Hi Nguyên cảm giác
mình mộng một giấc mộng thật dài, trong mộng có lúc cô đang ở trong lửa, một lát lại rơi vào hầm băng, lúc lạnh lúc nóng. Trong mơ mơ màng màng
hình như nghe đến một giọng nói lãnh khốc đang kêu tên của cô.
"Bé con. . . . . . Em tỉnh lại cho tôi . . . . . ." âm thanh đầy đe dọa
khiến lòng của Hi Nguyên lập tức lâm vào trong hầm băng. Cô không nhìn
thấy được anh.
Lạnh quá! Giống như tiến vào tròng hầm băng ngàn năm vậy, cô cóng đến tóc cũng run run dựng thẳng.
Hi Nguyên vùi mình vào trong một lò lửa ấm áp, đôi tay bịt lấy lỗ tai,
không muốn tiếp tục nghe thấy giọng nói khiến cho cô phiền lòng kia.
Thời điểm thân thể lạnh lẽo tiếp xúc được cái lò lửa kia, rốt cuộc cảm thấy
có một cỗ ấm áp từ từ chuyển vào thân thể không có lấy chút nhiệt độ của cô. Cô mê muội ôm chặt lò sưởi, nhưng không biết mình ôm lấy chính là
một con người sống sờ sờ —— mặt đang lo âu nhìn cô, Lăng Khắc Cốt.
Trong phòng ngủ trừ Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt, không còn có người khác, Lăng Khắc Cốt thấy Hi Nguyên cóng đến trắng bệch cánh môi, lông mày cũng
không khỏi nhíu chặt vào một chỗ. Anh ôm Hi Nguyên nằm ở trên giường,
thân thể của hai người lúc này không còn một chút trở ngại nào, thân thể trần trụi dính sát vào nhau, bởi vì đây là phương pháp hạ nhiệt trực
tiếp nhất. Anh đem toàn bộ nhiệt độ chính mình từ từ ủ ấm cho Hi Nguyên, thấy khuôn mặt cô dần dần tươi cười giãn ra, anh mới hơi tỉnh táo lại.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết của Hi Nguyên hiện đầy sắc màu phấn hồng, cô theo bản năng liếm cánh môi vẫn có chút tái nhợt, nhưng không biết
động tác này mê người đến cỡ nào, nhất là ở tình huống hai người đều
không một mảnh vải che thân.
Lăng Khắc Cốt ảo não gầm nhẹ một
tiếng, bá đạo che lại môi hồng của Hi Nguyên, cuồng dã hấp thu hương
thơm trong môi cô. Anh tựa như một Liệp Ưng đói bụng thật lâu, rốt cuộc
bắt được một con Tiểu Bạch Thỏ khá là mập mạp, từng chút từng chút cắn
nuốt cô.
Thình lình xảy ra xâm nhập khiến thân thể Hi Nguyên vừa
rồi mới có chút khôi phục lần nữa bị xé nứt, cô bị một loại đau đớn tan
lòng nát dạ thức tỉnh, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang gặm cắn cổ cô.
Không ngờ vừa tỉnh lại nghênh đón cô sẽ là hình ảnh kích tình như thế.
Vật nam tính của anh đang lớn lên trong thân thể của cô, mà hàm răng của anh đang khe khẽ cắn lấy cổ trắng ngần nhạy cảm của cô, đau đớn và tê
dại cùng tồn tại, để cho cô lâm vào trong mê loạn không cách nào tự kềm
chế.
Vừa nghĩ tới anh dùng cái miệng này hôn qua Thang Mang Lâm,
Hi Nguyên đã cảm thấy ngực từng trận cuồn cuộn, ghê tởm mà nghĩ muốn ói, nói không chừng anh đúng là hôn qua Thang Mang Lâm như vậy, có yêu
Thang Mang Lâm như vậy. Ghen tỵ gặm nhắm lòng của Hi Nguyên cô đẩy Lăng
Khắc Cốt trên người ra, tức giận nói: "Không cho chạm vào tôi! Muốn làm
gì thì tới tìm Băng Nhi của anh đi!"
Thấy cô tỉnh lại, môi Lăng
Khắc Cốt từ động mạch cổ nhạy cảm của cô dời lên, dính vào cánh môi cô
bởi vì tức giận mà run rẩy, mắt phượng lạnh lùng hung hăng nhìn chằm
chằm đôi mắt phóng đại của Hi Nguyên, vô tình hừ lạnh: "Không để cho tôi đụng? Cô muốn cho người nào đụng? Đừng nghĩ tránh thoát tôi! Từ cái
ngày cô được tôi lượm về, cô cũng chỉ có thể là bé con của tồi, đừng
mong tôi đưa cô cho người đàn ông khác!"
"Tôi không phải là của
anh!" Hi Nguyên bất mãn nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của
Lăng Khắc Cốt, cô không phải một vật phẩm, cô là một con người. Lăng
Khắc Cốt nói làm cô không còn một chút tôn nghiêm, giống như cô chỉ là
một thứ đồ chơi, cho nên anh không buông tay không phải là bởi vì yêu,
mà bởi vì là tham muốn giữ lấy.
Nhưng lời của cô mới vừa nói
xong, Lăng Khắc Cốt liền cuồng nộ che miệng của cô lại, dùng đôi tay
mang theo tức giận nhéo lên éo nhỏ nhắn vừa một nắm tay của cô, dùng thứ hình hài như súng máy kia ở trong thân thể yếu ớt của cô mạnh mẽ đâm
tới, mạnh tới mức làm cho cô đau tới khó nhịn.
Hi Nguyên cảm giác mình không phải đang được yêu, mà giống như là một ả gái không hề có
địa vị, bị khách làng chơi tham lam chiếm đoạt. Tình yêu của cô anh căn
bản không hiểu được, còn một tay bóp chết tình yêu vừa mới manh nha của
cô.
Hi Nguyên cắn cái lưỡi đang ra sức chui vào khoang miệng mình của Lăng Khắc Cốt một cái, giống như con gà mái mẹ kiêu ngạo bất khuất
nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.
Vị mặn mang theo mùi máu tươi
thoáng trong môi Hi Nguyên, nhưng Lăng Khắc Cốt vẫn không có lùi bước.
Anh đột nhiên nhéo cằm Hi Nguyên, cường thế tách hàm răng đang khép chặt của cô ra, sau đó giống như ác ma, liếm vết máu trong môi hai người:
"Tôi nghĩ muốn cô...cô chỉ có thể ngoan ngoãn dang rộng hai chân ra
nghênh đón tôi!"
"Tôi không phải gái điếm!" Hi Nguyên né đầu, muốn né tránh đôi môi mỏng cuồng dã của Lăng Khắc Cốt.
"Cô ngay cả gái điếm cũng không bằng!" Lăng Khắc Cốt nâng hông của cô lên,
bá đạo đem Cự Long lần nữa xộc vào trong cơ thể Hi Nguyên.
Một
cuộc cuồng hoan giống như chiến tranh của hai người, phản kháng yếu ớt
của Hi Nguyên ở trước sự cường hãn của Lăng Khắc Cốt giống như lấy trứng chọi đá, thân thể của cô theo anh lên xuống. Cô chỉ có thể dùng hàm
răng cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra rên rỉ làm người ta
xấu hổ.
Khi anh dùng lời nói ác độc như vậy để ô nhục cô, cô có
thể đáp trả anh như thế nào đây? Hi Nguyên cố gắng bức nước mắt mình về
lại hốc mắt, cô không để cho Lăng Khắc Cốt thấy vẻ mặt bị thương của cô. Đúng, cô yêu anh như vậy. Cô chỉ nghĩ yêu anh thật nhiều, thế nhưng anh lại xem cô hèn hạ như thế, ngay cả gái điếm cũng không bằng, lời này
thật đả thương người. Gái điếm nếu muốn phải trả tiền, mà cô chỉ là Con
Rối miễn phí của anh, một búp bê khí tùy thời cho anh hưởng lạc. Anh
nghĩ muốn thì cô sẽ phải dang rộng hai chân ra nghênh đón anh. Lời nói
đáng buồn cười tới nhường nào.
Tuy rằng là bởi vì ngã bệnh mà
không có hơi sức, nhưng Hi Nguyên bởi vì quá mức xấu hổ, cắn một cái ở
bả vai Lăng Khắc Cốt. Lần này, cô không hề dễ dàng nhả ra nữa, cô quật
cường cắn, hàm răng liền bị bắp thịt cứng rắn của anh làm đau, cô cũng
không có cảm giác. Cô một lòng muốn phát tiết lửa giận trong nội tâm.
Lăng Khắc Cốt đau đến rên lên một tiếng, đang lúc Hi Nguyên muốn bỏ qua cho
anh thì anh đột nhiên tăng nhanh tốc độ thảo phạt, khiến cho thân thể cô dính lên giường mềm mại mà run rẩy, một đầu tóc dài phiêu dật tán lạc
trên gối, tạo thành hấp dẫn cực hạn.
Không khí kích tình bắn ra
một khắc kia ngưng trệ, hai người kiêu ngạo giống nhau ai cũng không
chịu cúi đầu, chỉ dùng hai đôi tròng mắt đen như băng nhìn đối phương.
Lăng Khắc Cốt đột nhiên nhảy xuống đất, nhặt bộ đồ rơi vãi đầy đất mặc vào,
căm tức đạp cửa mà đi, vết thương dữ tợn trên bả vai anh, cũng không khó coi như sắc mặt của anh.
Hi Nguyên đau lòng vùi vào trong chăn,
ôm lấy thân thể đau đến phát run yên lặng rơi lệ. Quan hệ của cô và Lăng Khắc Cốt làm sao sẽ biến thành như vậy? Cô đáng lẽ là bảo bối anh nâng
trong lòng bàn tay, anh đã từng tỉ mỉ che chở cô như vậy, cơ hồ mọi vật
trân quý nhất trên toàn thế giới cũng nâng đến trước mặt cô. Nhưng là
bây giờ, anh thế nhưng lại coi cô như búp bê khí không có một chút tình
cảm nào, chỉ có một chức năng duy nhất là cung cấp nhục dục cho người.
Bọn họ cũng không thể trở về như ngày trước kia nữa rồi?
Cho dù anh muốn, cô cũng sẽ không nguyện ý. Bởi vì cô cũng kiêu ngạo! Lòng bị giẫm đạp không thể chịu đựng tổn thương nhiều hơn nữa.
Nếu
như anh không thương cô, nên buông tay. Tại sao còn phải quấn lấy? Điều
này sẽ làm cô trở nên không chịu nổi. Cô không bao giờ còn là một Lăng
Hi Nguyên thuần khiết nữa, trở nên bẩn thỉu mà đê tiện.
"Lăng
Khắc Cốt, tôi không thương anh!" Hi Nguyên khổ sở lắc đầu. Nếu như yêu
người khổ sở như vậy, cô sẽ không thương nữa là được phải không?
Tôi không yêu anh!
Tôi không yêu anh!
Tôi không yêu anh!
. . . . . .
Nước mắt ở trong từng câu "Tôi không yêu anh" đó từ từ ngưng tụ, giống như
thác nước đổ ập xuống, dần dần ướt nhẹp gương mặt tái nhợt của cô.
Thời điểm Hi Nguyên ở trong lâu đài Tinh Nguyệt khóc mà ngủ thiếp đi. Biệt
thự Lan Hải Zu Cuella đối diện với một đám thị vệ. Anh chỉ là nhận điện
thoại của bà nội, trở về thì không thấy cô gái nhỏ đang bị bệnh kia đâu
nữa, mặc dù cú điện thoại kia anh nhận hơn hai giờ.
"Đây chính là thị vệ hoàng gia tinh nhuệ của hoàng gia Đan Mạch chúng ta sao? Để cho
một người sống sờ sờ biến mất ngay trước mắt, các người thật không dậy
nổi!" Zu Cuella tà ác cười lạnh, hai chân anh bắt chéo ngồi ở trong
phòng khách lớn đủ để làm một cái sân bóng rổ của biệt thự Lan Hải, dựa
lưng vào ghế salon mềm mại bằng da thật, liếc nhìn một đám thuộc hạ run
run rẩy rẩy. Giọng nói của anh mặc dù không lớn, mang theo ưu nhã Quý
tộc, lại sắc bén đến khiến người ta sợ hãi.
"Là lỗi của thuộc
hạ." Thị Vệ Trưởng đứng ra, hơi gấp eo hướng Zu Cuella nói xin lỗi. Hôm
nay thật là sơ sót của bọn họ, không nghĩ tới sẽ có người gan lớn chạy
đến biệt thự của Zu Điện hạ cướp người. Không trách được Zu Điện hạ tức giận.
"Quả thật ném hết mặt mũi của hoàng gia chúng ta! Tự vả
miệng mình đi!" Zu Cuella rốt cuộc lộ ra bộ dáng tức giận, trên gương
mặt tuấn tú lãnh khốc của anh hiện đầy lo lắng, giống như là bị mây đen
che kín, âm lãnh đến khiến không có người nào dám tiếp cận.
Một
đám thị vệ hoàng gia bị tức giận của Zu dọa sợ đến không dám thở mạnh,
tất cả đều ngoan ngoãn đứng ở trong phòng khách, nghe Vương Tử Điện Hạ
phát giận. Hoàng tử để cho bọn họ tự vả miệng, bọn họ không dám không
nghe. Trong lúc nhất thời biệt thự Lan Hải to lớn chỉ nghe được tiếng
nói của một người Zu Cuella cùng với âm thanh tát bôm bốp của đám thị
vệ.
"Nếu như tối nay xông vào biệt thự Lan Hải là một đám phần tử khủng bố, các người sẽ ăn nói với Vương Hậu như thế nào? Chẳng lẽ cũng
nói là lỗi của các người, nhất thời sơ sót làm mất cái mạng của tôi hả?" Zu Cuella giễu cợt nhìn một đám thị vệ tự đánh sưng mặt, càng tức giận. Bọn họ là thị vệ hoàng gia được huấn luyện đặc biệt lại vẫn không bằng
bản lĩnh của một Lăng Khắc Cốt. Bỏ ra nhiều tiền như vậy lại chỉ nuôi
được một đám phế vật như bọn họ!
Bá Nạp Đặc nhìn Zu Cuella cơ bản cũng đã rống đủ, mới đứng ra, đem một cái khăn tay LV sạch sẽ đưa tới
trước mặt anh: "Zu Điện hạ, xin bớt giận."
"Các người tất cả đều
cút hết về nước cho tôi!" Zu Cuella bất mãn ra lệnh cho đám hộ vệ kia,
"Bá Nạp Đặc, điều cho tôi một nhóm lính đặc biệt tới đây! Tôi muốn theo
nhân vật quan trọng Lăng Khắc Cốt nay."
"Zu Điện hạ, xin nhẫn một chút. Bây giờ còn không phải là thời cơ."
Nghe được lời Bá Nạp Đặc nói, Zu Cuella trầm mặc nửa ngày, đôi mắt màu xanh
dương kia sâu kín nhìn phía xa, giống như đang suy tư điều gì. Qua thật
lâu, anh mới nói với quản gia sau lưng: "Bá Nạp Đặc, tôi nghĩ tôi yêu cô ấy. Không vì ước định với bà nội, cứ như vậy yêu."
Bá Nạp Đặc vui mừng cười lên: "Zu Điện hạ nên vui mừng mới đúng."
Zu Cuella nhếch môi mỏng lên, không hề đáng sợ giống như Satan nữa, ưu nhã cười: "Ông nói đúng! Thật tốt nếu như mà tôi muốn cô ấy, chỉ vì tôi
yêu, không phải vì vương vị."