Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 31: Chương 31: Nữ chính và nam chính "trùng hợp" gặp nhau




Xế chiều hôm đó, Cảnh Diệp quả nhiên lại chạy tới làm việc, hắn không triệu kiến Tạ Bích Sơ, bản thân Tạ Bích Sơ lại nóng lòng đến gần, mặt dày mày dạn mời hắn cùng uống trà chiều.

“Bệ hạ cảm thấy những món điểm tâm này như thế nào?”

Cảnh Diệp liếc mắt nhìn đôi mắt chứa đựng mong đợi của nàng một cái, khôi phục vẻ cao lãnh trước sau như một, nhàn nhạt liếc mắt mấy đĩa bánh ngọt trước mặt một cái, phát hiện đều chưa từng xuất hiện qua ở cung Trường Hoa, hắn cũng không động, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà, không chút để ý nói: “Không ra hình dáng gì.”

Tạ Bích Sơ vội nói: “Bệ hạ còn chưa ăn mà, mặc dù thoạt nhìn đúng là khá khó coi, nhưng mà nhất định ăn rất ngon.”

“Hả? Vậy sao?” Cảnh Diệp ngạo mạn trả lời một câu không có ý nghĩa gì, nhìn dáng vẻ thì dường như chẳng thèm để ý tới, trong mắt lại chứa đựng sự vui vẻ bí ẩn.

Tạ Bích Sơ vội vàng dùng lực gật đầu, “Đó là đương nhiên, không bằng Bệ hạ nếm thử một chút xem?”

Cảnh Diệp im lặng không lên tiếng, tựa hồ đang suy tư điều gì đó, khóe mắt lộ ra một tia gian xảo, đôi môi khẽ nhếch hình như muốn nói gì đó, lúc này, Tạ Bích Sơ không nhìn thấy chút biểu tình nào của hắn nói tiếp: “Đều là do Huệ phi đưa tới đó, mặc dù nàng ta nói là đưa tới cho ta, chẳng qua ta biết nàng ta là muốn đưa cho Bệ hạ đó.”

Nàng vừa nói vừa nháy mắt với hắn mấy cái, trong mắt tràn đầy chế nhạo và trêu chọc.

Vẻ mặt Cảnh Diệp không thay đổi, ánh mắt lại trong nháy mắt tối tăm xuống, hắn đặt ly trà xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi cố ý kéo trẫm qua chính là vì những chuyện này? Làm trở ngại chính sự, ngươi có biết phải bị tội gì không?”

Tạ Bích Sơ ngẩn người tại chỗ, hoàn toàn ngốc luôn, trơ mắt nhìn Cảnh Diệp phất tay áo đi.d/đ*le@quý”tdon

Còn có thể vui vẻ chơi đùa hay không, thân là Hoàng đế lại sử dụng kỹ năng thay đổi sắc mặt thuần thục như vậy là do Thái hậu nương nương tạo ra sao?

Tạ Bích Sơ trái lại cảm thấy rất thật xin lỗi Huệ phi, mặc dù là bản thân có ý tốt, muốn để cho nàng lộ diện trước mặt Hoàng đế, nhưng mà trước mắt xem ra là có lòng tốt lại gây ra chuyện xấu mất rồi, cũng may buổi sáng lúc để Cẩm Tú đáp lời đã đẩy trách nhiệm ra ngoài, cho sự cơ trí của bản thân 32 điểm thưởng.

Đến buổi tối, Hoàng đế bệ hạ tùy hứng lật. . . . . . Thẻ bài của Đức Phi.

Huệ phi trực tiếp khóc ngất trong nhà cầu.

Đối với Đức Phi mà nói thì đúng là trời giáng chuyện vui, nàng hung hăng nhéo bắp đùi một cái, sau đó rưng rưng nước mắt trong suốt phân phó cung nhân chuẩn bị.

Mà lúc này trong cung Trường Hoa, Tạ Bích Sơ không thể không cảm thán, vầng sáng nữ chính, đúng là rất mạnh mẽ. Nói không chừng chính vì như vậy, buổi chiều Hoàng đế mới có thể nổi giận một cách không giải thích được.

Mà lúc này nữ chính Chu Tĩnh Tuệ đang làm gì, đương nhiên là đang trang điểm rồi, cái gọi là phụ nữ chinh phục người khác nhờ trang điểm cũng không phải là một câu nói nhảm, mặc dù chỉ có thể mặc đồng phục thống nhất của cung nữ, nhưng đồng phục mặc thật tốt cũng có thể rất hấp dẫn đó, hơn nữa khóe mắt có thể dùng than vẽ lông mày vẽ hơi nhếch lên một chút, như vậy nhìn từ một bên mặt qua mới có vẻ câu nhân đó, trên mặt cũng có thể xoa một chút má hồng, như vậy nhìn từ chính diện qua mới có vẻ quyến rũ chứ sao.

Tưởng dáng vẻ đã luyện tập hàng ngàn, hàng vạn lần là nói chơi sao?

Muốn làm nữ thần trước tiên phải học được cách giả vờ (QT: trang bức), nói cho các ngươi biết bí quyết đó, không cần cám ơn.

Mà Chu Tĩnh Tuệ chính là một bằng chứng sống từ đầu đến chân, từng cử động từng cái thở dài của nàng đều trải qua cố ý tỉ mỉ điêu khắc, tầng tầng lớp lớp bao hàm vô tận ý tứ sâu xa, giống như hiện giờ, nàng đang bưng trà “trùng hợp” gặp Cảnh Diệp ở cửa đại điện, sau khi hành lễ thì Cảnh Diệp hỏi nàng: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”d.đ#l%q*d

Nàng hơi cúi đầu xuống, cái cổ dài nhỏ hơi cong, nghiêng thân thể 45 độ về phía Cảnh Diệp, bày ra phía mặt bên trái của bản thân, lông mi dài khẽ run giống như cánh bướm đang dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trong điện mang theo e ngại, giọng nói mang theo sự run rẩy và nghẹn ngào như có như không, ngoài miệng lại nói lời cảm ơn: “Nhờ Đức Phi nương nương không chê, cho nô tỳ cơ hội phục vụ nương nương.”

“À...” Ánh mắt Cảnh Diệp quan sát nàng mang ý vị không rõ, nếp nhăn nhàn nhạt bên môi khi cười mang theo vẻ bí hiểm, “Vậy sao. . . . . .”

Chu Tĩnh Tuệ vội quỳ xuống, “Là nô tỳ cô phụ một phần tâm ý của Hoàng thượng, xin Hoàng thượng giáng tội.”

Cảnh Diệp hơi hứng thú cười, vuốt vuốt nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái, ánh mắt có chút mơ hồ, giọng nói nhàn nhạt nói: “Ngươi có tội gì, đứng lên đi.”

Sau thời gian vài câu nói, Đức Phi đã từ trong điện đi ra, nhìn thấy Chu Tĩnh Tuệ quỳ trên mặt đất, trong mắt lóe lên sự đề phòng, chán ghét còn có khinh thường, trên mặt lại mang nụ cười on nhu, dáng vẻ ôn tồn cẩn thận: “Hoàng thượng cả ngày bận về việc… chính sự, chắc hẳn là mệt mỏi, không bằng vào điện nghỉ ngơi giải lao một chút, Tĩnh Tuệ mới vừa tới cung Phúc Tường không lâu, còn chưa học hết quy củ, nếu có nơi nào đã quấy rầy Hoàng thượng kính xin Hoàng thượng bớt giận, nô tì bồi tội với Hoàng thượng.”

Cảnh Diệp khoát cây quạt trong tay áo, vừa theo Đức Phi đi vào trong, vừa nói: “Sao nàng lại có tội? Cũng chỉ là thấy cung nữ kia nhìn quen mắt, hỏi nhiều một câu thôi, vậy mà nàng cũng ghen tị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.