Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 87: Chương 87




"Thật thì sao? Giả thì như thế nào? Ba em phá hủy em gái của tôi, để cho hắn dùng mạng bù lại cũng đâu có gì quá đáng." Lăng Khắc Cốt như Satan, âm lãnh trả lời.

"Anh là ma quỷ!" Hi Nguyên khiếp sợ buông tay Lăng Khắc Cốt ra, chán nản lui về bên cạnh cửa sổ xe.

Đây dĩ nhiên là sự thật!

Cô vậy mà lại đi nhận kẻ thù làm cha, lại vẫn còn thích anh ta.

Cô thế nhưng mang thái đứa bé của kẻ thù!

Mối quan hệ hốn loạn này khiến cho cô muốn sụp đổ!

Cô nên làm cái gì?

Yêu anh?

Hay là hận anh?

Chẳng lẽ đúng như Tưởng Lệ Văn từng âm dương quái khí nhắc nhở cô, nếu như biết rõ sự thật năm đó, cô nhất định sẽ hỏng mất. Là bởi vì sự thật thực sự kinh khủng như vậy sao.

Còn nhớ rõ lúc ấy, năm đó cô sáu tuổi khi chạy vọt vào trong phòng của ba thì thấy một sát thủ mang mặt nạ màu bạc, còn nhớ rõ mặt nạ kia mang hình dáng của một con ưng. Cô thật là ngu, lại không đem cuộc chém giết năm đó liên hệ với Lăng Khắc Cốt. Mười năm trước Liệp Ưng thủ lĩnh sát thủ khiến cho người ta nghe tên sợ mất mật không phải là Lăng Khắc Cốt sao? Cô sớm nên nghĩ đến. Có lẽ chính là sâu trong đáy lòng cô không muốn thừa nhận, cho nên mới đem một đoạn chuyện cũ kia phong bế lại. Sự thật này không thể nghi ngờ nó giống như một quả bom lớn đặt giữa mối quan hệ vốn đã rất yếu ớt của cô và Lăng Khắc Cốt, khiến cho một phần thương yêu kia cũng không có đất dung.

Trái tim của Hi Nguyên bị tình cảm trong đó xé thành hai nửa, không cách nào ráp lại nữa.

"Không!" Hi Nguyên đột nhiên che lấy huyệt Thái Dương, hét lớn lanh lảnh. Cô không cần tiếp nhận cái sự thật này.

Cô không có yêu kẻ thù giết cha!

Không! Không! Không! Cô đang nằm mơ, tỉnh mộng rồi tất cả liền lại trở về như cũ. Giữa cô và Lăng Khắc Cốt cũng không có cách cả một mối huyết hải thâm thù như vậy.

Ai có thể nói cho cô biết đây không phải là sự thật? Ai có thể để cứu rỗi trái tim đang đau đớn của cô?

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt hốt hoảng nắm lấy bả vai của cô, lớn tiếng gọi Hi Nguyên. Tròng mắt đen trống rỗng của cô khiến cho anh hoảng hốt.

"Không cần. . . . . . Đụng tôi . . . . . ." Hi Nguyên không cách nào tiếp thu được sự thật này rốt cuộc té xỉu ở trong ngực Lăng Khắc Cốt, trước khi té xỉu trong đáy mắt đẹp đầy tĩnh mịch cùng tuyệt vọng, tựa như tình yêu giữa bọn họ, không thấy được hi vọng.

Lăng Khắc Cốt khổ sở ôm Hi Nguyên vào trong ngực, gác cằm lên vai cô nói nhỏ: "Tôi nói không phải em sẽ tin sao?"

Sẽ không ai tin, bởi vì Liệp Ưng chính là Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt tuyệt vọng hai cánh tay nắm chặt, cảm giác Hi Nguyên mỗi lúc thêm xa mình. Anh có một loại khủng hoảng không bắt được kịp cô.

. . . . . .

Hi Nguyên tỉnh lại ở trong phòng chính mình, mở mắt ra liền bắt gặp gương mặt đầy râu ria của Lăng Khắc Cốt. Cô quay đầu, không nhìn vào đôi mắt phượng đầy lo lắng kia, dùng giọng nói lạnh tanh nói: "Đi ra ngoài!"

"Bé con. . . . . ." Giọng nói của Lăng Khắc Cốt có chút run rẩy không dễ dàng phát giác.

"Nếu anh không đi tôi sẽ đi!" Hi Nguyên thấy Lăng Khắc Cốt không nhúc nhích, liền nhấc chăn lên, chân trần nhảy xuống đất. Cô không có cách nào tiếp nhận Lăng Khắc Cốt là kẻ thù. Trước kia bởi vì ba Dã Lang hại chết Băng Nhi, cô một lần đau lòng, hiện tại cô mới biết, anh cũng thiếu cô một mạng. Bọn họ hòa nhau, không phải sao?

Lăng Khắc Cốt đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy Hi Nguyên, đè cô về trên giường, mặt của anh chống đỡ ở trên trán Hi Nguyên, lạnh lùng và mệnh lệnh: “Không được đi!"

"Tôi muốn đi tìm người đàn ông bên ngoài! Lăng Khắc Cốt, tôi lại cũng không thích anh!" Hi Nguyên đá chân Lăng Khắc Cốt, khóc rống to.

Cô không cần thương anh nữa, bởi vì phần yêu này quá đau khổ.

Thương anh, chính là ruồng bỏ tình yêu của ba Dã Lang.

Hận anh, cô lại không làm được.

"Không cho phép không thương!" Lăng Khắc Cốt bá đạo che lại môi hồng quật cường của Hi Nguyên, cuồng dã đòi lấy hương thơm trong môi cô.

Bàn tay của anh xé nát y phục của Hi Nguyên, mang theo nhiệt nóng tuyệt vọng chen vào thân thể Hi Nguyên. Thân thể khô khốc chưa có sự chuẩn bị chặt khít, ở thời khắc bị dị vạt xâm nhập vào đau đến tê tâm liệt phế.

Khi anh từng trận lại từng trận lâm vào trong cuộc truy hoan, thì Hi Nguyên lâm vào vực sâu khổ sở.

Cô cảm thấy thật buồn nôn, bởi vì người đàn ông đè ép cô chính là người giết ba Dã Lang.

Trận máu tanh chém giết kia giống như một đoạn phim thoáng qua trong đầu cô, đôi mắt dưới tấm mặt nạ bạc đó sao mà âm lãnh, đáng sợ giống như ma quỷ.

"Không cần. . . . . . Bảo bảo. . . . . . Đau . . . . ." Thân thể đau đến run rẩy, Hi Nguyên vừa đẩy Lăng Khắc Cốt, vừa ghê tởm mà nghĩ muốn ói. Cô quên bảo bảo trong bụng, nó yếu ớt như vậy không có cách nào tiếp nhận nổi vận động kịch liệt như vậy.

"Một nghiệt chủng! Chết thì tốt hơn!" Lăng Khắc Cốt bất mãn nặng nề đẩy sâu một cái, vô tình cười lạnh.

Dường như bị dội vào tới tử cung, đau đớn ở bụng lại tăng lên, Hi Nguyên giống như thấy bảo bảo đang khóc thút thít với cô.

Không!

Điều quan trọng nhất là cô cần bảo vệ thật tốt cho bảo bối của cô!

"Anh chính là ba của nghiệt chủng này! Không cho phép tổn thương nó!" Hi Nguyên dùng hết hơi sức toàn thân, đẩy Lăng Khắc Cốt ra. Sau đó ra sức chạy trốn tới cửa.

"Muốn chạy trốn?" Lăng Khắc Cốt giồng như Satan đuổi theo Hi Nguyên, lãnh khốc cười nhạo sự ngu ngốc của cô, "Chỉ cần tôi còn sống, dây dứa giữa em và tôi sẽ không bao giờ đứt đoạn!"

"Tôi hận anh!" Hi Nguyên tuyệt vọng la ầm lên. Nếu như giữa bọn họ không có Băng Nhi, không có ba Dã Lang thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng đó là sự thực hai bọn họ không cách nào tránh. Cô muốn chạy trốn, cô cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.

Lăng Khắc Cốt lại đem Hi Nguyên áp đến trên giường, tay phải không biết chạm vào cái chốt mở nào, đột nhiên từ đầu giường lộ ra hai cái còng tay. Anh lấy còng khóa hai tay Hi Nguyên lại, tàn nhẫn cười lạnh: "Đời này cô cũng đừng nghĩ trốn tránh!"

"Ác ma! Tôi nhất định sẽ chạy thoát!" Hi Nguyên giãy dụa thân thể, theo giãy giụa của cô, còng khóa tay cũng theo đó phát ra tiếng va chạm thanh thúy, cổ tay Hi Nguyên bị còng tay mài đau, cô đau đến cắn răng.

Lăng Khắc Cốt lại đối với cô như vậy! Anh coi cô như tù phạm sao?

Lăng Khắc Cốt đột nhiên đưa tay tới phàn bụng đã nhô lên của Hi Nguyên, đầy ghen ghét nói: "Cô muốn đi tìm ai? Zu Cuella? Anh ta chính là ba của nghiệt củng này sao?"

"Những người đàn ông của tôi ở bên ngoài quá nhiều, Zu Cuella chỉ là một trong đó. . . . . ."

Không đợi Hi Nguyên nói xong, Lăng Khắc Cốt đã vì ghen tỵ mà mất trí, anh nghĩ cũng không nghĩ liền hướng khuôn mặt gầy nhỏ nhắn tái nhợt của Hi Nguyên giáng một bạt tai.

"Có bản lĩnh thì anh giết chết tôi đi!" Hi Nguyên giống như con thú nhỏ tức giận, cuồng loạn giùng giằng, "Dù sao số người anh giết cũng đã đếm không hết, không sợ có thêm một người nữa là tôi!"

Năm đó Lăng Khắc Cốt tại sao không giết nốt cả cô đi? Nếu như như vậy, cô sẽ không phải vì yêu anh mà khổ sở.

Cô chối bỏ tình yêu của ba Dã Lang, mang bầu đứa bé của kẻ thù giết cha.

"Cô không đáng để tôi động thủ!" Lăng Khắc Cốt bỏ lại cô đứng dậy rời đi, tấm lưng kia nhìn lại có chút cứng ngắc.

Anh rời đi, khiến cho căn phòng ngủ xa hoa kia trở nên trống rỗng, trong không khí vắng lặng chỉ nghe được tiếng va chạm thanh thúy của xích sắt.

Hi Nguyên giãy giụa cho đến khi không có hơi sức nữa, mới vô dụng ngồi phịch ở trên giường, cô cắn môi dưới, đau lòng rơi lệ.

Giữa cô và Lăng Khắc Cốt rốt cuộc là mối nghiệt duyên gì?

Không biết bị nhốt mấy ngày, cô chỉ nhớ có người vội vàng tới đưa cơm cho cô, trăng lên trăng xuống, cô đã không có hơi sức mà đi chú ý tới thời gian trôi qua.

"Ai! Này đứa bé đáng thương!" Một tiếng thở thật dài vang lên ở bên giường.

Nghe thấy giọng nói quen thuộ nàyc, Hi Nguyên vui mừng mở mắt: "Ông Thẩm!"

"Bé con, khổ cho cháu rồi." Quản gia Thẩm đau lòng xoa xoa vết rách do bị khóa của Hi Nguyên, bất đắc dĩ than thở.

"Ông Thẩm, thả cháu ra." Hi Nguyên cầu khẩn ông lão. Ở trong nhà này, hiện tại chỉ có Quản gia Thẩm quan tâm tới cô.

"Còng tay này là làm từ thiếc đặc biệt, không có chìa khóa thì không thể mở được."

"Chẳng lẽ cháu chỉ có thể ngoan ngoãn chịu bị khóa thế này sao" Hi Nguyên thất vọng nhìn trần nhà. Phòng ngủ sang trọng này hôm nay cự nhiên lại trở thành lồng giam hoa lệ nhất, khiến cho cô không cách nào trốn chạy.

"Chờ thiếu gia suy nghĩ ra, tự nhiên sẽ thả cháu." Quản gia Thẩm an ủi Hi Nguyên, "Bé con, tuyệt thực không phải biện pháp, cháu làm như vậy sẽ chỉ khiến cho Thẩm Đan đau lòng."

"Thay vì bị nhốt, như vậy còn không bằng để đói chết đi." Hi Nguyên ủy khuất cắn môi.

Kể từ ngày đó Lăng Khắc Cốt rời đi, cũng không quay lại.

Mà cô đã bị khóa đã hơn mười ngày.

Cô cảm thấy mình sắp hỏng mất.

"Bé con, tôi giúp cháu nghĩ biện pháp!" Quản gia Thẩm đột nhiên tựa như quyết định, nâng đôi tròng mắt đen sâu hun út lên, "Tôi đi gọi điện thoại cho Tiểu Đan."

"Đừng! Vậy sẽ hại anh Thẩm!" Hi Nguyên lắc đầu với Quản gia Thẩm, cô không muốn để cho Thẩm Đan liên lụy vào ân oán giữa cô và Lăng Khắc Cốt.

"Tiểu Đan yêu cháu, sâu sắc hơn so với bất kỳ ai khác!" Quản gia Thẩm thành thật nhìn Hi Nguyên, "Tha thứ cho ông Thẩm, tôi quá muốn thấy Tiểu Đan hạnh phúc."

"Cháu không xứng với anh Thẩm." Hi Nguyên khổ sở nhắm mắt lại. Cô hiểu Thẩm Đan tốt, nhưng cô đã bị hủy hoại, sao còn xứng với một chàng trai trong sáng?

“Cô hiểu là tốt rồi!" Đột nhiên cửa truyền đến giọng nói châm chọc của Lăng Khắc Cốt. Quản gia Thẩm và Hi Nguyên đều giật nảy mình.

"Thiếu gia." tay Quản gia Thẩm có chút run rẩy, nhìn ánh mắt có mấy phần lóe lên của Lăng Khắc Cốt.

"Bác Thẩm, ngài cũng đã đến tuổi về nhà an dưỡng tuổi già rồi, là Khắc Cốt hồ đồ, còn vẫn để ngài vất vả."

"Cám ơn thiếu gia." Quản gia Thẩm rũ mí mắt xuống, không dám nhìn vào tròng mắt đen sắc bén của Lăng Khắc Cốt.

"Đi xuống!" Lăng Khắc Cốt vô tình nói.

Ở lâu đài Tinh Nguyệt, thậm chí có người dám không vâng lời anh, muốn giúp bé con chạy trốn.

Vừa nghĩ tới bé con bị Thẩm Đan mang đi, anh liền giận đến muốn giết người.

Chẳng lẽ người chân chính trong lòng bé con là Thẩm Đan?

Ghen tỵ không ngừng gặm nhấm tim của anh. Anh nhất định phải tìm ra người đàn ông can đảm dám đụng Hi Nguyên đó! Không tiếc bất cứ giá nào!

. . . . . .

Trong phòng ngủ xa hoa, có một nơi vô cùng phù hợp với cảnh vật chung quanh. Chỉ thấy hai cái xích sắt từ nóc nhà rũ xuống, một đầu xích sắt kia khóa Hi Nguyên đầy người vết thương, hai cánh tay của cô bị treo ngược ở không trung, hai chân cũng bị hai cây xích sắt tàn nhẫn kéo ra thành một đường cung lớn.

Lăng Khắc Cốt đầy bạo ngược đứng ở trước mặt Hi Nguyên đã mất đi ý thức, tàn nhẫn thưởng thức những vết thương đang ứa máu trên người đối phương, đem một chậu nước lạnh dội lên thân thể của cô, bên trong phòng lập tức vang lên tiếng rên khe khẽ khổ sở của cô.

Lăng Khắc Cốt, người đàn ông nguy hiểm như satan, một đôi mắt giận dữ híp lại, một phát níu lấy tóc của cô gái, kéo cô lại gần mình: "Không cho giả chết, Hi Nguyên, cô mở mắt ra cho tôi!"

"Đau. . . . . ." Một tiếng rên rỉ hơi yếu từ trong đôi môi mềm tái nhợt của Hi Nguyên truyền ra, lông mày khổ sở nhíu chặt lại.

Nhìn mắt đẹp mê mang của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt vô tình cười lạnh, tầm mắt của anh quét qua phần bụng nhô lên của cô thì lại lộ ra vẻ tàn khốc.

"Tên đàn ông khốn kiếp đó là ai?" trong đôi mắt khát máu lạnh lùng nổi lên sóng gió, Lăng Khắc Cốt giống như dã thú bị thương kêu gào.

"Lăng Khắc Cốt." Hi Nguyên liếm cánh môi khô nứt, trả lời tối nghĩa.

Bàn tay vô tình lập tức vung lên một vùng da thịt trắng nõn, in dấu rõ ràng dấu năm đầu ngón tay: "Đứa con hoang này là của ai?"

"Anh nghe rõ ràng, nó là của anh”. Hi Nguyên nhịn đau, khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, người đàn ông duy nhất cái trong sinh mệnh cô.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên một cước đá vào bụng của Hi Nguyên, như một con báo săn cuồng nộ, cho con mồi bất lực một kích trí mạng: "Tôi quyết không cho phép thứ con hoang này được sinh ra!"

"Anh là ma quỷ!" thân thể Hi Nguyên nhận một kích trí mạng này thì đau đến co rúc vào một chỗ, thân thể khổ sở giùng giằng, lại bị xích sắt khóa lại thật chặt. Cô cảm thấy một cỗ chất lỏng nóng ấm từ giữa hai chân chảy ra, dự cảm chẳng lành khiến tâm cô chợt lạnh.

Nhìn hạ thể chảy ra máu tươi, Hi Nguyên mất hết hy vọng. Đứa bé, là điều cô chờ mong nhất ở cái chốn lao tù xa hoa này, nếu như lại bị Lăng Khắc Cốt tàn nhẫn hủy diệt.

Đôi mắt lạnh băng ngẩng lên, cô giễu cợt châm biếm: "Đứa con hoang này là của anh! Anh là chính là người đàn ông khốn kiếp đó của tôi!"

"Không thể nào! Hi Nguyên, cô sẽ phải trả giá cao cho lời nói dối của mình!" Lăng Khắc Cốt giận dữ tàn nhẫn xé nát sự thuần khiết của Hi Nguyên, để thiên sứ dính vào hơi thở của ác ma.

Xích sắt chập chờn phát ra tiếng va chạm thanh thúy, thân thể Hi Nguyên đung đưa qua lại. Đôi tay bị xích sắt mài rách, xuất hiện từng vệt máu chảy dài rất rõ ràng. Đau nhất lại không phải những vết thương trên tay chân, mà là phần thân thể mới vừa nhận được một kích trí mạng kia.

Thân thể suy nhược không chịu nổi đã không thể chịu đựng quá nhiều công kích, thân thể giống như bị xé nát, đau đến trên trán cô phủ kín một tầng mồ hôi lạnh, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra tái nhợt.

Cả đêm chịu hành hạ, Hi Nguyên tan nát cõi lòng rồi, lệ khô rồi, thì ra là tình yêu cũng chỉ là tăng thêm độc dược thạch tín.

Nếu có đời sau, cô hi vọng số mạng không cho bọn họ gặp nhau, nếu sinh mạng có thể lựa chọn, cô quyết không muốn cho anh nhặt được mình. Hi Nguyên đau đớn nhắm mắt lại, rơi vào trong trạng thái ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô đầy thê mỹ và buồn bã. . . . .

Ngay ở thời khắc cô ngất đi thì mơ hồ nghe được tiếng hét hơi hốt hoảng của Lăng Khắc Cốt: "Người đâu! Đi tìm Ngân Báo tới đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.