Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 81: Chương 81




Không có phòng bị, đôi mắt cô trợn to hoảng sợ, hai chân muốn chạy thế nhưng không nâng nổi. Cô trơ mắt nhìn xe hơi đang lao về phía mình, bị sợ hãi đến thét chói tai.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đôi bàn tay kịp thời ôm hông của cô, lôi cô ra khỏi trung tâm đường đi. Chiếc xe hơi gây chuyện kia vừa thấy có người xuất hiện, lập tức hốt hoảng mà chạy. Thân thể Thang Mang Lâm đã ngã vào một lồng gực bền chắc, cô còn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong sự kinh hoảng, liền nghe đến tiếng gầm đầy giận dữ

"Con mẹ nó em là kẻ ngu à? Thấy xe hơi còn không biết chạy sao?" Người phía dưới giọng điệu gầm gừ rất lớn, giọng nói quen thuộc này khiến lòng của Thang Mang Lâm phát run.

"Tôi chính là kẻ ngu! Anh làm sao lại cứ muốn xen vào việc của tôi?" Thang Mang Lâm khiêu khích nhìn gương mặt tuấn tú tà mị phía dưới. Lại là Sơn Miêu, anh làm thế nào trùng hợp như vậy xuất hiện ở bệnh viện? Vốn trong lòng cô đang cảm kích sau khi nghe thấy rống giận của Sơn Miêu, liền tổn thương hỏi ngược lại.

"Tôi trông nom con tôi! Không được sao?" sắc mặt Sơn Miêu lúng túng mở to mắt, trên gương mặt tuấn tú không kềm chế được hiện lên sắc hồng nhàn nhạt, anh đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng, hoảng sợ kéo Thang Mang Lâm đứng lên.

"Con là của tôi! Không cần anh trông nom!" Thang Mang Lâm hất tay Sơn Miêu ra, một chút cảm kích vì được Sơn Miêu cứu cũng không có. Nếu không phải là tại Sơn Miêu, cô cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện tới vậy.

Một tay Sơn Miêu kéo cô vào trong ngực, khóe môi tà mị nhếch lên: "Con đích xác là của em, nhưng không có sự hợp tác của tôi, làm sao em có thể tạo ra nó chứ?"

"Là anh cậy mạnh?!" Thang Mang Lâm ứa nước mắt, sắc mặt tái nhợt ngước hàng mi run rẩy lên, "Cầu xin anh không cần lại dây dưa với tôi nữa."

"Em cho rằng tôi thích thế sao sắc mặt?" Sơn Miêu khó coi nhìn chằm chằm Thang Mang Lâm, trong tròng mắt đen có một tia nhếch nhác không kiềm chế được, "Nếu không phải là tại cái kẻ đầu óc quả dưa ngốc nghếch như em có thể hại chết con tôi, tôi cũng lười phải quản em!"

"Không cần động một chút là con anh con anh! Đứa nhỏ này chỉ thuộc về tôi, anh đừng hòng giành với tôi! Tôi sắp gả cho lão đại của anh, về sau xin tự trọng một chút!"

Cô có chút sợ Sơn Miêu sẽ nói ra bí mật giữa hai người bọn họ, nếu như Lăng Khắc Cốt biết Sơn Miêu là ba đứa bé, có thể không cưới cô nữa hay không?

"Thang Mang Lâm! Em cứ muốn mang theo con tôi gả cho người đàn ông khác như vậy?" Sơn Miêu căm tức rống to, anh vốn là muốn quên đi người đàn bà đáng ghê tởm này, bên ngoài còn có một đống lớn phụ nữ như rừng rậm đang đợi anh, anh cần gì đơn phương yêu mến duy nhất một cành hoa? Thế nhưng anh làm thế nào cũng không quên được. Vừa nghĩ tới trong bụng của cô mang cốt nhục của anh, anh liền không khỏi cảm thấy vui mừng. Vậy mà cái người phụ nữ đáng chết này, cố ý muốn gả cho lão đại, hại anh đến ngay cả ý nghĩ cướp người cũng không dám. Vốn vẫn cho là người lão đại yêu là bé con, nhưng bây giờ anh cũng không còn nắm chắc, Lăng Khắc Cốt tựa như một điều bí ẩn khiến cho người ta nhìn vào mà không hiểu nổi.

"Đúng! Tôi muốn gả cho. . . . . ." lời Thang Mang Lâm nói còn chưa nói hết, Sơn Miêu đã giận đùng đùng che đôi mới của cô lại. Nụ hôn của anh bá đạo mà dã man, còn ẩn chứa sự tức giận.

"Buông . . . . . buông . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Với anh nữa. . . . . ." Thang Mang Lâm giùng giằng, né tránh nụ hôn cường thế của Sơn Miêu, tuy nhiên cô liền bị anh bế bổng lên ném vào trong Chevrolet màu đỏ ở bên cạnh.

"Câm miệng! Chọc tôi tức giận nữa, tôi liền khiến cho tất cả người trong thiên hạ biết đứa nhỏ em mang chính là con tôi!" Sơn Miêu xảo trá cười lạnh, đối phó với người phụ nữ Thang Mang Lâm này, dùng dịu dàng căn bản không có tác dụng, chỉ có thể dùng sức mạnh. Nếu như có thể lưu cô ở bên người, uy hiếp, lợi dụng, dụ hoặc anh đều có thể dùng.

"Anh hèn hạ!" Điều Sơn Miêu nói chính là điều Thang Mang Lâm lo lắng nhất. Cô chỉ sợ Sơn Miêu phá hỏng mọi thứ từ bên trong. Cô thật không muốn trở lại những ngày tháng đói nghèo trong quá khứ đó.

Sơn Miêu cười đầy mị hoặc đến gần Thang Mang Lâm, ngón tay thon dài thanh tú nâng cằm cô lên, sau đó đầy ác ý nói: "Tôi đúng là người hèn hạ, thật vui mừng em rốt cuộc đã thấy rõ tôi."

Nhìn khuôn mặt tươi cười mị hoặc này của Sơn Miêu, trong lòng Thang Mang Lâm run rẩy. Người đàn ông này, tà ác đến đáng sợ. Còn nhớ rõ đêm trong bóng tối đó, anh ta đúng là như lúc này đây, như quỷ mị tà tứ mà bá đạo.

Thấy Thang Mang Lâm không lên tiếng nữa, Sơn Miêu mới buông cằm đang bị bóp chặt của cô ra, lần nữa khởi động động cơ, cho xe lao vút đi.

Một lát sau hộ vệ của Thang Mang Lâm vẫn còn đang trừng to mắt mà nhìn chiếc Chevrolet màu đỏ biến mất ở trước tầm mắt mình, mới phục hồi lại tinh thần. Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Lăng Khắc Cốt, đem đầu đuôi ngọn ngành tình huống nói rõ.

"Ừm! Các cậu trở về đi!" Lăng Khắc Cốt chỉ nhẹ nhàng ừ một câu, hình như đối với chuyện vị hôn thê của mình bị huynh đệ tốt nhất cướp đi này một chút kinh ngạc cũng không có.

Hộ vệ mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn trở về.

Thang Mang Lâm bị Sơn Miêu mạnh mẽ kéo vào một quán bar lớn cấp năm sao, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.

"Tôi muốn về nhà!"

"Em muốn cho mọi người đều biết em là phụ nữ của tôi sao?" Sơn Miêu quay đầu lại, không kềm chế được hai hàm răng trắng lộ ra, khuôn mặt tươi cười tà ác này xem ra hết sức tự nhiên, âm thanh không cao nhưng lại đầy uy hiếp.

Thang Mang Lâm không cam lòng nhìn chằm chằm Sơn Miêu, nhưng cũng không làm gì. Cô không muốn khiến cho mọi mọi người đều biết vợ chưa cưới của Chủ tịch Ưng tập đoàn gian díu với người khác, cô không có mặt mũi làm việc này, cũng không gánh nổi sự nguy hiểm này.

Sơn Miêu hài lòng kéo Thang Mang Lâm vào thang máy, thẳng hướng gian phòng Tổng thống của riêng anh ở lầu cao nhất.

"Tôi là chị dâu của anh!" Thang Mang Lâm bị Sơn Miêu bức đến vách cửa, hoảng sợ nhắc nhở anh.

"Tôi chỉ biết em là mẹ của con tôi." Sơn Miêu vừa nói vừa chêu chọc tóc của Thang Mang Lâm, cười không kềm chế được.

"Không nên mở miệng ngậm miệng đều là con của anh! Anh không xứng!" Thang Mang Lâm tức giận đấm ngực Sơn Miêu. Vừa nghĩ tới từng bị anh lừa xoay như chong chóng, cô liền giận đến muốn nhảy dựng lên.

"Thật không ngoan! Xem ra không làm chút gì đó sẽ không làm cho cái người đầu óc nhỏ hẹp này hiểu rõ ai mới là người đàn ông của em." Sơn Miêu bỏ đi áo khoác ngoài trên người, vừa cười tà vừa cởi cà vạt.

Thang Mang Lâm xoay người muốn chạy trốn, lại bị Sơn Miêu một phát bắt được eo nhỏ, môi mỏng của anh cười xảo trá, dán lên da thịt phía sau cổ Thang Mang Lâm: "Chúng ta hãy cùng nhau một lần nữa ôn lại kích tình đã có đêm đó đi."

Thang Mang Lâm cảm thấy gáy một hồi run rẩy, trong lòng cô vẫn cố kháng cự, thân thể lại phản bội ý chí của cô, không tự chủ được mà có phản ứng, từ trong miệng âm thanh mang theo run rẩy phát ra: "Không. . . . . . Muốn. . . . . ."

Sơn Miêu thỏa mãn trước sự run rẩy của người trong ngực, ác ý cười: "Nghĩ muốn như vậy? Vậy tôi liền thỏa mãn em!"

Nói xong, anh ôm lấy Thang Mang Lâm liền hướng về cái giường cực lớn ở phía sau, hai thân thể ném lên trên giường, mặt giường bắt đầu lập tức phập phồng.

Vận động kịch liệt, trêu đùa nóng hừng hực khiến Thang Mang Lâm không cách nào ẩn nhẫn, rên rỉ không ngừng . . . . .

Kể từ sau sự kiện quả cầu màu xanh kia, hai người Hi Nguyên cùng Doãn Nhạc liền được thay đổi thành ba người đồng hành. Mỗi lần Trình Hạo cũng sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt họ, tìm cách dụ hai nữ sinh ham vui.

Hi Nguyên vừa chà chà hai tay bị đông cứng vừa nói: "Lạnh quá."

"Trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay, đột nhiên đổ xuống thật làm cho người ta không chịu nổi." Doãn Nhạc che lỗ tai đỏ bị đông cứng, cũng đồng ý gật đầu.

Tuyết hình như có khuynh hướng càng rơi xuống càng lớn, trên đường đã tích một tầng bông tuyết thật mỏng, tóc ba người cũng bị bông tuyết trắng vương thành màu trắng.

Trình Hạo đột nhiên cởi khăn quàng cổ của mình, đi tới trước mặt Hi Nguyên, đem khăn quàng cổ còn mang theo nhiệt độ của anh vòng qua cổ của Hi Nguyên.

"Trình Hạo?" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Trình Hạo. Là bạn trai của Doãn Nhạc, người anh ta nên quan tâm không phải là Doãn Nhạc sao?

"Tôi thấy hơi nóng." Trình Hạo lúng túng quay đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia của Hi Nguyên.

Ánh mắt Doãn Nhạc từ trên người Hi Nguyên chuyển tới trên người Trình Hạo, lại từ trên người Trình Hạo quay lại trên người Hi Nguyên, sau đó trong hai mắt có chút tổn thương. Cô cắn chặt cánh môi mập mạp, nhất định bảo trì sự trầm mặc.

Không khí trở nên có chút lúng túng, ba người ôm ba loại tâm tình, nhất là Doãn Nhạc thường ngày vui tươi, hôm nay trở nên an tĩnh khác thường.

"Nhạc Nhạc, cậu quàng đi. Mình đã không lạnh nữa rồi." Hi Nguyên cởi khăn quàng xuống, muốn quàng lên cổ cho Doãn Nhạc.

"Đừng!" Doãn Nhạc có chút tổn thương ngẩng đầu, lập tức cự tuyệt.

Cô không cần người khác bố thí, cho dù đối phương là bạn tốt nhất của cô cũng vậy.

"Lỗ tai của cậu cũng sắp rớt xuống đến nơi rồi." Hi Nguyên cười kéo Doãn Nhạc qua, mạnh mẽ vòng khăn qhăn quàng cổ lên trên cổ cô bạn, "Áo khoác nhung của mình còn có mũ, dù sao vẫn ấm hơn so với cậu."

Lòng của Doãn Nhạc lập tức bị nụ cười ấm áp Hi Nguyên vây lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quả táo căng tròn nở nụ cười ngây thơ nói: "Gặp phải thời tiết xui xéo này! Sớm biết liền trốn học một ngày, tránh khỏi chịu khổ."

"Ha ha ha, Nhạc Nhạc, mình ủng hộ cậu." Hi Nguyên thấy khuôn mặt tươi cười của Doãn Nhạc, cười thoải mái.

"Đối diện có quán trà nóng, hay là đi vào uống ly trà sữa nóng đi?" Trình Hạo chỉ vào quán trà nóng đối diện trường học, hỏi hai cô gái.

“Được! Mình thích uống nhất là trà sữa!" Doãn Nhạc nghe được Trình Hạo muốn mời khách, lập tức hưng phấn vỗ tay. Cô dẫn đầu vọt vào quán trà nóng, vọt tới trước quầy đồ uống nóng.

Hi Nguyên đi ở phía sau liếc nhìn bóng lưng Doãn Nhạc, nói với Trình Hạo đi bên cạnh: "Trình Hạo, tôi không hy vọng bởi vì anh mà mất đi người bạn Doãn Nhạc này."

"Nhưng tôi. . . . . ." Trình Hạo như bị làm khó nhìn Hi Nguyên, trong lòng đầy giãy giụa.

"Đừng nói nữa, nếu không chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được." Ngăn lại lời Trình Hạo, Hi Nguyên liền bỏ rơi cậu ta vọt tới trước quầy trà nóng.

Trình Hạo tịch mịch nhìn cô đi xa, nhỏ giọng nói: "Nhưng người tôi yêu là em."

"Nhạc Nhạc, cậu gọi cái gì rồi?” Hi Nguyên cười chạy đến sau lưng Doãn Nhạc, lớn tiếng hỏi.

"Mình gọi trà sữa Khả Khả, cậu có muốn một ly hay không?" Doãn Nhạc vừa hà hơi vào tay, vừa hỏi cô.

Hi Nguyên nhìn bản quảng cáo trên quầy, chọn một lát mới nói: "Tôi muốn một ly táo xanh."

"Trình Hạo, anh gọi cái gì?" Doãn Nhạc quan tâm nhìn Trình Hạo phía sau.

"Cho tôi một ly cà phê. Đúng rồi, cho thêm ba suất bánh trứng." sau khi Trình Hạo trả tiền cho nhân viên phục vụ, lại gọi thêm ba xuất khoai tây.

Ba người uống thức uống nóng ấm, ngồi vây chung một chỗ. Doãn Nhạc giống như quên mất không vui mới vừa rồi, vui vẻ nói nói cười cười, hai phần bánh trứng cơ hồ bị cô ăn hai phần ba.

Trình Hạo chỉ là ngồi tại chỗ, vừa uống cà phê, vừa nghe Doãn Nhạc kể chuyện cười, bên môi có một dấu vết của nụ cười cay đắng yếu ơt không dễ gì phát giác.

"Này! Hai người sao đều không ăn? Đừng lãng phí thức ăn!" Doãn Nhạc thấy Hi Nguyên chỉ ăn vài miếng bánh trứng, mà thức ăn trước mặt Trình Hạo cơ hồ không nhúc nhích thì ngây thơ hỏi.

"Em ăn giúp tôi đi." Trình Hạo giao toàn bộ thức ăn trước mặt cho Doãn Nhạc, dịu dàng nói. Doãn Nhạc vĩnh viễn cũng không thể biết được một điều, anh ta mặc dù không yêu cô, nhưng lại cũng rất thích nhìn vẻ mặt hưởng thụ đó của cô khi ăn.

"Cung kính không bằng tuân mệnh!" Doãn Nhạc cười đem thức ăn Trình Hạo giao cho cô nhét vào trong miệng, nghịch ngợm nói.

"Mèo thèm ăn!" Hi Nguyên vui vẻ siết chặt gương mặt mập phì của Doãn Nhạc, hài hước đùa với cô.

Quan hệ ba người hình như khôi phục lại hữu nghị ban đầu, ai cũng không muốn vạch rõ tầng vải che mỏng manh kia.

Hi Nguyên đối với cái kết cục này rất hài lòng. Lòng của cô không có đặt ở trên người Trình Hạo, cho nên không muốn bởi vì anh ta mà tổn thương Doãn Nhạc tâm địa thiện lương.

Lúc ba người chia tay, Hi Nguyên ngồi xe nhà mình trở về, Trình Hạo nhìn bông tuyết càng lúc càng lớn một chút, nói với Doãn Nhạc đang định ra chờ xe buýt: "Tôi đưa em về. Tuyết quá lớn, không nên đợi taxi."

"Có thật không?" Doãn Nhạc hưng phấn há hốc mồm, trong đôi mắt to tròn đầy vui sướng.

"Đứa ngốc!" Trình Hạo vỗ vỗ đầu của cô, kéo cô liền hướng của mình xe hơi đi tới.

Doãn Nhạc giống như trúng độc đắc vậy, trong đôi mắt to đầy vẻ hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.