Đây là một căn phòng
tập thể lực, trên một tấm đệm bằng bọt biển, bốn phía ngoại trừ mấy
người với đủ loại dáng vẻ khác nhau thì không còn có thứ gì khác. Nơi
này rộng rãi đủ để cho một trăm người cùng luyện tập.
Trong phòng, hiện có mấy người đàn ông đang đứng.
"Các anh cùng tiến lên đi!" Lăng Khắc Cốt ngước con mắt lãnh khốc quyết tuyệt lên, bắn về phía mấy thuộc hạ chung quanh.
"Lão đại, đừng! Tôi sắp kiệt sức rồi." Ngân Báo vừa thở hổn hển, vừa năn nỉ. Còn đánh tiếp như vậy, bốn người bọn họ cũng không trụ được nữa.
"Ít nói nhảm!" Bất mãn trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái xong, Lăng Khắc Cốt
tựa như một con ưng săn mồi bén nhạy nhảy lên, giơ chân đá phía Thanh
Long ở bên trái, tay phải thì mạnh mẽ đánh về phía Sơn Miêu, mà thân thể anh khi rơi xuống trên đất thì đè Ngân Báo ở dưới gối. Bách Hổ sớm đã
bị anh đánh bại thở hổn hển cố lấy lại hơi ngồi bệt ở trên đệm, lại
không dám tiến lên. Thanh Long bị đá phải lùi lại vài bước, anh che chân bị đá oán trách: "Lão đại thực hung ác, nếu chân của tôi tàn phế, ngài
tìm ai phụ trách công việc ở Long Dực đây?"
"Đúng rồi, mặt mày xinh đẹp của tôi cũng đầy thương tích rồi." Sơn Miêu che má trái bị đánh, bất mãn nói.
"Lão đại, anh sắp đè chết tôi rồi!" Ngân Báo đáng thương ở phía dưới Lăng
Khắc Cốt xin khoan dung. Thật không biết lão đại hôm nay rốt cuộc làm
sao, hơn nửa đêm lôi cả bốn người bọn họ tới, chính là để cho bọn họ
thưởng thức quyền cước của cậu ta sao? Bọn họ thật đáng thương.
Thật may là bọn họ có tới bốn người, nếu chỉ có mình anh, còn không sớm bị lão đại đánh nhừ tử rồi hả?
Gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt sau khi đọ sức như vậy vẫn không chút
nhếch nhác, ngược lại bởi có mấy lọn tóc rủ xuống mà càng thêm anh tuấn, sự thô bạo nơi đáy mắt anh khiến cho anh trở nên tà ác. Lăng Khắc Cốt
sau khi nghe Ngân Báo nói vậy thì dâng lên một chút áy náy, anh lưu loát đứng dậy, đưa tay kéo Ngân Báo dậy.
"Lão đại, tâm tình tốt hơn chút chưa?" Thanh Long đeo chiếc kính gọng vàng lên mắt, vỗ bả vai Lăng Khắc Cốt, cười nhạt hỏi.
Lăng Khắc Cốt nhíu mày, trợn mắt nhìn Thanh Long một cái: "Ai tâm tình không tốt? Là các anh quá lâu không rèn luyện, tôi sợ công phu của các anh bị mai một đi mà thôi!"
"Lão đại, anh bắt chúng tôi khai đao cũng
đừng nhặt vào lúc hơn nửa đêm chứ." Ngân Báo oán trách xoa cánh tay bị
Lăng Khắc Cốt đè lên.
"Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc trừng mắt nhìn hai thuộc hạ vừa thấy mặt đã cãi vã một cái, nhặt áo khoác màu đen trên đất lên mặc vào, liền đi ra bên ngoài, "Trở về tăng cường rèn
luyện, ba ngày sau tôi muốn trở lại nghiệm thu."
"Cái gì?" Ngân
Báo vừa nghe, nhếch môi oán trách, "Tôi ngày kia phải đi châu Âu làm
phẫu thuật cho Thủ tướng A, nào có rảnh rỗi mà luyện quyền cước."
Bách Hổ trịnh trọng nói với anh: "Huynh đệ, tự cầu nhiều phúc."
"Bách Hổ!" Ngân Báo giận đến nghiến răng. Mấy người bọn họ công phu quyền
cước cũng mạnh hơn anh, tự nhiên không cần lo lắng, anh luôn luôn chuyên tâm vào y thuật, tài nghệ đọ sức không cao lắm, mười anh chỉ sợ cũng
không đấu lại một lão đại. Ba ngày sau, không phải là tới chịu đòn sao
hả?
"Tôi cũng muốn đi huấn luyện, đánh không lại lão đại không
mất thể diện, đánh không lại Ngân Báo thì thật khó mà mở miệng." mười
ngón tay Thanh Long đan vào nhau, lay động khớp xương, tiếng khớp xương
va chạm thanh thúy phát ra.
"Các anh đều cùng nhạo báng tôi!" Ngân Báo gào khóc đánh về phía Thanh Long, lại bị đối phương dễ dàng né tránh.
"Nghĩ đánh bại tôi, anh trở về luyện mười năm nữa." trang phục của Thanh Long bay bay, tuấn dật nói. Anh mang theo nụ cười nhàn nhạt đi ra khỏi phòng luyện tập.
Ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Ưng Đế
Quốc, Lăng Khắc Cốt tựa như một ác ma tới từ địa ngục, trên gương mặt
tuấn tú lãnh khốc không thấy vẻ tươi cười. Áp suất thấp mấy ngày nay làm cho cả cao ốc Empire State cũng bị bao phủ trong một đám mây đen, tất
cả người tiến vào trong văn phòng Tổng giám đốc cũng nơm nớp lo sợ, sợ
một câu nói không cẩn trọng sẽ rước lấy sự dạy dỗ của Tổng giám đốc.
Một người áo đen lặng yên không một tiếng động đẩy cửa phòng làm việc ra, cung kính đi tới trước bàn làm việc, đứng nghiêm.
Lăng Khắc Cốt Vốn là đưa lưng về phía cửa, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ
bỗng chốc chuyển động ghế xoay, ánh mắt sắc bén nhìn người tới: "Điều
tra rõ ràng?"
"Lão đại, chúng tôi chỉ điều tra được chút thông
tin này." Lý Vĩ có chút khiếp đảm mà cụp mí mắt sau đó lại len lén quan
sát sắc mặt của Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt nhanh chóng cầm lấy một xấp tài liệu thật dày kia, sau đó liền ném lên trên bàn làm việc:
"Tôi cho anh hai ngày, anh giao cho tôi chính là chỗ tài liệu này sao?"
"Lão đại, chuyện kết giao bạn bè của tiểu thư rất đơn giản, trong sáng,
chúng tôi thật không có điều tra ra có người đàn ông nào đặc biệt." Lý
Vĩ bị sợ đến lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng biện giải cho mình.
Sắc mặt Lăng Khắc Cốt lo lắng, lần lấy tài liệu lật lại một lần, sau đó từ
trong tài liệu rút ra một tấm hình, chỉ vào người đàn ông có đôi mắt màu xanh trong tấm ảnh, nói với Lý Vĩ: "Đi điều tra cái ‘Lamborghini’ này
cho tôi."
Lý Vĩ cung kính nhận lấy tấm hình, hơi cúi người nói: "Thuộc hạ đi điều tra ngay."
"Chuyện này không cho phép tiết lộ với bất kỳ ai, cho dù đối với đám người Ngân Báo cũng giữ bí mật cho tôi."
"Thuộc hạ hiểu." Lý Vĩ cầm tài liệu thối lui đến cạnh cửa, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng làm việc.
Sau khi Lý Vĩ rời đi, phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh. Sự tàn bạo
cùng bồn chồn hiển hiện trên mặt Lăng Khắc Cốt khiến cho ngay cả thư ký
Eileen cũng không dám đi vào, trừ phi có tài liệu nhất định phải cần anh ký tên, cô mới không thể không tiến vào.