Có mục đích thì sẽ có động lực, sau khi Tạ Bích Sơ biết đúng là rạng sáng ngày hôm sau Hoàng đế Bệ sẽ hồi cung, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khỏe lại, biểu hiện cụ thể là buổi sáng ngày thứ ba đã rời giường từ sớm, vui chơi khắp nơi.
Hoàng đế không có ở đây, tất cả người ở lại Thượng Lâm Uyển hiện giờ đều là cấp bậc tôm tép, Tạ Bích Sơ thể hiện đầy đủ sâu sắc tinh túy của câu “Cọp không ở nhà, khỉ xưng đại vương”, mang theo chạy khắp nơi, làm cho cả khu Thượng Lâm Uyển người ngã ngựa đổ, thú chạy chim kinh (hoảng).
Vì vậy mấy ngày sau, Tạ Bích Sơ và tứ Cẩm khiến người phiền chó ngại cứ thuận theo tự nhiên như vậy mà cưỡi ngựa chạy ra khỏi Thượng Lâm Uyển.
Đợi đến khi tiểu cô nương Tạ Bích Sơ “vui sướng như chim nhỏ sổ lồng” với đủ loại cảm xúc vui mừng suốt đường đi cuối cùng đã tới địa điểm hẹn trước, chỉ thấy trong đình nghỉ mát bát giác kia có ba bóng dáng đang hoặc ngồi hoặc dựa.
Tạ Bích Sơ còn chưa kịp nhìn kỹ, thì nam tử nằm nghiêng ngả trên lan can đình bát giác trong số đó đã nhìn thấy bóng dáng của nàng, lập tức đứng dậy đón nàng.
Trên người nam tử mặc một thân áo bào nho sinh màu xanh, đầu đội mũ nho, rõ ràng là cách ăn mặc của thư sinh, phong thái nho nhã lịch sự, hiền lành ấm áp, khiêm nhường cần kiệm đó, thật sự là làm cho người ta vui vẻ thoải mái sảng khoái tinh thần.
Hắn đi từng bước đến gần, bước chân giống như mang theo một luồng gió xuân, đi đến chỗ nào là chỗ đó đóa hoa nở rộ, ong bay bướm múa, có điều đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt của hắn, Tạ Bích Sơ như bị sét đánh, cmn! Xóa hết tất cả những lời ca ngợi vừa rồi!
Quả nhiên là tâm thần phân liệt nặng, chắc chắn thư sinh tác phong nhanh nhẹn trước mắt này là huynh đệ sinh đôi của Tĩnh Vương điện hạ!d/đ;l$q@đôn
Tạ Bích Sơ ngồi trên lưng ngựa mặt không thay đổi nhìn Cảnh Hoan hai tay nắm cây quạt thi lễ với nàng, nụ cười bên môi dịu dàng đến tận xương, giọng nói như là đã được tắm trong nước tuyết tan đầu xuân, sạch sẽ lại ấm áp: “Tạ tiểu thư, tiểu sinh chờ đã lâu.”
Ánh mắt Tạ Bích Sơ liếc nhìn về phía trong đình, nhìn thấy hai người khác cũng đang đi tới, một người thư sinh đi sau cùng, phía trước là một tiểu cô nương đẹp mắt, cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, một thân váy vàng nhạt nhìn như mầm liễu mới hé lộ, trên đầu thắt hai búi tóc đơn giản như nhau, hoạt bát lại đáng yêu, lúc này chớp đôi mắt to đầy tò mò đi tới, nói: “Ngươi chính là tiểu thư Tạ gia đi, lần đầu gặp nhau, ta tên là Thẩm Thường Lê.”
Cả hai tên thiếu niên đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng ta.
Tạ Bích Sơ cũng không chú ý tới người thư sinh phía sau kia, chỉ liếc mắt nhìn Cảnh Hoan một cái, thấy ánh mắt hắn nhìn về phía Thẩm Thường Lê, trong lòng trực tiếp đính nhãn “Ha ha”, còn thắc mắc sao tên ngốc lại trở nên phong độ nhanh nhẹn như vậy, lúc nam nhân theo đuổi mỹ nhân thì đều giống nhau.
Nể mặt hắn “chủ động” tài trợ các loại chi phí trong lần ra ngoài này, nàng luôn luôn có tấm lòng lương thiện sẽ không vạch trần hắn.
Nàng dùng ánh mắt nhìn em dâu đánh giá tiểu cô nương Thẩm Thường Lê từ đầu đến chân một lần nữa, sau đó lộ ra tươi cười, “Lần đầu gặp mặt, ta là Tạ Thanh Ngọc.”
Thẩm Thường Lê vốn còn mang vẻ mặt tò mò lập tức bị “cơn choáng dễ thương” công kích, cặp mắt “xoạt” phát sáng lên, trên mặt hai rặng mây hồng, cả người cũng chóng mặt, “Thật, thật đáng yêu. . . . . .”
Nụ cười của Tạ Bích Sơ càng sâu.
“Khụ ——” Trực giác của Cảnh Hoan cho thấy nếu vẫn không ngăn cản thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó kỳ quái, quyết đoán bỏ qua ánh mắt vô tội mà Tạ Bích Sơ nhìn qua, chỉ chỉ về người phía sau, chính là thiếu niên kia, nói: “Vị này là Lâm Vân Tranh, phụ thân chính là Hộ bộ Thị lang Lâm Thanh Thuyền.”
Lâm Vân Tranh cũng chắp tay về phía nàng, mỉm cười nhẹ nói: “Gặp qua Tạ tiểu thư.”
Nếu như nói hiện giờ Cảnh Hoan phân liệt thành phong thái dịu dàng như gió xuân, thì Lâm Vân Tranh chính là một gốc trúc xanh, hắn chỉ cần đơn giản đứng đó, thì sẽ tự thành một phong cảnh ngay, thanh tú sâu sắc, khí chất cao quý sáng sủa, thật sự là một con người ngọc thụ chi lan.
Đương nhiên, khối tiểu thịt tươi1 này hoàn toàn không phải là món ăn của Tạ Bích Sơ, dẫn đến sự chú ý của Tạ Bích Sơ là, hắn tên là Lâm Vân Tranh đó, phụ thân hắn là Lâm Thanh Thuyền đó, hắn còn có một thanh mai trúc mã tên là Chu Tĩnh Tuệ đó!
Ý cuối cùng mới là trọng điểm.
Nam phụ đại nhân, lần đầu tiên gặp mặt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.d+đ&lê@q*úy%Đ*ôn
Tạ Bích Sơ ý vị không rõ vểnh khóe miệng lên, “ Xin chào Lâm công tử, nghe đại danh đã lâu.”
Cảnh Hoan: (っ・Д・)っ!! Nghe đại danh đã lâu là cái quỷ gì?
Đại danh của Lâm Vân Tranh thế nhưng có thể truyền tới tai Hoàng hậu nương nương luôn không hỏi chính sự, chuyện này hoàn toàn không khoa học, rốt cuộc thì hắn làm ra cống hiến lớn gì có thể ảnh hưởng đến tương lai Đại Hoàn?
Còn có tiểu Hoàng tẩu ngươi cười thành như vậy rốt cuộc là có ý gì thế, bị dọa sợ đến mềm chân thì sao còn có thể tiếp tục vui vẻ chơi đùa với nhau đây?
Nhưng cũng càng muốn đốt ba cây nhang cung tiễn Lâm Vân Tranh lên đường đến hoàng tuyền bình an đó, Cảnh Hoan âm thầm vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn Lâm Vân Tranh mặc dù vẻ mặt không thay đổi nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ nghi ngờ rõ ràng một cái.
Còn lúc ánh mắt Tạ Bích Sơ trở lại trên người Thẩm Thường Lê, rốt cuộc cũng nhớ tới nàng là ai, Thẩm Thường Lê a, thê tử có tiếng mà không có miếng của Lâm Vân Tranh trong truyện gốc, Chu Tĩnh Tuệ để nhận được sự ủng hộ của phụ thân Thẩm Thường Lê là Lại Bộ Thượng Thư, khuyên Lâm Vân Tranh cưới Thẩm Thường Lê vẫn luôn ái mộ hắn, nhưng đáng tiếc chú rễ lại trải qua đêm động phòng với Chu Tĩnh Tuệ.
Chậc chậc, lại là vật hy sinh bị vầng sáng nữ chính phóng xạ tới, ngón tay Tạ Bích Sơ chạm nhẹ vào trên quai hàm một cái, nhìn Thẩm Thường Lê đang cười khúc khích ở trước mặt này, rồi nhìn vẻ mặt cười gian của Cảnh Hoan bên cạnh một chút, cảm thấy vẫn nên cứu cô nương này ra khỏi hang hổ, ném vào ổ sói Tĩnh Vương phủ kia đi.
Nhìn hai người bọn họ có vẻ rất xứng đôi đó.
Chú thích:
1 tiểu thịt tươi: chỉ sự tươi mới, mới mẻ hoặc non nớt, thiếu kinh nghiệm,…