Thời điểm Hi Nguyên mở mắt, Lăng Khắc Cốt đã rời đi. Cô cố nén toàn thân đau đớn rời giường,
ngâm mình vào trong bồn nước ấm. Không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa cô
và Lăng Khắc Cốt chỉ còn lại vô tận triền miên trong đêm tối, không có
tâm trò chuyện. Anh giống như một satan lãnh khốc, bá đạo nhốt cô vào
trong cái nhà tù xa hoa là lâu đài Tinh Nguyệt.
Cô vuốt ve phần bụng chưa thành hình của mình, đang suy tư tương lai của chính mình.
Cô mang thai, điều bí mật này cô không muốn cho Lăng Khắc Cốt biết, ngay
cả Chú Ngân Báo thương yêu cô nhất cũng không nói cho biết.
Cô và Lăng Khắc Cốt, nên kết thúc rồi, cô không muốn tiếp tục làm một búp bê khí của anh nữa.
Hai giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt đang khép chặt của cô chảy xuống.
Tại sao mỗi khi nghĩ muốn dứt khoát rời khỏi Lăng Khắc Cốt, lòng của cô lại đau như vậy?
Lăng Khắc Cốt ngồi ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Ưng tập đoàn,
mặt không biểu tình xử lý tài liệu. Đột nhiên anh ném cây bút ngòi vàng
trong tay vào trong thùng rác, phiền não gãi đầu.
Sự tồn tại của
Tưởng Lệ Văn khiến cho mối quan hệ giữa anh và Hi Nguyên yếu ớt như
miếng băng mỏng. Anh không cách nào tự biện hộ cho bản thân mình, anh
không thể nói dối rằng đứa bé trong bụng Tưởng Lệ Văn không phải của
anh.
Anh làm phải làm sao để cho Hi Nguyên không tức giận nữa?
Đứa bé trong bụng Tưởng Lệ Văn là chướng ngại lớn nhất giữa anh và Hi Nguyên.
"Gọi Quản lý Tưởng tới đây." Anh nhấn phím điện thoại nội bộ với Thư ký, lạnh lùng ra lệnh.
Thư ký đáp một tiếng, lập tức đi thi hành mệnh lệnh của anh.
"Khắc Cốt, anh tìm em?" Tưởng Lệ Văn hếch cao cái bụng bầu lớn đã tám tháng, đi vào phòng làm việc của Lăng Khắc Cốt.
"Lệ Văn, ngồi đi." Lăng Khắc Cốt khách khí nói với Tưởng Lệ Văn.
Anh khách khí khiến Tưởng Lệ Văn cảm thấy một loại lạnh nhạt cực độ, cô lập tức phòng bị nhìn anh.
"Khắc Cốt, bảo bảo của chúng ta hôm nay đá em !" Tưởng Lệ Văn thấy Lăng Khắc
Cốt nhìn chằm chằm vào bụng cô không nói lời nào, lập tức cười nhắc nhở
anh về sự tồn tại của đứa bé.
"Lệ Văn, tôi vẫn không muốn vạch
trần em, em là bạn tốt nhất của Băng Nhi, tôi rất cảm kích tất cả những
gì em đã làm vì con bé. Thế nhưng lần này, em đã làm quá phận rồi."
tròng mắt đen lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt mang theo sát khí, anh vô tình nhìn Tưởng Lệ Văn.
"Khắc Cốt, anh nói cái gì? Em nghe không
hiểu." Tưởng Lệ Văn giả ngu hỏi lại, cô thông minh vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lăng Khắc Cốt, bởi vì chột dạ, lòng bàn tay tất
cả đều đã đầy mồ hôi lạnh. Có lẽ anh đã sớm biết cô bày bẫy rập, cho nên đối với đứa bé của cô ta vẫn chẳng chút bận tâm, chỉ là, anh nhất định
không biết chuyện đứa bé này là thụ tinh ống nghiệm.
"Lệ Văn, tôi không phải người ngu." Lăng Khắc Cốt từ trong túi móc ra một quyển chi
phiếu mỏng, điền lên đó 12 chữ số, sau đó ném cho Tưởng Lệ Văn, "Đây là
tiền nuôi dưỡng đứa bé, về sau làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi và Hi Nguyên nữa."
"Không!" Tưởng Lệ Văn lập tức cực kỳ bi ai khóc nấc lên. Cô nhào tới trước mặt Lăng Khắc Cốt, ôm thật chặt lấy anh, "Khắc
Cốt, em yêu anh. Em không cần tiền, em chỉ muốn tình yêu của anh. Em
hiểu rõ em làm vậy là tổn thương lòng tự ái của anh, nhưng đó cũng là
bởi vì em yêu anh! Khắc Cốt, không cần tuyệt tình như vậy, đời này em
chỉ nhận định anh là người đàn ông của em, em cũng chỉ muốn để một mình
anh chạm vào em."
"Không cần tiếp tục diễn trò nữa!" Lăng Khắc Cốt đẩy Tưởng Lệ Văn ra, vô tình ngay cả xoa bụng cô một cái cũng không hề có.
Anh có thể dễ dàng tha thứ cô ta ở trong công ty làm mưa làm gió, những
cũng không có nghĩa là cũng tha thứ cô ta phá hỏng quan hệ của anh với
bé con.
Cứ cho là đêm đó đụng chạm cô ta, coi như đứa nhỏ này là của anh, anh cũng sẽ không thừa nhận.
Anh phải giải quyết tốt Tưởng Lệ Văn, nếu không bé con vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho anh.
"Khắc Cốt, có phải anh cảm thấy em bẩn hay không? Em bị bọn Miêu Đầu Ưng…?
Được, em sẽ đem phần thân thể bẩn thỉu trả lại cho Thượng Đế, để cho anh không phải phiền lòng mỗi khi nhìn thấy nữa." trong con người diễm lệ
của Tưởng Lệ Văn chứa đầy nước mắt. Cô ngoan tuyệt nói xong, lao ra khỏi cửa phòng làm việc của Lăng Khắc Cốt.
"Lệ Văn!" Lăng Khắc Cốt bị ánh mắt của Tưởng Lệ Văn trước khi rời đi hù sợ, lập tức đuổi theo ra ngoài.
Chỉ thấy Tưởng Lệ Văn đứng ở trước cửa sổ thủy tinh để mở, thê lương quay
đầu lại nhìn Lăng Khắc Cốt một cái: "Khắc Cốt, hẹn gặp lại. Kiếp sau em
vẫn muốn là người phụ nữ của anh!"
Nói xong, cô liền leo lên bệ cửa sổ, muốn nhảy xuống.
"Đừng!" Lăng Khắc Cốt thật nhanh xông tới, kịp thời ôm lấy thân thể vụng về của Tưởng Lệ Văn.
Anh cũng không muốn để cho cô chết, bởi vì Băng Nhi, anh cũng sẽ không độc ác tổn thương cô.
"Tại sao không để cho em chết đi?" Tưởng Lệ Văn khàn giọng khóc ròng nói.
"Tỉnh táo lại đi! Em còn có đứa bé!" Lăng Khắc Cốt thức tỉnh Tưởng Lệ Văn.
Mặc dù đứa nhỏ này không phải hy vọng của anh, nhưng cũng là con của anh.
Cho dù anh có bất mãn hơn nữa với Tưởng Lệ Văn 3, cũng sẽ không tổn
thương đứa bé kia.
"Nhưng anh không cần em!" Tưởng Lệ Văn đáng
thương nhìn Lăng Khắc Cốt, "Em mỗi ngày vác cái bụng đến nới làm việc,
anh có biết phải chịu bao nhiêu anh mắt xem thương hay không? Em khổ cực theo sát bên anh. nhưng anh ngay cả liếc em một cái cũng không có. Khắc Cốt, cứ cho là em làm sai chuyện, thế nhưng đứa bé là vô tội! Anh nhất
định phải tuyệt tình như vậy sao? Đuổi mẹ con em khỏi anh? Anh muốn con
của anh cả đời bị người ta cười chê là một đứa con hoang hay sao? Khắc
Cốt, nếu như anh thật sự không muốn cho em một danh phận, thì cũng đừng
trông nom sống chết của em!"
Nói xong, Tưởng Lệ Văn giãy giụa ra khỏi lồng ngực Lăng Khắc Cốt, lần nữa xông về phía bệ cửa sổ.
"Tôi cưới em!" Lăng Khắc Cốt bị hành động của Tưởng Lệ Văn dọa sợ, lập tức lên tiếng ngăn cản, "Không cho tổn thương đứa bé!"
Cô muốn chỉ là một danh phận, anh có thể cho cô. Anh không muốn làm hại tới đứa bé vô tội.
Nhưng là, anh sẽ giành toàn bộ tình yêu cho bé con.
Cả đời này, anh chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ là bé con.
Tưởng Lệ Văn đưa lưng về phía Lăng Khắc Cốt mím môi cười hả hê. Tất cả đều ở
trong lòng bàn tay của cô, hiện tại chỉ còn lại cái con nha đầu xấu xí
Lăng Hi Nguyên đó nữa thôi. Cô sẽ giải quyết con ranh đó, Ưng đế quốc
chính là thiên hạ của cô rồi.
Hi Nguyên suốt một
ngày không có tâm tình nuốt trôi bất cứ cái gì, vào lúc hoàng hôn mới đi ra khỏi phòng ngủ bị hai người hộ vệ trông chừng. Cô nhếch lên khóe môi cười lạnh giễu cợt. Cái nhà này đã không còn cho cô cảm giác ấm áp, tựa như một nhà tù lạnh lẽo.
Hộ vệ lâu đài Tinh Nguyệt trải qua một
lần thay máu lớn, công phu quả thật so bộ đội đặc chủng Trung Nam Hải
còn muốn lợi hại hơn. Cô nhiều lần thử chạy trốn, lại lần lượt bị bọn họ thành công ngăn lại ở cửa.
Anh rốt cuộc muốn nhốt cô tới khi nào?
Cô mới vừa đi tới cầu thang, liền nghe dưới lầu truyền đến giọng nói hưng
phấn của Tưởng Lệ Văn: "Khắc Cốt, ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới
thôi."
Ảnh cưới?
Thời điểm Hi Nguyên nghe thấy hai chữ
kia, tim đột nhiên ngưng đập. Cô giống như trực tiếp rơi thẳng xuống địa ngục vậy, toàn thân lạnh lẽo.
Lăng Khắc Cốt muốn kết hôn với Tưởng Lệ Văn sao?
Hi Nguyên run rẩy vịn tay vịn cầu thang, nén lệ nghe cuộc đối thoại dưới lầu.
"Em tự mình đi đi!" Lăng Khắc Cốt vô tình cự tuyệt.
"Anh là chú rể! Khắc Cốt, ảnh cưới không có chú rể sẽ thành chuyện cười của
mọi người. Ngày mai anh chỉ cần bỏ ra một chút thời gian thôi là được
rồi, chúng ta chỉ chụp hình thôi." Tưởng Lệ Văn mềm mại đáng yêu khoác
cánh tay Lăng Khắc Cốt, khóe mắt hả hê liếc bóng người trên lầu.
"Tôi không rảnh!" Lăng Khắc Cốt hất tay Tưởng Lệ Văn ra, đi lên lầu.
Bước chân của anh khi nhìn thấy ánh mắt vương lệ của Hi Nguyên thì chợt sững lại: "Bé con. . ."
Cô nghe được rồi sao?
Lòng của Lăng Khắc Cốt chợt thấy hốt hoảng.
"Không cần gọi tôi như vậy!" Hi Nguyên đẩy thân thể Lăng Khắc Cốt ra, lướt qua anh lao xuống lâu.
Nếu bọn họ đã quyết định kết hôn, cô còn ở lại chỗ này làm cái gì? Nhìn bọn họ vợ chồng ân ái sao?
Lần này, cô thật sự quyết định muốn rời đi, Lăng Khắc Cốt ngăn trở thế nào cũng không được.
Cô sẽ không tiếp tục làm con rối của anh!
Tuyệt đối không!
"Bé con, quay lại!" Lăng Khắc Cốt đuổi theo gọi to tên cô.
Hi Nguyên không thèm quan tâm đến lời của anh, liều mạng chạy về phía
trước. Hộ vệ thấy Lăng Khắc Cốt xuất hiện, ai cũng không dám hành động
thiếu suy nghĩ, sững sờ nhìn Hi Nguyên lao ra khỏi cửa chính lâu đài
Tinh Nguyệt.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi Mercedes-Benz màu đen dừng lại ở trước mặt Hi Nguyên, khi cửa sổ xe hạ xuống thì Hi Nguyên
nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của Trình Hạo.
"Hi Nguyên, đã lâu không gặp." Trình Hạo nở nụ cười vui vẻ với Hi Nguyên, hơn một
năm không thấy, anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, vẻ bề ngoài tuấn mỹ
đã trở nên mạnh mẽ hơn không ít.
"Trình Hạo? !" Hi Nguyên vui
mừng há hốc mồm. Khi nghe thấy tiếng gọi của Lăng Khắc Cốt xong, cô quả quyết mở cửa xe, ngồi vào chiếc xe hơi, nói với Trình Hạo: "Dẫn tôi
đi!"
"Được!" Trình Hạo không hỏi nguyên nhân, lập tức đạp mạnh chân ga, lái xe lao vút đi.
Lăng Khắc Cốt sững sờ nhìn chiếc Mercedes-Benz lao vụt qua trước mặt mình, cũng không có cánh nào ngăn lại.
"Giúp tôi điều tra số xe XXXXXX Mercedes-Benz màu đen." Lăng Khắc Cốt vừa
ngồi vào chiếc BMW tài xế lái tới, vừa ra lệnh cho người bên kia đầu
điện thoại.
Trình Hạo lái xe đến ngoại thành xong, nói với Hi
Nguyên: "Hi Nguyên, em chờ một chút, xe lại trở chứng, tôi đi xuống xem
xét sửa qua một chút."
"Được." Hi Nguyên không nghi ngờ gì gật gật đầu
Cô rốt cuộc trốn ra được rồi, nhưng trong lòng lại một chút vui mừng cũng không thấy
Anh muốn kết hôn, cô dâu là Tưởng Lệ Văn.
Chuyện này đối với cô mà nói, là một châm chọc rất lớn. Trái tim yêu thương anh bị lăng trì từng chút, vết thương chồng chất.
Một lát sau, Trình Hạo cười trở lại trên xe: "Động cơ xảy ra chút vấn đề."
"Sửa xong rồi sao?" Hi Nguyên lo lắng hỏi.
"Ừ. Hi Nguyên, em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi." Trình Hạo gật đầu một cái
xong, liền quan tâm nhìn Hi Nguyên, gương mặt thành khẩn đầy chân thành
tha thiết khiến Hi Nguyên xúc động.
"Tôi cũng không biết." Hi Nguyên ưu thương ôm lấy đầu gối, gục đầu vào giữa hai đầu gối.
"Nếu không em trước cứ tạm tới chỗ tôi đi được không?" Trình Hạo đề nghị,
"Tôi có một căn biệt thự ở ngoại thành, về cơ bản cũng không tệ lắm."
"Trình Hạo, cám ơn anh." Hi Nguyên gật đầu một cái.
Cô bây giờ thật không có chỗ nào có thể đến, có thể ở cùng một chỗ với bạn bè cũng là một đề nghị không tồi.
"Cám ơn cái gì? Em là bạn của tôi." Trình Hạo xoa xoa tóc Hi Nguyên, cười hết sức vui vẻ.
Nhà Trình Hạo là một tòa biệt thự hai tầng, bên ngoài biệt thự có mấy người bảo vệ trông chừng, Hi Nguyên vừa nhìn thấy những người hộ vệ kia,
không hiểu sao thấy sửng sốt.
"Trình Hạo, bọn họ là ai?" Hi Nguyên không ngờ nhà Trình Hạo sẽ có hộ vệ, cô bồn chồn nhìn Trình Hạo.
"Bọn họ là hộ vệ do ba tôi bắt tới làm hộ vệ cho tôi, em cứ coi như bọn họ
không tồn tại là tốt rồi." Trình Hạo khoác bả vai Hi Nguyên đi vào nhà.
"Bác trai vẫn khỏe chứ?" Hi Nguyên nhớ ba Trình Hạo ở Thái Lan, liền quan tâm hỏi.
Nghe được lời hởi thăm của Hi Nguyên, Trình Hạo ở phía trước bước chân có
chút cứng ngắc, ở mấy giây sau lấy hết sức lực, liền khôi phục nụ cười:
"Ông vẫn như lúc trước, sức khỏe rất cường tráng."
"Sau khi anh
đi, Doãn Nhạc vẫn lo lắng muốn chết." Hi Nguyên nhớ tới đoạn thời gian
giãy giụa cùng khổ sở đó của Doãn Nhạc, liền oán trách nhìn Trình Hạo.
Anh một đi không trở lại, khiến Doãn Nhạc chịu không ít khổ. Thật may là có chú Bách Hổ yêu mến Nhạc Nhạc, mới khiến cho cô ấy lại lần nữa có
lại nụ cười.
"Đừng nhắc tới cô ta nữa" Trình Hạo đột nhiên mất
khống chế rống to, khuôn mặt của anh có chút dữ tợn, khổ sở ngưng kết ở
trong tròng mắt đen của anh.
Hi Nguyên bị biến chuyển đột ngột của Trình Hạo làm cho sợ đến sửng sốt.
Anh ta thật còn là cái người Trình Họa dịu dàng đó sao?
Thế nào cảm giác có chút khí tức thô bạo?
Trình Hạo trước mặt là Trình Hạo cô chưa từng thấy qua, một Trình Hạo xa lạ.
"Thật xin lỗi." Nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của Hi Nguyên, Trình Hạo cười cười xin lỗi, "Tôi luống cuống quá."
"Anh vẫn còn để ý Doãn Nhạc?"
"Tôi yêu cô ấy, nhưng cô ấy không đợi được tôi trở lại." Trình Hạo khổ sở nắm chặt quả đấm.
"Đừng quá đau lòng. Là vì duyên phận giữa hai người không đủ." Hi Nguyên ôm lấy Trình Hạo an ủi.
Trình Hạo và Doãn Nhạc vốn phải là một đôi tình lữ hạnh phúc nhất, nhưng tạo hóa trêu ngươi, cứng rắn chia rẽ bọn họ.
"Hi Nguyên!" Trình Hạo ôm lấy Hi Nguyên thật chặt. Một năm này, đây là lần
đầu trong ngực lại có được một sự ấm áp khiến lòng anh cũng được an ủi
đôi chút, khiến cho trái tim lạnh lẽo của anh đầy ấm áp. Nhưng cô lại là con gái nuôi của kẻ sát hại ba anh! Ở sau lưng Hi Nguyên quả đấm của
Trình Hạo nắm chặt thành quyền.
Anh không thể mềm lòng!
Thù giết ba nhất định phải báo!
"Hi Nguyên, nhà của tôi em muốn ở lại bao lâu cũng được, đợi đến khi em
muốn về nhà tôi sẽ đưa em về." Trình Hạo đưa Hi Nguyên vào một căn phòng ngủ xong, vỗ vỗ ga giường mới tinh, cười nói với Hi Nguyên.
"Cám ơn." Hi Nguyên cảm kích cười cười.
Ở nơi không có Lăng Khắc Cốt, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
"Chỉ phát hiện ra một
tấm biển số xe?" Khi Lăng Khắc Cốt nghe được đối phương nói phát hiện
biển số xe của Trình Hạo vứt lại ở ven đường, thiếu chút nữa đập vỡ cái
bình hoa cổ ở trước mặt.
Anh thật sự sẽ mất bé con sao?
"Khắc Cốt, anh nói xem hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức ở đâu thì tốt?" Tưởng
Lệ Văn đang toàn tâm toàn ý nâng cái bụng bầu, cười đến cực kỳ quyến rũ.
"Ai nói sẽ tổ chức hôn lễ?" Lăng Khắc Cốt lo lắng trừng mắt với Tưởng Lệ Văn.
"Khắc Cốt, anh nói muốn kết hôn với em, chẳng lẽ anh muốn đổi ý sao?" trong mắt của Tưởng Lệ Văn lập tức chứa đầy nước mắt.
"Đợi sau khi tìm được bé con, chúng ta đi đăng ký. Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, em nên biết thế nào là đủ!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc nói.
Chỉ là đang ký kết hôn?
Tưởng Lệ Văn có chút kinh ngạc, chỉ là chỉ cần đang ký xong, cô chính là danh chánh ngôn thuận trở thành Lăng phu nhân.
"Khắc Cốt, em không tham lam. Đăng ký thì đăng ký." Tưởng Lệ Văn nói xong, lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Cô lộ vẻ bất đắc dĩ cũng không có chút tác động nào tới Lăng Khắc Cốt, anh vô tình hạ lệnh đuổi khách: "Tôi muốn yên lặng một chút, lúc em ra
ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa lại."
Tưởng Lệ Văn lúng túng đi ra khỏi thư phòng, một khắc đóng cửa lại kia, trên mặt của cô ta lộ ra tia sáng âm độc.
Khuất nhục hôm nay cô phải chịu, sẽ báo đáp một chút lại cho Lăng Hi Nguyên!
"Ảnh đã chuẩn bị xong rồi, em có cần xem lại một chút không?" Lúc này, Diệp Bưu đi tới, hạ thấp giọng hỏi cô.
"Để lẫn vào chung với những lá thư bình thường khác, ngày mai sẽ có người
giúp việc giao nó cho Lăng Khắc Cốt." Tưởng Lệ Văn ác ý cười lạnh, "Anh
tối nay tìm lý do biến mất, không cần xuất hiện lại nữa."
"Hiểu!" Diệp Bưu cố ý lướt sát qua môi Tưởng Lệ Văn, nhân cơ hội chấm mút một chút.
"Anh chú ý một chút!" Tưởng Lệ Văn đẩy Diệp Bưu ra, không vui trừng mắt nhìn hắn. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, không thể để xảy ra một chút sơ
xuất nào.
"Ai bảo em đẹp như vậy? Tôi nhẫn nhịn không nổi."
Trên mặt Diệp Bưu nụ cười tà tùy tiện nở rộ.
. . . . . .
Lăng Khắc Cốt ở trong thư phòng, đột nhiên bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Thấy sắc trời đã sáng rõ, anh lắc lắc đầu vẫn còn có chút mơ
màng. Chuông điện thoại lần nữa vang lên, anh lập tức cầm lấy điện thoại di động, khẩn trương đề thấp giọng xuống nói.
"Hi Nguyên ở trong tay tao." Giọng nói ẩn chứa ác độc của Trình Hạo truyền đến, khiến Lăng Khắc Cốt đổ mồ hôi lạnh khắp người.
"Anh là ai?" Lăng Khắc Cốt cảm giác giọng nói có chút quen thuộc, lại không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu.
"Con trai của Trình Liệt, Trình Hạo! Lăng Khắc Cốt, nếu như mày dám báo cảnh sát, cũng đừng trách tao giết con tin!" Trình Hạo cười lạnh nói.
"Đây là thù hận giữa tao và mày, không nên tổn thương bé con!" Lăng Khắc Cốt nghiêm nghị nói. Không ngờ Trình Liệt còn có con trai.
"Một mình mày, không cho mang hộ vệ! Nếu không. . . . . . Hừ!" Trình Hạo hừ lạnh đầy uy hiếp.
Mày phải bảo đảm bé con không có việc gì!" Anh có thể đi, nhưng là Trình Hạo không thể động đến dù chỉ một ngón tay của bé con.
"Cô ấy có sao không, quyền quyết định là ở mày!"
"Nói cho tao biết địa điểm!"
"Số XX, đường XX " Trình Hạo nói ra địa điểm xong, liền cúp điện thoại.
Lăng Khắc Cốt lập tức lao ra khỏi thư phòng, đi lên lầu chuẩn bị.
Thẩm Đan từ khúc quanh đi ra, vẻ mặt nặng nề. Anh trầm tư một lát, sau đó
lập tức ra quyết định. Anh không thể để cho Lăng Khắc Cốt đi một mình
mạo hiểm. Anh im lặng rời đi, đi tìm Bách Hổ.
. . . . . .
Hi Nguyên bị trói chặt tay chân nhìn Trình Hạo không dám tin, người bạn cô tín nhiệm nhất lại bắt cóc cô.
"Hi Nguyên, cái này không thể trách tôi! Tất cả đều là lỗi của Lăng Khắc
Cốt! Hắn giết ba tôi, làm hại tôi không còn có nhà để về. Nợ máu phải
trả bằng máu!" Trình Hạo khổ sở đấm vách tường.
Anh cũng không
muốn tổn thương Hi Nguyên, cô gái đã từng khiến trái tim anh lỗi nhịp,
là trân bảo anh không cách nào có được. Cô giống như một viên trân châu, khiến cho anh muốn bảo vệ kỹ lưỡng. Nhưng cô lại cố tình lại cứ là
người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt.
"Trình Hạo, oan oan tương báo khi nào mới dừng? Không nên vì báo thù mà hủy diệt chính cuộc sống của anh. Anh thả tôi ra, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt." Nhìn ra Trình Hạo có chút
giằng xé, Hi Nguyên cố gắng thuyết phục anh.
Cô không muốn thấy
hai người cô coi trọng nhất đổ máu, cho dù Lăng Khắc Cốt tổn thương cô
rất sâu, cô cũng không muốn nhìn anh bị thương. Mà Trình Hạo, vốn là một chàng trai đáng yêu như vậy, tình cảm bạn bè tốt đẹp của bọn họ đáng
từng rất sâu như thế, nhưng bởi vì thù hận mà biến mất hầu như không
còn.
Số mạng thật biết trêu đùa người!
"Không thể nào! Hi
Nguyên, em không phải là tôi, không hiểu được nỗi đau đớn trong lòng
tôi! Ba tôi có lẽ không phải một người tốt, nhưng ông là người thương
yêu tôi nhất trên cái thế giới này! Cha con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau mười sáu năm, là Lăng Khắc Cốt hại chết ông! Tôi không cách nào
tha thứ cho Lăng Khắc Cốt!" Trình Hạo khổ sở gào thét.
"Trình
Hạo, tôi hiểu tâm tình của anh. Tôi cũng giống như anh vậy, cha mẹ bị
người ta hại chết. Nhưng tôi lựa chọn quên đi thù hận. Giết người cũng
không thể làm cho người thân của chúng ta sống lại, không phải sao?" Hi
Nguyên nhìn Trình Hạo đang bị giằng xé giữa lương tri và sự thù hận,
không khỏi sinh lòng chua xót.
"Nhưng không giết hắn, tôi không
cách nào quên được! Tôi muốn báo thù cho ba tôi!" Trình Hạo móc ra một
khẩu súng lục tinh xảo, lưu loát cho đạn vào.
Không cách nào thuyết phục Trình Hạo, lòng của Hi Nguyên đầy gấp gáp.
Lúc này một hộ vệ đi
tới bên cạnh Trình Hạo, ghé vào tai anh nói nhỏ mấy câu. Anh lãnh ngạo
cười lên đạn khẩu súng lục, sau đó kéo Hi Nguyên cùng nhau đi ra ngoài.
"Trình Hạo, tao tới rồi! Mày mau thả bé con ra!" Giọng nói rõ rành của Lăng Khắc Cốt truyền vào trong tai Hi Nguyên.
"Mày không đem theo người khác chứ?"
"Một mình!" Lăng Khắc Cốt nhìn Trình Họa bảo đảm.
Anh đứng ở bên ngoài biệt thự, tâm cũng bật ra tới cổ họng rồi. Anh cũng
không sợ chết, anh là sợ sẽ mất đi bé con. Nếu như nhất định phải dùng
mạng của anh đổi lấy sự bình an cho bé con, anh nguyện ý.
Anh
nhìn thấy Trình Hạo lôi Hi Nguyên bị trói hai tay đi ra khỏi biệt thự,
lập tức lo lắng quan sát khắp thân thể Hi Nguyên. Thấy Hi Nguyên không
có bị thương, anh mới hơi yên tâm.
"Bỏ vũ khí xuống!" súng của Trình Hạo nhắm ngay huyệt Thái Dương của Lăng Khắc Cốt, lạnh lùng ra lệnh.
Lăng Khắc Cốt nghe xong lừoi này từ bên hông móc ra một khẩu súng lục, ném
trên mặt đất, sau đó giơ hai tay lên, ánh mắt nhìn vào Trình Hạo ý bảo:
"Mày thả bé con ra, tạo sẽ để cho mày tùy ý xử trí."
Hi Nguyên
tức giận nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt: "Lăng Khắc Cốt, tôi không cần
anh! Anh đi đi! Không nên tới! Tôi hận anh! Cho sù anh có lấy mạng của
mình ra bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ không yêu anh nữa!"
Thấy sự nóng nảy trong mắt của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt khẽ nhếch đôi môi mỏng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Bé con, tôi yêu em!"
Nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, nước mắt Hi Nguyên bắt đầu liều mạng rơi xuống.
Sinh mạng cũng đã đứng trước quỷ môn quan, anh còn nói những lời để cho cô động lòng như vậy.
"Khốn kiếp! Tôi không cần tình yêu của anh! Người tôi thích là Trình Hạo! Anh đi đi! Đi đi! Anh còn tiến tới một bước nữa, tôi sẽ hận anh cả đời."
Thấy Lăng Khắc Cốt từ từ đi tới gần bọn họ, Hi Nguyên nóng nảy, cô liều mạng muốn chọc giận Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt không nhìn vào khẩu súng đang nhắm thẳng vào anh, bình tĩnh đi tới gần Hi Nguyên. Anh dùng một đôi mắt chất chứa thâm tình nhìn thẳng
vào Hi Nguyên: "Đứa ngốc!"
Trình Hạo buông Hi Nguyên ra, dùng súng dí lên trán Lăng Khắc Cốt: "Lăng Khắc Cốt, mày muốn chết như thế nào?"
"Tao muốn nhìn thấy bé con rời đi." Lăng Khắc Cốt không sợ nhìn thẳng Trình Hạo.
Cậu bé này anh nhớ, là bạn của Hi Nguyên. Không ngờ hắn lại là con trai của Trình Liệt.
"Trình Hạo, không được tổn thương anh ấy!" Hi Nguyên xông về phía Trình Hạo, dùng đầu đụng vào cánh tay của cậu ta.
Đối mặt với súng lục, Lăng Khắc Cốt vẫn cười đến thoải mái.
Anh sao có thể không biết cô lo lắng cho anh đến nhường nào?
Nước mắt Hi Nguyên thiếu chút nữa chảy xuống.
Trình Hạo không có phòng bị, bị Hi Nguyên đụng lảo đảo một cái, đạn bị đánh trệch hướng, bắn lên không trung.
Lăng Khắc Cốt kéo Hi Nguyên qua một bên, không biết từ đâu lấy ra một khẩu
súng lục tinh xảo, nhắm ngay trái tim Trình Hạo ra lệnh: "Bảo tất cả
thuộc hạ của mày bỏ súng xuống!"
Trình Hạo ảo não phất tay, tất cả hộ vệ núp trong bóng tối đều vứt súng xuống đất.
"Lăng Khắc Cốt, mày thắng rồi!" Trình Hạo cắn răng nghiến lợi nói.
"Cho dù tao không giết ông ta, ba của mày cũng không tránh được số phải
chết. Tội mà hắn đã gây ra có chết một trăm lần cũng chưa đủ!" Lăng Khắc Cốt lôi kéo Hi Nguyên không ngừng lùi lại. Tròng mắt đen của anh cẩn
thận quan sát tất cả chung quanh, chỉ sợ phạm phải chút sơ sót có thể
mất mạng.
Luig lại tới bên cạnh xe hơi, Lăng Khắc Cốt nói với Hi Nguyên: "Em lên xe trước đi!"
"Anh lên trước đi!" Hi Nguyên cố chấp nhìn Lăng Khắc Cốt. Giờ khắc nhìn anh
thật MAN, đầy khí khái anh hùng. Nhất là anh không hề sợ chết, kiên
quyết phải cứu cô, khiến cho cô rất cảm động.
Đang lúc này, sau
lưng của bọn họ đột nhiên xuất hiện một đám người mặc áo đên võ trang
đầy đủ, bọn họ giơ lên những họng súng thuộc loại hiện đại nhất, nhắm
ngay vào Lăng Khắc Cốt.
"Các người?" Hi Nguyên hoảng sợ xoay người, nhìn về phía Trình Hạo.
Anh ta vậy mà lại bày ra nhiều vòng mai phục như vậy!
Xem ra cô và Lăng Khắc Cốt rất khó chạy thoát.
"Lăng Khắc Cốt, tâm trạng hiện tại của mày ra sao? Sợ hãi? Sợ sao? Khi ba tao bị người của mày vây quét có phải cũng sẽ cảm thấy như vậy không?"
Trình Hạo nghĩ tới ba, càng thêm kích động.
"Sợ hãi? Lăng Khắc
Cốt tao chưa bao giờ để sự sống chết vào mắt!" Lăng Khắc Cốt kéo Hi
Nguyên ra bảo vệ ở sau lưng, cuồng nịnh cười lạnh.
Bên tai của
anh đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc của tiếng đạn bắn ra khỏi súng giảm thanh, anh lập tức đè Hi Nguyên xuống đất, sau đó giơ chân
lên đá về phía tên hộ vệ mang súng.
Bản lĩnh của anh nhanh đến làm cho người ta không thấy rõ chuyện gì xảy ra, cũng đã bị đá trúng chỗ yếu hại.
Lúc này, Bách Hổ và Thẩm Đan mang theo một đám thuộc hạ chạy tới, bọn họ
bao vây cả biệt thự, nổ súng hướng vào đám cận vệ đang vây quanh tấn
công Lăng Khắc Cốt.
"Lăng Khắc Cốt, mày không thủ tín!" Trình Hạo tức giận nổ súng về phía Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt phản ứng nhanh chóng, anh cúi đầu, thành công tránh thoát viên đạn, sau đó giơ súng bắn về phía Trình Hạo.
Ngực Trình Hạo lập tức tràn ra một đóa hoa máu diễm lệ, anh không dám tin nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, thân thể từ từ té quỵ.
"Anh giết anh ấy rồi! Anh giết Trình Hạo!" Thấy Trình Hạo ngã vào trong vũng máu, Hi Nguyên đau lòng níu lấy áo Lăng Khắc Cốt.
Trình Hạo là một người bạn tốt nhất của cô!
"Chẳng lẽ em muốn tôi chết sao?" Lăng Khắc Cốt vô tình cất khẩu súng vào bên hông.
"Không!" Đúng lúc này, tiếng thét thê lương chói tai của Doãn Nhạc vang lên. Cô nén lệ lao về
phía Trình Hạo, run rẩy ôm lấy thân thể của anh, "Trình Hạo, anh không
thể chết! Nhạc Nhạc không muốn anh chết!"
"Nhạc Nhạc. . . . . ."
Trình Hạo nâng bàn tay vô lực lên, run rẩy vuốt ve gò má của Doãn Nhạc,
"Trước khi chết có thể gặp lại em, thật tốt quá rồi!"
"Không cho nói chết! Trình Hạo, sẽ không chết!" Doãn Nhạc khóc bắt lấy bàn tay củaTrình Hạo, áp lên mặt vuốt ve.
"Nhạc Nhạc, tôi yêu. . . . . . Em. . . . . . Tha thứ cho tôi. . . . . . Không có kịp thời. . . . . . quay lại. . . . . . " lòng Trình Hạo chua xót
nhìn gương mặt càng ngày càng trở nên xinh đẹp của Doãn Nhạc, đời này,
anh và Nhạc Nhạc nhất định vô duyên.
"Em không trách anh!" Doãn
Nhạc lớn tiếng khóc, "Trình Hạo, em không muốn anh biến thành cái bộ
dạng này! Anh trả lại cho em Trình Hạo dịu dàng đầy thâm tình kia đi!"
Trình Hạo của cô thế nhưng lại giết người, còn bắt cóc Hi Nguyên, anh như vậy khiến cho cô cảm thấy xa lạ đáng sợ.
"Tôi. . . . . . Không cách nào. . . . . . Lựa chọn!" Vận mạng của anh cũng
không do anh nắm giữ. Nọ máu của ba khiến cho anh dường như biến thành
một người khác, trong lòng đầy hận ý, một lòng muốn báo thù.
Đây chính là số mệnh của anh, anh không cách nào lựa chọn.
Anh không thể làm một đứa con trai bất hiếu.
Một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng Trình Hạo phun ra, sắc mặt của anh càng thêm tái nhợt.
"Trình Hạo, anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ!" Doãn Nhạc lo lắng nhìn con ngươi Trình Hạo đang dần dần mất đi tiêu cự, tim mơ hồ đau đớn.
"Nhạc
Nhạc. . . . . .Kiếp sau. . . . hãy là của tôi." Đời này không thể ở
chung một chỗ, anh nghĩ muốn cô đời sau. Trình Hạo không cam lòng cố
gắng mở mắt, anh muốn khắc sâu hình ảnh của Doãn Nhạc vào trong tâm trí, khắc sâu tận đáy lòng. Kiếp sau, anh muốn nhìn một cái là có thể nhận
ra Nhạc Nhạc, không cần lần nữa lướt qua cô.
"Được! Kiếp sau em là của anh!" Doãn Nhạc khóc gật đầu.
Trình Hạo hài lòng nhắm mắt lại, tay phải vô lực từ từ buông thõng.
"Trình Hạo!" Doãn Nhạc thê lương gọi to tên của anh, rốt cuộc cũng không gọi lại được sinh mạng của anh.
"Trình Hạo!" Hi Nguyên cũng bị một màn này dọa sợ, cô đẩy Lăng Khắc Cốt ra, xông về phía bọn họ.
"Không nên tới đây!" Doãn Nhạc ôm Trình Hạo ngồi ở trong vũng máu, dùng đôi mắt tròn đầy hận ý nhìn chằm chằm Hi Nguyên.
Nếu như không phải là Thẩm Đan đến tìm Bách Hổ, cô sẽ không biết thù hận
trong lòng Trình Hạo. Cô giờ mới hiểu được, người chia rẽ cô cùng Trình
Hạo chính là người thân và bạn bè bên cạnh cô.
"Nhạc Nhạc. . . . . ." tim Hi Nguyên đập mạnh và loạn nhịp nhìn Doãn Nhạc.
"Tôi hận các người!"
"Nhạc Nhạc!" Bách Hổ giải quyết xong một đám thủ hạ của Trình Hạo xong, vọt
tới trước mặt Doãn Nhạc, "Nhạc Nhạc, em đừng như vậy, tôi đưa em về
nhà."
"Về nhà?" Doãn Nhạc cười to giễu cợt, "Nơi đó là nhà của tôi sao? Một nơi ngập tràn những lời dối trá."
Bi kịch của Trình Hạo, Bách Hổ không thoát khỏi có liên quan. Cô thế nhưng lại đi yêu người đàn ông hại chết Trình Hạo.
Cô sẽ không tha thứ cho Bách Hổ!
Cô muốn giữ lại tình yêu của Trình Hạo, đoàn tụ với anh ở kiếp sau.
"Nhạc Nhạc, tôi không có lừa gạt em! Tôi yêu em!" Bách Hổ khẩn trương cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Doãn Nhạc, cố gắng ôm lấy cô.
"Cút!" Doãn Nhạc kháng cự đẩy Bách Hổ ra, cô hết sức ôm lấy Trình Hạo đi vào bên trong biệt thự.
"Nhạc Nhạc, tỉnh yêu của tôi giành cho em không hề kém cậu ta, em không thể
phủ quyết toàn bộ tình cảm của tôi!" Bách Hổ khủng hoảng rống lên. Máu
toàn thân anh dường như muốn ngừng lại, sự sợ hãi sẽ mất đi Nhạc Nhạc
bóp chặt lấy trái tim anh.
Bước chân của Doãn Nhạc khi nghe thấy những lời sau cùng của Bách Hổ dừng lại một chút, lập tức lại tiếp tục đi vào trong.
"Nhạc Nhạc. . . . . ." Hi Nguyên đau lòng khóc thút thít.
Cô cùng lúc mất đi hai người bạn tốt nhất.
"Bé con, chúng ta về nhà thôi!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên đã muốn té xỉu, đau lòng nói.
Bách Hổ không nói gì đứng buông thõng hai tay, ánh mắt của anh si ngốc nhìn
cửa biệt thự. Cùng lúc cánh cửa đem người mà anh yêu nhất nhốt lại ở bên trong, để cho anh không cách nào tìm lại được nữa.
"Bách Hổ, anh phải làm sao giờ?" Thẩm Đan lo lắng nhìn Bách Hổ. Anh không ngờ kết quả lại ra nông nỗi này.
"Các cậu đi đi thôi. Tôi sẽ ở lại đây với Nhạc Nhạc." Bách Hổ mất hồn nhìn
về phía xa, trên mặt không còn thấy nụ cười sáng láng kia nữa.
. . . . . .
Lăng Khắc Cốt lo âu ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hi Nguyên.
"Thiếu gia, thư của ngài." Một người giúp việc cầm một xấp thư tín đưa cho anh.
Anh cầm lấy tập thư tín, xem qua từng cái một. Đột nhiên, một lá thư trong
chứa đầy những bức hình rơi xuống đất, một đống những tấm hình khó coi
rơi tán loạn trên mặt đất.
Lăng Khắc Cốt không dám tin nhặt những tấm hình kia lên, đôi tay không ngừng run rẩy.
"Shit!" Anh không có nghĩ tới bé con của anh có thể lên giường cùng với Diệp
Bưu. Những tấm hình đồng thời bày ra trước mắt khiến lòng anh rất đau.
Đây là bé con của anh sao?
Người phụ nữ quyến rũ ở trong ngực Diệp Bưu kia thật sự là bé con của anh sao?
Sự phấn nộ bị phẩn bội khiến anh điên cuồng.
Anh túm lấy bả vai Hi Nguyên, lay cho cô tỉnh lại: "Nói cho tôi biết, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Lăng. . . . . ." Hi Nguyên trong đầu hỗn độn, không hiểu nhìn Lăng Khắc Cốt đang cuồng nộ trước mặt.
Một hình cô trần truồng cùng với Diệp Bưu triền miên xuất hiện trước mặt cô.
Hi Nguyên khiếp sợ nhìn những tấm hình kia. Cô lúc nào thì dây dưa cùng
với Diệp Bưu? Là ai muốn hại cô? Cô và Lăng Khắc Cốt quan hệ vốn rất cẩn thận, có những tấm hình này, chỉ biết giống như rơi xuống vực sâu.
"Làm sao anh có những tấm hình này?" Hi Nguyên không hiểu chớp mắt.
"Nếu như cô không làm gì, tôi sao có thể có chúng!" Lăng Khắc Cốt không cách nào đè nén lửa giận, tức giận gầm nhẹ.
Ghen tỵ để cho anh đỏ mắt.
"Anh tin vào những thứ này?" trái tim Hi Nguyên đối với Lăng Khắc Cốt hoàn
toàn băng giá. Vài tấm hình đãn khiến cho toàn bộ niềm tin của anh đối
với cô hoàn toàn biến mất, vậy thì giữa bọn họ còn nói yêu thế nào đây?
Nếu như anh thực sự yêu cô, thì nên tin tưởng cô.
"Người đâu! Gọi quản gia Diệp tới đây!" Lăng Khắc Cốt âm lãnh hạ lệnh.
Anh muốn chặt đứt đôi bàn tay đã đụng vào bé con của Diệp Bưu, móc hết mắt
của hắn đã nhì bé con, bóp vỡ cái thứ thuộc phái nam của hắn. . . . . .
Môi mỏng của Lăng Khắc Cốt âm ngoan mím thành một đường thẳng.
"Thiếu gia, quản gia Diệp đã trốn, anh ta còn để lại cho tiểu thư một phong
thư." Một người giúp việc đi tới bên cạnh Lăng Khắc Cốt, nơm nớp lo sợ
đưa cho anh lá thư kia.
Lăng Khắc Cốt lập tức mở phong thư, nhanh chóng xem nội dung bên trong.
"Bé con yêu thương, có người phát chuyện vụng trộm của em với tôi, tôi
không thể ở lại chỗ này nữa. Nếu như em còn nghĩ tới tôi, hãy tới chỗ cũ tìm tôi. Hôn em, yêu em. Diệp Bưu."
Nhìn thấy mấy hàng chữ kia,
Lăng Khắc Cốt càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ, anh căm tức giáng cho Hi Nguyên một cái tát: "Hạ tiện! Cô lại dám cùng tên đàn ông khốn
kiếp khác vụng trộm ngay trong nhà của tôi!"
"Tôi không có!" Hi Nguyên che gò má bị anh đánh đau, ủy khuất nhìn Lăng Khắc Cốt cả người đang tán phát khí lạnh lẽo.
"Cô còn không thừa nhận?" Lăng Khắc Cốt đem thư ném cho Hi Nguyên, "Chính cô xem đi!"
Chứng cớ mười phần, bé con có muốn chống chế cũng không thể.
Lòng của anh lạnh lẽo, bởi vì bị bé con phản bội mà đau triệt nội tâm.
Bé con một tay anh nuôi lớn, vậy mà lại lên giường với người đàn ông khác.
Lần trước, anh có thể tin tưởng cô, bởi vì anh không tìm được chứng cớ, thế nhưng một lần này, những tấm hình và những dòng nhắn kia đã nói lên tất cả, anh không có cách nào tự lừa gạt bản thân nữa.
"Đây là vu
cáo hãm hại. . . . . . ọe. . . . . ." Hi Nguyên đang muốn giải thích, dạ dày lại đột nhiên cuộn lên, cô che miệng nhảy xuống khỏi giường, vọt
vào toilet nôn mửa liên tục.
"Đứa bé là của ai?" Thấy hình ảnh quen thuộc này, Lăng Khắc Cốt lập tức túm lấy Hi Nguyên, lắc lắc hai vai của cô hỏi.
"Tôi! Nó là đứa bé của tôi!" Hi Nguyên tức giận phản công.
Tại sao mỗi một lần cô mang thai, anh đều hoài nghi đứa nhỏ là của người khác?
Lăng Khắc Cốt điên cuồng nhấc ngang hôn của Hi Nguyên lên, đặt cô lên trên
bồn rửa tay, sau đó mang theo tức giận xé áo ngủ của cô ra, bạo ngược
xông vào thân thể cô. Thân thể cô đêm qua mới vừa bị anh làm nhục không
chịu nổi sự thô bạo của anh nữa, bị vật cứng rắn kia xé rách.
Lăng Khắc Cốt nhìn tất cả động tác hoan ái, vật tráng kiện của anh mỗi lần
cũng đội lên tử cung Hi Nguyên, để cho cô đau đến co rút.
"Đau. . . . . . Cầu xin anh. . . . . Bỏ qua cho tôi. . . . . ." Hi Nguyên ôm
bụng cầu xin Lăng Khắc Cốt, nhưng anh căn bản không nghe lọt tai những
lời của cô..., chỉ biết ở trên người cô điên cuồng phát tiết lửa giận.
Khi máu tươi chói mắt từ giữa hai chân của Hi Nguyên chảy xuống thì cô hốt hoảng đẩy anh ra.
Cô không muốn lần nữa để bảo bảo của cô bị tổn thương!
Lăng Khắc Cốt giữa chặt hai cánh tay Hi Nguyên, kéo cô vào trong ngực, dùng tư thế càng hung hiểm hơn chạy nước rút. . . . . .
Đau nhức khiến Hi Nguyên cắn nát đôi môi, sắc mặt của cô từ từ trở nên tái
nhợt, khi máu nhuộm đỏ hai chân của cô thì cô rốt cuộc không cách nào
chống đỡ nữa, té xỉu ở trong ngực Lăng Khắc Cốt.
"Bé con!" Ý thức mình đang làm gì, Lăng Khắc Cốt mới từ trong sự điên cuồng mà tỉnh táo lại. Anh nhìn máu tươi giữa đùi cô, không ngừng nguyền rủa.
Mặc cho anh gọi thế nào, Hi Nguyên cũng không có mở mắt. Cô suy nhược cùng
tái nhợt khiến cho anh đau lòng. Anh vội vàng ôm lấy Hi Nguyên, chạy ra
phía ngoài.
"Khắc Cốt, hôm nay chúng ta đi đăng ký đi!" Tưởng Lệ Văn ngăn Lăng Khắc Cốt lại, cười nói.
Lăng Khắc Cốt đẩy cô ta ra, bất chấp tất cả lao xuống lâu.
Thân thể vụng về của Tưởng Lệ Văn nặng nề té lăn trên đất, cô ta đau đến mồ
hôi lạnh chảy ròng. Trong bụng đau như bị xé rách, cô khủng hoảng gọi
Lăng Khắc Cốt, nhưng không hề thấy anh quay đầu lại.
Nhìn mặt đá cẩm thạch bị máu nhuộm đỏ, cô ta hoảng sợ thét chói tai.
Đứa bé là vũ khí duy nhất cô ta có thể dùng để giữ chặt Lăng Khắc Cốt, cô không thể mất nó!
Nhưng sự thật không như mong muốn của cô ta, khi Tưởng Lệ Văn được người giúp việc đưa vào bệnh viện, cô ta đã hoàn toàn mất đi đứa bé có thể giúp cô ngồi lên cái ghế Lăng phu nhân kia.
Cô ta ở trong bệnh viện điên cuồng thét chói tai, lại không ai để ý tới cô ta.
Hi Nguyên tỉnh lại ở trong phòng bệnh VIP đầy mùi thuốc, hai mắt trống
rỗng vô hồn nhìn trần nhà, không để ý tới Lăng Khắc Cốt ngồi ở một bên.
"Bé con, nói gì đó với tôi đi." Lăng Khắc Cốt hốt hoảng cầm tay Hi Nguyên, đặt lên khóe môi không ngừng hôn.
Thời điểm anh đợi ở bên ngoài phòng giải phẫu, anh mới tỉnh táo lại.
Bé con của anh thuần khiết như vậy, làm sao có thể dây dưa chung một chỗ với Diệp Bưu?
Vậy thì thân thể ở trong tấm hình kia không phải của Hi Nguyên, bé con của
anh bên hông có một nốt ruồi son, trừ anh ra không ai biết. Trên thân
thể trong tấm ảnh kia không có cái gì cả.
Anh làm sao có thể bỏ qua một điểm trọng yếu như vậy? !
Đầu anh nhất định là đã bị sự ghen tị làm cho mơ hồ rồi, mới có thể tàn
nhẫn tổn thương bé con như thế, cũng làm hại đến bảo bảo của hai người.
Nhớ tới đứa nhỏ vô tôi, anh hận không thể giết chết mình.
"Đứa bé. . . . . ." Hi Nguyên vuốt bụng của mình, lạnh lùng hỏi.
"Bé con, em còn trẻ. Chúng ta còn có cơ hội. Em muốn bao nhiêu bảo bảo tôi
đều cho em!" Lăng Khắc Cốt ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô, đau lòng an
ủi.
"Buông tay!" giọng nói Hi Nguyên lạnh lẽo giống như nói với một người xa lạ.
"Bé con, tha thứ cho tôi!" trong tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt đầy nước
mắt hối hận. Anh lại một lần nữa làm thương tổn bé con, giết chết kết
tinh tình yêu của bọn họ. Tội của anh không thể tha thứ được! Nhưng anh
không thể không có bé con!
"Tôi kêu anh buông tay!" Hi Nguyên đề cao âm điệu, cho thấy cô đang tức giận.
"Không thả!" Lăng Khắc Cốt hốt hoảng ôm chặt Hi Nguyên. Nội tâm khủng hoảng
khiến cho anh không dám buông tay, giống như chỉ cần anh vừa buông tay,
Hi Nguyên sẽ biến mất.
"Tôi hận anh!" Hi Nguyên há mồm cắn bả vai Lăng Khắc Cốt, đem tất cả hận ý cũng phát tiết ra. Máu tươi nhuộm đỏ
hàm răng cô, cô lại không cảm thấy tâm bớt đau chút nào."Bé con, hận tôi thì liền ở lại đi! Ở lại em mới có thể tận tình giày vò tôi." Lăng Khắc Cốt không ngừng hoảng hốt.
Anh thật hận mình, tại sao không tin bé con?
Anh lại bị quỷ kế vụng về như vậy lừa gạt, tổn thương bé con, cũng hủy diệt tình cảm vốn đã rất dễ vỡ của bọn họ.
Anh thật là sợ bé con rời anh đi.
"Lưu lại, tiếp tục làm búp bê của anh?" Hi Nguyên giễu cợt cười lạnh.
Cô tựa như một con rối gỗ, bị anh khống chế ở trong tay. Anh nghĩ yêu thì
liền hết sức triền miên, anh muốn ngược thì cũng không chú ý tới bất kì
điều gì ra sức tổn thương cô.
Cô có tim, không phải một con búp bê khí.
Cô không có cách nào lại chịu thêm một lần tổn thương nữa.
Mất đi đứa bé, khiến cho cô mất đi nghị lực sinh tồn, cô không biết còn có lý do gì ở lại bên cạnh Lăng Khắc Cốt.
Cô hận anh!
Cô nhất định phải chạy trốn!
Cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh, cô cũng muốn trốn khỏi lồng giam hoa lệ kia của anh.