Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 13: Chương 13: Đóng phim




Sau khi vết thương của Cảnh Gia Dịch đã khỏi hẳn, Lạc Kim Vũ chọn một ngày thời tiết ấm đi phim trường Nam Du Thành.

Nếu không phải ngày đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lạc Kim Vũ đã làm theo kế hoạch đã định, không chừng còn có thể lấy được một nhân vật tốt.

Nhưng bởi vì chậm trễ mấy ngày, ở nhà không có việc gì làm, cô lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến phim trường, thậm chí còn lập nick WeChat, tham gia câu lạc bộ phim trường Nam Du Thành, hiểu biết mọi hoạt động bên trong phim trường.

Tới phim trường, cô đến văn phòng làm giấy thông hành dành cho diễn viên, có giấy tờ thông hành cô mới có cơ hội làm diễn viên.

Căn cứ thông tin ngày hôm qua nhìn đến trong diễn đàn WeChat, đoàn phim thông báo có nhu cầu tuyển thêm diễn viên quần chúng. Cô biết, hôm nay đoàn phim 《 Trận động đất Ung thành 》 yêu cầu rất nhiều diễn viên quần chúng.

Ngay từ đầu, còn có một nhân vật nói hai câu trong kịch bản, nhưng bởi vì cô không biết quy tắc ở nơi này nên không biết gọi điện thoại liên hệ, không tới năm phút, diễn đàn đã công bố thông báo nhân vật đã có người diễn.

Cô cũng mới biết được, thì ra quy tắc ở nơi này là muốn dựa thực lực đoạt vai.

Tuy rằng không thể cướp được vai diễn, may mắn đoàn phim có một cảnh quay cần một số lượng lớn diễn viên quần chúng, cho nên tuyển rất nhiều người, cô cuối cùng cũng đã báo danh.

Cầm giấy chứng nhận diễn viên vừa mới ra lò, Lạc Kim Vũ chạy nhanh tới địa điểm tập hợp, trước cửa khách sạn đã đứng đầy người.

Mặc dù cô chỉ mặc quần jean kiểu dáng bình thường cùng áo thun, nhưng ngoại hình cùng khí chất xuất chúng của cô lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Cô cũng đến diễn 《 Ung thành 》?” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi tới, có chút chần chờ hỏi.

Lạc Kim Vũ lập tức giơ ra thẻ diễn viên của mình: “Đúng vậy, Lạc Kim Vũ, ngày hôm qua đã báo danh trong diễn đàn”

Người đàn ông nhìn thoáng qua tấm thẻ, vẫy tay ý muốn cô đi chung: “Tôi tên Vương Dương, là người Du Thành cũng là đồng quản lý của diễn đàn”

“Em gái à! Em làm diễn viên quần chúng thật quá đáng tiếc, ngoại hình xinh đẹp như em cứ tùy tiện tìm một vài công ty ký hợp đồng đi? Đến lúc đó không nói đến vai chính, nhưng những vai nữ phụ bình thường chắc chắn không thành vấn đề”

Lạc Kim Vũ cười cười: “Cảm ơn anh Vương quan tâm, không có công ty nào ký với em đâu. Một không bằng cấp, hai không kinh nghiệm, duy nhất chỉ có ước mơ thôi! Em nghĩ hay là trước tiên cứ đến phim trường thử xem, cũng coi như học tập thêm kinh nghiệm”

Vương Dương thấy cô nói chuyện thân thiết tự nhiên, cảm giác xa cách trước đó tan đi không ít, cũng cười, anh chỉ chỉ đoàn người chung quanh, nói:

“Hơn phân nửa người ở đây đều là theo đuổi ước mơ, có thể bằng chính thực lực từ diễn viên quần chúng trở thành diễn viên nổi tiếng lại không có một ai. Hiện tại, cần đến sự chú ý, cần có sự giúp đỡ từ công ty quản lý, bằng không…… Khó lắm”

Lạc Kim Vũ nghe trong giọng nói của anh mang theo tiếc nuối, cũng không biết nên nói cái gì. Trên đời này, dù là ngành sản xuất gì, có thể tự thân hai bàn tay trắng đi đến đỉnh kim tự tháp đều rất hiếm. Mà số còn lại đều chỉ là một hòn đá nhỏ ở dưới chân tháp thôi.

“Mặc dù không thể thành công, ít nhất cũng không hối hận, vì đã từng theo đuổi ước mơ của bản thân” Lạc Kim Vũ nói.

“Chính xác!” Vương Dương nghe như vén lên màn sương mù, nở nụ cười sang sảng, sau khi cười xong, đột nhiên đứng ở bên cạnh cô nhẹ nhàng nói một câu:

“Lúc đoàn phim tới chọn người, em hãy đứng phía sau anh. Anh nghe nói, người nhận vai Xuân nương hôm qua khả năng có việc tới không được. Nếu là thật sự, em hãy tích cực một chút. Nếu đoạt không được, thì cũng còn mấy vai khác”

Lạc Kim Vũ sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh Vương”

Vương Dương vẫn giữ gương mặt tươi cười gần gũi: “Khách khí! Có thể thành hay không còn phải phụ thuộc vào chính em”

Khi đoàn phim thông báo tuyển diễn viên, có khả năng sẽ gặp phải trường hợp có người nhận diễn, nhưng lại không thể đúng thời gian đến địa điểm báo danh, còn gọi là “Nhặt bồ câu”.

Kiếp trước, lúc Lạc Kim Vũ còn đóng phim, cũng từng nghe mọi người nói qua tình huống giống như vậy, trường hợp vào mùa đông hoặc là khi thời tiết không được tốt sẽ phát sinh nhiều hơn thường ngày. Nếu hôm nay cô có thể gặp phải, cũng xem như có vận khí tốt.

Ước chừng đợi thêm nửa tiếng sau nhân viên đoàn phim mới đến. Lạc Kim Vũ gắt gao đi theo phía sau Vương Dương, dẫn đầu trong đám người đông đúc.

Nhân viên công tác gân cổ lên kêu tên vài người, đến phiên nhân vật “Xuân nương”, quả nhiên như lời Vương Dương nói, không ai lên tiếng trả lời.

Nhân viên công tác nhíu mày cùng đồng sự đứng kế bên nói vài câu, tiếp theo lại thì thầm vài câu với Vương Dương. Lạc Kim Vũ nhìn thấy Vương Dương giơ tay chỉ thẳng vào mình, cô lập tức thẳng lưng mỉm cười tiêu chuẩn.

Người nọ bắt bẻ nhìn cô vài lần, nói: “Lớn lên cũng không tệ, cứ như vậy, thời gian không còn kịp rồi, thôi thì tuyển cô ta, vào trước thử xem lại nói”

Lạc Kim Vũ chạy chậm đi qua, cười nói: “Cảm ơn đạo diễn, tôi khẳng định không làm ngài thất vọng”

Lời nói này làm người nhân viên công tác kia vui vẻ, kêu người nhân viên còn lại tự chọn những nhân vật khác, bản thân mang theo bốn nhân vật có lời kịch đi vào đoàn phim trước.

Vương Dương đi được nửa đường còn quay đầu lại nhìn Lạc Kim Vũ giơ lên ngón tay cái, Lạc Kim Vũ còn tặng cho anh một cái tươi cười, lại nhìn anh, không tiếng động nói một câu “Cảm ơn”.

Tới đoàn phim, chờ không lâu thì có người cầm kịch bản đến chỉ dẫn.

Lạc Kim Vũ nghe nhân viên công tác giới thiệu xong, mới biết được, thì ra nhân vật nhiều người trong diễn đàn tranh đoạt lại chỉ có một câu kịch ngắn gọn, thậm chí rất có khả năng bị cắt rớt.

“Nghe hiểu sao?” Nhân viên công tác cầm kịch bản ở trong tay chụp “Bạch bạch”, nghe được câu trả lời của mọi người, mới vẫy tay một cái, nói: “Đi đến phòng trang phục thay quần áo cùng trang điểm, sau đó chờ ở đó”

Ngồi chờ đợi suốt một buổi sáng. Chờ đến lúc nhân viên công tác gấp gáp xông tới gọi bọn họ, Lạc Kim Vũ đều thiếu chút nữa ngủ gục.

Hôm nay quay cảnh sau khi động đất, những người còn sống sót chạy nạn tán loạn, nơi nơi toàn xi măng cốt thép, nhà cửa đổ sập, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Lạc Kim Vũ diễn vai “Xuân nương” chính là một trong số đó, khi xảy ra động đất, cô đang trên đường đi làm về, cưỡi xe đạp trở về phòng ở trong ký túc xá.

Mặt đất chấn động kịch liệt trực tiếp làm cô từ trên xe đạp té xuống, cô không biết gì hoảng loạn chạy trốn, nhìn thấy một người phụ nữ bị bảng quảng cáo đè chặn ngang một cái chân, duỗi tay nhìn cô kêu “Cứu mạng”.

Xuân nương chợt dừng lại, đứng trước thiên tai kinh hoàng cùng nổi sợ hãi, cô cuối cùng làm ra sự lựa chọn, vội vàng nhìn người phụ nữ nói một câu “Thực xin lỗi”, cũng không quay đầu lại chạy thẳng tới phía trước.

Đây là sự lựa chọn của“Xuân nương”, cũng sự lựa chọn đạo diễn chọn giúp nhân vật nhỏ bé này, ông tưởng tượng nếu thiên tai xảy ra, nhược điểm chính là tình người.

Vì sự an toàn của bản thân, từ bỏ cứu giúp một người sống sờ sờ trước mắt, xem thường tánh mạng của người khác, chỉ lo cho bản thân.

Cho nên ông thậm chí còn yêu cầu nhân viên công tác, lúc tuyển chọn diễn viên quần chúng, muốn tuyển một người phụ nữ có diện mạo xuất sắc, lấy sự xinh đẹp bên ngoài tới phụ trợ bản tính ích kỷ.

Tùy tiện tìm một diễn viên quần chúng có kỹ thuật diễn tạm chấp nhận, đại khái chỉ diễn một cảnh họ cũng rất hạnh phúc rồi.

Nhưng hiện tại, người nhận diễn nhân vật này là Lạc Kim Vũ, cô không thể vi phạm đạo đức nghề nghiệp sửa chữa kịch bản của nhân vật này, lại hy vọng có thể thể hiện ưu điểm của bản thân, cho nên trong lúc đợi đến cảnh của mình, cô còn tự hỏi hồi lâu.

Mà cuối cùng, nhân vật này sẽ góp phần mang đến cho cô một cơ hội tỏa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.