Tạ Bích Sơ lại bị đổi mới tam quan sững sờ một lúc lâu mới khó khăn, miễn cưỡng tiếp nhận “sự thật” rằng thật ra Thái hậu nương nương có bề ngoài nhà giàu mới nổi cũng có tâm hồn văn nghệ, nhưng mà đối với điều này nàng không phát biểu bất kỳ đánh giá nào, bởi vì thật sự là. . . . . . Không biết nói gì.
Tạ Bích Sơ vỗ trán, quyết định lập tức bỏ qua đề tài này, biểu đạt thái độ “Bổn cung không muốn ngủ trưa, nếu hoa lan không có vấn đề gì thì nhanh chóng ngoan ngoãn dẫn đường cho Bổn cung, để Bổn cung dạo chơi cho thỏa thích“.
Cuối cùng Tĩnh Vương Điện hạ cũng ngẩng đầu lên, từ trong lỗ mũi hừ ra một âm điệu, trong giọng nói chứa đựng ý “Ta khó chịu mất hứng không vui không muốn nghe ngươi lời nói” cực kỳ nồng đậm, giọng nói lành lạnh, “Tiểu Hoàng tẩu đã ra ngoài lâu như vậy, nếu vẫn không trở về Hoàng thượng sẽ lo lắng.”
【 Đinh! Người chơi Cảnh Diệp chịu 500 điểm tổn thương vật lý 】
Tạ Bích Sơ nhét cây quạt làm bằng gỗ cây đàn hương trong tay nàng về lại, nâng cằm quay đầu đi, có biết nói chuyện hay không vậy, cái gì gọi là “ra ngoài lâu như vậy”? Nàng mới ra ngoài bao lâu? Nàng ra ngoài là để đi chơi, không phải vì cố ý chạy đến ăn thức ăn chay rồi quay về ngay, thức ăn chay có ngon hơn nữa ăn thì cũng có ngon bằng các món ăn từ động vật hoang dã ở Thượng Lâm Uyển không? Nàng là động vật ăn thịt chính hiệu!
Nể mặt hắn tới thưởng thức thức ăn chay do hắn đề cử, vậy mà lại có thể không biết cảm ơn như vậy, miệng thối!
Còn có, cái gì gọi Hoàng thượng sẽ lo lắng, nói ra lời này có khác gì nguyền rủa nàng bị Hoàng đế Đại Ma Vương trách phạt, cho dù sớm muộn gì nàng cũng sẽ rơi vào kết quả như vậy, nhưng trong lúc cuộc sống đang gian nan thì tốt nhất là không nên tùy ý phơi bày nó ra, phải hiểu được câm miệng thì mới có thể sống lâu dài.
Thấy nàng thở phì phò xông ra ngoài sân, Cảnh Hoan cũng nóng nảy theo, xoa xoa chỗ bị nàng gõ đau, vội chạy qua, “Tiểu Hoàng tẩu, ngươi đi đâu vậy, cho dù có muốn trở về thì cũng chờ đệ đệ tiễn ngươi một đoạn đường chứ.”
Đúng thật là tuyệt vọng với cách nói chuyện của tên ngu ngốc này, tiễn nàng một đoạn đường là cái quỷ gì, nàng cũng không phải đi chết, Tạ Bích Sơ tăng nhanh bước chân, đồng thời quay đầu kinh ngạc nói: “Ơ kìa bồn hoa lan kia của ngươi rớt từ trên cửa sổ xuống.”
Cảnh Hoan ngay cả đầu cũng không quay lại, cười hì hì đi theo bước chân của nàng: “Tiểu tẩu tử, ngươi đừng gạt ta, trong chuyện gạt người này ta là tổ tông của ngươi, ta lừa mấy chục năm từ nhỏ đến lớn rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Tới cùng thì loại chuyện như vậy có gì đáng giá để kiêu ngạo hả, đây không phải là lời nói dối, đây m* nó chỉ là một cái cớ để khiến cho ngươi cách ta xa một chút, đường đường là Tĩnh Vương Điện hạ mà lại không có ánh mắt như vậy, năng lực lý giải kém như vậy, chắc chắn là Hoàng thượng biết cho nên mới không để cho hắn vào triều làm quan chứ gì, nhất định là như vậy.
“Ngươi đừng đi theo ta, ta phải về Tướng phủ.”
Cảnh Hoan còn chưa kịp thở phào một cái, lại nghe Tạ Bích Sơ nói: “Ta phải đi về hỏi phụ thân thử xem, Tạ gia chúng ta có phải có một tổ tông mười mấy tuổi hay không!”
Cảnh Hoan: . . . . . . Tiểu tẩu tử, xin bỏ qua cho.
“Tiểu tẩu tử, thật sự không phải là ta không muốn dẫn ngươi đi chơi, mà là thời gian không còn kịp nữa, trước khi trời tối ngươi nhất định phải trở về Thượng Lâm Uyển, cách hiện giờ cũng chỉ còn hai canh giờ, trong kinh thành đều là người của Hoàng thượng nên không thể trở về, nếu đi Đông Giao hoặc Tây Sơn thì thời gian đi về thôi cũng đã tốn hơn một canh giờ.
Nơi duy nhất có thể đi chính là Thư viện Lăng Vân, nhưng đi Thư viện Lăng Vân phải leo bậc thang, ngươi lại là một nữ tử, chỉ sợ cũng cần phải tốn rất nhiều thời gian lúc lên xuống, vậy nên cũng không thể, như vậy không phải là sợ ngươi bị mệt sao, cho nên còn không bằng sớm trở về, lần sau chúng ta ra ngoài sớm hơn được không?”
Xin hiểu rõ chữ trọng điểm “sớm“.d*đàn)lê^quys&đôn
Cho nên lúc sáng nàng chỉ ngủ nướng thêm một lát đã dẫn đến việc “ngàn dặm xa xôi, vượt núi băng đèo, vượt mọi chông gai” chạy đến lại chỉ có thể ăn bữa cơm sau đó chạy về? Tất cả là do nàng?
Chỉ vì đến quán ăn gia đình ăn bữa cơm, mà mất khoảng mấy ngày tính toán mới có thể len lén chạy đến từ dưới mắt người lãnh đạo tối cao của quốc gia, kết quả ăn xong mới nhận ra chi phí cho bữa ăn toàn là món chay này thật sự quá cao, không đáng giá!
Còn thiếu chút nữa đã kích khởi một người đi đường hắc hóa, gia tăng một quân địch cho chính mình, vô cùng không đáng giá!
Cảm thấy cả thân thể và tinh thần đều phải hứng chịu tổn thương khó khôi phục.
Tạ Bích Sơ buồn bực không nói lời nào, bước chân cũng không tự chủ được mà chậm lại, chán nản giẫm lên cỏ xanh nhô ra giữa các tảng đá.
Cảnh Hoan thấy dáng vẻ nàng mất hứng, không nhịn được thăm dò hỏi: “Ngươi không muốn trở về?”
Tạ Bích Sơ liếc hắn một cái, chuyện rõ ràng như vậy mà còn phải nói sao, mọc ra con mắt là để trút giận hay là để làm vật trang trí?
“Cũng đúng, Thượng Lâm Uyển đúng thật là không có gì hay để chơi đùa, nhưng mà nếu như bệnh của ngươi đã khỏi, vậy thì cũng nên hồi cung rồi.”
Thứ này có đầu óc chắc chắn chỉ để tăng thêm chiều cao, tâm tình của Tạ Bích Sơ rất không tươi đẹp, bật thốt lên: “Ta chính là không muốn hồi cung!”
Cảnh Hoan sững sờ, không khỏi hỏi: “Tại sao chứ, ngươi là Hoàng hậu mà, chẳng lẽ vì sợ chuyện lén chạy đi chơi bị Hoàng thượng phát hiện?”
Thì m* nó bởi vì nàng là Hoàng hậu! Nàng là Hoàng hậu, vật hy sinh nên chết đi từ lâu rồi đó, nếu như trên đầu nàng treo vầng sáng nữ chính thì nàng còn cần phải lo lắng cái này lo lắng cái kia sao, đến lúc đó điều duy nhất nàng lo lắng có lẽ chính là làm sao nhặt khí tiết lên là đủ rồi, mà không phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình!
Tạ Bích Sơ bĩu môi, nàng là một người nhát gan, nàng không muốn hồi cung hoàn toàn không phải bởi vì sợ sau khi Cảnh Diệp phát hiện nàng trộm đi sẽ trừng phạt gì gì đó, nàng biết có phụ thân nam thần, Cảnh Diệp cũng sẽ không làm khó nàng quá, người nàng sợ là nữ chính á.
Theo sự bảo đảm của phụ thân trước đó, hiện tại chắc chắn Chu Tĩnh Tuệ đã ở bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ, kịch tình đã chính thức bắt đầu, sau khi trở về nhất định nàng phải đối mặt với vầng sáng to lớn kia, đối mặt với các loại phiền phức trong Hậu cung, nhất là lúc trước Cảnh Diệp vẫn luôn tú ân ái một mình.
Nàng e ngại tương lai không biết, e ngại phiền toái sắp sửa đâm đầu vào, còn có e ngại một ngày nào đó cảnh tượng máu chảy thành sông làm cho nàng sợ hãi đến mức nằm mơ cũng thấy nó sẽ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong sinh hoạt của nàng, khiến cho nàng từng chút một chết lặng, cuối cùng biến nàng thành một người khác.
Tấm lòng vốn có mà nàng dưỡng thành được trong một thời đại hòa bình, muốn tiếp tục duy trì ở cái niên đại coi mạng người như cỏ rác này, thật ra thì có rất nhiều khó khăn, chỉ là nàng sợ, sợ tất cả ở đây chỉ là một giấc mộngd/đ.l,q,đ, nàng lại ở trong giấc mộng này, biến thành dáng vẻ của một người xa lạ khác.
Càng nghĩ càng nóng nảy, Tạ Bích Sơ cũng sắp không nén được khủng hoảng và mờ mịt dưới đáy lòng, có lẽ cũng không biết mình đang nói gì: “Ta mới không muốn làm Hoàng hậu, ta. . . . . .”
Lời đã nói ra, có muốn rút lại cũng không rút được, Tạ Bích Sơ tránh đi ánh mắt không thể tin của Cảnh Hoan, thở ra một hơi, ủ rũ cúi đầu nói: “Vừa rồi ta nói bậy, ngươi đừng để trong lòng, cũng đừng. . . . . . Nói cho Hoàng huynh của ngươi biết,“ dừng một chút, nhỏ giọng nói tiếp: “Ta thỉnh cầu ngươi.”
Cảnh Hoan lập tức bày dáng vẻ có thể ôm đồm nhiều việc vỗ ngực một cái, “Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không lắm mồm.” Ngừng một chút lại bày ra vẻ mặt “Ta làm việc ngươi cứ yên tâm”, giọng nói rất là nghiêm túc nói: “Nếu ngươi muốn xuất cung ta có thể giúp một tay, thật đó.”
Độ tin cậy của câu này thực sự quá thấp đó có được hay không, Tạ Bích Sơ nhịn rồi lại nhịn, vẫn đưa tay đè xuống khóe miệng co giật, thân là Hoàng hậu mà lại muốn rời cung, đây chính là đại sự, từ lúc chuẩn bị đến lúc tiến hành đều cần phải trải qua tính toán chu đáo.
Thấy thế nào Hoàng đế Bệ hạ cũng không phải là người dễ bị tính toán, có đối thủ như thần vậy rồi, thì càng phải cẩn thận từng li từng tí cũng còn không kịp nữa, làm sao có thể còn mang theo đồng đội như heo là Tĩnh Vương Điện hạ được? Nếu như mang đến phiền toái trí mạng cho phụ thân nam thần thì đúng là muốn khóc cũng không kịp.
Chắc là hắn đang nói giỡn, ha ha.d.đ,lê%q*úy)đôn
Chú thích: “Ha ha” ở đây là để bày tỏ kết thúc đề tài.
Có lẽ là vẻ mặt không tin tưởng của Tạ Bích Sơ quá mức rõ ràng, Cảnh Hoan rõ ràng không muốn kết thúc đề tài này, vội vàng bày ra vẻ mặt chân thành nói: “Thật đó, lúc ấy Hoàng thượng muốn phong ngươi làm Hậu, ta đã cãi nhau với hắn một trận, sau đó hắn không phát bổng lộc cho ta suốt một năm.”
Cái loại vẻ mặt đau lòng đó là xảy ra chuyện gì, cho nên việc Hoàng đế Bệ hạ không phát bổng lộc cho ngươi phải trách ta à?
Nhưng mà trọng điểm bây giờ không phải là —— Hoàng đế phong nàng làm Hậu, ngươi thân là Tĩnh Vương Điện hạ thì sao phải ngăn cản, còn gây gổ với ca của ngươi sao?
Tạ Bích Sơ suy nghĩ một giây, sau đó quả quyết hiểu ra, nàng quan sát Cảnh Hoan từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi “Ngươi thầm mến ta?”
“Hả?” Cảnh Hoan có chút nghi ngờ, “Ngươi nói cái gì?”
“Không, không nói gì.” Nhìn vẻ mặt hắn không có chút ý yêu thích nào, Tạ Bích Sơ quả quyết chặt đứt suy nghĩ trước đó, nhưng cũng chống không lại lòng hiếu kỳ, vì vậy hỏi rõ: “Hoàng thượng phong ta làm Hậu, sao ngươi phải gây gổ với hắn vậy?”