Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 7: Chương 7: Bữa tiệc tư nhân




Lạc Kim Vũ nhìn bóng dáng Mai Uyển biến mất ở chỗ ngoặt lầu hai, cảm thấy có chút thần kỳ, nguyên chủ ở Cảnh gia đã hơn hai năm, cũng chưa đổi lấy một cơ hội chính thức đi theo Cảnh mẹ ra ngoài dự tiệc. Cô tới mới hai ngày, lại được Mai Uyển ngỏ lời mời tham dự.

Mặc dù Cảnh mẹ cường điệu chỉ là một bữa tiệc tư nhân, nhưng dù là tư nhân, cũng đều thuộc giới hào môn quý tộc. Hiện giờ lại chủ động mang theo cô tham dự, tương đương coi trọng cùng khẳng định cô cũng là một phần tử trong Cảnh gia.

Lạc Kim Vũ kết hợp thái độ hai ngày này của Cảnh mẹ đối với cô, cẩn thận nghĩ nghĩ, lại cảm thấy cũng có thể giải thích được.

Cảnh gia tự nhiên xuất hiện một đứa cháu đích tôn, nhưng Cảnh Tư Hàn, người cầm quyền Cảnh thị hiện tại vẫn còn độc thân, điều này chứng minh đứa nhỏ này sinh ra danh không chính ngôn không thuận.

*Danh chính ngôn thuận: có danh tiếng đàng hoàng, lời nói cũng dễ nghe.

Làm một đứa con riêng cũng không phải chuyện vẻ vang. Nếu như không phải nguyên chủ cùng mẹ ruột nguyên chủ cắn chết không đồng ý, Cảnh gia cha mẹ tính toán chỉ nhận cháu trai.

Từ khi nguyên chủ vào Cảnh gia, thái độ của Cảnh mẹ đối với cô vẫn luôn hiền hòa, nhưng điều này khả năng chỉ là xuất phát từ sự giáo dục từ nhỏ, không phải đại biểu cho việc chấp nhận.

Cẩn thận nhớ lại, Lạc Kim Vũ phát hiện thái độ thân mật của Cảnh mẹ đối với nguyên chủ bắt đầu từ đầu năm nay, đây là công lao của sự kiên trì bền bỉ hiếu thuận của nguyên chủ đối với Cảnh cha Cảnh mẹ, cũng như cố gắng chăm sóc Cảnh Gia Dịch.

Trước kia Cảnh mẹ không có mang nguyên chủ đi ra ngoài, khả năng thứ nhất là bà chưa có chân chính nhìn rõ phẩm tính của nguyên chủ, thứ hai Cảnh Gia Dịch tuổi quá nhỏ, thứ ba gu thẩm mỹ của nguyên chủ trước kia không thể gặp người.

*Phẩm tính: Phẩm chất + Tính cách, tính tình.

Lại nói tiếp, Cảnh mẹ là một vị trưởng bối hiền lành có phẩm tính cực tốt, bà cũng từng thử qua việc dạy dỗ nguyên chủ, chỉ tiếc nguyên chủ không quá thông minh, cũng không có hiểu cho sự khổ tâm của bà.

Cho nên mặc dù bà đối với phẩm tính của nguyên chủ có đổi mới, nhưng chưa bao giờ có ý giới thiệu cô với người bên ngoài.

Sự thay đổi khí chất của một người thật ra rất rõ ràng, ăn mặc, cách nói năng, ngay cả tinh thần đều sẽ có biến hóa. Cảnh mẹ sống hơn phân nửa đời, đôi mắt chưa từng nhìn lầm ai.

Bà khẳng định không thể tưởng được trên thế giới này còn có vụ “Hồn xuyên” như vậy, chỉ cảm thấy Lạc Kim Vũ nghĩ thông suốt, cũng nguyện ý cho cô một cơ hội.

Như vậy nghĩ lại, cô nhặt được tiện nghi rất lớn. Lạc Kim Vũ sờ sờ cằm, tuy rằng cô cũng không muốn chiếm cái tiện nghi này, Cảnh mẹ đối với cô càng tốt, chứng minh bà càng xem trọng Cảnh Gia Dịch, tương lai cô muốn mang con trai rời khỏi trở ngại cũng càng lớn.

Nhưng Lạc Kim Vũ cũng không tính toán buông tha cơ hội này, những người tham gia đều thuộc hào môn quý tộc.

Mặc dù chỉ là một buổi triển lãm tranh tư nhân, có thể tham dự tất nhiên cũng không phải là người thường. Nếu có thể kết giao một vài người trong đó, đối với tương lai của cô cũng sẽ rất có lợi.

Có lẽ Cảnh mẹ còn không đặc biệt yên tâm về tính tình của Lạc Kim Vũ, trước bữa tiệc diễn ra một ngày mang theo cô cùng đi mua lễ phục cao cấp, đi spa, làm tóc.

Tối thứ năm, Lạc Kim Vũ mang theo Cảnh Gia Dịch mặc một bộ lễ phục rất đẹp trai, đi theo Cảnh mẹ đến bữa tiệc tối.

Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự rất to lớn rộng rãi nằm ở giữa lưng núi, Lạc Kim Vũ sửa sang lại lễ phục, ưu nhã xuống xe, cô nắm lấy tay nhỏ của Cảnh Gia Dịch, bảo trì khoảng cách nửa người đi theo phía sau Cảnh mẹ cùng nhau đi vào cửa lớn biệt thự.

Một vị phu nhân mặc sườn xám thủ công làm bằng tơ tằm tươi cười chào đón, thân thiết tiếp đón Cảnh mẹ xong, sau đó tựa hồ mới nhìn thấy Lạc Kim Vũ, hơi kinh ngạc, nói: “Nha, chị Uyển, hôm nay chị mang theo con gái nhà ai vậy? Lớn lên thật đẹp!”

“Đây là Lạc tiểu thư” Cảnh mẹ cười, hào phóng trả lời bà ta, kế tiếp vỗ vỗ cánh tay Lạc Kim Vũ, nói: “Kim Vũ, kêu dì Lý”

Lạc Kim Vũ lập tức cười nhạt gọi một tiếng, lông mày Lý phu nhân hơi hơi giương lên, đáy mắt hiện lên trào phúng không thể thấy, bà ta gật đầu có lệ, vẫn chưa cùng cô nói chuyện, ngược lại cong lưng, sờ sờ Cảnh Gia Dịch đầu tóc, đứng dậy nhìn Cảnh mẹ nói:

“Đây là đứa trẻ kia đi? Lớn lên thật giống Tư Hàn đúng là một cái khuôn mẫu in ra”

Bị làm lơ, Lạc Kim Vũ không có biểu hiện ra sự bất mãn, cô yên lặng tươi cười, đứng ở phía sau Cảnh mẹ làm một cái phông nền xinh đẹp.

Mặc dù tất cả mọi người biết cô là mẹ ruột Cảnh Gia Dịch, nhưng một ngày không có gả vào Cảnh gia, thì một ngày cô được gọi bằng “Lạc tiểu thư“. Cho dù Cảnh mẹ tự mình mang theo, thái độ thân mật, nhưng ở trong mắt người ngoài, cô vẫn là một người phụ nữ không danh không phận, chưa kết hôn đã có con.

Số lớn người sẽ xem ở Cảnh mẹ mặt mũi làm bộ không biết, chỉ xem cô là Lạc tiểu thư, mà có một số người, giống trước mặt vị Lý phu nhân này, sẽ trực tiếp thể hiện ra mặt sự khinh bỉ cô, bởi vì cô thuộc loại “Bất đồng giai tầng“.

*Bất đồng giai tầng: Không cùng giai cấp, giàu - giàu, nghèo - nghèo.

Nhìn dáng vẻ, vị Lý phu nhân này không quan hệ thân mật với Cảnh mẹ giống hai từ “chị Uyển” kia.

Quả nhiên, Cảnh mẹ rũ mắt nhìn về phía Cảnh Gia Dịch, ôn thanh mở miệng nói: “Dương Dương, kêu bà Lý”

Lạc Kim Vũ vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Ở trên xe, Cảnh mẹ đã từng nói cho cô biết một chút thông tin.

Hôm nay, Lý phu nhân tổ chức bữa tiệc ăn mừng trở thành vị phu nhân thứ ba của nhà họ Lý, nhỏ hơn chồng những 30 tuổi. Hiện giờ cũng chỉ mới ba mươi tuổi, hiện tại Cảnh mẹ kêu Cảnh Gia Dịch kêu cô ta thành “bà“.

Tuy rằng bối phận không sai, nhưng sắc mặt Lý phu nhân so lúc trước Lạc Kim Vũ kêu cô ta thành “Dì” còn xanh xao hơn nhiều, nhưng cô ta vẫn là miễn cưỡng cười trả lời.

Mai Uyển vẫn duy trì ý cười đầy khéo léo, nói: “Không cần tiếp đón tôi, đêm nay nhiều khách như vậy, cô chắc bận lắm, tự chúng tôi đi vào là được”

Tạm biệt Lý phu nhân, Lạc Kim Vũ đi nhanh hai bước, đi đến bên cạnh Cảnh mẹ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mẹ”

Mai Uyển nhướng mày nhìn cô, cười nói: “Đột nhiên cảm ơn mẹ làm cái gì?”

Phía trước lại có người đi đến chào hỏi, Lạc Kim Vũ không nói nữa, chỉ là cong đôi mắt xinh đẹp nhìn Cảnh mẹ cười cười, lại an tĩnh lui ra phía sau.

Cảnh mẹ đứng im mà nhìn cô, ở trong lòng vừa lòng gật gật đầu.

Bữa tiệc tư nhân như vậy, không chỉ có lợi cho người lớn kết bạn giao lưu, cũng là nơi bọn nhỏ có thể yên tâm kết bạn mới. Đặc biệt là quan hệ mật thiết giữa những gia tộc, người lớn cũng hy vọng bọn nhỏ có tuyến tình cảm từ bé.

Cho nên bữa tiệc nào cũng đều thiết kế khu dành cho trẻ con, có người giữ trẻ chuyên nghiệp.

Lạc Kim Vũ nắm Cảnh Gia Dịch đi theo phía sau Cảnh mẹ cùng nhau chào hỏi mấy vị phu nhân dẫn theo con cháu, nghe Cảnh mẹ nói:

“Kim Vũ, con cùng Kiều Kiều đưa bọn nhỏ đến khu vui chơi, sau đó người trẻ tuổi mấy đứa tự chơi đi, không cần đi theo chúng ta”

Bàng Kiều Kiều là con dâu Chu gia, trong bữa tiệc này Lạc Kim Vũ phát hiện Cảnh mẹ quan hệ khá mật thiết với vị chu phu nhân đang đứng trước mắt này. Hiện tại lại kêu cô cùng con dâu Chu gia tự đi chơi, có thể thấy được quan hệ hai nhà rất tốt.

Còn có mấy người mang theo con nhỏ, lại không chào hỏi qua, nhìn dáng vẻ không thân quen, thậm chí khả năng có mâu thuẫn. Lạc Kim Vũ suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt, yên lặng tạc trong lòng mấy người kia, nghĩ một chút nữa tận lực thiếu tiếp xúc.

Nhưng có đôi khi, ngươi không tìm phiền toái, phiền toái lại càng muốn chính mình tìm tới cửa.

Lạc Kim Vũ đưa Cảnh Gia Dịch đến khu vui chơi, trấn an dặn dò một lần, kêu bé ngoan ngoãn đi theo chị Đan Đan chơi( con gái của Bàng Kiều Kiều), một lát sau cô sẽ đến đón bé.

Ngay từ đầu mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, Lạc Kim Vũ được Bàng Kiều Kiều giới thiệu nhận thức vài vị tiểu thư phu nhân tuổi xấp xỉ, nói chuyện với nhau khá tốt, còn chia sẽ thông tin liên hệ với nhau.

Giữa đường Bàng Kiều Kiều đi toilet, Lạc Kim Vũ một mình tham quan triển lãm tranh, cô bị một bộ tranh sơn dầu chân dung cô gái nhỏ hấp dẫn, đứng ở trước bức tranh thật lâu không nhúc nhích.

Bức tranh vẽ một cô bé người nước ngoài, đầu thắt hai bím tóc, tóc vàng mắt xanh, ngồi ở trên sàn nhà ôm một bảng vẽ pha màu cười đôi mắt cong như trăng rằm, trên người, trên tay thậm chí trên mặt đều có vầng sáng, bên cạnh còn nằm một con mèo lười biếng.

Cha của Lạc Kim Vũ cũng từng vì cô vẻ một bức tranh như vậy, Cô xem đến thất thần, hốc mắt hơi hơi ướt át.

“Tiểu thư?” Bên tai đột nhiên vang lên một câu tiếng Anh, Lạc Kim Vũ nghe tiếng nghiêng đầu, nhìn thấy một vị phu nhân bốn mươi tuổi mặc một bộ váy trắng, người nọ chỉ chỉ bức tranh sơn dầu trên tường, cười hỏi: “Bức tranh này đối với cô rất đặc biệt sao?”

Lạc Kim Vũ ngượng ngùng lau khóe mắt, tầm mắt một lần nữa dừng ở trên bức tranh sơn dầu, nhẹ giọng dùng tiếng Anh trả lời bà ta: “Đúng vậy, vẽ thật tốt. Tác giả khẳng định vô cùng vô cùng yêu quý cô bé trong bức tranh tranh”

“Chi tiết nào làm cô phát hiện ra?” Phu nhân nghe vậy cười, có chút tò mò hỏi cô.

Lạc Kim Vũ giơ tay chỉ chỉ vào đôi mắt của cô bé trong bức tranh sơn dầu, nói:

“Phu nhân nhìn xem hình ảnh ngược trong ánh mắt của cô bé, nếu không yêu quý, thì làm sao có thể vẽ hình ảnh mình vào trong đôi mắt ấy? Tôi nghĩ chính là bởi vì tác giả cũng muốn biểu đạt, trong mắt mình cũng chỉ có cô bé đi!”

Vị phu nhân kia nghe được câu trả lời, khóe miệng ý cười càng sâu.

Bà đang muốn mở miệng nói chuyện, thì thấy một người phục vụ vội vã chạy tới, nhìn vị tiểu thư trẻ tuổi bên cạnh bà nhỏ giọng nói vài câu gì đó. Sắc mặt cô biến đổi, hơi hơi gật đầu với bà, nói một câu “Xin lỗi không tiếp được”, không đợi bà trả lời đã nhanh chóng rời đi.

Giờ phút này, Lạc Kim Vũ xác thật không có tâm tình kết giao bạn bè, bởi vì người phục vụ vừa rồi nói với cô:

Cảnh Gia Dịch bị thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.