Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 31: Chương 31: Kỹ thuật diễn




Lạc Kim Vũ trở lại trên chỗ ngồi, chờ không bao lâu, thì nghe được nhân viên thông báo buổi thử kính chính thức bắt đầu, Khúc Phỉ Nhi là người thứ nhất được gọi vào.

Cô ưỡn ngực đứng lên, liếc Lạc Kim Vũ, đẩy cửa đi vào.

Lạc Kim Vũ biết, lý lịch của cô tệ nhất trong những người hôm nay đến thử kinh. Đừng nói phim của Trương Triệt còn không có công chiếu, cho dù chiếu thì bất quá cũng chỉ là một vai phụ nho nhỏ.

Với kinh nghiệm ít ỏi như vậy mà muốn nhận vai nữ chính, tất nhiên là không được.

Huống chi, cô mới vừa nghe Khúc Phỉ Nhi nói chuyện cùng người đại diện, công ty bọn họ bỏ vốn đầu tư, đương nhiên là ưu tiên nghệ sĩ trong công ty.

Vương Đỉnh Đỉnh không giống Trương Triệt,Trương Triệt đã là một đạo diễn nổi danh, ông ta có quyền tự tự lựa chọn diễn viên, mà Vương Đỉnh Đỉnh thì sao?

Hiện tại chỉ cần có người đầu tư đã mừng rỡ như điên, chỉ là một đạo diễn mới chân ướt chân ráo vào đời mà thôi. Nếu bên đầu tư muốn nhét người, lấy tài chính đổi lấy nhân vật, anh ta có thể làm được cái gì?

Điều duy nhất cô có thể dữa vài chỉ có chính bản thân cùng kỹ thuật diễn. Nhưng trên thế giới này, thực lực cũng không đại biểu hết tất cả, người có tài nhưng không gặp thời nhiều như cá ngoài sông?

Nghĩ đến đây, Lạc Kim Vũ chớp mắt uể oải, nhưng thực mau lại lần nữa tỉnh táo lên.

Tuy rằng tiền tài quan trọng, nhưng không có thực lực lại như thế nào? Nâng cách mấy cũng không thể nổi tiếng. Cô chỉ là thiếu một cơ hội, mà Khúc Phỉ Nhi thì không có năng lực, càng nghĩ càng thấy bản thân càng có tiềm lực chiến thắng.

Sau khi tự an ủi chính mình, Lạc Kim Vũ cũng nghĩ ra, nơi này không cần bà, thì có chỗ khác cần bà, bỏ lỡ kịch bản này, tương lai còn có vô số kịch bản khác chờ cô.

Từng người một đi vào thử kính, chỉ có Khúc Phỉ Nhi thử kính thời gian là lâu nhất.

Lạc Kim Vũ nhớ lại nét mặt tràn đầy tự tin của Khúc Phỉ Nhi trước khi rời đi, làm cô cảm thấy hơi chút mất tự tin.

“Lạc Kim Vũ!”

Nhân viên đẩy cửa nhướng đầu ra gọi một tiếng.

“Ở.”

Lạc Kim Vũ bình tĩnh mà đứng lên, người nhân viên đó dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, cầm kịch bản vẫy vẫy nhìn cô: “Nhanh lên, cô là người cuối cùng rồi.”

Lạc Kim Vũ vững bước đi vào trong, đứng ở giữa phòng.

Cô tự nhiên mà đánh giá những người trong phòng, Vương Đỉnh Đỉnh ngồi ở chính giữa, nhìn thấy cô cổ vũ cười cười, còn lại ba người, hai nam một nữ, đều khoảng ba bốn mươi tuổi.

“Các vị đạo diễn, nhà làm phim, đại gia hảo, tôi là Lạc Kim Vũ, hôm nay thử kính nhân vật nữ chính Mạc Đoan Mẫn trong kịch bản《 Về nhà 》” Lạc Kim Vũ tự tin giới thiệu vô cùng ngắn gọn.

Một người đàn ông mặc tây trang mang mắt kính khoa trương lật lật mấy tờ giấy hơi mỏng trên bàn, nhàn nhạt nói:

“Trên lý lịch sơ lược cũng chỉ có nhân vật Đường Viện diễn trước đó không lâu trong bộ《 Tran động đất Ung thành》, nói cách khác, trừ bỏ cái này, cô chưa từng diễn qua bất cứ vai nào?”

Lạc Kim Vũ thông qua động tác cùng giọng điệu của ông ta, liền biết người tới không có ý tốt, cô gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, 《 Trận động đất Ung thành》 là bộ đầu tiên tôi tham gia diễn.”

Người đàn ông trung niên nghe cô trả lời, khóe môi nhếch lên, hai tay cái để trên bàn, cái để trên ghế, giọng điệu có chút trào phúng: “Ai cho cô tự tin hôm nay tới thử kính nữ chính, hả?”

Lạc Kim Vũ mặt không đổi sắc, thậm chí khóe miệng tươi cười càng ngọt, cô hỏi ngược lại:

“Đạo diễn Trương là người nổi tiếng khắp cả nước, đạo diễn Trương đã xác định diễn viên, còn có thể đổi thành tôi diễn vai ‘ Đường Viện ’, đây là sự khẳng định của đạo diễn Trương đối với kỹ thuật diễn của tôi”

“Hơn nữa, theo như lời ngài nói, đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, đại biểu trong tương lai tôi còn có nhiều tiềm lực hơn, ngài cảm thấy sao?”

Người đàn ông bị cô hỏi lại cứng họng, trong ngành này, tuy Trương Triệt không thể xưng là thái sơn bắc đẩu, nhưng cũng có tầm quan trọng. Nếu phản bác, chẳng phải vả mặt Trương Triệt, nói Trương Triệt không có ánh mắt tuyển diễn viên sao?

Ông dừng một chút, không có chính diện trả lời vấn đề này, ngược lại chỉ chỉ mấy tờ giấy trên bàn, hỏi: “Trên đây có ghi cô còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng xem tuổi tác, theo lý thuyết hẳn là đã tốt nghiệp ba năn trước …..”

Lạc Kim Vũ vẫn cứ thành thật nói: “Đúng vậy, bởi vì việc riêng nên lựa chọn tạm nghỉ học vào năm tư”

“Việc riêng?”

Người đàn ông trầm ngâm một chút, nói:

“Khoảng thời gian trước bộ điện ảnh《 Anh chỉ thích em 》bởi vì việc riêng của diễn viên mà phải quay lại”.

“Hiện tại chúng tôi đối với đạo đức cùng việc đời tư của diễn viên cũng tương đối coi trọng. Lỡ như quay xong lại tuôn ra tin đồn thất thiệt, ai đền tổn thất cho chúng tôi”

Lạc Kim Vũ thái dương nhảy dựng, cảm thấy người đàn ông này ghét cô ra mặt.

Mà ở cùng tầng lầu, một cái phòng khác, Cảnh Tư Hàn thông qua camera quan sát toàn quá trình thử kính, càng nghe sắc mặt càng khó coi.

Anh gõ gõ đầu ngón tay ở trên mặt bàn, nghiến răng nói: “Công nhân của mày nhiều chuyện không khác gì mày ha.”

Quân Trì: ……

“Chu Hưng Bình hôm nay xảy ra chuyện gì vậy không biết? Để tao gọi điện thoại cho ông ta, hỏi thứ gì đâu?”

Bị bức ép dưới dâm uy của Cảnh Tư Hàn, Quân Trì lấy di động đang định gọi, lại nghe thấy Lạc Kim Vũ nói:

“Đây là đương nhiên, nghệ sĩ cùng đoàn phim cùng một nhịp thở, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến đoàn phim”

“Đồng thời tôi cũng có thể bảo đảm, việc tôi tạm nghỉ học, không có liên quan gì đến vấn đề pháp luật giống như ngài ám chỉ”

Lạc Kim Vũ từng câu từng chữ, từng lời nói vô cùng khẩn thiết.

Vương Đỉnh Đỉnh không biết phải nói gì với người đại diện của Trì Việt này, anh đã đáp ứng điều kiện sẽ cân nhắc nghệ sĩ của công ty, chỉ cần những người thử kính không ai có kỹ thuật diễn giỏi hơn Khúc Phỉ Nhi, vai nữ chính sẽ chắc chắn thuộc về cô.

Ai ngờ Chu Hưng Bình vẫn có ý đồ quấy nhiễu buổi thử kính, bên nặng bên nhẹ thiên vị Khúc Phỉ Nhi, kéo dài thời gian thử kính, rút ngắn lại thời gian của mấy diễn viên khác, thậm chí muốn hủy bỏ tư cách thử kính của Lạc Kim Vũ.

“Chu tổng giám đốc, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta bắt đầu đi!”

Vương Đỉnh Đỉnh xoay bút, mày nhăn chặc vào nhau, giọng điệu còn xem như khách khí.

Dù sao cũng là kim chủ, không có cách nào.

Chu hưng bình còn muốn nói tiếp, di động lại đột nhiên tới một tin nhắn, ông giải khóa, đọc tin, thần sắc khẽ biến.

“Ok, vậy bắt đầu đi”

Ông ngẩng đầu nhìn Lạc Kim Vũ, tất cả sự khinh thường phía trước đó đã biến mất.

Vương Đỉnh Đỉnh nhìn nhân viên camera vẫy vẫy tay, lập tức có người đi lên đưa kịch bản cho Lạc Kim Vũ:

“Hôm nay sẽ diễn thử cảnh 127, Mạc Đoan Mẫn trải qua muôn vàn khó khăn cùng nguy hiểm lẻn vào tổ chức của bọn buôn bán trẻ em, sau khi thành công báo án. Rốt cuộc chờ được công an đến”

“Diễn cảnh đang đứng ở trước ổ bọn buôn người chờ cảnh sát đến. Cô xem qua kịch bản đi, thời gian chuẩn bị mười phút, nếu không thành vấn đề thì bắt đầu ngay”

Mấy ngày hôm trước Vương Đỉnh Đỉnh đã share toàn bộ kịch bản cho cô, tuy cô không thể thuộc làu làu nhớ rõ hết lời kịch, nhưng nội dung cơ bản cũng đã hiểu rõ.

Cảnh này cũng không có nhiều lời kịch, chủ yếu là khảo nghiệm kỹ thuật diễn nội tâm của diễn viên, cô cúi đầu, nhanh chóng đọc kịch bản, trong lòng đã nắm chắc.

“Có thể diễn”

Lạc Kim Vũ đem kịch bản trả lại cho người nhân viên kia. Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trước lúc thử kính, đoàn phim sẽ gửi kịch bản cho mỗi người, nhưng trong quá trình thử kính, không ai có quyền lựa chọn thời gian đọc kịch bản cùng thời gian diễn, đừng nói giống Lạc Kim Vũ, chỉ hai ba phút, đã OK, bắt đầu diễn.

Nếu không phải lựa chọn từ bỏ, thì chính là vô cùng tự tin năng lực của mình. Mà nhìn Lạc Kim Vũ, cô hiển nhiên là người sau.

Điều này làm người phụ nữ duy nhất trong ban giám khảo cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu nhìn Lạc Kim Vũ.

“Cô xác định?” Nhân viên nhịn không được hỏi nhiều một câu.

Lạc Kim Vũ cười nhìn anh, gật đầu, nói: “Xác định.”

“Đoàn phim《 Về nhà 》~ Mạc Đoan Mẫn ~ cảnh 127 ~ thử kính —— bắt đầu”

Nhân viên vừa mới hô bắt đầu, Lạc Kim Vũ một giây nhập diễn.

Cảnh sát mang theo vũ trang tiến vào ổ của bọn buôn trẻ em.

Mạc Đoan Mẫn kết bạn với rất nhiều cha mẹ cùng cảnh ngộ trên trang web “Bảo bối mau về nhà”, nôn nóng đứng ở bên ngoài, bọn họ cùng chung hoàn cảnh, cũng có chung lòng tin.

Trong ổ bọn buôn người tất nhiên có rất nhiều trẻ em, nhưng có con của mình ở trong đó hay không, không ai biết.

Lạc Kim Vũ mím chặc khóe miệng, ánh mắt sắc bén nhìn vào phía trước.

Ước chừng qua hơn mười giây, cổ họng cô đột nhiên đau xót, giống một người câm chưa từng mở miệng nói chuyện, lòng tự tin cùng sự kiên định của cô suốt bao năm một chút một chút bị ăn mòn.

Cô đã tìm con gái tìm suốt ba năm, cô thật sự từng thất vọng quá nhiều lần, mà lúc này đây, lại là hy vọng cuối cùng. Nếu nơi này cũng không có, như vậy con gái của cô rốt cuộc đang ở nơi nào?

Lạc Kim Vũ khẽ cắn môi, giơ tay mạnh bạo lau nước mắt, nước mắt chảy xuống nhòa hình ảnh trước mắt. Nhưng cô vẫn cứ đứng giống như một thụ, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Nhân viên ở bên cạnh, không hề cảm tình mà nói ra lời kịch vai phụ: “Ra tới! Có người ra tới!”

Cơ thểLạc Kim Vũ run rẩy, chân phải cố nhấc đi lên phía trước một bước, rồi lại chần chờ mà thu trở về. Cô gồng hết sức mình, kiên trì suốt ba năm, nhưng ngay thời điểm có hy vọng nhất này lại nhụt chí, sợ hãi, muốn lùi bước.

Cô sợ con gái của cô không ở nơi này, cô sợ con gái của cô đã ……

Ý nghĩ này giống như hồng thủy mãnh thú đánh tan phòng tuyến của cô, cô gắt gao cắn môi, nước đã đong đầy hốc mắt, trào ra liên tục nhòe tầm mắt của cô.

Rốt cuộc, cô vô lực giơ tay chống đỡ trán, trong một giây sức lực toàn thân của cô bị rút kiệt, cực kỳ thong thả mà ngồi xuống đất. khi cô vừa gục đầu xuống, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống nện ở trên mặt đất, nước bắn ra nho nhỏ bọt nước.

Đây là một cảnh khiến người xem vô cùng cảm động, toàn bộ quá trình diễn không có nói một chữ, thậm chí đến phút cuối cùng, cũng chỉ thấy nửa gương mặt cùng cái ót của cô.

Nhưng cô miêu tả rất sinh động, từ sự kiên cường đến nỗi tuyệt vọng, rõ ràng thống khổ, rồi lại mang theo hy vọng, nhưng đồng thời cũng vô cùng sợ hãi đan xen hy vọng, cảm xúc rách nát khi không nhìn thấy cái mình mong chờ.

“Mạc Đoan Mẫn!” Phía trước có người gọi tên cô.

Người phụ nữ giây phút trước còn ngồi run rẫy không vững, nhưng khi vừa nghe được âm thanh kia, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng tràn ngập nước, trong phút chốc phát ra ánh sáng mong chờ.

Rầm!

Một tiếng đập bàn khá lớn, vang vọng khắp phòng, đánh gãy cảm xúc của mọi người, Vương Đỉnh Đỉnh hưng phấn từ ghế trên nhảy dựng lên, kích động chỉ vào Lạc Kim Vũ, la to: “Là em! Em chính là Mạc Đoan Mẫn”

Có người lén lút lau chùi nước mắt, còn có người hít hít mũi, hiển nhiên đều bị kỹ thuật diễn của Lạc Kim Vũ tác động.

Lạc Kim Vũ lau mặt đứng lên, nhìn mấy đạo diễn cùng nhà làm phim cúi người, cười nói: “Buổi biểu diễn của tôi đã kết thúc, xin chỉ giáo thêm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.