Nàng không phản bác được làm Cảnh Diệp lý giải thành chấp nhận, thấy nàng che cái trán nên lập tức nói với Chu Tĩnh Tuệ: “Còn không qua đây đỡ chủ tử của ngươi?”
Ai dám để cho nàng ta đỡ chứ!
Cả người Tạ Bích Sơ chấn động, bên kia Chu Tĩnh Tuệ vừa mới động, bên này Cẩm Đoạn và Cẩm Trù đã mỗi người một bên đỡ lấy Tạ Bích Sơ, “Chủ tử, người không sao chứ?”
Thấy Cảnh Diệp cũng quan tâm nhìn sang, Tạ Bích Sơ vội khoát tay, “Chỉ là đột nhiên hơi choáng.”
Nữ chính đại nhân bị lơ là lập tức xuất hiện thể hiện cảm giác tồn tại mạnh mẽ của mình: “Hay là để nô tỳ đi mời thái y đi, cơ thể nương nương vốn không tốt, lúc ở Thượng Lâm Uyển lại bị dọa phát sốt, vẫn nên điều dưỡng cho thật tốt, nếu không chỉ sợ sau này Hoàng thượng không dám mang theo nương nương cùng đi săn nữa.”
Lời này của nàng ta vừa nghe thì cũng không có chỗ nào không đúng, nhưng cẩn thân suy nghĩ lại thì rõ ràng đang nói thân thể Tạ Bích Sơ không tốt, chỉ làm liên lụy đến Cảnh Diệp, nói nghiêm trọng hơn, thì là không thể cùng tiến lùi với Hoàng đế Bệ hạ, không xứng là Quốc mẫu.
Ánh mắt Tạ Bích Sơ trở nên sắc bén, đúng là nàng rất rối rắm trên vấn đề nữ chính nữ phụ, cũng bởi vì sợ phiền toái cho nên vẫn luôn lùi bước, thế nhưng cũng không có nghĩa là người khác có thể châm chọc nàng cười nhạo nàng ngay trước mặt nàng.
Tạ Bích Sơ chống trán, mím môi thật chặt, tỏ vẻ như không phục, nhưng trong chốc lát, lập tức trở nên như đưa đám, uể oải nói với Cảnh Diệp: “Ta cũng biết ta vô dụng, chẳng qua chỉ là mấy thích khách cũng đã bị dọa sợ đến phát sốt, không giống Tĩnh Tuệ, không chỉ không bị hù dọa, còn có thể kịp thời chạy đến che ở trước mặt Bệ hạ,“ nàng nói xong giọng nói đã trở nên nghẹn ngào, “Nhưng chảy nhiều máu như vậy, chết nhiều người như vậy, thật sự rất đáng sợ. . . . . .”
Cứ quang minh chính đại bôi đen ngươi đó rồi sao, ngươi có bản lĩnh châm chọc ta, ngươi có bản lĩnh tới cắn ta đi.
Quả nhiên Cảnh Diệp nhíu mày, ánh mắt lướt qua người Chu Tĩnh Tuệ, nhiệt độ lạnh như băng làm cho Chu Tĩnh Tuệ không nhịn được co rúm lại, nhìn Hoàng đế ôm lấy Tạ Bích Sơ trấn an, Chu Tĩnh Tuệ dùng sức cắn răng.
Nàng biết ngay, nàng biết ngay là lòng dạ của Hoàng hậu rất sâu, đóng giả nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã lộ ra dấu vết, cũng khó trách, Tôn Quý phi bị cấm túc, hiện tại trong cung hoàn toàn không có ai là đối thủ của Hoàng hậu, đương nhiên Hoàng hậu muốn nhân cơ hội cột chặt trái tim của Hoàng thượng rồi.
Ban đầu còn tưởng rằng nhờ việc bản thân lợi dụng Hoàng hậu mới khiến cho Tôn Quý phi bị cấm túc, nhưng hôm nay xem ra, hoàn toàn là do Hoàng hậu gây ra, sợ rằng Hoàng hậu mới là người tương kế tựu kế trợ giúp mới đúng.d,đ&lê(quý@đôn
Còn có hai lần ám sát của Tôn gia, nói không chừng trong đó có sự vận hành của Tể Tướng, nếu không sao lại khéo như vậy chứ, trong cung Quý phi vừa gặp chuyện không may, theo sát đó động tác của Tôn gia bị phát hiện ngay, còn có Thái hậu bên kia, Hoàng thượng đã trở lại từ Thượng Lâm Uyển nhiều ngày như vậy, mà còn chưa gặp qua bà ta một lần.
Chó sẽ cắn người thì thường không sủa, Tôn Quý phi ngang ngược kiêu ngạo như vậy, ỷ vào quyền thế của gia tộc, thủ đoạn đối phó người khác đều rất rõ ràng, nhưng Hoàng hậu không giống, người Tạ gia vốn ít ỏi, Tể Tướng coi như là nhất mạch đơn truyền, nhưng một mình Tể Tướng cũng có thể làm mưa làm gió trên triều đình, làm nữ nhi của hắn, thủ đoạn của Tạ Bích Sơ đương nhiên không đơn giản, càng làm cho người ta đề phòng chính là, Tạ Bích Sơ luôn làm trong âm thầm .
Càng làm cho Chu Tĩnh Tuệ sốt ruột là, ngay cả ưu thế duy nhất của nàng ta cũng không có cách nào thể hiện ra ở trên người Tạ Bích Sơ, điểm dựa vào lớn nhất của nàng ta chính là trí nhớ của đời trước, nhưng cái chính là trong trí nhớ không có sự tồn tại của Hoàng hậu, khi đó nàng ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ của Hoán Y Cục, chuyện được nghe nhiều nhất mỗi ngày chính là Tôn Quý phi được sủng ái như thế nào, còn có vài việc lớn về Hoàng thượng, hoàn toàn không có tin tức của Hoàng hậu, điều này làm cho nàng hơi bị bó tay hết cách.
Chỉ là, nếu Hoàng hậu có thể bị Tôn Quý phi áp chế nhiều năm như vậy, vậy sau này nhất định cũng sẽ tiếp tục bị áp chế, nàng cứ tạm thời nhịn thêm một khoảng thời gian, chờ đến khi Tôn Quý phi đi ra, chỉ dẫn cho Tôn Quý phi đấu với Hoàng hậu là được.
Nàng ta nghĩ như vậy, không biết Tạ Bích Sơ cũng nghĩ giống như vậy, thật vất vả lừa Hoàng đế Bệ hạ đi khỏi, Tạ Bích Sơ cũng lười để ý đến Chu Tĩnh Tuệ, nếu không làm tiểu trong suốt được, nếu nhất định phải đứng ở vị trí đối địch với nữ chính, vậy thì cũng không cần giả nhân giả nghĩa đi tạo cảm giác tốt với nữ chính, hiện tại công dụng duy nhất của Chu Tĩnh Tuệ chính là giữ lại để đối phó với Tôn Quý phi.
Quý phi điêu ngoa bốc đồng như vậy, nàng lại là thục nữ ưu nhã như thế này thì làm sao có thể ứng phó nổi, đương nhiên là phải giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp là nữ chính đại nhân đi giải quyết chứ sao.
Còn bây giờ vấn đề quan trọng nhất của nàng là làm thế nào để tăng cảm giác tốt của nam chính, không chỉ phải tăng độ hảo cảm của nam chính với mình, mà còn phải làm giảm độ hảo cảm của hắn với nữ chính thì mới được, hơn nữa mỗi ngày nàng còn phải ăn, uống, cùng với ngủ, cùng với suy tư cuộc sống, nhớ lại thì, nàng thật sự rất bận đó.
Đương nhiên, không phải là Tạ Bích Sơ chưa nghĩ qua việc thu nam chính vào tay, dù thế nào thì Hoàng đế Bệ hạ cũng là ông chồng hợp pháp của nàng, cộng thêm ở cổ đại muốn ly hôn cũng khá khó khăn, huống chi là sự kiện ly hôn của Hoàng gia, quả thật mất mặt của cả hai đại gia tộc, người bình thường cũng còn phải được chăng hay chớ mà.
Huống chi con người Cảnh Diệp cũng khá xuất sắc, sự nghiệp thành công, kinh tế giàu có, tính tình trầm ổn, có tinh thần trách nhiệm, lại nhìn thử điều kiện bản thân của hắn, ví dụ như giá trị sắc đẹp, dáng người, kích cỡ, kéo dài các loại đều cao đến vượt mức, dù sao nhiều vợ nhỏ đã từng tự đo lường qua như vậy, nếu như có bất kỳ hạng mục nào có vấn đề thì đám vợ nhỏ kia sẽ ngày ngày mặt dày mày dạn muốn lôi hắn lên giường sao?
Nhưng là một điểm tốt che đi trăm điều xấu, một điểm khốn nạn hủy đi tất cả.
Đêm đó, sau khi Tạ Bích Sơ nghe tin Cảnh Diệp lâm hạnh Huệ phi, lập tức hạ ngũ mã phanh thây nghiền xương thành tro cái ý nghĩ hoang đường dán lại sống chung với Hoàng đế Bệ mà mình đang nghĩ.
Mới vừa rồi nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, lại muốn cùng người khác hầu hạ một chồng? Nhất định là bởi vì nữ chính ở cung Trường Hoa, nàng ta phóng xạ vầng sáng cộng thêm kỹ năng gây choáng, cho nên làm cho phong cách của mình cũng bị đột biến rồi, quá nguy hiểm, đúng là vũ khí hình người, không được, nhất định phải nghĩ biện pháp ném nàng ta ra khỏi Trường cung Hoa.
Tạ Bích Sơ lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ve trái tim, sau khi xác nhận chủ ý thì quyết định phải ngủ một giấc thật ngon đã, ngủ đủ mới có tinh thần đấu với nữ chính, ai biết mới vừa nhắm mắt lại, trong căn phòng đen tuyền lại xuất hiện một bóng đen.
Không, sao ta lại phải nói là “lại”?
Nhưng lúc này chắc sẽ không phải là Tĩnh Vương điện hạ nữa đâu nhỉ, phải biết rằng đây chính là Hoàng cung đó.
Ai biết sau một khắc, giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu tẩu tử có khỏe không?”
Tạ Bích Sơ lặng yên, sau đó tỉnh táo làm nũng nói: “Bệ hạ ngài đừng giỡn mà.”
Tĩnh Vương Điện hạ: “. . . . . . Vậy cái dĩa men sứ xanh nhạt hoa văn cây sen còn có khối đá Kê Huyết này. . . . . .”
Không nói đến còn đỡ, nhắc đến cái này đúng là rất tổn thương tự ái có được không? Trước kia tưởng rằng hai người mới vừa quen, nghĩ rằng hai người có thể làm chị em tốt cả đời, cho nên lừa chút đồ gì gì đó hoàn toàn không áp lực, nhưng nếu quan hệ trước kia là yêu đương (?!) hoặc là quan hệ theo đuổi và được theo đuổi (?!), như vậy thì mắt ngay cả chớp cũng không chớp mà tặng quà thật sự được sao?