích Sơ chỉ cảm thấy đầu óc bỗng nhiên đau xót, ngay sau đó là một cơn chóng mặt, nàng há miệng, nhưng không nói ra được lời gì, không nhịn được giơ tay lên đỡ trán, hít thở sâu.
Chử Mặc lo lắng bước tới hỏi thăm: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Không sao.” Tạ Bích Sơ khoát khoát tay, sự căm giận vẫn cứ ứ đọng lại trong lòng, cố nhẫn nhịn nhưng rồi vẫn hỏi: “Sao các ngươi tìm được ta, do Tĩnh Vương gửi tin cho các ngươi?”
Chử Mặc lắc đầu nói: “Không phải, nếu Vương Gia gửi tin cho chúng ta, chúng ta sẽ không phải tìm kiếm lâu như vậy, là người được phân công đến các phủ huyện ở Nhuận Châu, hôm qua nhìn thấy tiểu thư ở trên trấn, nhờ vậy mới có thể tìm tới.”
Không phải hắn nói.
Tạ Bích Sơ bỗng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm giác nặng trịch trong lòng kia giảm bớt rất nhiều, may mắn không phải hắn tự tay đưa nàng trở về.
Cũng chính bởi vì Tạ Bích Sơ quá chấp nhất với đáp án này, vậy nên không hề chú ý tới, trong lời nói của Chử Mặc còn chứa ý khác.
Việc Cảnh Hoan rời đi không chào hỏi tuy khiến Tạ Bích Sơ khổ sở không thôi, nhưng nàng đã sớm quyết định phải rời xa hắn, cho nên chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự nói với chính mình, như vậy là tốt cho cả hai, huống chi phụ thân nam thần cũng sắp tới, Tạ Bích Sơ thật sự không muốn dùng dáng vẻ hỏng bét đi gặp phụ thân.
Vốn đã chiếm thân thể của nguyên chủ, lại bởi vì tham lam thời gian ở chung một chỗ với Cảnh Hoan mà cố ý bỏ quên phụ thân, kẻ làm nữ nhi như nàng đây thật bất hiếu, vì vậy dọc theo đường đi Tạ Bích Sơ hết sức phối hợp với các loại hành vi bồi bổ của Chử Mặc, đến khi suôn sẻ hội hợp với Tạ Dịch Giang, khí sắc của Tạ cô nương đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dù vậy, vào khoảnh khắc nhìn thấy phụ thân nam thần, vẫn khiến cho người từ trước đến giờ dù cho núi thái sơn có sụp đổ ngay trước mắt vẫn không đổi sắc mặt như Tể tướng đại nhân đỏ hốc mắt: “Bảo Nhi chịu khổ rồi.”
Bàn tay dày rộng của người khẽ vuốt lên đỉnh đầu nàng, tất cả sự tủi thân của Tạ Bích Sơ đều bị dẫn ra, còn chưa lên tiếng hốc mắt cũng đã đỏ lên.
Cho dù mấy ngày qua số lần khóc của nàng hơi cao, nhưng vừa được ôm vào trong ngực phụ thân nam thần đã không thể nhịn được.
Ôm phụ thân nam thần nhà mình khóc một trận, Tạ Bích Sơ cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Tạ Dịch Giang cũng không nỡ trách cứ nàng cái gì, chỉ búng một cái trên trán nàng: “Đã nói với con rồi, tránh xa Tĩnh Vương một chút, con không nghe, bây giờ vui chưa?”
Tạ Bích Sơ không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì tới hắn, ngược lại hắn đã cứu con, con hụt chân té xuống, nếu không phải hắn nhảy xuống theo, bây giờ phụ thân đã không nhìn thấy ta nữa rồi.”
Tạ Dịch Giang mấp máy môi muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ thở dài không nói gì, nghe cách nàng nói Tạ Dịch Giang đã hiểu, dù có nói gì cũng vô dụng, trong lòng của Bảo Nhi nhà mình, Tĩnh Vương Điện hạ đã được đặt ở vị trí rất cao, hơn nữa còn dùng đinh đóng vào vị trí đó, không thể dễ dàng thay đổi.
Cho nên còn nói gì được chứ?
Chuyện ở Thanh Châu hầu như đều đã kết thúc, nạn dân đã được sắp xếp ổn thoả, ôn dịch đã được trị khỏi, chuyện xây dựng lại sau thiên tai cũng do phủ doãn phủ Thanh Châu tiếp nhận, còn việc Mịch Giang bị chặn thì do phủ La Châu giải quyết, Tạ Dịch Giang vốn nên tự mình áp tải Tôn Khải Xương hồi kinh, kết quả nhận được tin Tạ Bích Sơ rơi vào sông, cả người đều sắp điên lên.diễn^đa9n&le_q%don_hi
Không quan tâm gì nữa, trực tiếp tiền trảm hậu tấu, phái người đưa Tôn Khải Xương về kinh thuận tiện mang thư về cho Hoàng đế, bản thân thì ở lại tìm người.
Cũng may Cảnh Diệp cũng sẽ không so đo những chuyện này với Tạ Dịch Giang, ngược lại cũng rất lo lắng chuyện Tạ Bích Sơ, Tạ Dịch Giang tìm được Tạ Bích Sơ, lập tức phái người đưa tin hồi kinh, bản thân thì mang theo Hoàng hậu ‘lương lương’ nhàn nhã lên đường về kinh.
Đoạn đường này đi khoảng hai tháng mới bước vào cửa chính kinh thành, lúc này sắc trời đã tối đen, Tạ Bích Sơ cũng không vội vã hồi cung, đi theo phụ thân nam thần về phủ Tể Tướng trước đã, một là vì buổi tối đi ngủ sớm một chút thì ngày hôm sau mới có thể có một tinh thần khoẻ khoắn để ứng phó Hoàng đế Bệ hạ, quan trọng nhất là phải tìm hiểu xem hướng gió trong Hậu cung như thế nào trước đã, tránh cho đi vào sẽ bị thua thiệt.
Có phụ thân nam thần vạn năng ở đây, tìm hiểu tin tức Hậu cung dễ như trở bàn tay, Tạ Bích Sơ nhanh chóng biết được, sau khi cứu trợ thiên tai, Hoàng đế Bệ hạ tiến hành ban thưởng số lượng lớn, trong đó nữ chính đại nhân Chu Tĩnh Tuệ là người được thu lợi lớn nhất, bởi vì nàng trực tiếp trở thành nữ quan mài mực bên cạnh Hoàng đế, chức quan ngũ phẩm.
Thật ra thì quan mấy phẩm gì gì đó đều chẳng có nghĩa lý gì, cái quan trọng là ở trước mặt vua, như vậy thì địa vị đã có thể nâng cao rất nhiều, biết đâu được sau khi Tạ Hoàng hậu hồi cung cũng phải nhìn sắc mặt nàng ta, dù sao nàng ta mới là người thường xuyên ở cùng một chỗ với Hoàng đế, đâm thọt gì gì đó cũng quá dễ dàng.
Nhưng Tạ Bích Sơ rất thắc mắc, theo lý thuyết thì chuyện cứu trợ thiên tai đã trôi qua hai tháng, vậy mà Hoàng đế lại đặt một khối bánh ngọt thơm ngon ở trước mặt hai tháng mà chưa ăn vào thì đúng thật là không khoa học được chứ?
Đến cùng thì nguyên nhân nào đã khiến Hoàng đế Bệ hạ không mở miệng vậy nhỉ, Tạ Bích Sơ suy nghĩ một lát, sau đó chỉ số thông minh cao giúp nàng có được đáp án —— Tôn Quý phi.
Dù Tôn Khải Xương bị té ngã trên việc nạn lụt ở Thanh Châu, nhưng dù sao đó cũng là chiến đấu ở nơi khác, không có đủ thứ người thân bạn bè đồng nghiệp, gặp hạn cũng rất bình thường, nhưng Kinh Thành là địa bàn của người ta có được hay không, Hoàng đế cũng phải tránh qua một bên.
Vì vậy sau khi Tôn Khải Xương đồng chí bị áp giải trở lại kinh thành, mặc dù dưới sự bày mưu tính kế của Hoàng đế, có mấy quan viên tiến hành các loại chinh phạt đối với hắn, nhưng tất cả quan viên phái trung gian và Tôn đảng trên triều đều không lên tiếng, hoặc là nói vòng vo cho qua, dù sao bên nào cũng không đắc tội.
Dưới tình huống như thế, Hoàng đế cũng hết cách, dù sao chuyện như thiên tai là hoàn toàn không có biện pháp dự phòng, huống chi nếu thật sự ép Tôn Khải Xương quá, người ta đi kích động dân chúng, nói xảy ra thiên tai đều là bởi vì Hoàng đế bất nhân, đến lúc đó kẻ chịu thua thiệt vẫn là Hoàng đế.
Cho nên Cảnh Diệp vẫn phải lui một bước, chức quan của Tôn Khải Xương bị giảm một cấp, bên cạnh đó còn có một nhóm lớn người thuộc Tôn đảng bị giận chó đánh mèo.
Chỉ có điều Tôn Khải Xương không gặp vấn đề gì lớn, vẫn hả hê đắc ý, xem đi, cho dù hắn có phạm phải lỗi lớn như vậy, không phải tiểu Hoàng đế vẫn không dám trực tiếp diệt trừ hắn sao?
Hắn đắc ý như vậy, hai nữ nhân họ Tôn trong Hậu cung sao có thể yên tĩnh được chứ, đặc biệt là Tôn Quý phi, câu đầu mới vừa nghe nói Hoàng hậu nương nương rơi vào Mịch Giang sống chết chưa biết, nàng đang còn ngửa đầu cười lớn đó, theo sát sau đó đã nghe nói Hoàng đế điều Chu Tĩnh Tuệ đến ngự tiền đồng thời phong làm nữ quan tư mặc*, nàng ta lập tức nhấc chân đạp cung nữ vừa tiến vào báo tin ra ngoài: “Cái gì mà Chu nữ quan, ngươi nói lại một lần nữa cho Bổn cung!” (* phụ trách việc mực nước)
“Hồi nương nương, là tiểu tiện nhân họ Chu kia.”
Sau đó Tôn Quý phi hài lòng, sau đó nữa, bắt đầu liên tục nhằm vào Chu Tĩnh Tuệ, Hoàng đế Bệ hạ lựa chọn hình thức đứng nhìn, mà nữ chính đại nhân Chu Tĩnh Tuệ có hào quang sáng chói, miễn dịch các loại công kích, hơn nữa còn kèm theo lá chắn bắn ngược, thường xuyên khiến Tôn Quý phi tự làm tự chịu, cũng may Tôn Quý phi còn có Thái hậu nương nương hỗ trợ, cho nên lực lượng tương đương với Chu nữ quan.
Tóm lại một câu, chiến tranh giữa Tôn Quý phi và Chu Tĩnh Tuệ đã hừng hực khí thế.
Tạ Tể Tướng vừa nói vừa lo âu nhìn Tạ Hoàng hậu, hận không thể không cho nàng vào cung, Bảo Nhi nhà mình yếu ớt như vậy, ngộ nhỡ bị hai nữ nhân đầy bụng âm mưu quỷ kế đó tính kế thì phải làm thế nào?d,đ/l;e;1q;đ
Mặc dù hắn có sắp xếp rất nhiều người ở trong cung, nhưng vẫn sợ khó lòng phòng bị.
Tạ Tể Tướng nhìn Tạ Bích Sơ đang không tập trung, quả thật lo lắng hết lòng.
Ngay sau đó một kích xuyên tâm bay tới, ánh mắt Tạ Hoàng hậu nhìn trái nhìn phải kiên quyết không nhìn hắn, ấp úng một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Mấy ngày nay Tĩnh Vương sao rồi?”
Tạ Dịch Giang nghẹn một hơi trên ngực không thể nuốt xuống được, rất muốn nói thẳng với nàng một câu: Hắn rất tốt, cả Kinh Thành này chỉ sợ không có ai thanh thản hơn hắn. Chỉ có điều đến cùng vẫn không muốn khiến nàng thất vọng, chỉ có thể nói đúng sự thật: “Sau khi về kinh hắn bị Hoàng thượng cấm túc một tháng, cho đến hết năm học này đều phải ở lại thư viện Lăng Vân, không có chỉ thì không được hồi kinh.”
Tạ Bích Sơ mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, vẻ mặt hơi mệt mỏi, cũng không còn hứng thú nghe những chuyện trong cung kia nữa, nói thẳng với Tạ Dịch Giang rằng muốn nghỉ ngơi.
Tạ Dịch Giang lo lắng sờ sờ đầu nàng, âm thầm thở dài một tiếng: “Đi ngủ đi.”
Quay đầu lại đi thư phòng, viết lá thư giao cho Chử Mặc, lạnh lùng nói: “Đi giao cho hắn, nói cho hắn biết, việc gì cũng không thể xảy ra quá ba lần, đây là lần cuối cùng, lần sau ta sẽ không nể mặt người nào cả, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn nữa, nói nguyên văn cho hắn!”