Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 15: Chương 15: Khi đứa trẻ dụ dỗ:






Làm bảnnđồ wifi duyonhất phát ra bằng sứcpngười, trong hoàngjcung, ngay cả trong giórcũng trộn lẫn tiếng nóiychuyện linh tinh, chớ đừngenói chi là còn có quãng đại nhân dân lao động ở giữa truyền miệng, vì vậy chuyện Hoàng hậu nươngưnương suốt đêm bị đón vềncung trong nháy mắt liền bị treo lênhđê cùng hưởng thụ, người người đều biết.

Tạ Bích Sơ bàyntỏ bản thân là một người luôn luôn đều ở trong giấcpngủ mê, thật sự là bị kiệu nâng hồi trong cung , cho nên thuận theo lý màdkhông cần để ý tới Thái hậu và Hoàng đế rồi.nguồn

Ai biết kiệu mềmncủa nàng vừa tới cửa cung Trường Hoa, liền nghe thấy giọng nóihcủa Cảnh Diệp hỏi "Hoàng hậu đâu?"

Lý Lộc vội vàng tiến lênjnói: "Hồi hoàng thượng, nương nương bị hù dọa kinhksợ, vẫn ngủ mê man chưa tỉnh."

Tạ Bích Sơ cảm thấyjlúc này mình mới thật sự là bị kinh sợ đó, Cảnh Diệp hàng nàynrốt cuộc là có bao nhiêu ý tứ, đêm hôm khuyafkhoắt nhất định kéo nàng hồi cung thì không cần phải nói phía sau có âm mưu gì rồi, đãvgiờ này mà còntkhông lật bài tử1 rồi vành tai và tóc mai chạm nhau2 với hậu phi, lại cònncố ý chờ ở Trường Hoa cung, quả thật khiến cho trái timnbé nhỏ của nàng đều đang run lênsmà.

Nàng đã làm chuyện gì sai lầm khiếnnhắn nhớ thương vậy, đã nói là phải làm một tiểu trongssuốt yên tĩnh mà?

Ngày hôm nay nàngnđã trải qua rất đặc sắc, Hoàng đế Bệ hạ tôn kính xinnđừng dệt hoa trên gấm3 thêm nữa, nữ chính cònnđang chờ ngài đó, đi thong thả không tiễn【 vẫy tay bái bai 】.diễn%đàn/lê_quý:đôn

Đáng tiếc, thân là Hoàngnđế duy ngã độc tôn4 từ trước đếnnnay luôn làm theo ý mình, Cảnh Diệp trực tiếp đi tới nói: "Vén rèm lên, trẫm ôm Hoàngnhậu hồi cung."

Tạ Bích Sơ trựcntiếp bùng nổ rồi.Lê/Quý/Đôn

Thừa dịp rèm cònnchưa có vén lên lập tức phát ra một tiếng rên rỉ kiều mỵ (?), mất hồn (?), mềm mạinnhẹ nhàng, "Ưmh, đau đầunquá, Cẩm Trù, đây là đâu?"

Sau đó rèm đượcnvén lên, mặt của Cảnh Diệp liền xuất hiện ở trước mặt nàng, vìsngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ ngheathấy trong giọng nói của hắn có vẻ lo lắng: "Trẫm đã tuyênqthái y, một lát nữa sẽ đến, kiệu đã đến Trường Hoa cung, trẫmvôm nàng vào."

Tạ Bích Sơ chỉtcảm thấy tóc gáy trên người dựng đứng lên, khoát tay lia lịa từnchối, tự động chuyển sang hình thức ngốc nghếch đáng yêu, nháy mắt nói: "Tajkhông muốn, phụ thân nói Bệ hạnlà mình rồng, tấm thân nghìnfvàng, đừng để Bệ hạ mệt nhọc quá, nếu không phụ thân sẽ không yêu thícheBảo Nhi nữa."

Nàng vừa nói vừaotrượt người xuống kiệu mềm, mềm mềm mại mại nói: "Ta. . . . . . Nô tìlcó thể tự đi." Nói xong hơi do dự, vẫn đưa tay ra cầmhngón tay Cảnh Diệp, đồng thời còn nhìn lén hắntmột cái.

Cảnh Diệp thấydbộ dạng thẹn thùng của nàng (hiểu lầm), vẻ lạnh lùng nghiêmknghị trên người cuối cùng cũng hơi thả lỏng, sau đó dắt Tạ Bích Sơ vàonTrường Hoa cung.http://diendanlequydon.com/

Rất nhanh Ngự yođã đến, cũng nhìn không ra bệnh tật nặng gì—— bởi vì vốn làtcũng không có bệnh tật gì —— cuối cùng vẫn là đưa ra một kết luận vạnhnăng: Dưỡng.

Ngự y dong dongddài dài nói về phương pháp điều dưỡng hơn nửa ngày, Đế Hậu hai người đều đang suy nghĩnviễn vông, ai cũng không có phản ứng, vẫnelà do Lý Lộc phản ứng với hắn, cuối cùng cũngnviết đơn thuốc rồi rời đi.

Làm một thư kýithành công, tất nhiên Lý Lộc rất là tri kỷ cũng rất có ánh mắt, hắn rờinkhỏi hiện trường rất nhanh, để Đế Hậu hai người trao đổiltình cảm.

Nhưng mà hiển nhiênnđối với Tạ Bích Sơ mà nói, đây cũng không phảinlà chuyện gì làm người ta vui vẻ, hiện giờ nàng không muốn ởnmột chỗ với Cảnh Diệp đâu, nàng nâng khuônnmặt nghiêm túc mềm mại non nót lên, dưới ngọn đèn dầu lẳng lặng ngẩn người, một đôi mắtnhạnh phát ra ánh sáng lung linh rạng rỡ, gò má mập mạp nhẵn nhụi mềm mại phình ra, làm cho nàngnnhìn qua hồn nhiên đáng yêu thật giốngnnhư trẻ em tuổi còn nhỏ.d*đàn:Lê#quý$DDôn_Hijushima

Một lúc lâu Cảnh Diệpnvẫn chưa nghe thấy nàng lên tiếng, cũng không muốn so đonvới nàng, chủ động mở miệng nói: "Mấy ngày nay Thanh Ngọc có tốt không?"http://diendanlequydon.com/

Tạ Bích Sơ ngẩnnngười, suy nghĩ một lát mới lục ra từ trong sách gốc, Thanh Ngọc là tiểu tự5 của Tạ Bích Sơ, đồlvật như tiểu tự này, bình thường đều là người cực kỳ thân cận mới có thể gọi, khả năng đồng nhất bản thân một cáchnthần kỳ của Cảnh Diệp quả thật làm người ta rợn cả tóc gáy đó có được không?

Nàng tính toánnnửa ngày, rốt cuộc vẫn phải dở khóc dở cười mà hiểu ra, Cảnh Diệp thậtnsự là coi nàng như con nít mà dụ dỗ, tất nhiên nếuenhư vẫn là nguyên chủ, Cảnh Diệp dỗ dành như vậy lànrất chính xác, dù sao mặc dù Tạ Bích Sơ không hiểu được yêu là cái gì, nhưngnmà sự đơn thuần của nàng khiến cho nàng cực kỳ có ý thức trách nhiệm, bởi vì bản thân ở vị trí thê tử6 này, cho nên nàngnsẽ một lòng một dạ đối đãi với ngườinphu quân7 Cảnh Diệp này.

Trên thực tế, rất nhiều lúcetrách nhiệm so với tình yêu thì càng vững chắc hơn.

Huống chi Tạ Bích Sơechưa hẳn đã không có tồn tại tình yêu đối với Cảnh Diệp, choenên mới bởi vì Cảnh Diệp bảo vệ Tôn Quý phi vô điều kiện, cùngevới không tin tưởng đối với nàng mà đi đời nhà ma.

Đáng tiếc giai nhân đã qua đời, hômenay mục đích của Cảnh Diệp, Tạ Bích Sơ không cáchenào biết được, chỉ có thể binh đến tướng chặn8 thôi. NếueCảnh Diệp đã coi nàng như đứa con nít mà dụ dỗ, vậyenàng sẽ để cho hắn dụ dỗ, có điều không biết đếnecuối cùng, là ai đang dỗ ai thôi.

Huống chi, còn cóephụ thân mà.

Tạ Bích Sơ bĩuemôi, gương mặtetỏ vẻ mất hứng: "Hồi bệ hạ, không biết."

Cảnh Diệp bị cách nóienày của nàng làm tức giận đến bật cười, đưa tay muốn bópemặt của nàng, "Chính nàng trải qua có tốt hay khôngecũng không biết, vậy nàng biết cái gì?"

Tạ Bích Sơ né tránhengón tay của hắn, nhanh nhẹn nghiêng đầu, há mồmllàm bộ muốn cắn ngón tay của hắn, nghe vậy mệt mỏifnói: "Mấy ngày trước đây rất tốt, hôm nay thì không tốt, chỉ làcTĩnh Vương Điện hạ rất tốt, ngài ấy đã cứu ta, còn tặngvquà." Nói đến Tĩnh Vương, ánh mắt của nàng sáng lên một cách rõ ràng.

"Hả?" Cảnh Diệp hơi hípemắt, dưới ánh đèn khóe mắt đuôi mày cũng dính vàolchút lười biếng, giọng nói có hơi không chút để ý, "Thanh Ngọc làmnthế nào lại gặp phải Tĩnh Vương rồi vậy?"

Chú thích:

1 bài tử: tấm thẻ ghi tên các phi tần để Hoàng đế chọn qua đêm.

2 vành tai và tóc mai chạm nhau: chỉ hành động thân mật, gần gũi.

3 dệt hoa trên gấm: Cẩm thượng thiêm hoa (dệt hoa trên gấm): làm tôn lên một cái gì đã có sẵn, dựa vào cái đã có sẵn để mà làm nên đôi khi không có ý nghĩa hoặc ý nghĩa rất nhỏ, không cần thiết.

4 duy ngã độc tôn: trong câu “thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”: thiên = trời, thiên thượng = trên trời, thiên hạ = dưới trời hay chỉ con người, duy = chỉ có, ngã = ta, độc = 1 mình, tôn = tôn kính => trên trời dưới trời, chỉ có một mình ta là tôn kính nhất.

5 tiểu tự: Theo định nghĩa của Đại Từ Điển Tiếng Việt, tên tự là tên đặt dựa vào tên vốn có thường phổ biến trong giới trí thức thời phong kiến. Đối với dân gian xưa, tên tự còn được gọi là tên chữ vì các cụ thường dùng từ Hán Việt để đặt tên này. Ví dụ khi viết tiểu sử cụ Nguyễn Đình Chiểu (1822-1888), các sách vở thường ghi: tự là Mạnh Trạch, hiệu là Trọng Phủ hay Hối Trai. Tên tự bắt đầu có từ đời nhà Chu, sau khi triều đại này đặt ra phép kỵ húy tên vua. Tên tự đã tồn tại suốt thời kỳ quân chủ tại Trung Quốc cũng như Việt Nam.

6 thê tử = người vợ

7 phu quân = chồng

8 binh đến tướng chặn: gặp chiêu nào thì tiếp chiêu đó, không có sự tính toán trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.