Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 102: Chương 102




Ngày nóng quá, Doãn Nhạc sảng khoái ngâm mình trong bồn tắm lớn hình tròn, hưởng thụ sự sung sướng của việc tắm gội. Một thân mồ hôi được nước nóng xông đi, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Cô thưởng thức phòng tắm rộng có tới 50m2 này, không khỏi than thở, cuộc sống của người có tiền thật là tốt, ngay cả tắm cũng có thể trở thành một loại hưởng thụ.

Nhà Bách Hổ, rất lớn, mặc dù toàn bộ đồ dùng trong nhà đều là hàng hiệu đắt giá đến khiến cô phải tặc lưỡi, nhưng lại cho người ta cảm giác không quá sa hoa, màu sắc rất đơn giản, lại tạo thành một loại vẻ đẹp đặc biệt, giống như con người của anh vậy, sáng sủa thanh thoát. Lấy ngay phòng tắm này làm ví dụ, tường màu trắng, bồn rửa tay màu đen, toàn bộ mặt trên là tấm gương lớn không hề trang trí gì cả, mặt đất trắng đen xen kẽ, loại phối hợp đơn giản lại khiến cho người ta có loại cảm giác rất thời thượng, thú duy nhất có màu sắc không phải trắng hay đen, chính là bồn cây cảnh màu xanh lá trong góc phòng kia.

Doãn Nhạc ở to trong bồn tắm lớn vui vẻ đạp nước, tạm thời quên đi phiền não trong lòng.

Không biết ngâm bao lâu, cô cảm giác da cũng nhăm nhúm, cô mới từ trong nước đứng lên.

Trở lại phòng ngủ, cô mới nhớ, mình căn bản chưa có giặt đò. Rời nhà quá vội vàng, cô cũng chỉ mặc có một bộ đồ trên người, mặc hai ngày cũng đã bốc mùi lên rồi. Cô đứng ở bên giường ngẩn người, cô cùng không thể mặc lại bộ quần áo đã rất bẩn này đi?

"Nhạc Nhạc, có ở đây không?" Giọng nói sảng lãng của Bách Hổ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

"Ở đây." Doãn Nhạc sợ hết hồn, cô vội vàng nắm ga giường lên bao lấy bản thân, "Chú Bách Hổ, có chuyện gì sao?"

Cô đứng sau cánh cửa hỏi. Cô cúi đầu nhìn bả vai mình phơi bày ra, ngượng ngùng không dám mở cửa phòng.

"Tất của tôi em để đâu hết rồi?" Bách Hổ có chút ngượng ngùng hỏi. Anh mới vừa rồi tắm xong, mở tủ treo quần áo ra, lại phát hiện chỗ vốn để một đống tất thối đã trống rỗng, tất của anh đều không cánh mà bay.

"Ở ngăn kéo thứ ba phía dưới hộc tủ của chú." Doãn Nhạc vội vàng nói cho anh biết. Hôm nay cô vào trong phòng anh, phát hiện đồ của anh rất không có quy củ ném loạn khắp nơi, đã giúp anh thu thập một chút.

"Cám ơn." Bách Hổ nghe xong, nói tiếng cám ơn liền xoay người muốn đi.

"Chú Bách Hổ!" Doãn Nhạc đột nhiên mở cửa phòng ngủ ra, nghiêng thân thể, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, gọi Bách Hổ lại.

"Thế nào?" Bách Hổ kỳ quái nhìn đầu nhỏ lộ ra ngoài của Doãn Nhạc, không biết cô gọi mình lại làm gì.

"Ngài có hay không. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Ừ. . . . . . Cho cháu mượn bộ y phục?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Nhạc sung huyết đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Bách Hổ. Cô cũng không thể cứ khoác ga giường, hiện tại người duy nhất có thể đem đồ cho cô mặc chính là Bách Hổ, cho nên có phải thẹn thùng nữa, cô cũng không thể không mở miệng thỉnh cầu.

"Xem tôi sơ ý chưa này." Bách Hổ thế này mới ý thức được Doãn Nhạc không có quần áo để thay khi tắm rửa, ở những tiểu tiết trong sinh hoạt, anh luôn luôn không mấy quan tâm, cũng không câu nệ tiểu tiết, cho nên không có nghĩ đến phải mua cho Doãn Nhạc vài bộ đồ để thay đổi. "Em chờ một chút."

Anh vội vàng chạy về phòng của mình, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi và quần dài, còn từ trong ngăn kéo tìm một cái đai lưng Armani, lại ôm tất cả chạy đến cửa phòng Doãn Nhạc.

"Em mặc tạm đi, ngày mai tôi sẽ cho người mang đến cho em mấy bộ quần áo." Bách Hổ nói xin lỗi.

Doãn Nhạc nhận lấy y phục xong liền đóng cửa lại.

Khi cô mặc bộ đồ này lên xong, mới phát hiện một vấn đề. Bách Hổ quá cao, áo sơ mi của anh mặc ở trên người cô dài xuống tới tận đầu gối, quần dài của anh cô xắn lên có đến cả thước, mới miễn cưỡng có thể kéo nó lên tới đùi. Cả người cô thoạt nhìn rất tức cười, giống như một chú hề trong đoàn xiếc thú.

Sau khi cô mặc bộ đò này xong đi ra khỏi phòng, Bách Hổ thiếu chút nữa cười phun ra. Anh gãi đầu, cười nói thầm: "Thế nào có chút giống Chaplin?"

Doãn Nhạc bị lời nói của anh chọc cho bộ mặt đỏ bừng, cô không chịu dậm chân: "Chú Bách Hổ!"

Cô đã thật ngại lắm rồi, chú Bách Hổ còn cười nhạo cô.

Bách Hổ vui vẻ cười, tròng mắt đen lóe sáng thưởng thức bộ dạng của Doãn Nhạc. Không ngờ trong nhà có thêm Doãn Nhạc, lại nhiều thêm một phần vui vẻ.

. . . . . .

Cha mẹ Doãn nói xin lỗi đi khỏi cửa nhà Lâm Nhã, ngượng ngùng nói với cha mẹ cô: "Thật xin lỗi, hôm nay quấy rầy các vị."

"Đừng có khách khí như vậy, nếu như thấy Doãn Nhạc chúng tôi nhất định sẽ thông tin cho các vị." Cha mẹ của Lâm Nhã nhiệt tình cười nói.

"Chú dì, Doãn Nhạc rất hiểu chuyện, cậu ấy không có việc gì. Có lẽ hai ngày nữa sẽ về nhà thôi." Lâm Nhã cũng cười an ủi hai trưởng bối đang lo lắng.

"Hy vọng vậy. Đều tại thái độ của ba con bé, làm nó sợ chạy mất." Mẹ Doãn lấy lại tinh thần, vỗ vỗ bả vai Lâm Nhã, "Bé ngoan, Nhạc Nhạc mà gọi điện thoại cho cháu, thì cháu thông báo lại cho bác với nhé."

"Dạ, cháu biết rồi ạ." Lâm Nhã gật đầu một cái.

Cha mẹ Doãn nói tạm biệt với người nhà họ Lâm xong, thất hồn lạc phách tìm kiếm chung quanh ở trên đường. Nhạc Nhạc rời nhà trốn đi đã hai ngày, tối ngày hôm qua mặc dù có gọi điện thoại về báo vẫn bình an, nhưng là bọn họ vẫn không yên lòng.

Vì chuyện của Nhạc Nhạc, Mẹ Doãn và Ba Doãn tranh cãi ầm ĩ một trận, trách ông thái độ cứng rắn, quá mức thô bạo. Ba Doãn mặc dù cũng có chút hối hận, nhưng thái độ không thay đổi, đứa bé kia nói gì cũng không thể để lại. Con gái mới bây lớn? Tại sao có thể làm một bà mẹ đơn thân. Hơn nữa mặt mũi của nhà họ Doãn bọn họ biết để vào đâu. Nếu như đồng nghiệp ở cơ quan biết Nhạc Nhạc mới 16 tuổi đã làm mẹ, sẽ cười nhạo ông như thế nào? Bà xã ở trong trường học không phải là thành đối tượng chỉ trỏ của người ta hay sao, ngay cả con gái mình cũng giáo dục không tốt thì làm sao mà dạy hoc sinh?

"Ông nó à, hay chúng ta đi tìm Hi Nguyên một chút, có lẽ con bé sẽ biết." Mẹ Doãn kéo kéo áo chồng, ôm một tia hi vọng cuối cùng nói.

"Cũng đành phải như vậy." ba Doãn cũng không giấu được lo âu. Ba ngày nay, bọn họ đã tìm khắp một lượt tất cả nhà bạn học của Nhạc Nhạc mà họ biết, cũng không thể tìm được con bé, không thể làm gì khác hơn là đi quấy rầy Hi Nguyên đang dưỡng bệnh.

. . . . . .

Cuối tháng sáu lâu đài Tinh Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, trong sân trồng một mảng lớn dủ loại hoa, đủ loại hoa tạo nên một bức tranh vô cùng đẹp mắt, hết sức xinh đẹp. Dây thường xuân xanh mơn mởn chiếm cứ toàn bộ mặt vách tường, khiến cái tòa lâu đài đầy xa hoa này ngập tràn một màu canh.

Hi Nguyên đứng ở bên vườn hoa, chỉ huy Ngân Báo hái hoa cho cô.

"Chú Ngân Báo, bên kia, Bách Hợp màu trắng thật đẹp mắt, cháu muốn đặt ở trong phòng khách, còn có bên kia, hoa hồng màu đỏ vừa hay đặt trên tủ đầu giường của cháu. . . . . ." Hi Nguyên hưng phấn chỉ vào từng chùm hoa tươi, ra lệnh cho Ngân Báo.

"Lăng Hi Nguyên, cháu xong chưa? Chú đâu phải người giúp việc của cháu!" Ngân Báo trong ngực ôm một đống lớn hoa tươi, từ trong đám hoa đứng lên.

"Van xin ngài, một lần cuối cùng, hai xong hai loại hoa này rồi chúng ta liền vào nhà." Hi Nguyên chống eo, cười đến cực kỳ ngọt ngào. Hôm nay xác thực hái được rất nhiều, cô nhàn rỗi lại nhàm chán, liền sinh ra mê cắm hoa, cho nên mỗt lần Ngân Báo tới lâu đài Tinh Nguyệt, cô liền lôi kéo anh đến vườn hoa để hái hoa. Bởi vì té lưng bị thương, cho nên chú Ngân Báo đối với cô xin gì được nấy. Mặc kệ yêu cầu của cô có điêu ngoa cỡ nào, anh đều thỏa mãn cô.

"Tôi làm sao lại không thể cự tuyệt được cháu cơ chứ?" Ngân Báo thở dài, lại khom lưng hái được một ôm lớn Bách Hợp và hoa hồng.

"Bởi vì cháu đáng yêu." Hi Nguyên trâng tráo nói. Cô bộ dáng ngang ngược khiến Ngân Báo cưng chiều xoa tóc của cô.

"Có thể vào nhà rồi chứ?" Ngân Báo lắc lắc bó hoa có nhiều màu sắc khác nhau tay trong, bất đắc dĩ cười hỏi Hi Nguyên. Anh hôm nay làm nông dân chuyên trồng hoa nửa ngày, giúp Hi Nguyên hái được một đống lớn hoa.

"OK! Cái này đủ rồi." Hi Nguyên ôm hoa tươi, hài lòng đi vào bên trong lâu đài.

Ngân Báo dọn dẹp hết bùn trên chân, mới đi theo vào nhà.

Lăng Khắc Cốt đang ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc, Hi Nguyên liền ôm hoa đi vào. Cô ngồi vào bên cạnh anh, dùng cái mông đẩy anh: "Nhường chỗ một chút!"

Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nhìn Hi Nguyên chen anh xô về một bên, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Đi lấy cho tôi cái kéo!" Hi Nguyên đặt hoa tới trên bàn xong, bá đạo ra lệnh cho Lăng Khắc Cốt ở bên cạnh.

Lăng Khắc Cốt vẫn không nhúc nhích, giống như căn bản không nghe được lời Hi Nguyên nói.

Hi Nguyên bất mãn ngẩng đầu lên, nhướng mày hỏi anh: "Không nghe thấy sao? Đi lấy cho tôi cây kéo."

Lăng Khắc Cốt nắm quả đấm, mặt lạnh lùng đứng dậy, đi lấy cái kéo ở chỗ người giúp việc, mặt không vui đưa cho Hi Nguyên.

Ngân Báo thấy bộ dạng Lăng Khắc Cốt có chút bất đắc dĩ, lại vẫn tuân lệnh, thiếu chút nữa ôm bụng cười to. Đúng là một tên đàn ông khó chịu!

Lăng Khắc Cốt đột nhiên quay người lại, ném cho Ngân Báo một cái nhìn đầy ác ý, giống như đang đe dọa anh: anh dám cười một tiếng thử xem.

Ngân Báo lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, đi vào phòng khách.

Hi Nguyên chuyên chú cắt hoa tươi, cô đem chúng cắm vào trong bình hoa, bày ra tạo hình, dung một chút Mãn Thiên Tinh làm trang trí. Mặc dù không là rất hoàn mỹ, cũng rất ưa nhìn. Có lẽ là bởi vì Hi Nguyên ở phương diện nghệ thuật có thiên phú đặc biệt, cho nên tạo hình rất mới mẻ độc đáo.

Cô hài lòng đem thành phẩm đặt tới góc bàn, lại tiếp tục loay hoay một sản phẩm khác.

"Bé con, đây là bình sứ cổ thời Tống, cháu dùng nó sao?" Ngân Báo khoa trương ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên, giơ bình hoa trên bàn lên hỏi cô.

"Không được sao? Ba lấy ra cho cháu dùng, chú có ý kiến?" Hi Nguyên bá đạo đoạt lấy bình hoa, đặt lên trên bàn, chủ nhân cái bình này cũng không ý kiến rồi, chú Ngân Báo lại dám có ý kiến?"Chớ có làm hư hoa của cháu."

"A ồ! Lão đại lấy ra sao? Tôi không dám có ý kiến." Ngân Báo ở trước ánh mắt như muốn giết người của Lăng Khắc Cốt cười ngượng ngùng.

Lão đại thế nhưng lấy bình hoa tốn hơn nghìn vạn mua được từ buổi đấu giá ở Pháp ra cho bé con chuẩn bị chơi, người đàn ông này cũng quá cưng chiều bé con đi?

Chỉ là lời này anh cũng không dám nói ra miệng, trước sự thị uy của Lăng Khắc Cốt, anh ngoan ngoãn câm miệng.

Hi Nguyên vừa tỉa lá hoa hồng, vừa dùng cây kéo cắt chúng thành những cành hoa dài ngắn khác nhau, đột nhiên ngón tay của cô không cẩn thận bị gái hoa hồng chọc phải, đau đến khiến cô kêu một tiếng.

Lăng Khắc Cốt lập tức ngồi vào bên cạnh cô, năm lấy ngón tay cô, đặt ở trong miệng mút.

"Anh làm gì vậy?" Hi Nguyên đỏ mặt, muốn rụt tay lại. Cảm giác môi của anh mút lấy ngón tay thật là lạ, khiến cho lòng cô mùm mùm nhảy dựng lên.

“Gai Hoa hồng có độc." Lăng Khắc Cốt hút máu ở vết thương trên ngón tay của Hi Nguyên ra xong, lãnh khốc buông cô ra.

"Có thể dùng nước miếng trừ độc, lão đại, cậu giúp bé con làm sát khuẩn đi." Ngân Báo gật đầu, nghịch ngợm cười xấu xa.

"Anh ngứa da?" Lăng Khắc Cốt hung hăng trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái.

"Nếu không để tôi đi." Ngân Báo không sợ chết nắm ngón tay Hi Nguyên lên, ra vẻ định cho lên miệng mút.

Lăng Khắc Cốt tiến lên, túm lấy cổ áo áo, ném tới trên đất bên cạnh: "Đợi ở một bên đi!"

"Tiểu tử trọng sắc khinh bạn." Ngân Báo vừa xoa cái mông, vừa lẩm bẩm. Chỉ cần vừa gặp phải bé con, Lăng Khắc Cốt liền quên tình huynh đệ của bọn họ, đây ró ràng là đối xử khác biệt nha.

"Hông của bé con còn phải dùng đai lưng nẹp kia bao lâu?" Lăng Khắc Cốt đá văng Ngân Báo ra, ngồi vào trên ghế sa lon hỏi.

"Thương gân động cốt một trăm ngày, có lẽ có thể, còn phải. . . . . ." Ngân Báo ngồi vào đối diện Lăng Khắc Cốt, thần thần bí bí cười xấu xa, "Bảy mươi ngày."

Hi Nguyên vừa nghe còn phải mang theo cái đai lưng không thoải mái đó bảy mươi ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại: "Còn phải lâu như vậy sao? Eo của cháu đã hết đau."

"Ừ. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Nếu như lão đại không nhịn được, cũng là có thể. . . . . . Ưmh. . . . . ." Ngân Báo cười rất xấu xa, lời của anh còn chưa nói hết, liền bị Lăng Khắc Cốt cầm quả táo lên chận lại cái miệng của anh.

Hi Nguyên nghe hiểu ý tứ trong lời Ngân Báo nói thì mặt mắc cỡ đỏ như nắng chiều, cô cũng không phải là vì cái đó mà gấp gáp. Chú Ngân Báo thối, chỉ biết khi dễ cô.

Ngân Báo lấy quả táo ra xong, nghịch ngợm nói: "Đai lưng có thể nâng tác dụng bảo vệ."

"Chú Ngân Báo!" Hi Nguyên chống nạnh, thẹn thùng hướng Ngân Báo rống to.

Nói xong, anh vớ lấy áo khoác của mình tung người bỏ chạy, vừa chạy vừa hài hước nhạo báng Lăng Khắc Cốt: "Chớ vận động quá kịch liệt, đến lúc đó chạm đến eo lại thật sự muốn nghẹn ba tháng."

Hi Nguyên giận đến cầm quả táo lên, ném về phía Ngân Báo.

Đây là chú cái kiểu gì vậy!

Ngân Báo cười thật to liền rời đi.

Khi trong phòng khách chỉ còn lại Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt thì không khí lập tức trở nên rất lúng túng.

Hi Nguyên cảm thấy mắt phượng của Lăng Khắc Cốt giống như hai cái đèn pha, rọi vào trong lòng cực kì sợ hãi, tim vốn đã đập rộn càng nảy lên không có quy luật.

Sự hiện hữu của anh để cho cô cảm thấy có một loại áp lực vô hình, cô rũ mắt xuống, đứng lên liền muốn chạy về phòng ngủ trên lầu.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên bắt được tay của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, nụ hôn cuồng dã giống như hạt mưa rơi vào trên mặt, trên môi của cô.

"Đừng!" Hi Nguyên khẽ run, nhỏ giọng kháng cự.

Còn nhớ rõ trước khi bị thương, hàng đêm căng như sợi dây kia, mỗi một lần làm xong, cô đều đau đến cả một ngày.

Cô không trải nghiệm lại loại kinh nghiệm đau đớn đó nữa, thân thể không tự chủ căng thẳng.

Lăng Khắc Cốt ôm bổng lấy cô, sải bước đi nhanh về phía trên lầu, căn bản không cho Hi Nguyên cơ hội kháng cự.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, ánh mắt rừng rực nhìn Hi Nguyên. Anh đã không rõ nhớ đã bao lâu không có đụng cô, mỗi ngày nhìn cô ở trong lòng mình tỉnh lại, thế nhưng anh lại cái gì cũng không thể làm, loại cảm giác đó rất khổ sở.

Quá khứ khiến Hi Nguyên sợ, cô nhớ lại anh vô tình làm nhục nơi phía sau đó của cô, hại cô ngay cả toilet cũng không dám đi, loại đau khổ này quá khó chịu, cô không cần anh đụng cô. Cô sợ hãi lui về phía sau, tránh né Lăng Khắc Cốt đang đến gần.

Thân thể cao lớn của Lăng Khắc Cốt mang theo một thân khí phách áp đảo Hi Nguyên, nhưng anh cũng không có vội vã đoạt lấy cô. Anh nắm tay Hi Nguyên lên, in đôi môi mọng lên từng ngón tay cô, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt dần dần bao vây Hi Nguyên, khiến cô cảm giác mình giống như đang nằm mơ. Lăng Khắc Cốt cũng có thể có một mặt dịu dàng này sao?

Trên đầu ngón tay truyền đến từng trận cảm giác tê dại, giống như có một cổ nhiệt lưu từ đầu ngón tay nhạy cảm truyền tới toàn thân. Hi Nguyên nhút nhát rút ngón tay ra, muốn cự tuyệt thân mật quá đáng này.

Bàn tay Lăng Khắc Cốt giống như cái kềm cầm thật chặt tay nhỏ bé của Hi Nguyên, môi của anh cùng lưỡi từng chút một liếm qua từng đầu ngón tay của cô, mê hoặc trêu đùa thần kinh của cô.

Sau khi mút qua mười đầu ngón tay của Hi Nguyên xong, môi của anh trượt đến phía trong cổ tay của Hi Nguyên, ở nơi đó lưu lại một dấu hôn mút nặng nề.

"Ừ. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . ." Hi Nguyên mặc dù đang kháng cự, nhưng Lăng Khắc Cốt kỹ thuật quá cao, từng cái hôn đều châm lên trên người Hi Nguyên từng chuỗi tia lửa, khiến cô không nhịn được nỉ non.

"Tôi sẽ không làm tổn thương em." Lăng Khắc Cốt khi hôn tới môi Hi Nguyên thì giống như là bảo đảm, giọng nói khan đục dính chặt vào môi cô.

Hi Nguyên đơn thuần bị nhiệt tình của anh đánh bại, hai cánh tay đưa ra ôm cổ của Lăng Khắc Cốt, thừa nhận dịu dàng hoan ái của anh. . . . . .

Khi Hi Nguyên mệt mỏi ngã sấp ở trên người Lăng Khắc Cốt thì hô hấp của hai người cũng rối loạn khác thường, trên người của cô tất cả đều là mùi vị của anh, phần môi của cô hình như còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Anh quả nhiên như anh đã cam kết, không có thương hại cô, động tác rất nhẹ nhàng, để cho cô rất thoải mái.

Nhìn cô giống như con mèo nhỏ nằm ở trên người mình, tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt lần nữa có tia lửa ngưng tụ lại, anh đột nhiên lật người một cái, đè Hi Nguyên ở phía dưới, sau đó lần nữa dịu dàng vùi vào trong thân thể của cô. . . . . .

Giữa lúc Lăng Khắc Cốt đang tận tình chạy nước rút thì đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, anh nguyền rủa lật người xuống giường, vội vã nhặt quần áo dài lên mặc vào.

Hi Nguyên vùi mình vào trong drap, mắc cỡ không biết làm sao đối mặt với Lăng Khắc Cốt.

Vốn nên giận anh mới phải, nhưng mới một cái hôn của anh đã khiến cô hạ vũ khí đầu hàng, trầm luân trong sự kích tình anh mang tới.

Lăng Khắc Cốt mở cửa phòng, mặt lạnh lùng hỏi Quản gia Diệp ở ngoài cửa "Chuyện gì?"

"Thiếu gia, lầu dưới có người tìm tiểu thư, là cha mẹ Tiểu thư Doãn." Diệp Bưu hơi cúi người xuống cung kính.

"Ba mẹ Doãn?" Hi Nguyên nghe được cha mẹ của Doãn Nhạc tới, lập tức nghĩ muốn gặp bọn họ. Nhưng cô mới kéo cao cái mền, liền nhìn đến phía dưới mình bị phưoi bày ra, cô vội vàng kéo chăn đắp lại.

"Anh kêu bọn họ đợi một chút, bé con lập tức tới ngay." Lăng Khắc Cốt nói xong, liền ở trước mặt Diệp Bưu đóng cửa. Bọn họ làm sao đột nhiên tới chơi? Lăng Khắc Cốt sau khi đóng cửa phòng, không khỏi nhăn lại mày.

Khi cửa"Phanh!" một tiếng đóng lại thì Diệp Bưu ngoài cửa rút cuộc thu lại vẻ cung kính, cười tà ác. Trong mắt hình như còn có loại cảm giác đắm đuối.

Vừa thấy Hi Nguyên xuống lầu, Mẹ Doãn lập tức lo lắng đứng lên, cô cầm tay Hi Nguyên hỏi "Hi Nguyên, Nhạc Nhạc có tới tìm cháu hay không?"

"Nhạc Nhạc?" Hi Nguyên bồn chồn nhìn Mẹ Doãn. Cô đã một thời gian khá dài không gặp Nhạc Nhạc rồi, lần gặp trước cô ấy tới tìm cô hình như là nửa tháng trước."Không có, dì, Nhạc Nhạc thế nào?"

"Ba nó tát nó một cái, nó giận liền chạy đi mất." Mẹ Doãn đau lòng xoa xoa khóe mắt, Nhạc Nhạc là con gái yêu của bà, mấy ngày nay bà lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Mặc dù thân là giáo viên, nhưng vừa gặp phải con của mình, bà cũng sẽ đầu trận đã lọan, không biết nên làm sao sao dạy dỗ đứa bé này.

"Nhạc Nhạc? Rời nhà trốn đi? Tại sao?" Hi Nguyên không hiểu trợn to hai mắt. Nhạc Nhạc có cha mẹ tốt nhất khắp thiên hạ, một cô nhóc nhu thuận như vậy, thế nhưng cũng sẽ làm ra chuyện rời nhà trốn đi.

"Cái này, ai. . . . . ." Mẹ Doãn nhìn chồng một cái, khó nhọc thở dài.

"Bác Doãn, ngài nói cho cháu biết đi ạ?" Hi Nguyên không thể không lo lắng, Nhạc Nhạc là một cô gái ngây thơ như vậy, căn bản không hiểu được xã hội phía ngoài loạn thế nào, vạn nhất gặp phải người xấu thì biết làm sao?

"Hi Nguyên, nói ra chuyện này cũng không sợ cháu cười, đứa con gái bất hiếu đó của nhà chúng tôi bị người ta làm cho lớn bụng. Tôi kêu nó đi bỏ thai, nó không nghe. Tôi tức giận liền ra tay đánh nó." Ba Doãn vẫn có chút tức giận.

"Nhạc Nhạc mang thai?" Hi Nguyên chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Nhạc Nhạc và Trình Hạo có lẽ căn bản không biết gì đến chuyện ngừa thai, chuyện này đúng là nên nói với Trình Hạo, nhưng bây giờ Trình Hạo ở Thái Lan, họ cũng không liên lạc được với anh ta.

"Bác trai, Nhạc Nhạc rất hiểu chuyện, bạn trai của cậu ấy cũng là một cậu bé ngoan, ngài ngàn vạn đừng buộc cậu ấy bỏ thai." Hi Nguyên khẩn trương nhìn cha Doãn.

Cô không hy vọng Nhạc Nhạc bị thương, chưa nói chuyện này Trình Hạo có quyền biết, coi như không cần đứa bé này, cũng nên là Trình Hạo quyết định.

"Con bé mới 16 tuổi, đứa nhỏ này lưu lại sẽ chỉ khiến con bé sau này không cách nào gặp người. Tôi quyết không cho phép nó sinh con." Ba Doãn nói kiên định.

Xã hội này vẫn còn rất phong kiến, nếu như Nhạc Nhạc sinh đứa bé kia, chỉ nước bọt của thiên hạ cũng có thể dìm chết con bé. Phải biết lời người có bao nhiêu đáng sợ! Là một người cha, ông sao lại không thương con gái chứ? Ông chỉ có thể lựa chọn con đường tốt nhất để Nhạc Nhạc đi, không thể để cho nửa đời sau của Nhạc Nhạc bởi vì một đứa bé mà bị phá hủy.

"Làm sao ông không nói lý lẽ như vậy? Nhạc Nhạc nhà chúng ta nếu là biết ông cố chấp như vậy, có thể về nhà sao?" Nghe được lời chồng nói, mẹ Doãn bất mãn nhéo bắp đùi của ông, hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng trách cứ ông.

"Tôi là vì để tốt cho Nhạc Nhạc của chúng ta!" Ba Doãn vẻ mặt lo lắng. Theo ý ông, chỉ có con đường phá bỏ cái thai này là thích hợp với con gái, ông không thể để cho Nhạc Nhạc làm người mẹ đơn thân.

"Bác trai, Trình Hạo thật sự là cậu bé rất tốt, ngài có thể chờ anh ấy trở lại mới quyết định được không?" Hi Nguyên lo âu nhìn ba Doãn. Nhạc Nhạc nhất định không hy vọng giết chết bảo bảo của mình, cho nên mới rời nhà trốn đi?

Trình Hạo ơi Trình Hạo, làm sao anh vẫn chưa trở lại?

Trong lòng Hi Nguyên rất gấp, nhưng không có biện pháp.

"Chờ cậu ta trở về, bụng Nhạc Nhạc không biết đã lớn thế nào rồi." Sắc mặt ba Doãn rất lúng túng. Coi như cái cậu bé kia trở lại thì phải làm thế nào đây, chẳng lẽ để hai đứa bé mới 16 tuổi kết hôn? Đây không phải là gia đình trẻ con rồi hay sao?

Nếu như khi Trình Hạo trở về, bụng Nhạc Nhạc đã bảy, tám tháng, muốn bỏ đi cũng không được nữa. Hàng xóm láng giềng sẽ dùng loại ánh mặt gì nhìn một nhà bọn họ kia chứ?

"Tiên sinh Doãn, ngài trước yên tĩnh một chút, chuyện này chờ Tiểu thư Doãn trở lại hãy quyết định. Hiện tại quan trọng nhất là tìm cô bé đã." Lăng Khắc Cốt tỉnh táo phân tích, lời của anh khiến mẹ Doãn rất đồng tình.

"Đúng rồi! Lăng tiên sinh nói rất đúng. Chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian đi tìm Nhạc Nhạc thôi." mẹ Doãn kéo kéo áo chồng, ý bảo ông rời đi.

Nhạc Nhạc nhà bọn họ không có chỗ Hi Nguyên, hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng mất. Thật không biết nên đi đâu tìm con bé. Mẹ Doãn buồn bã thở dài.

"Tiên sinh Lăng, làm phiền rồi." Ba Doãn bắt tay Lăng Khắc Cốt một cái, nói xin lỗi.

"Đừng khách khí, tôi sẽ phái thủ hạ cùng ngài đi tìm lệnh thiên kim. Thành Long lớn như vậy, không biết tìm sẽ không thể tìm được. Các vị đừng quá khổ sở." Lăng Khắc Cốt cầm tay ba Doãn khích lệ, cố gắng an ủi ông.

"Cám ơn!" trong mắt của ba Doãn hiện lóe lên lệ quang đảo quanh. Thật ra thì so với bà xã ông còn lo lắng Nhạc Nhạc hơn, cái con bé ngốc đó đơn thuần đến nỗi ngay cả bị người bán, còn muốn thay người ta trả tiền học phí. Ba ngày nay, con bé rốt cuộc ở chung với ai? Thật sợ nó sẽ gặp phải điều bất trắc.

"Bác Doãn, nếu như Nhạc Nhạc tìm cháu, cháu nhất định hỏi rõ ràng chỗ bạn ấy ở." Hi Nguyên ôm lấy mẹ Doãn, vỗ phía sau lưng của bà cam kết.

"Đứa bé ngoan, dì cám ơn cháu trước." Mẹ Doãn nén lệ, cảm kích ôm chặt Hi Nguyên.

"Mẹ nó à, chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Mẹ Doãn gật đầu một cái, cùng với chồng rời đi, đi tìm Nhạc Nhạc.

Sau khi bọn họ đi, Hi Nguyên rơi vào trầm tư.

Nhạc Nhạc mang thai đứa bé của Trình Hạo, đối với Nhạc Nhạc mà nói, đó là chuyện động trời, xử lý không tốt sẽ làm tổn thương cậu ấy.

Cô không khỏi lo lắng về thái độ của ba Doãn. Người này cố chấp như vậy, sẽ cho phép Nhạc Nhạc sinh đứa bé này sao?

Ba Trình Hạo rốt cuộc bị bệnh gì, anh ta thế nhưng hai tháng còn chưa có trở lại.

Bởi vì vị trí Trình Hạo không rõ, cũng bởi vì có cái đứa bé không nên xuất hiện này, khiến cho mối quan hệ giữa Nhạc Nhạc và Trình Hạo càng có vẻ trùng trùng nguy cơ.

Cô làm như thế nào giúp Nhạc Nhạc đây?

"Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm được bạn của em." Lăng Khắc Cốt nhìn ra Hi Nguyên đang lo lắng, bế cô vào trong ngực an ủi.

Nhiệt độ của người anh đột nhiên nóng cả sang Hi Nguyên, khiến cho cô chợt nhớ lại lửa nóng triền miên cực hạn vừa rồi. Cô có thể cũng mang thai như Nhạc Nhạc hay không?

Hi Nguyên đột nhiên đẩy Lăng Khắc Cốt ra, lo lắng chạy lên lâu. Cô nhớ anh đã từng đưa cho cô một chai thuốc tránh thai, hình như đặt ở trong ngăn kéo bàn trang điểm.

Khi Lăng Khắc Cốt thấy Hi Nguyên uống thuốc tránh thai thì sắc mặt bỗng chốc đổi xanh.

Cô không muốn đứa bé của anh!

Anh tức giận tiến lên, đoạt lấy viên thuốc trong tay Hi Nguyên, kể cả lọ thuốc trên bàn cũng ném vào thùng rác.

"Anh trả cho tôi!" Hi Nguyên bất mãn đoạt lọ thuốc. Lần trước nỗi đau mất đi bảo bảo khiến cho cô không dám mang thai nữa, huống chi giữa cô và Lăng Khắc Cốt còn có nhiều chuyện như vậy, tương lai còn mở mịt không rõ sẽ ra sao.

"Em phải mang thai đứa bé của tôi!" Lăng Khắc Cốt tức giận ôm lấy Hi Nguyên, trực tiếp ném cô lên trên giường.

Ngực anh như muốn nổ tung, lửa giận ngút trời. Trong lòng của anh vẫn không ngừng nói cho anh biết, bé con không muốn sinh đứa bé của anh!

Chỉ có anh có quyền không để cho cô sinh, chứ cô không có quyền cự tuyệt!

"Tôi không muốn! Anh buông tôi ra!" Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt đè nghiến, khó chịu giãy giụa. Cô chưa có chuẩn bị tâm lý tốt để mang thai, lần trước mất đi đứa bé khiến cô thiếu chút nữa là nổi điên.

Lăng Khắc Cốt trực tiếp sử dụng môi đáp lại cô, lần này, nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt, cơ hồ muốn đoạt đi hô hấp của Hi Nguyên.

Khi Lăng Khắc Cốt mang theo tức giận vọt vào trong cơ thể Hi Nguyên thì cô đau đến cắn bờ vai của anh: "Ác ma!"

Trách cứ của cô đối với anh mà nói không có chút lực sát thương nào, chỉ là cho anh vận động càng thêm mạnh, rất kịch liệt.

Mỗi một lần, cũng vào đến chỗ sâu nhất của cô.

"Lưng đau!" Hi Nguyên khổ sở đẩy lồng ngực cường tráng của Lăng Khắc Cốt.

Anh bị điên rồi, thế nhưng quên cô còn là một bệnh nhân.

Hi Nguyên tức giận đấm anh.

Lăng Khắc Cốt vừa nghe lời Hi Nguyên nói xong, liền thả chậm tốc độ luật động, nhưng anh vẫn như cũ không chịu buông tha cho cô, lần lượt ở trong cơ thể cô thăng hoa, không bao giờ mệt mỏi trong cơ thể cô gieo giống. . . . . .

Sau khi Bách Hổ đi làm, Doãn Nhạc vội cởi cái quần nhìn đến buồn cười không chịu nỗi kia ra, chỉ mặc cái áo sơ mi cực lớn kia. Vạt áo của áo sơ mi vừa đúng trùm xuống tới đầu gối, cô lấy đai lưng thắt ở ngang hông xong, áo sơ mi liền thay đổi thành một cái váy đến gối.

Cô hài lòng xắn tay áo lên, liền bắt đầu thu dọn lại phòng.

Cô hôm qua mới thu thập xong phòng ngủ của Bách Hổ, hôm nay vừa nhìn lại một cái, lại rối thành một nùi. Áo sơ mi, quần, vớ ném vương đầy đất, tạp chí chất đống một bàn. Doãn Nhạc cúi người xuống, lục tìm quần áo dơ vương vãi trên đất.

Khi Bách Hổ đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy cái mông nhỏ xinh nhếch nhác của cô. Anh không khỏi sửng sốt. Chiếc áo sơ mi kia bao lấy cái mông nhỏ xinh trông vô cùng hoàn mĩ, phía dưới lộ ra hai cặp đùi cực kỳ thanh mảnh, nhất là vạt áo sơ mi của cô nhếch nhác bị kéo lên cao, để cho dải đất hình tam giác mê người kia của cô như ẩn như hiện.

Bách Hổ cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lúng túng ho nhẹ một tiếng.

"Chú Bách Hổ, sao chú lại quay lại?" Doãn Nhạc kinh ngạc ngồi thẳng lên, Bách Hổ mới vừa xuống lầu một chút thời gian nha. Doãn Nhạc ngây thơ cũng không biết vóc dáng mê người của mình kém chút nữa bị Bách Hổ nhìn thấy hết trơn, cười đến vô hại.

"Tôi trở lại lấy tài liệu." Bách Hổ đi tới bàn bên cạnh, mở ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, cười nói với Doãn Nhạc.

Anh cao lớn khi đi lướt qua bên cạnh Doãn Nhạc nhỏ nhắn thì ánh mắt không ý thức được liếc Doãn Nhạc một cái, thật vừa đúng lúc, thế nhưng thấy được phía trong cổ áo sơ mi khẽ rộng mở là đôi sườn núi nhỏ cao vút. Phần thân thể nào đó của anh đột nhiên sung huyết ngẩng cao đầu. Doãn Nhạc vô ý gợi cảm lại như đang hướng về anh phát ra lời mời gọi, cái giường lớn phía sau lưng cô dường như cùng đang hướng về phía anh mà mời mọc. Bách Hổ vì che giấu dục vọng đang động đậy của mình, mà gần như là tìm đường chạy trối chết ra khỏi cái phòng ngủ khiến người ta muốn phạm tội này.

Trời đánh! Anh nhất định là vì anh đã rất lâu không có chạm vào đàn bà, thế nhưng lại phát sinh hứn thú với một tiểu ô mai ngây ngô.

Cả ngày, tinh thần Bách Hổ có chút không tập trung, trước mắt không ngừng đong đưa qua lại hình anh vòng mông nhỏ xinh của Doãn Nhạc.

Nhất định là cái áo sơ mị kia gây họa! Anh nhất định phải lấy trang phục vây chặt lấy cô nhóc lại.

Buổi tối, anh xách theo một đống túi lớn về nhà, Doãn Nhạc lập tức cười tiến lên nghênh đón.

"Chú Bách Hổ chú về rồi." Doãn Nhạc ngây thơ nhìn Bách Hổ, trên gò má như trái táo ẩn hiện hai má lúm đồng tiền xinh xắn, cười đến hết sức ngọt ngào.

"Cho em này!" Bách Hổ đem toàn bộ những thứ cầm cầm trong tay nhét vào trong tay Doãn Nhạc.

"Tất cả cho cháu sao?" Doãn Nhạc mở lớn cái miệng chữ O, vui mừng nhìn một đống túi lớn trong tay. Những cái túi to này trên đó đều có đủ lọai thương hiệu khác nhau, mặc dù cô chưa từng mặc những y phục đắt tiền như thế này, nhưng cũng biết tất cả này đều là những hàng hiệu nổi tiếng thế giới. Toàn những thứ lúc trước cô chưa từng nghĩ sẽ được mặc qua một lần.

Bách Hổ xoa xoa tóc Doãn Nhạc, sảng lãng cười to: "Trong nhà này của tôi hình như chỉ có một cô nhóc là em"

"Người ta đã không còn nhỏ nữa rồi." Doãn Nhạc chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kháng nghị. Cô đã mười sáu tuổi rồi, chú Bách Hổ lại vẫn gọi cô là cô nhóc.

Bách Hổ vừa nhìn thấy cái miệng hồng nhuận của cô bĩu bĩu chu lên thì lại một lần nữa sinh ra kích động, anh thế nhưng nghĩ muốn hái lấy sự ngọt ngòa kia.

"Cầm lấy đi thử xem, nếu như không hợp có thể trực tiếp ném vào thùng rác, tôi ngày mai sẽ mua cho em cái khác." Bách Hổ vội vàng đẩy Doãn Nhạc về phòng, bản thân tự mình ngồi trong phòng khách tự kiểm điểm. Anh là cầm thú a! Thế nhưng lại phát sinh dục vọng với bạn của bé con.

Doãn Nhạc mặc một bộ váy công chúa màu hồng hiệu GUCCI đứng ở trước kính, không khỏi sửng sốt. Cô có xinh đẹp thế này sao? Eo thon, ngọn núi nhỏ đầy đặn, còn có cái mông kiều đĩnh, được y phục bao chặt lấy, giống như anh đào tươi mới ướt át, khiến cho người ta muốn cắn một cái.

Gương mặt trái táo của cô vốn rất là bình thường được chiếc váy GUCCI màu hồng làm cho nổi bật lên, thế nhưng đẹp đến lóa mắt.

Cô cười lên vui vẻ.

Tất cả trong đống túi lớn kia đều là y phục, hơn nữa tất cả đều được phối hợp rất tốt, thậm chí ngay cả tất dài cũng được phối màu rất ăn ý. Bách Hổ dường muốn đem tất cả trang phục của công ty đều dời về nhà anh vậy, sau khi cô thử qua hết, cả một giường bày đầy y phục. Chỉ thử qua tất cả đống y phục này, ước chừng đã mất tới gần hai tiếng đồng hồ.

"Nhạc Nhạc, cái áo sơ mi kẻ caro của tôi để. . . . . . đâu. . . . . . Rồi hả ?" Khi Bách Hổ đẩy cửa ra thì vừa lúc thấy Doãn Nhạc cởi khóa váy, đang cởi đồ. Nơi đẫy đà của cô cứ như vậy khéo léo chiếu dọi vào trong mắt của anh.

"A!" Doãn Nhạc cuống quýt che ngực của mình, gương mặt trái táo lúng túng đỏ bừng.

Bách Hổ "Phanh" một tiếng đóng cửa phòng ngủ, bịt mũi xông về gian phòng của mình.

Trời đánh!

Anh đã bao nhiêu tuổi rồi hả?

Thế nhưng lại chảy máu mũi!

Bách Hổ vừa cúi trước bồn rủa tay rửa máu mũi, vừa nguyền rủa.

Anh đã qua cái tuổi thiếu niên dễ xúc động từ lâu rồi, là một người đàn ông trưởng thành thành thục, thế nào một tiểu ô mai ngây ngô nhiều lần khiến cho anh mất khống chế?

Bên trong phòng Doãn Nhạc mặt đỏ bừng, ngồi ở bên giường, không biết lát nữa phải làm sao đi ra khỏi phòng ngủ.

Thân thể của cô lại bị một người đàn ông không tính là xa lạ thấy hết, người đàn ông này vẫn là trưởng bối của cô, là chú Hi Nguyên.

Doãn Nhạc tìm một cái quần jean cùng một cái áo T shirt mặc vào, thẹn thùng đi ra khỏi phòng của mình, đầu của cô thủy chung không dám ngẩng lên nhìn Bách Hổ đang ngồi trên ghế salon.

Bách Hổ vì để phá vỡ lúng túng giữa hai người, hào phóng nói: "Thật đói! Tôi đi nấu cơm."

"Cháu giúp chú." Doãn Nhạc theo sát đi hỗ trợ. Không thể luôn để Bách Hổ phục vụ cô, cô chỉ làm một sâu gạo đủ ngại lắm rồi.

Hai người đều có tâm sự riêng ở trong phòng bếp bận rộn, khi thân thể không cẩn thận va vào nhau thì lập tức lúng túng né tránh.

Trên gò má của Doãn Nhạc thủy chung treo một tầng đỏ ửng, càng khiến cho cô bộc phát ngọt ngào động lòng người.

. . . . . .

Sơn Miêu mạnh mẽ kéo Thang Mang Lâm đi vào lâu đài Tinh Nguyệt, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.

"Buông tôi ra! Tôi không muốn gả cho anh!" Thang Mang Lâm bất mãn quyệt miệng, không để ý tới Sơn Miêu.

"Trên giấy hôn thú đã in tên tuổi của cả hai ta, em bây giờ hối hận đã muộn!" Sơn Miêu hả hê dương dương tờ hôn thú trong tay.

"Tôi muốn xé bỏ nó đi!" Thang Mang Lâm nhảy dựng lên, duỗi dài tay muốn giật lấy.

Nhìn thấy tên họ haingười trên giấy hôn thú, Hi Nguyên ngồi ở trên ghế sa lon không khỏi cười lên: "Thím Mang Lâm, ngài cũng đừng giành nữa, hôn thú có xé cũng chẳng thể làm gì, theo luật pháp thì lúc này ngài đã là bà xã của chú Sơn Miêu rồi."

"Tôi mới không thèm gả cho cái người đàn ông không biết nói lý lẽ này!" Thang Mang Lâm tức giận ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên.

"Ai cho nở nụ cười hoa si với cái tên đàn ông làm chứng đó? !" Sơn Miêu nói năng hùng hồn.

"Tôi cười với người ta, chẳng lẽ còn muốn khóc cho đối phương nhìn? Chúng ta là đi đăng ký kết hôn, không phải đi làm thủ tục ly hôn!" Thang Mang Lâm khoanh hai tay, bất mãn nói.

Hi Nguyên nghe được lời Thang Mang Lâm nói xong, cười vui vẻ hơn.

Chú Sơn Miêu quả thật chính là một bình dấm chua lớn siêu cấp, ngay cả thím Mang Lâm cười với người ta hai cái liền sinh ra bất mãn.

Sơn Miêu tự biết đuối lý, vội vàng ôm lấy Thang Mang Lâm nói xin lỗi: "Bà xã nói có lý, là tại anh cố tình gây sự, ngài đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha thứ cho tôi một lần này."

"Tôi liền thích nở nụ cười hoa si với đàn ông, anh chịu được sao?" Thang Mang Lâm liếc nhìn Sơn Miêu, cố ý chọc giận anh.

Cô chỉ là nở nụ cười, anh liền tức giận, nếu như ngày nào đó, cô không cẩn thận đụng vào trong ngực một người đàn ông, anh không phải sẽ giết người ta chứ?

"Tôi đây anh tuấn tiêu sái như vậy, em cứ hướng về phía tôi mà nở nụ cười hoa si, tôi không có ý kién." Sơn Miêu xảo trá nháy mắt mấy cái.

Cô gái này là bà xã của anh, cho dù muốn hoa si, cũng chỉ có thể đối với anh hoa si.

"Ai muốn hoa si đối với anh? !" Thang Mang Lâm tức giận níu lấy lỗ tai Sơn Miêu, một bộ dáng vẻ hung hãn.

Hi Nguyên kinh ngạc mở lớn cái miệng nhỏ nahứn, nhìn một đôi oan gia vui vẻ này. Ở trong ấn tượng của cô, Thang Mang Lâm vẫn rất dịu dàng, cô chưa từng thấy cô ấy phát giận. Mà Chú Sơn Miêu hồ ly giảo hoạt như vậy lại bị thím Mang Lâm dịu dàng quản chế sít sao.

"Hai người các người đang ầm ĩ cái gì?" Lăng Khắc Cốt vừa về tới nhà, liền nhìn thấy Thang Mang Lâm và Sơn Miêu đấu đá.

"Anh, anh ta khi dễ em!” Thang Mang Lâm vừa thấy Lăng Khắc Cốt, lập tức khôi phục dịu dàng, nhu nhược nhào tới trong ngực anh.

Hi Nguyên vừa nhìn thấy Lăng Khắc Cốt thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Cô còn nhớ rõ một màn bị anh chiếm đoạt tối qua. Anh giống như là nhất định muốn phải gieo giống thành công trong cơ thể cô vậy, làm suốt đêm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không cho cô. Cô kêu đến lạc giọng, anh cũng không chịu thả cô.

Hi Nguyên quay mặt đi, tức giận không để ý tới Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt trầm mặt liếc nhìn Hi Nguyên, liền vỗ vỗ Thang Mang Lâm trong ngực: "Anh nhất định phải phụ trách cô ấy thật tốt."

Sơn Miêu nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói xong, cười đến càng thêm rực rỡ, anh chắp tay khom lưng nói: "Tạ ơn lão đại thành toàn."

"Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?" Lăng Khắc Cốt quan tâm hỏi.

"Cái gì mà hôn lễ? Không có!" Thang Mang Lâm dậm chân, không cam lòng nhìn chằm chằm Sơn Miêu.

"Tôi có giấy hôn thú rồi." Sơn Miêu rêu rao phát phát tờ hôn thú trong tay, cười đến rất xảo trá.

Có hôn thú, Thang Mang Lâm có muốn đổi ý cũng không được, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho anh.

Sơn Miêu càng nghĩ càng hài lòng, môi mỏng khêu gợi cong cong nhếch lên.

"Tôi sẽ xé toang nó, xem anh làm thế nào còn cười hài lòng nữa!" Thang Mang Lâm lập tức nhào về phía Sơn Miêu, hai người đuổi theo nhau chạy quanh phòng khách.

Sơn Miêu đột nhiên dừng bước chân, hại Thang Mang Lâm không có phòng bị nhào vào trong ngực của anh. Anh tà mị mà cười chống đỡ cái trán của cô: "Gấp như vậy muốn ôm ấp yêu thương tôi rồi hả?"

"Ai thèm ôm ấp yêu thương anh hả?" Thang Mang Lâm đỏ mặt, bất mãn kháng nghị.

"Bà xã tôi!" Sơn Miêu kiêu ngạo ôm lấy Thang Mang Lâm, giương lên nụ cười sáng lạn xoay tròn trong phòng khách.

Thang Mang Lâm ở trong lòng anh mỉm cười hạnh phúc. Cô mím môi tựa vào trong ngực Sơn Miêu, đôi mắt đẹp động lòng người sáng rỡ.

Hi Nguyên không khỏi hâm mộ vận số tốt của Thang Mang Lâm, có núi người đàn ông tốt như chú Sơn Miêu yêu thương cô ấy.

Cô liếc Lăng Khắc Cốt bên cạnh một cái, tâm tình xuống thấp cực độ.

Không muốn lại bị khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Thang Mang Lâm kích thích, Hi Nguyên đứng lên rời đi.

"Lão đại, tôi muốn hôn bà xã của tôi, phiền cậu tránh đi một chút!" Sơn Miêu nhìn thấy cảm xúc xuống thấp của Hi Nguyên thì lập tức rất thức thời đuổi Lăng Khắc Cốt lên lầu.

"Sơn Miêu!" Thang Mang Lâm thẹn thùng nhéo cánh tay Sơn Miêu, da mặt anh thế nhưng dày đến trình độ này, vì hôn cô mà đòi đuổi người.

Chờ sau khi Lăng Khắc Cốt lên lầu, Sơn Miêu hài lòng hôn môi Thang Mang Lâm một cái: "Bà xã, là anh muốn tạo cho lão đại một cơ hội, em không nhìn thấy cả hai lại đang giận dỗi sao?"

"Thật?" Thang Mang Lâm nhìn chằm chằm Sơn Miêu nghi ngờ hỏi lại.

"Còn có một nguyên nhân nhất định phải đuổi người ta đi." Sơn Miêu ho khan một tiếng, cố ý thừa nước đục thả câu.

"Nguyên nhân gì?" Thang Mang Lâm ngây ngốc nhìn Sơn Miêu, ánh mắt của anh quá giảo hoạt, mỗi lần loại ánh mắt hồ ly này vừa xuất hiện, chính xác sẽ không có chuyện tốt.

"Anh muốn hôn em!" Sơn Miêu lời lẽ hung hồn như chuyện đương nhiên nói với Thang Mang Lâm, vừa hôn vừa ép cô đến trên ghế sofa. . . . . .

Hi Nguyên ngồi ở bên giường, trong tay cầm hộp thuốc đang do dự, đây là thuốc tránh thai hôm nay cô lén mua ở tiệm thuốc, cô muốn uống lại sợ có tác dụng phụ. Nghe nói thuốc tránh thai bình thường có ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể. Loại thuốc Lăng Khắc Cốt đưa cho cô lúc trước kia... tìm khắp nơi đều không có để mà mua.

Tối ngày hôm qua Lăng Khắc Cốt làm rất nhiều lần, cho tới bây giờ giữa hai chân cô vẫn còn rất đau. Nếu như không uống thuốc ngừa thai, cô thật sợ cũng sẽ mang thai giống như Doãn Nhạc.

Do dự hồi lâu, cô rốt cuộc quyết định uống thuốc này.

Cô thả một viên vào trong miệng, đang muốn uống nước, Lăng Khắc Cốt đột nhiên vọt vào. Anh mạnh mẽ bóp miệng Hi Nguyên, đem viên thuốc lôi ra.

"Loại thuốc này có thể uống được sao?" Lăng Khắc Cốt tức giận nhìn chằm chằm Hi Nguyên. Loại thuốc tránh thai bình thường mua ngoài tiệm thuộc tác dụng phụ rất lớn, bé con mới 16 tuổi, sao có thể uống loại thuốc này? Cô cứ không muốn đứa bé của anh như vậy? Thà bị tổn hại sức khỏe bản thân cũng không muốn mang thai.

"Thứ có thể để cho tôi không mắc phải sai lầm nữa đều có thể uống." Hi Nguyên khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.

"Nó sẽ ảnh hưởng đến nội tiết em, khiến cho giấc ngủ của em thất thường, kinh nguyệt rối loạn, còn có rất nhiều tác dụng phụ khác nữa!" Lăng Khắc Cốt liệt kê một loạt các khuyết điểm của loại thuốc tránh thai này, cố gắng thuyết phục Hi Nguyên bỏ đi ý nghĩ muốn uống nó.

"Tôi không muốn mang thai!" Hi Nguyên như chém đinh chặt sắt nói. Lăng Khắc Cốt có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cô đã quyết định nhất định phải uống thuốc.

"Cái đứa nhóc cố chấp này!" Lăng Khắc Cốt tức giận ôm chầm hông của Hi Nguyên, từ trong ví tiền lấy ra một hộp Durex, "Tôi sẽ dùng biện pháp! Về sau không cho em uống thuốc lung tung nữa!"

Lọ thuốc lần trước là Ngân Báo gửi từ Mĩ về, không có tác dụng phụ đối với thân thể, anh mới vội đưa nó cho Hi Nguyên dùng.

Sáng sớm hôm nay, khi anh thấy Hi Nguyên bị mình hành hạ đến nỗi chỗ kín sưng đỏ thì trong lòng vô cùng buồn bực.

Tại sao cô cứ phải phản kháng anh?

Anh chỉ muốn cho cô một đứa bé.

Anh chỉ muốn có một bảo bối của mình.

"Anh thật sự muốn mang nó sao?" Hi Nguyên không dám tin tưởng nhìn Lăng Khắc Cốt. Anh là một người đàn ông có dục vọng rất lớn, không thích bị trói buộc, không ngờ vì cô, anh lại có thể dùng cái thứ anh không muốn kia.

"Cũng chỉ là một lớp màng mỏng." Lăng Khắc Cốt thờ ơ nói, giống như có mang hay không chẳng có gì quan trọng.

"Sẽ không buộc tôi mang thai?" Hi Nguyên có chút không thể tin được biến chuyển của Lăng Khắc Cốt.

"Chờ đến khi em muốn sinh thì nhất định phải sinh đứa bé của tôi!" Đây là nhượng bộ lớn nhất của Lăng Khắc Cốt. Bé con bây giờ xác thực còn nhỏ, anh có thể nhịn hai năm nữa, chỉ là hai năm sau, anh nhất định phải thành công gieo mầm mống của chính mình bên trong cơ thể cô.

"Tôi mới không cần sinh!" Hi Nguyên quật cường nói.

Cô sợ giữa mình và Lăng Khắc Cốt không có tương lai, đến lúc đó nếu như bị ràng buộc bởi đứa bé, cô sẽ bỏ không được.

Cô thật yêu bảo bảo, nhớ lại bảo bối lúc trước từng mất đi đá lung tung trong bụng của cô, vô cùng hoạt bát. Mối lúc như vậy, lòng của cô liền đầy cảm giác hạnh phúc của người mẹ.

Cho nên có mới sợ mang thai.

Lăng Khắc Cốt không nói gì, chỉ là ôm thật chặt Hi Nguyên, môi mỏng bá đạo hôn cô, đưa cô đến bên giường.

"Anh nói. . . . . . Muốn. . . . . . Mang. . . . . ." Hi Nguyên thấy y phục của mình từng món một rơi xuống đất, lo lắng nhắc nhở Lăng Khắc Cốt.

Anh sẽ không quên hứa hẹn của mình chứ?

Lăng Khắc Cốt ảo não tách ra khỏi Hi Nguyên, từ trong hộp Durex lấy ra một cái, vội vã đeo lên vũ khí của mình, liền lại áp đảo ở trên người Hi Nguyên: "Bé con, cho tôi!"

Anh cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của Hi Nguyên, chỉ là giống như đang nỉ non tự nói. Bởi vì khi anh đang nói "Cho tôi" thì đã xâm nhập vào trong cơ thể Hi Nguyên.

"Đau!" Đột nhiên bị buộc giãn ra, Hi Nguyên đau đến phát run.

Đều do anh, ngày hôm qua hành hạ cô không biết bao lâu, nơi đó chỉ đụng nhẹ một cái đã đau, huống chi là muốn dung nạp vật to lớn như vậy của Lăng Khắc Cốt.

"Còn đau sao?" Bàn tay Lăng Khắc Cốt đưa đến chỗ hai người kết hợp, đau lòng hỏi.

Nơi đó thật quả thật có dấu hiệu sưng tấy.

"Anh ra ngoài trước đã." đôi môi Hi Nguyên run rẩy, thân thể không ngừng co rúc lại. Cô càng co rúc lại, thì lại càng xoắn chặt.

"Không ra được!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, liền bắt đầu nhích người.

Hi Nguyên vô tình hấp dẫn khiến anh thiếu chút nữa mất hết tự chủ, anh rốt cuộc không thể nhịn được nữa triển khai chạy nước rút.

"Thật. . . . . . Đau quá. . . . . ." Hi Nguyên cảm thấy thân thể lại bị xé rách. Nhất là anh đeo loại Durex này mặt bên ngoài có sự khác biệt, vừa đụng một cái, ở bên trong thân thể vốn đã chịu không nổi của cô tạo thành kích thích không nhỏ.

Thật sự là rất đau.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên gia tăng tốc độ, dùng sức đính vào bên trong Hi Nguyên, ở nơi nào đó bộc phát.

Sau khi tất cả kết thúc, anh đột nhiên rút lui, từ trong túi quần rơi dưới đất lấy ra một bình nhỏ. Anh ngồi ở bên giường, dùng ngón tay quệt một chút kem bôi nhẹ nhàng bôi vào chỗ đau của Hi Nguyên.

"Lập tức sẽ không đau." Lăng Khắc Cốt vừa xức thuốc, vừa dụ dỗ Hi Nguyên. Ngày hôm qua anh bị cô làm cho rất tức giận, cho nên không chút thương tiếc tổn thương cô, trên người của cô khắp nơi đều là dấu vết bị anh cưỡng bức, bao gồm cả lỗ nhỏ phía sau của cô. Vì trừng phạt cô không ngoan, anh tàn nhẫn xâm nhập nơi đó, khiến cô bị xé rách.

"Anh thật thô lỗ!" Hi Nguyên cắn môi dưới, bất mãn nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.

Mỗi lần anh đều vô cùng bá đạo, căn bản không có khả năng thương lượng. Anh muốn, thì cô phải cho anh. Anh tức giận thì cô sẽ càng bị mạnh mẽ chiếm đoạt. Cô thường thường bị anh làm cho thương tích khắp người, khắp nơi hiện đầy dấu vết hôn, cắn màu xanh tím.

Chẳng lẽ những người đàn ông khác cũng giống như anh vậy? Kích tình vừa đến thì không còn quan tâm để ý tới bất kì cái gì nữa.

Lăng Khắc Cốt đặt tuýp thuốc giảm đau xuống, úp sấp trên người Hi Nguyên, môi của anh bắt đầu tinh tế chạm lên môi Hi Nguyên, hình như muốn làm thay đổi cái nhìn của cô: Anh cũng không thô lỗ.

"Anh rất bá đạo." Hi Nguyên trợn tròn đôi mắt, từ dười hàng mi lăn dài vệt nước mắt như một dòng suối nhỏ.

Lăng Khắc Cốt dịu dàng mút vành tai Hi Nguyên, đầu lưới liếm lỗ tai nhạy cảm của cô, đôi bàn tay lại bắt đầu ở trên người cô xoa nắn. . . . . .

"A. . . . . . Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Khi anh trượt vào một mảnh nước suối nóng bỏng thì Hi Nguyên khó nhịn ướn cong người.

"Tôi thô lỗ sao?" Lăng Khắc Cốt vừa chậm rãi động, vừa dùng tròng mắt đen nhìn Hi Nguyên.

"Ừ. . . . . . Không. . . . . ." Anh cọ sát như vậy sao có thể gọi là thô lỗ? Là quá mức dịu dàng.

Hi Nguyên đỏ mặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Khi thị giác đóng lại, tri giác trở nên rõ ràng khác thường, từng cái hôn của Lăng Khắc Cốt, mỗi một lần sờ nhẹ cũng mang đến cho cô kích thích cực mạnh, không thể không khiến cô hòa theo anh trầm luân. . . . . .

Một đêm này, Lăng Khắc Cốt khiến Hi Nguyên có một nhận thức mới, thì ra là anh cũng có thể rất dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.