Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 137: Chương 137: Là lỗi của ta 3




Tạ tiểu cô nương định chạy tới chỗ hoàng đế bên kia góp đủ số, xem có thể tìm cơ hội gặp mặt nam thần lão cha không. Trước kia nàng chưa nóng nảy chuyện xuất cung cho nên trên căn bản cũng không hỏi nam thần lão cha sắp xếp thế nào, nhưng bây giờ không giống vậy.

Mà hai người nàng đang nghĩ tới đều đang ở trong ngự thư phòng, hoàng đế bệ hạ sau khi hạ triều rốt cuộc không nhịn được mà gọi Tạ tể tướng lên triều cho đủ số ở lại để nói về cuộc đời.

Nội dung chủ yếu là thân là người phụ trách mà mọi chuyện không lo thật sự thất trách, sao lại có thể không chịu trách nhiệm như vậy chứ?

Tạ tể tướng không muốn nói có lý chẳng sợ, thể hiện ra là người muốn nghỉ hưu, vừa suy nghĩ liền choáng váng, vì vậy phải tận lực dính vào chính sự. Cho nên hoàng thượng ngươi nhanh chóng tìm người nối nghiệp cho ta đi, nhân lúc ta còn chút tinh thần, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi dẫn dắt người mới.

Nếu như ngươi không tìm ra thì lúc ta nói đi là đi thì lúc đó ngươi trách ta cũng chẳng có tác dụng gì.

Tạ tể tướng vô lại như vậy, Hoàng đế thực sự không còn cách nào, hai người lải nhải nửa ngày cũng không vô được trọng điểm. Cuối cùng hoàng đế bệ hạ thỏa hiệp nói ngươi muốn về hưu cũng được nhưng lần thi Hương này ngươi phải làm ổn thỏa giúp ta là được.

Tạ tể tướng vừa đỡ trán, ai da đầu thần thật đau, già thật rồi, không suy nghĩ gì được nữa. Nếu như hoàng thượng đang cần dùng người, không bằng tốn một chút công sức tìm người tới làm đi. Dù sao hiệu tại cũng không có Tôn gia vướng chân vướng tay, ngươi cố gắng lên.

Lời này của Tạ tể tướng đã biểu đạt rõ ràng rồi, hắn hi vọng Hoàng đế có thể mượn cơ hội này bồi dưỡng thân tín của chính hắn, hoàng đế đương nhiên không thể không hiểu khổ tâm của hắn. Nở nụ cười bất đắc dĩ cúi đầu tạ ơn, không tiếp tục thuyết phục hắn nữa.

Nói chuyện xong, Tạ tể tướng dĩ nhiên chuẩn bị đi, mà Cẩm Đoạn do Tạ Bích Sơ phái tới xin phép hoàng đế bệ hạ vừa vặn đến cửa Ngự thư phòng.

Hoàng đế bệ hạ vừa nghe tiểu hoàng hậu phái người đến đây ngoài lòng thì kinh ngạc ngược lại sinh ra chút nghi ngờ, lại trùng hợp ngay lúc tể tướng có ở đây, chẳng lẽ ngự tiền có người của tiểu hoàng hậu?

Trên mặt tể tướng không hề có chút gợn sóng, mà sau khi Cẩm Đoạn đi vào thấy Tạ tể tướng thì rõ ràng là rất kinh ngạc. Hoàng đế bệ hạ thấy thế lúc này mới yên tâm, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Hoàng hậu cho ngươi đến đây có chuyện gì?”

Cẩm Đoạn vốn cảm thấy yêu cầu của chủ tử nhà mình thật sự cũng quá phận rồi, có hoàng hậu triều đại nào động một cái muốn về nhà, động một cái muốn gặp người nhà? Ban đầu nàng rất khó xử chỉ sợ ngộ nhỡ Hoàng đế nổi giận thì nguy rồi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy tể tướng đại nhân ở đây, lập tức thẳng lưng lưu loát nói: “Hồi hoàng thượng, chủ tử nói nàng nhớ tể tướng đại nhân, hỏi hoàng thượng có thể để nàng xuất cung thăm người thân không?”

Hoàng đế bệ hạ: “....”

Nụ cười trên mặt Tạ tể tướng không che giấu chút nào trực tiếp phi tới trước mặt hoàng đế chắp tay nói: “Vi thần có tội nuôi nương nương có chút mềm yếu. Nương nương cũng đã lâu chưa về nhà, nhớ người nhà cũng là bình thường, kính mong hoàng thượng thành toàn.”

Hoàng đế bệ hạ: “.....”

Đôi cha con này chắc chắn là khắc tinh của hắn.

Một người thì cả ngày khách khí muốn về nhà, người còn lại thì càng quá đáng, cái gì mà nuôi có chút mềm yếu, cái gì mà đã lâu chưa về nhà? Xác định đây là thỉnh tội mà không phải khoe khoang và khiêu khích à?

Rốt cuộc là có nhớ là khuê nữ nhà ngươi đã gả cho hắn không vậy?!

Tạ tể tướng thấy hắn không nói lời nào, suy nghĩ một chút nói: “Vi thần đã ghi chép lại những ưu và nhược điểm cùng điểm quan trọng cần chú ý lại, chỉ là chưa viết xong, không biết bệ hạ có hứng thú hay không?”

Hoàng đế bệ hạ nhìn Tạ tể tướng một cách ý vị sâu xa, nói: “Không bằng trình lên cho trẫm xem trước.”

Lại muốn tay không bắt sói trắng? Nằm mơ, Tạ tể tướng không chút do dự nói: “Vi thần mấy ngày hôm nay tâm trạng không tốt, suy nghĩ tích tụ, nên ngày hoàn thành cứ lùi vô thời hạn. Nếu như có Bảo Nhi ở bên cạnh dĩ nhiên ý văn tuôn trào, ít ngày nữa sẽ thành.”

Quá vô sỉ, nhưng hoàng đế bệ hạ căn bản không có biện pháp phản bác, người ta có tài nên có thể tùy hứng như vậy.

Vì vậy hoàng đế bệ hạ bị “ép uổng” chỉ có thể uất ức mà đáp ứng yêu cầu của hoàng hậu. Vốn định để tể tướng xuất cung, thời điểm dùng bữa trưa qua Trường Hoa cung xem sắc mặt hoàng hậu thế nào.

Kết quả còn chưa tới giờ ăn trưa đã có người tới báo Tạ hoàng hậu chờ không kịp đã xuất cung rồi.

Hoàng đế bệ hạ: “.....”

Nhưng mà tâm tư của hắn cũng không dừng tại chuyện này quá lâu bởi vì rất nhanh Ninh Khang cung có người tới mời, nói Tôn quý nhân có chút không ổn, mời hoàng thượng nhanh chóng chạy qua.

Đây là lần đầu tiên có người tới mời hắn tới sau khi Tôn quý nhân bị bệnh được đón tới Ninh Khang cung, hoàng đế bệ hạ cảm thán. Biểu muội khoe khoang trước kia bây giờ lại biết điều như vậy, cũng không quấn lấy hắn nữa, rốt cuộc là bị tổn thương rồi.

Hơn nữa nàng bệnh lâu như vậy mà hắn cũng chỉ mới qua đó xem nàng một lần, cũng quá lơ là rồi.

Vì vậy hoàng đế bệ hạ áy náy lập tức chạy tới Ninh Khang cung, phát hiện nụ cười tươi như hoa của Tôn quý nhân. Nếu như là thời điểm Tôn gia chưa đổ thì Tôn quý nhân như vậy là bình thường, nhưng liên tiếp nhiều ngày bị bệnh như vậy, liên tiếp nhiều ngày thất vọng vì tình yêu, Tôn quý nhân như vậy là không bình thường.

Hoàng đế bệ hạ lo lắng, luôn ở bên cạnh Tôn quý nhân dùng bữa, rồi dỗ nàng ngủ trưa. Sau đó ở trong quyển sách ở thư phòng phát hiện “Di thư” của Tôn quý nhân, hoàng đế bị dọa sợ, quả quyết canh chừng ở bên người Tôn quý nhân, tiến hành đủ loại yêu thương quan tâm để dấy lên tình yêu cuộc sống trong nàng, để nàng từ bỏ suy nghĩ tự sát.

Canh chừng canh chừng, lúc đang dùng bữa sau đó dỗ Tôn quý nhân uống nước thì hoàng đế bệ hạ không cẩn thận lăn lên giường cùng Tôn quý nhân....

Vốn là hết sức hài lòng với nhan sắc của Tôn quý nhân, rồi áy náy với Tôn gia, hoàng đế bệ hạ còn vô cùng sợ hãi vì chuyện Tôn quý nhân chuẩn bị tự sát, lần lăn trên giường này xảy ra thì không thể ngăn cản được, trực tiếp để Tôn quý nhân độc sủng hậu cung.

Chu Tĩnh Tuệ đang dùng Long thai để dành lấy thánh sủng trực tiếp bùng nổ.

Mà xuất cung rồi, hậu cung phong vân biến ảo không liên quan đến Tạ tiểu cô. Dĩ nhiên, vì để nàng bất cứ lúc nào cũng hiểu rõ tình trạng của hậu cung, nam thần lão cha cũng thường cùng nàng chia sẻ một chút tin tức trong hậu cung ví dụ #Toàn dân dự đoán mười nguyên nhân Tôn quý nhân độc sủng #Hoàng đế cặn bã bạc tình vô tình, Chu quý nhân trông mòn con mắt #Thục phi thương tâm quá sâu hoàng đế đích thân đến thăm #Thục, Tôn đại chiến tranh thủ tình cảm, Đức phi dịu dàng an ủi Thánh thượng...

Nhưng những tin bát quái này cũng chỉ là gia vị, mỗi ngày trong đầu Tạ hoàng hậu đều đang suy tư làm sao có thể thuyết phục nam thần lão cha cho nàng ra ngoài, thậm chí là xuất thành đến thư viện Lăng Vân tìm Cảnh Hoan/

Mà cơ hội này cuối cùng rất nhanh đã tới rồi.

Mặc dù mỗi ngày hoàng đế bệ hạ đều du ngoạn ở trong sự dịu dàng nhưng lý trí của hắn vẫn tồn tại. Liên quan đến chuyện thi Hương, sau khi Tạ tể tướng nộp lên “Quy trình chi tiết khoa cử hàng năm và điểm cần chú ý”, hoàng đế quyết định tự mình chủ trì kỳ thi lần này.

Mà chuyện chọn lựa người phụ trách của thư viện Lăng Vân để làm tấm gương, hoàng đế bệ hạ nhỏ mọn quả nhiên bỏ Cảnh Hoan sang một bên, ngược lại lựa chọn người từng lộ mặt trước mặt chúng thần Lâm Vân Tranh.

Lý do là, hào quang trên người hoàng nhị đại Cảnh Hoan quá lớn, muốn hắn cho hắn cơ hội nhường cho các bạn học khác. Đồng thời, vì để tránh cho người khác nói hắn và Cảnh Hoan huynh đệ bất hòa, hắn thuận tay cho Cảnh Hoan một vị trí hữu danh vô thực chính là giám sát Lâm Vân Tranh.

Chỉ là dù thế nào đi nữa, đối với Tạ tiểu cô mà nói, đây đúng là một tin tức tốt bởi vì nếu như vậy thì Cảnh Hoan phải về vương phủ ở kinh thành rồi.

Mà hai người nàng đang nghĩ tới đều đang ở trong ngự thư phòng, hoàng đế bệ hạ sau khi hạ triều rốt cuộc không nhịn được mà gọi Tạ tể tướng lên triều cho đủ số ở lại để nói về cuộc đời.

Nội dung chủ yếu là thân là người phụ trách mà mọi chuyện không lo thật sự thất trách, sao lại có thể không chịu trách nhiệm như vậy chứ?

Tạ tể tướng không muốn nói có lý chẳng sợ, thể hiện ra là người muốn nghỉ hưu, vừa suy nghĩ liền choáng váng, vì vậy phải tận lực dính vào chính sự. Cho nên hoàng thượng ngươi nhanh chóng tìm người nối nghiệp cho ta đi, nhân lúc ta còn chút tinh thần, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi dẫn dắt người mới.

Nếu như ngươi không tìm ra thì lúc ta nói đi là đi thì lúc đó ngươi trách ta cũng chẳng có tác dụng gì.

Tạ tể tướng vô lại như vậy, Hoàng đế thực sự không còn cách nào, hai người lải nhải nửa ngày cũng không vô được trọng điểm. Cuối cùng hoàng đế bệ hạ thỏa hiệp nói ngươi muốn về hưu cũng được nhưng lần thi Hương này ngươi phải làm ổn thỏa giúp ta là được.

Tạ tể tướng vừa đỡ trán, ai da đầu thần thật đau, già thật rồi, không suy nghĩ gì được nữa. Nếu như hoàng thượng đang cần dùng người, không bằng tốn một chút công sức tìm người tới làm đi. Dù sao hiệu tại cũng không có Tôn gia vướng chân vướng tay, ngươi cố gắng lên.

Lời này của Tạ tể tướng đã biểu đạt rõ ràng rồi, hắn hi vọng Hoàng đế có thể mượn cơ hội này bồi dưỡng thân tín của chính hắn, hoàng đế đương nhiên không thể không hiểu khổ tâm của hắn. Nở nụ cười bất đắc dĩ cúi đầu tạ ơn, không tiếp tục thuyết phục hắn nữa.

Nói chuyện xong, Tạ tể tướng dĩ nhiên chuẩn bị đi, mà Cẩm Đoạn do Tạ Bích Sơ phái tới xin phép hoàng đế bệ hạ vừa vặn đến cửa Ngự thư phòng.

Hoàng đế bệ hạ vừa nghe tiểu hoàng hậu phái người đến đây ngoài lòng thì kinh ngạc ngược lại sinh ra chút nghi ngờ, lại trùng hợp ngay lúc tể tướng có ở đây, chẳng lẽ ngự tiền có người của tiểu hoàng hậu?

Trên mặt tể tướng không hề có chút gợn sóng, mà sau khi Cẩm Đoạn đi vào thấy Tạ tể tướng thì rõ ràng là rất kinh ngạc. Hoàng đế bệ hạ thấy thế lúc này mới yên tâm, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Hoàng hậu cho ngươi đến đây có chuyện gì?”

Cẩm Đoạn vốn cảm thấy yêu cầu của chủ tử nhà mình thật sự cũng quá phận rồi, có hoàng hậu triều đại nào động một cái muốn về nhà, động một cái muốn gặp người nhà? Ban đầu nàng rất khó xử chỉ sợ ngộ nhỡ Hoàng đế nổi giận thì nguy rồi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy tể tướng đại nhân ở đây, lập tức thẳng lưng lưu loát nói: “Hồi hoàng thượng, chủ tử nói nàng nhớ tể tướng đại nhân, hỏi hoàng thượng có thể để nàng xuất cung thăm người thân không?”

Hoàng đế bệ hạ: “....”

Nụ cười trên mặt Tạ tể tướng không che giấu chút nào trực tiếp phi tới trước mặt hoàng đế chắp tay nói: “Vi thần có tội nuôi nương nương có chút mềm yếu. Nương nương cũng đã lâu chưa về nhà, nhớ người nhà cũng là bình thường, kính mong hoàng thượng thành toàn.”

Hoàng đế bệ hạ: “.....”

Đôi cha con này chắc chắn là khắc tinh của hắn.

Một người thì cả ngày khách khí muốn về nhà, người còn lại thì càng quá đáng, cái gì mà nuôi có chút mềm yếu, cái gì mà đã lâu chưa về nhà? Xác định đây là thỉnh tội mà không phải khoe khoang và khiêu khích à?

Rốt cuộc là có nhớ là khuê nữ nhà ngươi đã gả cho hắn không vậy?!

Tạ tể tướng thấy hắn không nói lời nào, suy nghĩ một chút nói: “Vi thần đã ghi chép lại những ưu và nhược điểm cùng điểm quan trọng cần chú ý lại, chỉ là chưa viết xong, không biết bệ hạ có hứng thú hay không?”

Hoàng đế bệ hạ nhìn Tạ tể tướng một cách ý vị sâu xa, nói: “Không bằng trình lên cho trẫm xem trước.”

Lại muốn tay không bắt sói trắng? Nằm mơ, Tạ tể tướng không chút do dự nói: “Vi thần mấy ngày hôm nay tâm trạng không tốt, suy nghĩ tích tụ, nên ngày hoàn thành cứ lùi vô thời hạn. Nếu như có Bảo Nhi ở bên cạnh dĩ nhiên ý văn tuôn trào, ít ngày nữa sẽ thành.”

Quá vô sỉ, nhưng hoàng đế bệ hạ căn bản không có biện pháp phản bác, người ta có tài nên có thể tùy hứng như vậy.

Vì vậy hoàng đế bệ hạ bị “ép uổng” chỉ có thể uất ức mà đáp ứng yêu cầu của hoàng hậu. Vốn định để tể tướng xuất cung, thời điểm dùng bữa trưa qua Trường Hoa cung xem sắc mặt hoàng hậu thế nào.

Kết quả còn chưa tới giờ ăn trưa đã có người tới báo Tạ hoàng hậu chờ không kịp đã xuất cung rồi.

Hoàng đế bệ hạ: “.....”

Nhưng mà tâm tư của hắn cũng không dừng tại chuyện này quá lâu bởi vì rất nhanh Ninh Khang cung có người tới mời, nói Tôn quý nhân có chút không ổn, mời hoàng thượng nhanh chóng chạy qua.

Đây là lần đầu tiên có người tới mời hắn tới sau khi Tôn quý nhân bị bệnh được đón tới Ninh Khang cung, hoàng đế bệ hạ cảm thán. Biểu muội khoe khoang trước kia bây giờ lại biết điều như vậy, cũng không quấn lấy hắn nữa, rốt cuộc là bị tổn thương rồi.

Hơn nữa nàng bệnh lâu như vậy mà hắn cũng chỉ mới qua đó xem nàng một lần, cũng quá lơ là rồi.

Vì vậy hoàng đế bệ hạ áy náy lập tức chạy tới Ninh Khang cung, phát hiện nụ cười tươi như hoa của Tôn quý nhân. Nếu như là thời điểm Tôn gia chưa đổ thì Tôn quý nhân như vậy là bình thường, nhưng liên tiếp nhiều ngày bị bệnh như vậy, liên tiếp nhiều ngày thất vọng vì tình yêu, Tôn quý nhân như vậy là không bình thường.

Hoàng đế bệ hạ lo lắng, luôn ở bên cạnh Tôn quý nhân dùng bữa, rồi dỗ nàng ngủ trưa. Sau đó ở trong quyển sách ở thư phòng phát hiện “Di thư” của Tôn quý nhân, hoàng đế bị dọa sợ, quả quyết canh chừng ở bên người Tôn quý nhân, tiến hành đủ loại yêu thương quan tâm để dấy lên tình yêu cuộc sống trong nàng, để nàng từ bỏ suy nghĩ tự sát.

Canh chừng canh chừng, lúc đang dùng bữa sau đó dỗ Tôn quý nhân uống nước thì hoàng đế bệ hạ không cẩn thận lăn lên giường cùng Tôn quý nhân....

Vốn là hết sức hài lòng với nhan sắc của Tôn quý nhân, rồi áy náy với Tôn gia, hoàng đế bệ hạ còn vô cùng sợ hãi vì chuyện Tôn quý nhân chuẩn bị tự sát, lần lăn trên giường này xảy ra thì không thể ngăn cản được, trực tiếp để Tôn quý nhân độc sủng hậu cung.

Chu Tĩnh Tuệ đang dùng Long thai để dành lấy thánh sủng trực tiếp bùng nổ.

Mà xuất cung rồi, hậu cung phong vân biến ảo không liên quan đến Tạ tiểu cô. Dĩ nhiên, vì để nàng bất cứ lúc nào cũng hiểu rõ tình trạng của hậu cung, nam thần lão cha cũng thường cùng nàng chia sẻ một chút tin tức trong hậu cung ví dụ #Toàn dân dự đoán mười nguyên nhân Tôn quý nhân độc sủng #Hoàng đế cặn bã bạc tình vô tình, Chu quý nhân trông mòn con mắt #Thục phi thương tâm quá sâu hoàng đế đích thân đến thăm #Thục, Tôn đại chiến tranh thủ tình cảm, Đức phi dịu dàng an ủi Thánh thượng...

Nhưng những tin bát quái này cũng chỉ là gia vị, mỗi ngày trong đầu Tạ hoàng hậu đều đang suy tư làm sao có thể thuyết phục nam thần lão cha cho nàng ra ngoài, thậm chí là xuất thành đến thư viện Lăng Vân tìm Cảnh Hoan.

Mà cơ hội này cuối cùng rất nhanh đã tới rồi.

Mặc dù mỗi ngày hoàng đế bệ hạ đều du ngoạn ở trong sự dịu dàng nhưng lý trí của hắn vẫn tồn tại. Liên quan đến chuyện thi Hương, sau khi Tạ tể tướng nộp lên “Quy trình chi tiết khoa cử hàng năm và điểm cần chú ý”, hoàng đế quyết định tự mình chủ trì kỳ thi lần này.

Mà chuyện chọn lựa người phụ trách của thư viện Lăng Vân để làm tấm gương, hoàng đế bệ hạ nhỏ mọn quả nhiên bỏ Cảnh Hoan sang một bên, ngược lại lựa chọn người từng lộ mặt trước mặt chúng thần Lâm Vân Tranh.

Lý do là, hào quang trên người hoàng nhị đại Cảnh Hoan quá lớn, muốn hắn cho hắn cơ hội nhường cho các bạn học khác. Đồng thời, vì để tránh cho người khác nói hắn và Cảnh Hoan huynh đệ bất hòa, hắn thuận tay cho Cảnh Hoan một vị trí hữu danh vô thực chính là giám sát Lâm Vân Tranh.

Chỉ là dù thế nào đi nữa, đối với Tạ tiểu cô mà nói, đây đúng là một tin tức tốt bởi vì nếu như vậy thì Cảnh Hoan phải về vương phủ ở kinh thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.