Đương nhiên hắn rất bình tĩnh rồi, bởi vì không thể không bình tĩnh chứ sao nữa, dù sao trong Hậu cung, Thái hậu nương nương cả ngày muốn gặp Hoàng đế còn không gặp được, đã giày vò rất lâu rồi, Tôn Khải Xương có thể không biết rõ sao, cũng bởi vì biết, mới hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, lúc này Hoàng đế đang cực kỳ tức giận, sao có thể cứng đối cứng với Hoàng thượng trong thời điểm này?
Tuy nhiên thật ra chuyện này là một sự nhầm lẫn —— Dù sao Hoàng đế Bệ hạ làm kho tinh tử di động còn chưa cung cấp nòng nọc nhỏ để Tôn Quý phi thụ thai từ đó thành công sinh ra người thừa kế cho Hoàng thất, lúc này sao hắn có thể chết được —— Cho nên những thích khách kia đúng là đến ám sát Tạ Bích Sơ.
Trong đó vấn đề quan trọng là, lần đầu tiên lúc ám sát Tạ Bích Sơ ở ngoài thành, Tôn gia phái ra thích khách do bản thân huấn luyện, sau đó thích khách bị diệt cả đoàn, Tể tướng đại nhân lần theo dấu vết tra được đến trên đầu Tôn gia, theo đó phối hợp với Hoàng thượng xốc ngược đáy thế lực của Tôn gia ở Giang Nam lên trời1. (xử lý sạch sẽ/tận gốc)
Sự dạy dỗ lần đo quá mức thảm thiết, đương nhiên Tôn gia phải ngã một lần thì khôn hơn một chút chứ, vốn là vậy, lúc Hoàng đế đón Tạ Bích Sơ về cung tỏ vẻ muốn giữ gìn nàng, mặc dù Tôn gia không cam tâm, nhưng cũng chỉ suy nghĩ trong đầu thôi, dù sao sau lưng Hoàng hậu còn có Tạ Dịch Giang đó.
Nhưng kế đó Hoàng đế dùng sức quá mạnh, biểu hiện ra để ý yêu thích thực sự quá mức, Tôn gia đúng thật là không nhìn nổi, tại sao, khuê nữ nhà mình còn đang bị cấm túc, ngay cả cọng lông cũng không thấy? Tiểu nha đầu đó lại có thể được Hoàng đế coi trọng như vậy, nhịn không được!
Lần này Tôn gia coi như thông minh hơn được một chút, trực tiếp tốn tiền mời tổ chức sát thủ giải quyết Tạ Bích Sơ, nhưng mà, bât kể là kinh doanh hay là tiêu dùng, trước khi muốn tham gia vào bất kỳ thị trường nào, nhất định phải trải qua điều tra nghiên cứu —— Tôn gia hoàn toàn không điều tra thử xem giá trị uy tín, tỷ lệ thành công các thứ tổ chức sát thủ này. Như vậy có khác gì đứa bé không để ý đến uy tín của người bán?
Tóm lại kết quả chính là, Tôn gia tốn số tiền lớn, nói với tổ chức sát thủ: Giải quyết tiểu cô nương kia!d,đ*l$q*đ
Tổ chức sát thủ nói: Chỉ một mình tiểu cô nương? Người đi theo bên cạnh nàng thì sao?
Tôn gia cảm thấy giải quyết hậu quả thật phiền toái, cũng sợ lưu lại manh mối chứng cớ các thứ, nói rằng: Giết hết tất cả.
Tổ chức sát thủ: Được! Thêm tiền!
Ai mà ngờ Hoàng đế Bệ hạ lại kéo Tạ Bích Sơ cùng đi săn thú chứ, vì vậy, bởi vì ngẫu nhiên, một đám ô hợp kỹ năng chuyên nghiệp không đạt tiêu chuẩn chạy đi chuẩn bị diệt hết cả đoàn người Tạ Bích Sơ, kết quả là hết sức không may đụng phải tấm sắt.
Về phần tại sao Cảnh Diệp sẽ có ảo giác rằng chính hắn mới là mục tiêu, chủ yếu là bởi vì suy nghĩ của thủ lĩnh thích khách lúc đó là: Trước hết cứ thả tiểu cô nương mục tiêu nhỏ yếu đến mức dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể đè chết đã, dù sao cho dù có chạy thì cũng chạy không xa, giải quyết “thị vệ” gây cản trở nhìn qua rất lợi hại trước đã!
Sau đó thủ lĩnh thích khách đã bị bắt đương nhiên lúc bị tra hỏi sẽ không thừa nhận bản thân nhỏ mọn, đã nói thẳng với tâm phúc của Hoàng đế Bệ hạ, mục tiêu ám sát chính là tên “thị vệ” nhìn qua rất khỏe mạnh và lợi hại, như vậy mới khá là không mất mặt chứ, như vậy mới phù hợp với sự đánh giá về sát thủ chứ, cho dù kỹ thuật chuyên nghiệp không đạt tiêu chuẩn, cũng phải giữ vững chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp!
Nhưng cho dù thật sự là trời xui đất khiến, chuyện đến nước này Tôn gia còn có thể giải thích thế nào bây giờ? Chẳng lẽ phải chạy tới nói với Hoàng đế Bệ hạ, ta hoàn toàn không muốn d;đ_l*q!đhành thích vua đâu, ta còn chưa có ngoại tôn thì sao có thể giết ngươi được chứ, ta chỉ muốn giết Hoàng hậu thôi có được hay không?
Nếu như thực sự nói như vậy đoán chừng chờ đón chính là sự nghiền áp của Tạ gia.
Cho nên Tôn Khải Xương đồng chí chỉ có thể nuốt quả đắng này xuống thôi, trước hết cứ để Hoàng đế trút giận đã rồi nói sau, dù sao cũng chỉ động con lớn nhất của hắn, hắn còn có con thứ hai con thứ ba mà, nếu vẫn không được thì còn có một cặp con thứ nữa, có chuyện gì lớn đâu chứ.
Huống chi trong cung còn có muội muội và khuê nữ nhà mình mà, nhiều người như vậy đối phó với một tiểu Hoàng đế còn không phải là dễ như trở bàn tay, đại trượng phu co được dãn được, trước hết hắn co đã, sau này thế nào cũng có lúc hắn duỗi lại, chờ xem.
Tôn Khải Xương là người thông minh lanh lợi cỡ nào, hắn nghĩ không sai chút nào, ít nhất không nghĩ sai về muội muội nhà hắn —— Thái hậu nương nương.
Thái hậu nương nương đã hoàn toàn biến thân thành người hành tinh để yên sẽ chết, một ngày trước một ngày sau tới quấy rầy Hoàng đế Bệ hạ, cả người Cảnh Diệp đều sắp bùng nổ, hôm nay ngay lúc đang nghiêm mặt nói chuyện riêng với Tể tướng đại nhân trong Ngự Thư Phòng, bên ngoài có người tới báo nói cung Ninh Khang phái người đưa canh điểm tâm đến quan tâm lo lắng cho sự khỏe mạnh của Hoàng đế Bệ hạ, Hoàng đế Bệ hạ ném chặn giấy Kê du hoàng trên tay vào trên cửa ngay tại chỗ.
Lý Lộc: “. . . . . . Khụ, Hoàng thượng, chặn giấy Kê Du hoàng đó Hoàng hậu nương nương rất thích, nếu ngài không muốn dùng thì không bằng thưởng cho Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng đế Bệ hạ ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, đi, đưa đến cung Trường Hoa.”
Tạ Dịch Giang: Xí, không cần, tại sao phải là ngươi không dùng nữa mới đưa cho Bảo Nhi nhà ta, Bảo Nhi nhà ta mới sẽ không lấy thứ rách nát mà ngươi không cần! Một khối nhỏ như vậy mà chủ nhân một quốc gia cũng có thể đưa đi tặng được! Ngày mai ta sẽ đưa cho Bảo Nhi nhà ta một cái bàn bằng Kê du hoàng!
Hoàng đế Bệ hạ thấy Tạ Dịch Giang không nói lời nào, chỉ xem như hắn chấp nhận, vừa nghĩ tới Tạ Bích Sơ, trong lòng cũng buông lỏng một chút, thật ra thì hắn hơi sợ Tạ Dịch Giang, dù sao Tạ Dịch Giang là cựu thần đồng lứa với tiên đế, hơn nữa lúc đó tiên đế cũng rất sùng bái Tạ Dịch Giang, loại kính ý đó từ nhỏ Cảnh Diệp đã thấy rất nhiều, cho nên khi hắn đứng trước mặt Tạ Dịch Giang luôn có loại cảm giác đối mặt với thầy, nhất là lúc làm việc gì sai hoặc là không hoàn thành tốt việc gì đó, càng chột dạ hơn.
Ở một trình độ nhất định, Cảnh Diệp xem Tạ Dịch Giang thành hóa thân của tiên đế, sợ hắn thất vọng về bản thân.
Chuyện thất lễ như đập đồ các thứ theo lý không nên xuất hiện ở trên người Đế vương không thể hiện ra vui giận, huống chi là nhằm vào mẫu hậu của bản thân, như vậy hoàn toàn không hợp lễ nghi.
Tạ Dịch Giang im lặng cũng làm cho Cảnh Diệp thở phào nhẹ nhõm, sau đó ho nhẹ một tiếng bỏ qua chuyện này, tiếp tục thảo luận chuyện lúc trước: “Theo ý Tể tướng, cung nữ cứu giá lúc trước nên xử trí như thế nào?”d+đ(lê:quý{đôn
Tạ Dịch Giang vốn còn cảm thấy đề nghị lúc trước của Bảo Nhi nhà mình không phải rất tốt, Chu Tĩnh Tuệ kia nhìn qua đã biết là người lòng dạ thâm sâu, nếu đặt bên cạnh Hoàng đế xúi giục Hoàng đế nhằm vào Bảo Nhi nhà mình thì sẽ không tốt, nhưng bây giờ tâm tình ngài không tốt, nhìn Hoàng thượng khó chịu, đột nhiên cảm thấy đặt một người ở bên cạnh Hoàng đế để cho hắn tốn tâm tư là vô cùng cần thiết, bớt cho hắn ném rác rưởi đến chỗ Bảo Nhi nhà mình, cứ để cho Chu Tĩnh Tuệ đó làm thùng rác là được.
Vì vậy hắn cúi đầu nói: “Tất cả do Hoàng thượng làm chủ.”
Cảnh Diệp rất là buồn rầu, nói: “Nàng ta đúng là có công cứu giá, nên thưởng, nhưng bản thân nàng ta rõ ràng có chút vấn đề, nhưng lại không tra được, trẫm thật sự có hơi lo lắng.”
Tạ Dịch Giang suy nghĩ một chút, hết sức nghiêm túc thay Hoàng thượng phân ưu: “Cứu giá không phải công nhỏ, thần nghe nói nàng vốn là người trong cung của Đức Phi nương nương, đương nhiên Hoàng thượng không thể tùy tiện đuổi, dù thế nào cũng phải giữ lại mặt mũi cho Đức Phi nương nương, về phần có chút vấn đề theo như lời Hoàng thượng, thần cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, phái người nhìn kỹ là được, hơn nữa thứ cho thần nói thẳng, nữ nhân Hậu cung, cho dù có chút tâm tư, cũng không thoát được mấy thứ kia mà thôi.”
Cảnh Diệp lập tức hiểu ý, tất cả nữ nhân Hậu cung đều là của Hoàng đế, bao gồm tất cả cung nữ, cho nên cho dù cung nữ có tâm tư, vậy cũng chắc chắn liên quan đến việc leo lên long sàng, không thể không nói, thật ra thì rất nhiều khi, không phải là nam nhân không hiểu tâm tư của nữ nhân, mà là chẳng muốn đi hiểu tâm tư của nữ nhân, nếu một nam nhân thật sự muốn hiểu một nữ nhân, hoàn toàn có thể thông suốt đến cùng trong vài giây.
Đương nhiên, đặc biệt là nam nhân thành thục đã trải qua việc đời —— món ăn củaTạ Bích Sơ.
Cảnh Diệp suy nghĩ một chút, cảm thấy Chu Tĩnh Tuệ có tâm tư kia thì cũng không có gì đáng trách, mặc dù ấn tượng đầu tiên cảm thấy cô nương kia không bám víu không nịnh hót rất tốt, hiện tại ấn tượng đó đã bị phá vỡ hoàn toàn, nhưng điều này cũng không làm trở ngại một nam nhân sinh ra cảm xúc hả hê khi nhận được sự ưu ái của nữ tính, huống chi dáng dấp của cô nương kia cũng được, cho nên hắn quyết định cho nàng ta một cơ hội.
Vì vậy Hoàng đế Bệ hạ nói với Lý Lộc: “Điều nàng đến phòng trà nước đi, còn bên phía cung Phúc Tường, ngươi chọn mấy thứ gì đó Đức Phi nương nương yêu thích đưa qua.”
Đây là muốn điều Chu Tĩnh Tuệ đến ngự tiền rồi, Lý Lộc vừa tính toán giá trị của Chu Tĩnh Tuệ ở trong lòng, vừa đáp lời: “Vâng” .
Tạ Dịch Giang thấy chuyện được giải quyết theo ý Bảo Nhi nhà mình, cũng công thành lui thân rồi.
Ra khỏi Ngự Thư Phòng đi ra ngoài cung, đi một nửa cuối cùng vẫn thấy lo lắng, liền nhỏ giọng mấp máy môi nói: “Truyền tin tức này cho Thái hậu, để người ta nhắc nhở nàng ta, nên suy nghĩ vì Quý phi nhiều một chút.”