"Đừng! Đau!" Đau đớn
ngày hôm qua khiến Hi Nguyên sợ hãi run rẩy, cô thật là sợ lại phải trải qua hành hạ đó một lần nữa, ra sức đẩy Lăng Khắc Cốt.
Lời của cô khiến lửa hừng hực trong nội tâm của Lăng Khắc Cốt bị dập tắt. Lời Ngân Báo nhắc nhở anh ngày hôm qua anh không có quên. Bôi thuốc cho Hi
Nguyên thì anh mới thấy nơi đó của cô sưng đỏ không chịu nổi, còn có rất nhiều vết thương nhỏ khác nữa.
Anh một lần nữa lại tự trách,
nhưng vừa nghĩ tới cô phản bội mình cùng người đàn ông khác lên giường,
thì anh lại có cái loại kích động muốn giết người.
Anh sẽ không giết bé con, người anh muốn giết là người đàn ông dám lớn mật đụng vào bé con.
Coi như Zu Cuella là hoàng tử Đan Mạch thì thế nào? Anh vẫn sẽ phá hủy đối phương!
Hi Nguyên thừa dịp Lăng Khắc Cốt ngây ngẩn, vội vàng từ phía dưới thân thể anh chui ra, hoàn toàn không muốn phơi bày trước Lăng Khắc Cốt, kéo lấy cái mềm bao bọc lại bản thân. Cô từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồng phục học sinh sạch sẽ liền trốn vào phòng tắm.
Ngâm mình vào
trong nước nóng tràn ngập mùi hương hoa nhài, tim Hi Nguyên đập mạnh và
loạn nhịp nhìn những mảng dấu vết bầm tím trên người mình. Vết hôn lúc
trước còn chưa có tan hết, liền có thêm rất nhiều vết cắn cùng vết cào.
Lăng Khắc Cốt một chút lòng thương hương tiếc ngọc cũng không có, tàn
nhẫn đến khiến trái tim cô băng giá.
Sau khi ngâm mình vào nước
nóng, bắp thịt căng thẳng của cô mới cảm thấy không còn đau đớn chua xót nữa. Mặc quần áo, cô đi ra khỏi phòng tắm, thế nhưng vẫn thấy Lăng Khắc Cốt không hề rời đi, cứ như vậy phơi bày nằm ở trên giường của cô, thái độ phức tạp để cho cô mịt mờ (không rõ).
Cô không để ý đến Lăng
Khắc Cốt, cầm túi sách trên bàn lên muốn rời đi. Cô muốn đi học, mặc dù
thân thể còn rất yếu ớt, mặc dù có cái núi dựa lớn Lăng Khắc Cốt này,
không đi đi học giáo viên cũng không dám làm gì cô, nhưng ở nhà, nhìn
thấy Lăng Khắc Cốt lòng cô bị chọc cho rất đau, không bằng đi học. Nhắm
mắt làm ngơ.
Đột nhiên hông của cô bị một đôi bàn tay có lực bóp
chặt, lôi kéo lại, cô đã lại bị Lăng Khắc Cốt lôi đến trên tường. Nhìn
thấy sắc mặt lo lắng này của Lăng Khắc Cốt, cô không khỏi tức giận. Rõ
ràng người bị thương là cô, đả thương người còn giả bộ dáng bất bình,
như thế này công bằng sao?
Hi Nguyên tức giận đá Lăng Khắc Cốt
một cước, lại bị anh nhanh chóng giữ chặt. Mặc dù Hi Nguyên học qua mấy
năm quyền đạo, nhưng loại công phu của cô đứng trước Lăng Khắc Cốt lại
có vẻ rất vô dụng, cô chỉ có thể trừng lớn tròng mắt, giãy giụa dưới
gông cùm xiềng xích của anh.
"Người đàn ông kia là ai ?" Lăng
Khắc Cốt đột nhiên mở miệng, âm thanh âm lãnh giống như đông lạnh khiến
Hi Nguyên cóng đến phát run.
"Cái gì người đàn ông?" Hi Nguyên có chút không hiểu. Lăng Khắc Cốt đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến cho
cô bối rối. Cái gì người đàn ông? Anh có ý tứ gì?
"Người đàn ông
đụng vào cô!" hai tay của Lăng Khắc Cốt nắm lấy Hi Nguyên bỗng chốc dùng sức, cái vòm ngực màu cổ đồng kia ngập đầy ghen tị bị đè nén, thiếu
chút nữa phun trào ra.
"Người đàn ông đụng tôi?" Hi Nguyên bi
thương cất cao giọng, anh coi cô là dạng con gái gì? Cô có loại tùy tiện như vậy sao? Trừ Lăng Khắc Cốt, cô sẽ không để cho người đàn ông khác
tùy tiện đụng. Ngay cả Zu Cuella cũng không chạm qua thân thể của cô. Cô tức giận phẫn nộ ở dưới gông cùm của anh giãy dụa thân thể, kịch liệt
phản kháng giống như con thú nhỏ bị thương: "Tôi không phải gái điếm!"
Lời nói của Lăng Khắc Cốt đả thương lòng tự ái của cô, Tổn thương tâm hôn
thiện lương của cô. Cô cũng không cần nhìn đến anh! Rõ ràng là anh cấu
kết cùng Tưởng Lệ Văn và Thang Mang Lâm, lại chụp cái mũ bất trinh
(không chung thủy) lên đầu cô. Cô hận anh!
"Có phải Zu Cuella hay không?" Lăng Khắc Cốt tiến một bước ép hỏi. Hôm nay nói gì anh cũng
muốn làm rõ nghi vấn này. Anh đã bị cái vấn đề này hành hạ đến sắp điên
rồi. Vừa nghĩ tới Hi Nguyên nằm ở phía dưới Zu Cuella, anh liền nổi
điên, hận không được một phát súng giết chết Zu Cuella.
"Khốn
kiếp! Anh cho rằng ai cũng cũng giống anh, thấy phụ nữ liền lên sao!" Hi Nguyên không thể tiếp tục chịu đựng sự tổn thương của Lăng Khắc Cốt
nữa, một cái tát hung hăng vung ở trên mặt của Lăng Khắc Cốt. Một tát
này cô dùng hết hơi sức toàn thân, đánh xong, cô suy yếu ngồi sững trên
đất, tan nát cõi lòng giống như búp bê vải rách nát, bộ mặt đầy nước
mắt.
"Trả lời tôi!" Lăng Khắc Cốt một tay nhấc thân thể của cô
lên, để cho cô nhìn ngang tầm mắt phượng sáng rực của anh. Sắc mặt của
anh âm trầm đáng sợ, nhận một tát này trên gương mặt tuấn tú dần dần nổi một dấu năm ngón tay, khiến cho anh càng thêm dữ tợn.
"Được! Tôi cho anh biết!" Hi Nguyên một tay lau đi nước mắt, cười lạnh
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Lăng Khắc Cốt, anh nghe cho rõ đây! Tôi
chỉ nói lại một lần! Người đụng vào tôi là Lăng Khắc Cốt! Chỉ có Lăng
Khắc Cốt! Anh hài lòng chưa?"
Câu nói sau cùng gần như là tiếng
gầm gừ, cô không cách nào chịu được bị Lăng Khắc Cốt hoài nghi. Cô dù
hèn hạ thế nào, cũng sẽ không tùy tiện cùng một người đàn ông lêu lổng.
Nuôi cô chín năm thế nhưng Lăng Khắc Cốt lại không tin cô.
"Cô
lừa tôi!" Lăng Khắc Cốt không tin nhìn chằm chằm Hi Nguyên. Rõ ràng ngày đó lúc anh vọt vào một chút trở ngại cũng không có, anh không phải là
đứa bé cái gì cũng không hiểu, tự nhiên biết rõ điều này. Hi Nguyên, lần đầu tiên của cô không thuộc về anh. Chính là một vết đen này khiến lòng anh luôn canh cánh không yên.
"Có tin hay không tùy anh! Đứng
lên! Tôi muốn đi học!" Hi Nguyên lãnh ngạo vạch bàn tay Lăng Khắc Cốt
đang nắm cổ áo của mình ra, nhặt túi sách vở lên liền muốn đi ra.
"Đàng hoàng đợi ở nhà cho tôi! Nghe rõ mệnh lệnh của tôi, nơi nào cũng không
thể đi!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc buông Hi Nguyên ra, thân thể trần
truồng cứ thế đi ra khỏi phòng ngủ của cô, không chút e ngại bị người
giúp việc nhìn thấy.
Có lẽ anh càng hy vọng bị người ta thấy, anh muốn để cho mọi người đều biết chuyện gì xảy ra giữa anh và Hi Nguyên
đêm qua, hướng tất cả người đàn ông mơ ước Hi Nguyên tuyên cáo quyền sở
hữu của anh.
Lần đầu tiên của Hi Nguyên anh không thể có, nhưng mỗi một lần sau này cô đều chỉ có thể cho anh!
"Sao anh có thể không phân rõ phải trái như vậy!" Hi Nguyên khóc rống to
theo sau Lăng Khắc Cốt. Anh tổn thương cô, còn vũ nhục nhân cách của cô, hiện tại lại muốn giam cầm tự do của cô. Anh không bao giờ còn là Lăng
Khắc Cốt mà cô yêu đó nữa, anh là ác ma! Ác ma máu lạnh vô tình!
Hi Nguyên bị giam cầm rồi, mặc dù Lăng Khắc Cốt từ buổi sáng rời đi cũng
không trở lại nữa, nhưng tự do của cô lại bị anh hoàn toàn tước đoạt.
Lâu đài Tinh Nguyệt khắp nơi đều là hộ vệ trông coi cô, vô luận cô đi
tới chỗ nào, đều có người đi sát đằng sau, ngay cả đi nhà vệ sinh, bọn
họ cũng hận không được đi theo vào. Chỉ sợ cô giống như không khí đột
nhiên biến mất, bọn họ không cách nào giải thích được với Lăng Khắc Cốt. Canh gác người chặt chẽ như vậy khiến Hi Nguyên giận đến nghiến răng.
"Có muốn tôi đem phòng vệ sinh tặng cho anh hay không?" Hi Nguyên đứng ở
cửa chính nhà vệ sinh, khiêu khích nhìn hộ vệ đi theo sau lưng cô, bất
mãn hỏi.
"Thuộc hạ không dám." Hộ vệ bị sợ đến lui về phía sau
một bước. Anh ta chỉ là một hộ vệ nho nhỏ, nào dám đắc tội tiểu công
chúa của lâu đài Tinh Nguyệt. Cho dù không hiểu giữa tiểu thư cùng thiếu gia xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng hiểu cô là bảo bối ông chủ nâng
niu trong lòng bàn tay, không đắc tội nổi.
Hi Nguyên ở trước mặt anh ta dùng sức đóng cửa nhà vệ sinh, tức giận ngồi xổm lên bồn cầu.
Cô cần nghĩ ra biện pháp, cô không thể bị Lăng Khắc Cốt nhốt ở trong lâu đài như vậy. Cô không phải tù nhân.
Cô lôi một đống lớn giấy vệ sinh, coi nó như Lăng Khắc Cốt, tức giận xé
thành từng mảnh từng mảnh. Nếu như trước mặt thật sự là Lăng Khắc Cốt,
sợ cũng bị hận ý của cô bắn cho thủng lỗ chỗ.
"Tiểu thư, tiểu
thư. . . . . ." Hộ vệ thấy Hi Nguyên nửa ngày không ra, lo lắng gõ cửa
phòng vệ sinh. Nếu là tiểu thư nhất thời nghĩ không thông, xảy ra chuyện gì mất mạng người ... Anh ta gánh không nổi. Bọn họ đều là sát thủ đi
theo Lăng Khắc Cốt cùng chạy ra khỏi tập đoàn sát thủ, tự nhiên hiểu sự tàn nhẫn lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt. Lão đại có thể mí mắt đều không
nháy một cái móc ra trái tim của kẻ địch, đã từng tàn nhẫn bẻ gãy cổ sát thủ muốn giết anh. Phàm là người từng đắc tội anh, tất cả đều không có
kết quả tốt, thậm chí ngay cả được chết toàn thây cũng không có cơ hội.
Mặc dù Lăng Khắc Cốt đối với những thủ hạ bọn họ chưa từng có nghiêm
nghị trừng phạt, nhưng là bọn vẫn không nén được sợ anh —— sát thủ đã
từng nổi danh số một thế giới, Liệp Ưng.
Nghe được hộ vệ kêu, Hi Nguyên căm tức quát: "Tôi đang đại tiện! Anh muốn vào mà kiểm tra sao?"
Hộ vệ bị sợ đến lại không dám ra tiếng. Chỉ cần tiểu thư an toàn là được.
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, thiếu chút nữa quỳ trên đất. Ngoài ông chủ Lăng Khắc Cốt của anh ta, thì Lăng Hi Nguyên cũng là nhân vật không đắc tội nổi, điều này khiến cho kẻ bị kẹp ở giữa như anh ta bị làm khó. Lần nào cũng vậy không biết là vì sao anh ta toàn bị đẩy vào tình thế
cam go? Anh thà bị đi Iraq chịu nguy hiểm, cũng tốt hơn ở chỗ này lo
lắng hãi hùng.
Cửa đột nhiên bị người từ bên trong đẩy ra, đụng
vào mũi hộ vệ, đau đến khiến anh ta cắn răng nghiến lợi, cũng không dám
oán hận một câu. Ai bảo bọn họ làm cai ngục, đoạt đi tự do của tiểu thư
làm chi?
Hi Nguyên hếch cao cằm lên, bất mãn đi qua trước mặt hộ vệ: "Có cần đi vào bên trong kiểm tra hay không?”.
"Không dám." Hộ vệ lui về phía sau một bước, cung kính trả lời. Đánh chết anh cũng không dám làm như vậy.
Hi Nguyên hừ lạnh một tiếng, cũng không làm khó anh. Bọn họ làm như vậy
cũng là theo lệnh của Lăng Khắc Cốt, cô hận chỉ có Lăng Khắc Cốt, cái
người đàn ông cô yêu tới tận xương tủy đó.
Cô không thể bị anh giảm lỏng như vậy Cô cũng không phải là tù phạm! Cô muốn đi ra ngoài!
Hi Nguyên đột nhiên sải bước xuống lầu, một đống hộ vệ đi theo phía sau cô bị sợ đến vội vàng đuổi theo: "Tiểu thư, đứng lại!"
Hi Nguyên không thèm để ý tới tiếng hô của bọn họ, xông thẳng hướng cửa
chính lâu đài. Nhưng cô lại bị mấy tên hộ vệ toàn bộ võ trang canh giữ ở cửa ngăn lại tại cửa ra vào.
"Xin tiểu thư không nên làm khó bọn thuộc hạ!"
"Tôi đi vườn hoa tản bộ cũng không được sao?" Hi Nguyên nhìn mấy họng súng
lục đang chỉa về hướng mình, tức giận dậm chân. Cô chính là một cô gái
tay không tấc sắt, bọn họ đối xử với cô như vậy sao?
"Thiếu gia phân phó, tiểu thư không được bước ra cửa chính một bước."
"Các anh cứ như vậy mà nghe theo anh ta hay sao? ! Tôi là tiểu chủ nhân của
nơi này! Tôi muốn tự do!" Hi Nguyên tức giận bất bình nói, "Có bản lãnh
các anh cứ nổ súng vào tôi đi!"
Nói xong, cô đẩy mấy họng súng trước mặt ra, phóng ra ngoài.